Đợi Năm Nào

Chương 44




Hoàng đế băng hà, thời điểm tắt thở miệng mũi chảy máu.

Sau khi Thái tử Hiên Viên Hân kế vị đã ra ba ý chỉ, một là tôn nguyên Hoàng thái hậu Đặng thị làm Thái hoàng thái hậu, hai là tôn nguyên hoàng hậu Đặng thị làm Hoàng thái hậu, ba là sắc lập hậu cung, trong đó Thái tử phi Lý thị là hoàng hậu, lương đễ Triệu thị là quý phi.

Trước mặt toàn bộ trọng thần tam tỉnh, Hoàng đế trước khi ra đi lưu lại một ý chỉ cuối cùng, chính là triệu từ Ngụy vương Hiên Viên Hoàn đến tất cả dòng họ vào kinh cúng tế.

Chỉ có một ngoại lệ, chính là Túc vương Hiên Viên Hối.

Thời khắc hấp hối hoàng đế vẫn chưa lưu lại bất kì ý nguyện nào, nhưng ngay khi nghĩ đến Đặng hoàng hậu có thể dùng cái mũ bất trung bất hiếu làm cớ, hoàng đế đã kiên cường chống đỡ đến một hơi cuối cùng, nói liên tục ba lần: “Túc vương chí thuần chí hiếu, ở lại đất phong giữ đạo hiếu ba năm, không cần đi vào kinh.” Không biết là tưởng niệm đến con ở biên thùy xa xôi, hay là chỉ muốn lặp lại lần nữa, cuối cùng vị hoàng đế tại vị trong uất ức này yên lặng không tiếng động mà hô “Túc vương”, rồi vĩnh biệt cõi đời.

Đặng hậu, bây giờ là Đặng thái hậu, lập tức mệnh mọi người tại chỗ nhìn trời tuyên thề —— tiên đế di chiếu mệnh tất cả các hoàng tử tức khắc vào kinh giữ đạo hiếu; Túc vương bất trung bất hiếu, hạ xuống làm quận vương.

Người bên Đặng đảng, tự nhiên là nghe theo, còn những lão đại nhân thế mộc hoàng ân, hoài hoàng bội tử khác đều nằm rạp trên mặt đất, câm như hến.

Thế mộc hoàng ân:ý là người được nhận nhiều lợi lộc, hoài hoàng bội tử: chỉ quan lớn có nhiều quyền hành nói chung.

Lúc này, chú quan ghi chép sinh hoạt thường ngày Trần Nhuế Văn vẫn một mực yên lặng lại hô to một tiếng: “Tương công hai mươi lăm năm?” Dứt lời, không để ý Ngự lâm quân giáp trụ bốn phía, dùng thân thể văn nhược lao ra ngoài.

Ngay lúc Đặng thái hậu hạ mệnh phải bắn chết gã, An công công đứng một bên đột nhiên đem di chiếu giấu ở trong ngực nhét vào tay gã, đẩy gã ra khỏi cửa cung, còn mình thì giữ chặt lấy cửa, mặc cho mưa tên sót ở trên người.

Trần Nhuế Văn chỉ ngẩn người, lập tức chạy như điên ra ngoài, phía sau là vô số giáp vệ đuổi theo.

Mưa tên vô tình, thấy An công công đã thủng trăm ngàn lỗ, có vài phần giống như đống bùn nhão, chợt có mấy hoạn quan liếc nhìn hoàng đế màu da như rỉ sét nằm trên long sàng, cuối cùng người này nối tiếp người kia, cầm tay nhau mà chặn ở cửa.

Thời khắc này, những hoạn quan xưa nay bị người xem thường kia, so với nhóm Ngự lâm quân khổng vũ cao lớn tay cầm lợi khí càng giống nam tử hán đường đường chính chính hơn.

Trước điện Hàm Nguyên, các quan lại khác trong kinh vốn đã nghe phong thanh đang quỳ hầu.

Trần Nhuế Văn dùng hết lực khí toàn thân đọc xong di chiếu, rồi ném đi di chiếu cùng sổ ghi chú sinh hoạt hằng ngày trong tay về hướng trường thái học.

“Thiên tử bị oan, tân đế thất đức, xã tắc rơi vào tay tặc. Cố chủ có linh, giáng xuống trời phạt!” Thấy binh sĩ từ trong điện đuổi tới nơi, Trần Nhuế Văn bất lực dựa vào cột nhà, chỉ lên trời nói: “Qua ngày hôm nay, Đặng tặc xác định không tha cho ta, ta dùng mệnh lập lời thề, ta sẽ hóa thành Tu La ác quỷ, Đặng thị không bị diệt, thề không luân hồi!”

Dứt lời, gã cắn đứt lưỡi, co giật mấy cái rồi không động đậy nữa.

Trung thư tỉnh Liễu Binh mệnh Thượng thư bộ Lễ nên dũng cảm đến thăm dò xem tình huống, lại bị cảnh tượng trước điện chấn nhiếp, căn bản không dám bước ra điện.

Quần thần phân biệt rõ ràng, một nửa vẫn như trước quỳ ở chính điện, nửa còn lại thì quỳ gối trước thi thể Trần Nhuế Văn dựa vào cột, mỗi người sắc mặt đều xúc động phẫn nộ, trầm mặc không nói mà ngẩng đầu nhìn thẳng lại đây.

Người ở đó, đại thể xuất từ Hàn lâm viện, trường thái học, Ngự Sử đài, phẩm trật so với hắn, không biết cách biệt bao nhiêu.

Ngần ấy đôi mắt làm cho hắn sợ sệt.

“Người làm việc lớn, không câu nệ tiểu tiết.” Tân đế vừa đăng cơ không kịp đợi phải lập uy: “Truyền lệnh xuống, nếu ai không chịu đi vào khuôn phép, toàn bộ đình trượng!”

“Như vậy có sợ là khiến nhiều người thêm tức giận?” Liễu Binh chần chờ hỏi.

Hiên Viên Hân cười lạnh nói: “Nhiều người tức giận? Đối với đám thông thái thanh lưu rởm này mà nói, ân mà trẫm ban xuống đều là che giấu tai mắt người khác, trẫm hiếu kính nhân ái đều là làm bộ. Đã như vậy, còn không bằng trực tiếp niêm phong miệng bọn họ lại, cũng để những người khác nhìn, cái gì gọi là thiên tử nộ!”

Đặng hậu ủy thác trọng trách cho đám hoạn quan trong hậu cung ngay tại chỗ hỏi han từng kẻ sĩ thanh cao kiêu ngạo một, nếu như đối phương u mê không tỉnh, bọn họ lập tức lộ ra nanh vuốt dữ tợn.

Hoàng đế băng hà còn chưa làm tiểu liệm, ngoài điện Thái Cực máu đã nhuộm đầy đất.

Trần Nhuế Văn ở trên hoàng tuyền lộ cũng không cô quạnh, bởi vì có hơn tám mươi người hùng hồn hát vang, đồng hành với hắn.

Cuối cùng, di chiếu cùng sổ ghi chép sinh hoạt thường ngày bị tiện tay ném đi, cũng chưa ai tìm thấy. Và vẫn có hơn một trăm người không chịu hoặc chỉ giả ý khuất phục, di mệnh chân chính của hoàng đế giống như đã mọc cánh, truyền khắp Trường An.

Khoảng sau mười ngày, bộ Lễ truyền chỉ cho tân quan mang theo ý chỉ của triều đình và sách mệnh của tân đế đến Túc Châu.

Túc Châu thành như mọi ngày, Túc Châu trưởng sử Thẩm Mịch một thân quan phục ở cửa thành chờ đợi.

“Sao lại không thấy Vương gia?” Quan truyền chỉ bưng giá.

Thẩm Mịch kinh ngạc nói: “Ý chỉ từ bộ Lễ, chính là truyền cho Vương gia sao?”

Xem ra Túc vương xác thực chưa biết được bất cứ tin tức gì, quan truyền chỉ khá là thoả mãn, lại nói: “Túc vương điện hạ ở đâu?”

Thẩm Mịch lo sợ tát mét mặt mày: “Nhị vị điện hạ đang ở vương phủ ngắm hoa.”

Quan truyền chỉ lộ ra một chút xem thường: “Vẫn không dẫn đường?”

Tiền hô hậu ủng đi đến phủ Túc vương, xa xa đã nghe thấy tiếng sáo trúc, truyền chỉ quan như cả giận nói: “Còn không nhanh chóng bảo Vương gia ngừng lại? Người không biết không có tội, bản quan sẽ coi như chưa nhìn thấy.”

Thẩm Mịch một bên lệnh người vào thông báo, một bên nhét bạc vào tay người kia: “Thượng quan từ bi, chỉ là đến cùng đã xảy ra chuyện gì, sao lại muốn cấm ca vũ?”

Truyền chỉ quan thu được bạc, từ khóe mắt rỏ ra hai giọt nước mắt: “Rồi ngươi sẽ biết.”

Gã bước nhanh vào vườn, thấy ngay Túc vương phi đang đốt hương đánh đàn, Túc vương thì đang gối lên đùi hắn chợp mắt, trong tay còn cầm một ly rượu.

Gã sai vặt báo tin vừa dứt lời, Túc vương chậm chạp đờ đẫn bò lên, lảo đảo suýt ngã, Vương phi oán trách nhìn y, đỡ tay y đứng dậy, hai người đồng thời nghênh đón.

Là đại diện cho tân đế đến đây tuyên chỉ, truyền chỉ quan cũng làm tư thế miễn lễ, nhàn nhạt nói câu “Túc vương tiếp chỉ”, rồi mở trục đọc ý chỉ.

Vừa nghe phụ hoàng băng hà, Túc vương còn trẻ mới đầu lộ vẻ bối rối, rồi ngay lập tức gào khóc, so với thiếu niên gia đình bình thường mất phụ thân không khác nhiều.

Mà khi y nghe nói mình càng không được phép vào kinh cúng tế, Hiên Viên Hối trừng lớn hai mắt, ngất đi, để lại Vương phi cũng đang bi thương hoang mang lo sợ đứng tại chỗ.

“Ý chỉ đã truyền xong, hạ quan cũng cáo từ, Vương phi kính xin chăm sóc Vương gia cho tốt.” Truyền chỉ quan cũng là xuất thân Sĩ tộc, đối với kẻ không may phải gả cho oắt con vô dụng này cũng coi như thông cảm, không làm khó dễ thêm nữa, chắp tay cáo từ, trở về viết mật chiết hồi báo.

Triệu Hủ đứng tại chỗ, mãi vẫn không thấy Hiên Viên Hối có động tác, nên ngồi xổm xuống nhìn, sắc mặt trầm lại.

Bất đồng với lần mới tới Túc Châu kia, lần này Hiên Viên Hối quả nhiên là bi thương quá độ.

Trong lòng hắn rõ ràng, cũng không phải vừa với nghe, Hiên Viên Hối vốn đã sớm biết tin tức nhưng vẫn không thể tự kiềm chế —— phụ hoàng y, một hoàng đế dù không thành công nhưng cũng đủ vĩ đại, thụy hào Hoài Tông.

Nội không thể chủ quốc chính, ngoại không thể ngự cường địch, từ nhân đoản chiết, thất thế mà chết nên viết Hoài…

Có phải là so sánh với vong quốc chi quân?

______________________________________

Tác giả có lời muốn nói: “Tương công hai mươi lăm năm” là bài tả tiếng tăm truyền xa, giảng chính là dù giết ba huynh đệ một nhà sử quan, nhóm sử quan cũng không chịu làm giả cố sự lịch sử…

Không cho y vào kinh không phải là không cho y tế bái mà là bảo vệ y.

Tiểu Túc vương vẫn là động bất động ngất…