Đợi Năm Nào
Thư mật của Túc vương phi phóng qua đại mạc cô yên, phóng qua ba sơn thục thủy, cuối cùng đến Giang Nam oanh phi thảo trường.
Thư được nhìn qua rồi từ từ từng chút một hóa thành tro trong ánh nến, Nhu nương không nhanh không chậm lấy son phấn, ngồi soi gương trang điểm. Thời điểm nàng dùng son hoa mai màu đỏ trang điểm môi, nha hoàn thanh nữ theo hầu bên cạnh ở ngoài cửa nói: “Trắc phi, điện hạ mời ngài qua.”
Nhu nương tiếng như người, mềm mại nhẹ nhàng như hoa lan tháng ba, liễu tháng tư: “Ta qua ngay, thỉnh điện hạ chờ một chút.”
Nàng nhìn mỹ nhân dịu dàng hiền thục thiếu sức sống trong gương lần cuối, hiếm thấy cười lên vui vẻ.
Lúc trước mặc dù bị kẹt ở Giang Nam, nhưng tốt xấu còn có hoa ốc mỹ trạch, nhưng lần này bị đánh bại, tổn hại một nửa binh lực, còn phải hốt hoảng chạy trốn, cho dù dùng tôn sư “thái tử” của Đặng Phiên Vân, cũng không cách nào ngoài tiết kiệm chi phí ăn mặc. Vì vậy Hoàng thái tử cao quý vô cùng chỉ có thể mang theo trắc phi sủng ái nhất tạm cư tại một ngôi nhà nơi hương thôn, như thú bị nhốt vùng vẫy giãy chết.
Thời điểm Nhu nương đến, Đặng Phiên Vân đang đứng trong sân ngẩng đầu lên trời nhìn mây trôi.
“Tham kiến điện hạ.”
Nhu nương không cần quá mức đa lễ, Đặng Phiên Vân tùy ý vẫy vẫy tay, ôm nàng vào lòng: “Ngươi đoán ta đang nghĩ gì?”
“Quân quốc đại sự, thiếp làm sao mà biết?”
Đặng Phiên Vân cười cười: “Bây giờ còn có bao nhiêu quân, còn có cái gì quốc? Ta nghĩ chính là chuyện cũ, không quan hệ cùng việc quân chính quan trọng.”
Nhu nương ngưng thần liếc nhìn mây bồng bềnh trên trời: “Điện hạ là nghĩ tới năm đó tại An Tây Đô hộ phủ?”
Đặng Phiên Vân vuốt ve khuôn mặt của nàng, buồn bã nói: “Ta đến trần gian này một lần, coi như đau khổ một đời, tốt xấu còn có ngươi biết ta hiểu ta trông coi bên cạnh ta, cũng không tính sống uổng phí một đời.”
Trong lòng biết trấn an vô dụng, Nhu nương cũng không cần phải nhiều lời nữa, chỉ thấp giọng nói: “Hết cơn bĩ cực đến hồi thái lai, biết đâu mấy ngày nữa có viện binh đến cũng không chừng?”
“Ngươi không hiểu, ” Đặng Phiên Vân cười khổ: “Hiện tại cha mẹ huynh đệ ta còn đang ở kinh sư chờ ta đi cứu bọn họ đây. Ngược lại là ngươi, cùng ta một đường chịu khổ, mắt thấy binh bại như núi đổ, thất bại thảm hại cả tính mạng còn không giữ nổi, ngươi sợ không?”
Nhu nương cầm tay hắn: “Cùng điện hạ ở một chỗ, thiếp cái gì cũng không sợ.”
Đặng Phiên Vân kéo nàng dựa sát vào ngực mình, hộ vệ người hầu bốn phía thấy thế, dồn dập thức thời mà xin cáo lui, sân lớn chỉ còn hai người bọn họ. Chính là giữa hè thời tiết tốt, trong viện hoa tử vi độc chiếm mùi thơm, nở vô cùng náo nhiệt.
“Điện hạ cũng biết hôm nay là ngày gì?” Nhu nương nhẹ giọng nói.
Đặng Phiên Vân nhắm mắt, lại ôm nàng thêm một chút, dường như chỉ có ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực mới có thể làm cho hắn cảm thấy tất cả chưa đến tuyệt lộ, chính mình vẫn sống sót như xưa.
“Là ngày đầu ngươi vào phủ đúng không?” Đặng Phiên Vân thấp giọng cười: “Nữ nhi gia các ngươi chính là tâm tư nặng, làm sao, nếu như ta quên mất, có phải là sẽ nói lòng ta không có ngươi?”
Nhu nương ngơ ngác, cũng cười theo: “Điện hạ có thể nhớ tới, thiếp thực sự không biết nói cái gì cho phải. Thiếp vạn vạn không nghĩ tới, điện hạ trăm công nghìn việc, lại vẫn nhớ đến việc nhỏ như vậy.”
Đặng Phiên Vân buông tiếng thở dài: “Việc liên quan đến ngươi, ta sao có thể không nhớ tới? Chỉ là những năm này để ngươi cùng chịu khổ, ta vẫn không thể lập ngươi làm chính thê… Càng không thể có dòng dõi của chúng ta…”
Nghe trong giọng nói của hắn sự thảm đạm bi thương nguội lạnh, Nhu nương tâm địa sắt đá như thế nào cũng không nhịn được mềm nhũn hơn mấy phần, cũng xót xa nói: “Là do đứa bé kia không có phúc phận.”
“Phải, chiếu theo hoàn cảnh này, coi như nó bình an giáng sinh, cuối cùng cũng phải rơi vào kết cục “tổ chim bị phá trứng cũng chẳng lành”, còn không bằng để cho nó sớm về cửa Phật, miễn được trận tai ương này cũng không sao.” Đặng Phiên Vân thở dài: “Ngươi xem đứa bé nhà Hiếu Huệ, vốn có bao nhiêu đáng yêu lanh lợi, cuối cùng còn không thành si ngốc?”
Nhu nương than thở, thấy bốn phía không người, ngửa đầu hôn lên môi Đặng Phiên Vân, Đặng Phiên Vân chỉ nghĩ nàng xúc cảnh sinh tình, tâm tình khó bình nên cũng không suy nghĩ nhiều.
Hai người môi răng giao hòa một hồi lâu, Đặng Phiên Vân đột nhiên cảm thấy trong bụng mơ hồ đau đớn, chợt nghe Nhu nương nhẹ giọng nói: “Thiếp từ trước đã nói qua với Vương gia, không cầu sinh cùng năm cùng tháng, chỉ cầu chết cùng năm cùng tháng, hôm nay có thể coi là tâm nguyện được đền bù.”
Đặng Phiên Vân cực kỳ kinh ngạc nhìn nàng, trong mắt như có gì vừa vỡ vụn: “Thời điểm ta sủng hạnh ngươi, ta từng sai người tra lai lịch của ngươi thật rõ ràng, ta đối với ngươi như vậy, ngươi không thể có khả năng bị người mua chuộc, ngươi không có lí do hận ta.”
“Không có lí do?” Bản thân Nhu Nương cũng đứng không vững, trực tiếp lôi Đặng Phiên Vân cùng ngã ra đất: “Trước không đề cập tới tổ phụ phụ thân ngươi tàn sát cả nhà ta mấy trăm miệng ăn, chỉ ngay mấy tháng trước, ngươi tự mình sai người đi giết đệ đệ ta, ngươi còn muốn phủ nhận thế nào?”
Đặng Phiên Vân miễn cưỡng ổn định thân người: “Lang Gia vương?”
Con ngươi hắn xoay chuyển, đã phục hồi lại tinh thần: “Phải rồi, ta từng điều tra bảo sách của Lang Gia vương phủ, quý phủ hắn quả thật có một quận chúa được triều đình minh chỉ sắc phong, Nhu Nghi… Nhu Nương… Ta càng không hề nghĩ tới.”
Nhìn nàng, Đặng Phiên Vân càng cảm thấy những lăng vân chí khí, nhi nữ tình trường đều hóa thành tro bụi, chỉ có phủ tạng bên trong từng trận quặn đau nhắc nhở hắn trong mười năm qua có bao nhiêu ngu xuẩn, dùng chân tâm thanh toán cừu nhân, sắp chết coi địch nhân như tri kỷ.
Hắn nhìn chằm chằm Nhu nương: “Ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu…”
Nhu nương muốn nói lại thôi, Đặng Phiên Vân khổ sở nở nụ cười: “Ngươi đoán ta sẽ hỏi rằng ngươi có một khắc vui vẻ nào bên ta không? Ta sẽ không tự rước lấy nhục.”
Đặng Phiên Vân khí tức bất ổn, sắc mặt trắng bệch: “Sau biến Lang Gia vương phủ, ngươi và ta không có khả năng, mà ta giết đệ đệ ngươi, quyết định ta phải chết ở trong tay ngươi. Ta muốn hỏi chính là, con có phải là ngươi tự tay hay không…”
Khóe miệng Nhu Nghi quận chúa đã tràn ra máu: “Chuyện đến nước này, hỏi còn có ý nghĩa?”
Đặng Phiên Vân chỉ cảm thấy khí lực cả người đều bị rút đi, như rơi vào hầm băng, lạnh tới đáng sợ, sắp chết rồi, hắn không khỏi nghĩ đến rất nhiều việc chưa từng tận lực nhìn kĩ trong dĩ vãng —— khi còn bé ở trong nhà cũ của Đặng thị, lúc đó bộ tộc Đặng thị vẫn chưa có quyền thế xông trời, hắn cùng với Đặng Quan Tinh, Đặng Kinh Lôi cùng bịt lỗ tai đốt pháo; sau theo phụ tổ nam chinh bắc chiến, hào hùng tráng trí ngang dọc sa trường tìm kiếm phong hầu; Trường An chín tầng cung điện công tâm ám toán, ngươi lừa ta gạt…
Thời điểm Nhu nương vào phủ, dung nhan lạnh lẽo vắng vẻ kia lại mang theo e lệ.
Bốn phía hiện ra gần như mơ hồ, Đặng Phiên Vân dùng hết khí lực cuối cùng một phát bắt được tay của Nhu Nghi: “Ta chết, bá nghiệp của cha ta dĩ nhiên thành hư không, ngươi cũng coi như cầu người được người, cho tộc của ngươi một công đạo. Hiên Viên thị cùng Đặng thị không chết không thôi, ngươi giết ta, ta không trách ngươi, chỉ là các ngươi tự hỏi lòng, trừ bỏ thù truyền kiếp của dòng họ, đời này coi như ngươi nợ ta?”
Nhu Nghi quận chúa để mặc hắn nắm chặt tay mình, nước mắt không nhịn được chảy ra giàn giụa, rơi vào mặt Đặng Phiên Vân.
“Kiếp sau, ta hóa thành tro cũng không buông tha ngươi.” Đặng Phiên Vân phun ra một búng máu: “Chính là ngươi không muốn, ta cũng phải quấn lấy ngươi cưới ngươi, đồng thời còn có đứa con chưa xuất thế…”
Hắn dần dần không còn khí lực, thời điểm ba hồn bảy vía bị rút đi, dường như nghe thấy có người ghé vào tai hắn nỉ non.
“Được.”
___________________________
Tác giả có lời muốn nói: Vương phi giúp nàng đào tẩu quận chúa không có nghe
Chương này phần diễn của tuyến nhà Đặng thị ngoại trừ cái kết, cơ bản over