Đợi Năm Nào
Khiến Túc vương phu phu đều sáng mắt lên, tự nhiên không phải sách lược tầm thường.
Thôi Tĩnh Hốt tại thôn nhàn rỗi, dĩ nhiên bắt đầu sửa sang lại luật pháp đã có từ thời Tam Hoàng Ngũ Đế, ghi trên thư của hắn chẳng qua chỉ là mục lục, nhưng đã dày gần bằng một quyển sách nhỏ, có thể tưởng tượng được bản thảo cuối cùng sẽ là một bản tác phẩm lớn đến mức nào.
Nhưng chỗ thông minh của Thôi Tĩnh Hốt, chính là hắn chỉ đơn giản bày ra, không có bàn luận gì, hoàn toàn không cho người khác có cơ hội nắm lấy sai lầm của hắn.
“Vương phi.” Hiên Viên Hối cười nói: “Nếu hắn đã vì ngươi biên hảo, mấy ngày nay chẳng phải là ngươi uổng phí tâm thần?”
Triệu Hủ nhíu mày: “Sao ta lại có cảm giác ngươi cười trên sự đau khổ của người khác thế nhỉ?”
Hiên Viên Hối vội vàng nói: “Đâu có, ta là đau lòng ngươi lao tâm khổ tứ.”
Triệu Hủ chọt chọt trán y: “Ngoan liệt. Chỉ là để Túc vương điện hạ thất vọng rồi, ta với hắn mặc dù nghĩ cùng một thứ, nhưng biên không cùng một loại. Hắn biên luật pháp, chỉ có hình luật, hộ luật, lễ luật, công luật, chấp nhận tránh hiềm nghi, lại luật cùng binh luật hắn đều bỏ qua.”
“Ồ? Vương phi biên chính là lại luật?” Hiên Viên Hối tự cảm thấy không đúng, lắc đầu: “Nói muốn tránh hiềm nghi, ngươi so với hắn còn phải cẩn thận hơn rất nhiều. Huống hồ nếu như dễ đoán vậy, trên mặt ngươi sẽ không đắc ý dào dạt như thế. Ngươi đừng nói trước, để ta đoán xem.”
Triệu Hủ cười không nói, nhìn y đi đi lại lại.
“Tất nhiên không quan hệ tới cung đình, cũng không thể liên quan tới tôn thất. Ngươi sở học hỗn tạp, nhưng việc ngươi tinh thông, cũng không nhiều…” Y dừng chân, quay đầu nhìn Triệu Hủ: “Hẳn là điền luật?”
Triệu Hủ có chút bất ngờ, nhìn Hiên Viên Hối cười giảo hoạt, cảm thấy vui mừng: “Trước mặt ngươi, ta đã không còn chỗ che thân.”
Trầm ngâm chốc lát, Triệu Hủ chậm rãi nói: “Từ cổ chí kim, vương triều hưng thế hay không thoạt nhìn như được định ra bởi hoàng đế tướng lĩnh, dân gian kiêu hùng, kì thực không phải…”
“Điền mẫu.” Hiên Viên Hối lạnh lùng nói: “Phú giả ruộng tốt ngàn mẫu, bần cùng giả không mảnh đất cắm dùi.”
Mãi đến khi Nhân Tông tuổi già, Sĩ tộc đều được hưởng đặc quyền chiếm điền pháp, dẫn đến đất ruộng trong thiên hạ bị Sĩ tộc độc chiếm sáu phần. Anh minh thần võ như Thế tổ, thời điểm mới đăng cơ cũng bị cản tay, thẳng tới sau loạn nhị vương mới đàn áp được xuống. Nhân Tông phổ biến sĩ thứ hợp lưu, từ ngày Vũ Tông Hiên Viên Mậu Hâm cưới vợ là nữ tử Triệu thị về sau, các đời có thêm thông gia, tiến một bước hòa hoãn rạn nứt giữa hoàng tộc cùng Sĩ tộc, cho nên hai trăm năm qua tuy có ngăn cách, nhưng cũng không có va chạm lớn.
Có thể phế bỏ việc chiếm điền, cũng là mở tiền lệ cho phú hộ, đến cuối cùng, bất luận vọng tộc hay hàn môn, phàm là nhà có thừa tài, cũng bắt đầu điên cuồng mua đất chiếm đất, thậm chí có vài hôn quân bạo quân, đi đầu trong việc trưng thu thuế phú, đợi lúc bần dân không đưa được thuế sẽ thu mua thổ địa với giá thấp.
Thời điểm Đức Tông sủng hạnh Đặng thị, đã từng làm một việc vô cùng hoang đường, táng tận thiên lương —— Đặng Diễn tại Lũng Hữu đạo nhậm chức Tiết Độ Sứ từng âm thầm tung thân binh, phá đê đập nhấn chìm ruộng tốt. Phát sinh việc người dân lưu lạc, bán trẻ em bán phụ nữ, bởi vì đồng ruộng lúc đó không có cách nào mang đi, cũng không có cách nào trồng trọt?
Lúc sau Đặng Diễn ung dung ra tay lần nữa, dùng không tới ba phần tiền bạc, lập tức sáp nhập tám, chín phần mười đất của hai huyện. Hai huyện này thuộc Kim Thành, mà Kim Thành quận trùng hợp chính là phong ấp của Kim Thành vương, Kim Thành vương vốn đã ghét cay ghét đắng Đặng thị đi quá giới hạn làm sao có thể chịu nhịn?
Thù mới hận cũ, đưa đến việc Kim Thành vương hành động không cẩn trọng, rơi vào kết cục bỏ mình tộc diệt.
Nhìn thần sắc âm trầm của y, Triệu Hủ cũng đoán được suy nghĩ trong lòng của y, chậm rãi nói: “Bởi vậy Đặng thị chết trăm lần không hết tội lỗi. Ta cũng giống Thôi Tĩnh Hốt, không muốn hiến kế cho Vương gia, nếu như Vương gia xuất phát từ yêu chuộng tin dùng ta, sau này di độc trăm năm, tội danh như vậy ta không gánh được. Ta sao chép cho vương gia, chỉ là điền luật của các triều đại, dựa trên lịch sử chế ra sách điền mẫu, so sánh điền mẫu thuế phú giữa khi khai quốc và lúc diệt quốc, nghĩ trong lòng Vương gia đã nắm chắc.”
Hiên Viên Hối nhìn hắn, mặt lộ vẻ phức tạp: “Thập Cửu Lang ngươi…”
Triệu Hủ mạn bất kinh tâm gạt gạt trầm hương trong lư hương: “Không sai, Sĩ tộc ta không dự định bỏ công sức trên điền mẫu, Vương gia cứ yên tâm đi.”
Lời hắn tuy nói lương bạc, nhưng lòng Hiên Viên Hối rung động —— trên thực tế, lúc trước y sợ nhất chính là Triệu Hủ dùng công ép y khôi phục việc chiếm điền, sau đó sẽ cò kè mặc cả, cuối cùng cho Sĩ tộc nhân cơ hội chiếm đất.
“Chỉ là.” Triệu Hủ chuyển đề tài; “Chúng ta không chiếm tiện nghi này, người khác cũng sẽ muốn chút thể diện.”
Người khác là ai, Hiên Viên Hối nắm chắc, cũng cười theo: “Yên tâm, ở chỗ này của ta, mặc cho là ai cũng không sánh bằng ngươi.”
Triệu Hủ xa xăm thở dài: “Nói lời chân thật, việc chiếm đất này không thể tránh được. Nếu muốn ngăn chặn từ gốc rễ, là tuyệt đối không thể. Việc duy nhất chúng ta có thể làm, chính là giúp cho bách tính trong thời điểm không có đất nuôi trồng cũng có đường để sống.”
“Ngươi đã có ý nghĩ đại khái gì chưa?” Hiên Viên Hối nhíu mày: “Trả lời thư bảo Thôi Tĩnh Hốt đưa sách lược tới, sợ phải tra thêm hộ luật. Điền mẫu phân chia như thế nào hiển nhiên là chuyện trọng yếu, thuế phú thu như thế nào cũng là một vấn đề để học hỏi, bao nhiêu tham quan ô lại chính là lợi dụng từ những chỗ trống này. Từ trước ta đã muốn, nếu như ta đến được vị trí kia, việc đầu tiên làm chính là phế bỏ thuế đầu người.”
Triệu Hủ cười to: “Vương gia quả nhiên tinh tiến. Đợi thiên hạ đại định, đầu tiên chính là phải kiểm kê phủ khố, kiểm kê điền mẫu, chế sách nhân khẩu.”
“Ta thấy, trước phải kiếm nhân tài, đặt xuống địa phương cho bọn họ bắt tay làm việc thử trước một chút xem, tốt hay xấu cũng đã có điều lệ, thời điểm đó muôn phương Cửu Châu cùng tập hợp, cũng không đến mức rối loạn.”
“Ta sẽ bố trí nhóm Triệu Khôi đi làm.”
Hiên Viên Hối thở dài: “Chẳng trách nhân gia nói, giành chính quyền thì dễ, nắm chính quyền mới khó. Ta bây giờ coi như là thấu hiểu, còn chưa trị quốc đã cảm thấy phiền toái vô cùng.”
“Vẫn là phải mở khoa cử, trị quốc căn bản đơn giản là người và bạc. Lĩnh ngộ được điểm này, là một châu hay là một quốc gia, khác biệt cũng không lớn.”
Hiên Viên Hối cười cười: “Ngày mai, ta sẽ cùng bọn họ bàn bạc chuẩn bị công thành, hậu phương vẫn giao cho ngươi.”
Bạch Tô ở ngoài cửa bẩm báo: “Nhị vị điện hạ, có mật thư của Chỉ Cức tiên sinh tới.”
Triệu Hủ nhận lấy, đọc nhanh như gió, đưa cho Hiên Viên Hối: “Ra tay với Lang Gia vương là mạt thám của Đặng Phiên Vân, mục đích là vì gây xích mích quan hệ giữa ta và ngươi, cũng là vì báo thù cho Đặng Phúc Vũ, đương nhiên, bọn họ vốn là muốn cho Hiên Viên thị tuyệt tự, vậy cũng xem như là một mũi tên trúng ba con chim.”
Hiên Viên Hối không xem thư nữa, ném qua một bên, khuôn mặt lạnh lẽo nói: “Khiến Hiên Viên thị tuyệt tự, không sai, bây giờ tôn thất đã vô cùng héo tàn, nhưng hắn cũng không nhìn lại Đặng thị, lẽ nào cách ngày tuyệt tự còn xa? Ta thật sự muốn nhìn một chút, cuối cùng là nhà ai đèn nhang đoạn tuyệt! Phiên Vân Phúc Vũ… Cũng không tự nhìn xe có bao nhiêu cân lượng!”
“Nhu Nghi quận chúa đang ở chỗ hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy tính mạng của hắn.”
Hiên Viên Hối lắc đầu: “Không, hiện tại để hắn chết là lợi cho hắn quá rồi, chúng ta từ từ đi.”
__________________________________
Tác giả có lời muốn nói: ghi chú: Chỗ Đặng Diễn quật đê chìm ruộng tham khảo vương triều Đại Minh, chỉ có điều vương triều Đại Minh làm như vậy là để mau chóng phổ biến thay đổi thóc thành cây dâu (vì bán tơ lụa cho cấp trung ương, yêu cầu trông nhiều cây dâu, kết quả bách tính không muốn, bèn làm chìm ruộng lúa buộc bọn họ không thể không thay đổi hoặc là bán tháo thổ địa cho thương nhân hoặc là trồng dâu)