Đôi Mắt

Chương 1




Dư Thần Dật vừa đến thành phố xa lạ này không lâu.

Nhà anh ở trong một thành phố nhỏ, tuy không lạc hậu nhưng tuyệt đối cũng không phồn hoa, anh đi đến vùng khác học đại học lên thẳng nghiên cứu sinh, dự định tốt nghiệp xong sẽ quay về quê nhà, không ngờ vận khí mình tốt, nhờ giáo sư đề cử mà được trường học giới thiệu đến trụ sở chính của một công ty nổi tiếng nào đó.

Ban đầu Dư Thần Dật vẫn còn do dự, nhưng người nhà bảo anh được đi đến thành phố lớn công tác là chuyện tốt, trên đó có nhiều cơ hội phát triển hơn cái nơi nhỏ bé này, anh rối rắm hồi lâu cuối cùng cũng bị thuyết phục.

Tuy rằng trường học của anh cũng nằm trong thành phố lớn, như suy cho cùng vẫn là một cái tháp ngà voi, không có cảm giác khác biệt rõ ràng, thẳng đến khi anh chính thức tốt nghiệp đại học, tiếp xúc với xã hội bên ngoài mới cảm nhận được sự bất đồng.

Nhịp sống trên thành phố luôn nhanh hơn những nơi khác một chút, đến ngay cả công ty cũng giống như vậy.

Đồng nghiệp đến đến rồi đi, bước chân vội vàng, trên mặt luôn có nụ cười thân thiện nhưng rõ ràng là không thật sự để ai vào mắt, ai ai cũng bận rộn chăm sóc bản thân, không có nhiều thời gian để quan tâm người khác.

Sau khi đồng nghiệp ôm văn kiện đi ngang qua bàn làm việc mỉm cười chào anh, Dư Thần Dật nhịn không được thở dài một tiếng.

Cuộc sống như vậy tuy không làm anh khó chịu gì nhưng vẫn khiến anh nhịn không được có chút phiền muộn trong lòng, mặc dù ngay cả anh cũng không biết chính mình phiền muộn cái gì.

Có lẽ là có chút cô đơn, những người bạn tốt ở thời đại học đã phân tán đi khắp nơi, ở tại thành phố này anh không còn một ai thân quen, không còn một ai trò chuyện với mình.

Dư Thần Dật vỗ vỗ mặt mình, cố gắng vực lại tinh thần, cúi đầu nhìn thời gian hiển thị trên máy tính, đã sắp tới thời gian nghỉ trưa rồi.

Từ trước đến nay anh không thích phân chia công việc ra thành hai khoảng thời gian, vì thế vội vàng kết thúc bản báo cáo tình hình kinh tế, vừa xong đúng lúc thời gian nghỉ trưa bắt đầu, anh cầm lấy điện thoại và ví tiền đi ra ngoài.

Đồng nghiệp rất thích ăn trưa trong công ty, anh làm việc cho một công ty lớn, đồ ăn trong căn tin vừa đa dạng phong phú lại còn rẻ, nhưng anh không muốn đi đến đó.

Duy trì mối quan hệ tốt đẹp với mọi người bên ngoài xã hội là rất quan trọng, nếu đi ăn trong căn tin gặp phải đồng nghiệp, tất cả mọi người lại sẽ mang lên lớp mặt nạ, nói không chừng còn muốn kéo nhau ngồi ăn chung một bữa ăn gượng gạo không có gì để tán gẫu.

Thay vì như vậy, anh muốn dành thời gian nghỉ trưa để đi ra ngoài hít thở không khí.

Mỗi một người đều có một vòng luẩn quẩn của chính mình, anh không hòa hợp được, cũng không cần miễn cưỡng bản thân mình hòa vào đó, hôm nay cũng vậy, hết thảy không cần phải nóng vội, mọi thứ dần dần rồi sẽ trở nên tốt thôi.

Cứ thuận theo tự nhiên đi, rồi anh cũng sẽ có bạn bè của riêng mình.

Dư Thần Dật định đi tới cửa hàng tiện lời tùy tiện ăn chút gì đó, kết quả không ngờ tới bản thân vừa mới băng qua đường cái đã bị một người nào đó nắm lấy cổ tay, kéo anh xoay người lại, mạnh mẽ ngã vào lòng ngực của đối phương.

Dư Thần Dật lảo đảo một chút, cái mũi bị đau do đâm vào lồng ngực người kia, còn chưa kịp nhíu mày anh đã nghe thấy giọng nói của người đang ôm lấy anh vang lên: “Lâu rồi không gặp.”

Người quen hả?

Dư Thần Dật mờ mịt ngẩng đầu, dựa theo góc độ của anh chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm xinh đẹp của đối phương.

Anh hơi đẩy người kia ra, quan sát kĩ gương mặt đối phương, nhận ra người này thật sự không có ấn tượng.

Đối phương đẹp trai, mũi vừa cao vừa thẳng, khí chất dịu dàng, trên người mặc một bộ tây trang màu xám nhạt, trên trán có tóc mái thưa nhưng không hề che khuất ánh mắt.

Ánh mắt người nọ rất chuyên chú, cực sáng, giống như có một đốm lửa nhỏ đang cháy rực ở bên trong.

Dư Thần Dật nghĩ, nếu như anh có quen biết một người vậy, không lý nào anh lại không nhớ, không chừng là đối phương nhận lầm người.

Nhưng đối phương lại hoàn toàn không nhận ra mình đã nhận lầm người, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Dư Thần Dật.

Dư Thần Dật liếm cánh môi khô khốc của mình, không còn cách nào khác đành mở miệng nói: “Ngại quá, có phải cậu là.,…”

Hai mắt người kia lập tức sáng rực lên, khóe môi hiện lên ý cười, đốm lửa ban nãy giấu sâu trong đáy mắt đột nhiên cháy lan ra đồng cỏ, mang theo nguồn nhiệt cực kì nóng lây sang người Dư Thần Dật.

Dư Thần Dật giống hệt như bị phỏng, nhịn không được rụt cổ lại, bị người kia nhìn chằm chằm khiến cho cổ họng trở nên khô khan, anh kiên trì mở miệng hỏi: “Cậu có phải…có phải là nhận sai người rồi không?”

Người kia cách anh quá gần, Dư Thần Dật thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên người đối phương.

Hơn nữa ngay từ đầu đối phương đã nhìn chằm chằm vào mặt anh, khiến anh không thể không nghi ngờ rằng có phải mặt mình đã dính cái gì kì lạ rồi không.

Dư Thần Dật có chút không quen, anh lùi lại hai bước, nhanh chóng đánh giá đối phương một chút, nói: “Tôi hình như không có quen biết cậu?”

Đối phương sau khi nghe thấy lời này liền trở nên kinh ngạc, trong nháy mắt, hắn ta nhanh chóng nghiêng đầu đi, bàn tay cuộn lại thành nắm đấm, bởi vì dùng sức mà khớp xương trắng nổi lên, dễ dàng nhìn thấy gân xanh hiện lên trên mu bàn tay trắng nõn.

Nhưng động tác đó diễn ra vô cùng nhanh, chẳng qua mấy chốc, đôi bàn tay siết chặt kia một lần nữa lại thả lỏng ra.

Dư Thần Dật nhìn thoáng qua gân xanh vẫn chưa biến mất trên mu bàn tay hắn, nhưng anh cũng không để tâm lắm.

Người kia nghiêng đầu đi, Dư Thần Dật chỉ nhìn thấy tóc mái hắn rũ xuống, không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt hắn, nhưng hai giây sau đối phương đã xoay đầu lại, trên mặt là một nụ cười ấm áp.

“Em không có nhận lầm.”

Đối phương mỉm cười, giọng nói rất ấm áp, ngữ điệu vừa thoải mái lại dịu dàng, khi hắn đọc tên của anh lên, Dư Thần Dật nghe không rõ ý tứ trong đó: “Dư Thần Dật là anh đúng không?”

“Hả? Tôi là……” Không ngờ đối phương thật sự không nhận sai người, Dư Thần Dật ngây người một lát, tự cảm thấy bản thân có chút xấu hổ.

Trong lúc nhất thời anh không biết mình nên làm gì, theo bản năng sờ sờ cái mũi, lại nhìn kỹ gương mặt đối phương một lần nữa nhưng vẫn không có ấn tượng gì nên đành mở miệng hỏi: “Cậu…cậu tên là gì nhỉ? Tôi không nhớ ra được, thật xin lỗi cậu…..”

“Không sao?” Bộ dáng đối phương giống như không để ý chút nào, ánh nắng ấm áp buổi ban trưa rực rỡ dừng lại trên người hắn khiến hắn trông càng thêm dịu dàng.

Trên gương mặt hắn có in lên cái bóng của lá cây bên đường, làn da trắng nõn bị ánh mặt trời chiếu vào càng thêm chói mắt, nhất thời Dư Thần Dật không thấy rõ ánh mắt hắn, chỉ có thể nghe thấy âm thanh hắn nói: “Em là Cố Châu Lâm, anh còn nhớ em không?”

Cố Châu Lâm? Có chút quen tai….

Dư Thần Dật nhìn đối phương, thử dựa vào ngoại hình của hắn để gợi ra kí ức mà mình không nhớ, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

Cuối cùng Cố Châu Lâm cũng mỉm cười, hắn tiến lên phía trước một bước, đột nhiên khom người đến sát Dư Thần Dật, so với cái ôm ban nãy thì xa hơn một chút nhưng ngược lại mặt hắn lại áp sát vào anh.

Dư Thần Dật nhịn không được nhíu mày, dáng vẻ Cố Châu Lâm rất đẹp, khí chất cũng rất tốt, ánh mắt cũng vô cùng dịu dàng, nhưng lại khiến sau lưng Dư Thần Dật run lên.

Anh định lùi lại phía sau một chút, bước chân vừa mới chuẩn bị lui lại thì đã bị lời nói của Cố Châu Lâm làm cho phân tâm.

Cố Châu Lâm dùng một âm thanh khe khẽ nói với Dư Thần Dật: “Anh Thần Dật, em là Tiểu Lâm.”

Tiểu Lâm?

Hình như có chút quen tai…..Dư Thần Dật ngẫm nghĩ, dường như cái tên này anh đã từng gọi rất nhiều lần……

Tiểu Lâm, Tiểu Lâm….

Dư Thần Dật nhẩm đi nhẩm lại cái tên này trong miệng hai lần, còn chưa kịp nhớ ra cái gì thì đã bị người tên Cố Châu Lâm này đột nhiên vươn tay nắm chặt lấy vạt áo, lại gọi tên anh lần nữa: “Anh Thần Dật ơi?”

Trong chớp mắt khi vạt áo bị kéo, Dư Thần Dật thoáng mở to hai mắt, bỗng nhiên anh cảm thấy động tác này rất quen thuộc, xưng hô này cũng rất quen thuộc……

Vạt áo của Dư Thần Dật bị Cố Châu Lâm lôi kéo, ngay lúc này, những kí ức bị niêm phong cuối cùng cũng phá tan ranh giới, ào ào tràn vào trí óc anh.

Là cái tên nhóc nhõng nhẽo thích khóc kia sao? Là cái tên thích đi sau mông anh làm nũng như cái đuôi?

Hai mắt vừa nãy chỉ hơi mở to của Dư Thần Dật vì quá vui mừng nên lại càng mở to hơn, nhất thời không để ý đến khoảng cách được cho là thân mật của hai người nữa, theo bản năng anh kéo lấy bàn tay của Cố Châu Lâm đang níu áo mình, “Là em à! Tiểu Lâm!”

Dư Thần Dật thật sự vui mừng, trong lòng cũng có kinh ngạc: Cái này không thể trách anh không nhận ra hắn được, Cố Châu Lâm thật sự thay đổi rất nhiều.

“Ừm, là em.”

Cố Châu Lâm nghe thấy Dư Thần Dật gọi tên hắn, nụ cười càng thêm rực rỡ, đôi mắt hơi nheo lại, từng ánh mắt nhỏ vụn lướt qua gương mặt và cơ thể Dư Thần Dật, sau đó hắn lại ôm anh vào lòng ngực mình.

Ánh mắt hắn có chút vi diệu, nhưng mà khó có được cửu biệt trùng phùng, Dư Thần Dật cảm thấy hoàn toàn có thể giải thích được, kể cả việc ban nãy anh bị hắn nhìn chằm chằm đến lạnh cả sống lưng cũng có thể giải thích được.

Dù sao Cố Châu Lâm trước kia cũng cực kì dính người, đặc biệt là hắn chỉ dính sau mông anh.

Chỉ là không nghĩ tới cái đuôi sau mông vậy mà lại biến thành một anh chàng đẹp trai dịu dàng, còn cao hơn mình nửa cái đầu.

“Anh vẫn còn nhớ em……” Cố Châu Lâm ghé sát vào tai Dư Thần Dật, dùng một âm thanh rất nhỏ tựa như đang thở dài, khẽ nói: “Anh vẫn còn nhớ em, thật là tốt quá……Em trở về rồi….”

“Chào mừng trở về.”

Dư Thần Dật vỗ vỗ sau lưng hắn, không nhịn cười được, “Nói như vậy cũng kỳ quá đi mất, đều là về nhà như nhau cả.”

“Không kỳ đâu ạ.”

Cố Châu Lâm dùng đầu cọ vào hõm cổ Dư Thần Dật, giống như chú chó nhỏ lâu ngày không gặp lại chủ nhân, bám dính lấy chủ nhân làm nũng.

Tay hắn vẫn còn đặt sau eo Dư Thần Dật, vụng về nói: “Lâu rồi không gặp, em rất nhớ anh……”

“Ừm, lâu rồi không gặp.”

Sức lực Cố Châu Lâm có chút mạnh, eo Dư Thần Dật bị ôm siết có chút đau vì thế anh vỗ vỗ cánh tay hắn, “Mau buông ra.”

Sau khi Dư Thần Dật nói xong, Cố Châu Lâm ngược lại càng dùng sức ôm chặt Dư Thần Dật hơn, một tay hắn đặt lên eo anh, một tay đè lại sau gáy anh.

Nhưng Cố Châu Lâm chỉ giữ như thế đó trong vài giây rồi nhanh chóng thả ra, ngón tay hắn khẽ lướt qua sau cổ Dư Thần Dật rồi thu lại, nhanh đến mức Dư Thần Dật tưởng đó như là ảo giác.

Cố Châu Lâm thả lỏng tay ra, để ý thấy quần áo của mình vì ôm mà trở nên lộn xộn, ngón tay bắt đầu theo đường áo lưu loát lướt xuống vạt áo, cuối cùng là vuốt ve đầu ngón tay của mình.

Rõ ràng hắn chỉ đang sửa sang lại quần áo của mình, ngón tay lại dùng lực như đang vuốt ve người yêu khiến cho Dư Thần Dật không khỏi cảm thán, quả nhiên người như vậy lớn lên làm cái gì cũng mang theo hơi thở đầy sắc.

“Không ngờ lại có thể gặp anh ở đây.”

Cố Châu Lâm liếc nhìn phía sau, giơ ngón tay ra chỉ về hướng đó: “Em đoán là anh đang làm việc ở công ty này đúng không? Giờ nghỉ trưa nên đi ăn cơm sao?”

Dư Thần Dật nhìn theo hướng ngón tay của hắn chỉ, phát hiện thật sự đúng là công ty của anh.

“Em còn rất thông minh nha, đoán đúng rồi đó.”

Dư Thần Dật nhìn thời gian trên đồng hồ, hỏi: “Em cũng đang nghỉ trưa nhỉ? Có muốn cùng đi ăn không?”

“Được ạ.”

Cố Châu Lâm gật đầu, nói ra tên một nhà hàng rồi hỏi: “Anh Thần Dật có từng đi đến đó chưa? Nơi đó làm đồ ăn rất ngon đó.”

“Chưa đến, anh vừa tới đây không lâu, hay em dẫn anh đi đi?” Trước khi đi theo Cố Châu Lâm, Dư Thần Dật lại bắt đầu nói chuyện phiếm: “Sao lúc trước lại đột nhiên chuyển đi thế, anh còn đứng trước cửa đợi em mấy ngày.”

“Dạ.”

Cố Châu Lâm ý tứ không rõ nhìn Dư Thần Dật một cái, đầu lưỡi ấn lên hàm trên, ánh mắt nhìn về phía đám mây đen xa xa trên bầu trời.

Hình như trời sắp mưa rồi, nhưng bên phía bọn họ vẫn còn đang nắng.

Cố Châu Lâm mỉm cười, nói: “Chuyện đã xảy ra rồi, tất cả đều là quá khứ.”

Tác giả có lời muốn nói:

Bắt đầu viết rồi! Coi như đây là mở màn đi nha.