Đôi Mắt Màu Xanh

Chương 3




Nhà trọ Huyên ở giống như trong tưởng tượng của tôi, chỉ có thể dùng một từ để hình dung – Loạn. Cô đích thực là loại người không quá chú ý đến bề ngoài.

Chỉ sợ là cô đã phải tốn rất nhiều tâm tư mới có thể dọn dẹp được một căn phòng cho tôi ở.

Đôi khi nửa đêm tỉnh giấc, có thể nhìn thấy ánh đèn vàng vọt trong thư phòng đối diện, mặc dù yếu ớt nhưng ở trong bóng tối trở nên rất chói mắt. Một khắc đó, tôi luôn xuất hiện một loại ảo giác, cảm giác như mình bị nhốt trong sơn động, bốn phía tối đen âm u, mà ánh hoàng hôn lộ ra trong thư phòng kia chính là lối ra duy nhất mà tôi có. Nhưng, giống như dù tôi cố gắng, mong muốn đến gần thế nào đi chăng nữa, cũng không cách nào tiến thêm được một bước.

Tự hỏi bản thân sao lại xuất hiện cảm giác này, thật kì lạ. Điều này có lẽ mang một ít ý nghĩa gì đó, nhưng tôi không tài nào hiểu được.

Nhớ lại lúc học bơi trước đây, lần đầu tiên xuống nước ở một con sông. Bất thình lình tôi bị trượt chân, trong tích tắc trời đất bỗng quay cuồng. Cảm thấy chung quanh đột ngột yên tĩnh, chỉ còn tiếng nước từ từ chảy qua màng tai. Những gì nhìn thấy được chẳng qua là một mảnh xanh biếc thăm thẳm. Cảm giác hít thở không thông khiến cho máu trong cơ thể như biến thành một loại dung nham đen nóng cháy, cơ thể nóng rực lên. Trong lòng chỉ còn một loại cảm giác gọi là “Sợ hãi”, trái tim trong lòng ngực đập loạn xạ, bức bách vì không tìm được bất kỳ lối thoát nào.

Giật mình một cái bật dậy từ trên giường, khắp người ướt sũng mồ hôi.

Tôi không biết vì sao mình lại đột nhiên nằm mơ thấy cảnh tượng đó. Mặc dù tôi đã biết bơi, thế nhưng ký ức về loại cảm giác bất lực đó vẫn đeo bám tôi như oan hồn không thể siêu thoát.

Ánh hoàng hôn trước mặt bỗng nhiên sáng dần lên. Tôi chưa kịp phản ứng gì, đã cảm thấy mình nằm trọn trong một vòng tay ấm áp.

“Gặp ác mộng sao?” Giọng Huyên mang theo lo lắng ở bên tai tôi cất tiếng hỏi nhẹ nhàng.

“Ừm…” Tôi đáp lại, ngẩng đầu nhìn cô. “Xin lỗi, đã quấy rầy chị làm việc rồi.”

Cô cười nhạt lộ vẻ ấm áp, vuốt vuốt tóc, nói: “Đồ ngốc, có gì mà phải xin lỗi chứ?” Sau đó, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán tôi. Tôi chỉ còn cảm giác được độ ấm của đôi môi kia, khiến người ta không muốn rời xa.