Đôi Mắt Màu Xanh

Chương 10




Lúc tan học, ngoài dự tính tôi bị bạn học gọi lại, hẹn tôi cùng ra ngoài chơi.

Tôi vốn định từ chối, nhưng không hiểu do đâu, ma xui quỷ khiến thế nào lại nhận lời. Tôi gửi một tin nhắn cho Huyên, nói tôi về trễ một chút, rồi cùng bạn học đi đến quán bar mới mở gần đó.

Theo những gì nghe được từ bạn học, quán bar này có hai ca sĩ rất tuyệt.

Khi cả bọn đến nơi còn chưa có nhiều người. Mọi người đều kêu rượu chỉ riêng tôi gọi Coca lạnh uống một mình. Tửu lượng* của tôi thật ra rất tốt, nhưng tôi không thích uống rượu, bởi vì không thích mùi vị của rượu. Thế nhưng, khi ở cùng Huyên, có lúc tôi lại rất thích đi uống cùng cô. Nhận ra bản thân càng ngày càng trở nên khó hiểu.

*Tửu lượng: lượng rượu uống được trước khi say.

Bên quầy bar đang phát một bài hát nghe không hiểu ca từ, không biết là ngôn ngữ của nước nào, mang chút âm hưởng thôn quê. Thế mà giai điệu nghe vô cùng thoải mái.

Sau khi trời tối, trong quán mọi người dần dần đông nghịt. Tôi phát hiện, nhiều người hình như cố ý tới vì ca sĩ.

Tôi hờ hững nghe các bạn học chung quanh huyên náo, lâu lâu bị hỏi mới trả lời đôi câu.

Tiếng ghi ta độc tấu dữ dội bỗng vang vọng khắp quán, theo sau là nhịp trống từ từ mạnh lên. Tôi nhìn theo hướng âm thanh đó, thấy đèn chiếu bừng lên. Trước đài có hai người, một trái một phải, ngồi bên micro đánh đàn. Tôi thậm chí chưa kịp nhìn kỹ mặt người trên khán đài, đám đông đã hoan hô dữ dội, huyên náo, nương theo tiếng nhạc ra sức nhảy nhót lắc lư. Trước mắt tôi là một cảnh tượng hỗn loạn hơn bao giờ hết. Hình ảnh đám đông đang nhảy múa trong mắt tôi giống như bức tranh trừu tượng đầy màu sắc sặc sỡ của danh họa Picasso, dáng vẻ cuồng loạn, không ngừng vặn vẹo cơ thể.

Tôi bị đám đông chen đến trước đài, bị giọng hát của cô ca sĩ từ micro truyền ra mê hoặc.

Tôi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt cô ca sĩ nổi bật dưới ánh đèn, chợt giật mình.

Là em ấy ư…!?