Đôi Mắt Của Hầu Gái

Chương 32




An Ninh sắp xếp hành lý vào vali gọn gàng, cô sắp có một chuyến công tác ngắn ngày cùng ông giám đốc. Đã 2 năm cô không trở về quê hương nên không thể tránh khỏi những cảm xúc khó tả, năm đầu cô rất sợ về nước, cô khi phải gặp lại bạn bè và những người xung quanh quen biết. Cô sợ rằng ở đất nước nhỏ bé đó sẽ có một ngày cô và cậu hai sẽ gặp nhau…Nhưng giờ đã đến lúc, đến lúc cô đứng thẳng trên đôi chân chai sạn của mình, cô có thể ngẩng đầu mà tự hào rằng cô không phải là An Ninh nghèo khó của ngày xưa nữa…..Duy chỉ có một điều vẫn khiến cô không khỏi mắc lòng. Cô sẽ ra sao nếu tình cờ gặp lại cậu trên đường? Vẫy tay chào, chạy tới ôm hay coi như một người dưng qua đường? Nắm lấy cổ tay mình, An Ninh đã từng hận cậu đến tận xương tủy, cô hận vì cậu đã cướp đi cuộc đời cô, hận vì cậu không thể bảo vệ cô, hận vì cậu không chịu lắng nghe những giọt nước mắt của cô. Nhưng cũng có lúc, cô lại muốn bay ngay về nước để được nhìn ngắm gương mặt in đậm trong tim kia một lần, muốn được người ấy ghì chặt vào lòng và nói những lời đường mật có cánh.

Tiếng chuông điện thoại reo lên khiến An Ninh đứt dòng suy nghĩ. Là cuộc điện thoại từ ông giám đốc..

-Dạ thưa giám đốc.

-An Ninh này, phiền cô gọi điện qua bên công ty đối tác nói với họ giúp tôi là ngày mai tôi không thể tới chỗ họ được nhé, dưới xưởng có chút chuyện, hẹn họ vào thứ 5. Có gì báo lại với tôi.

An Ninh nghe lời ông giám đốc liền lục trong tập hồ sơ ra tấm cart của thư ký giám đốc bên đối tác….Rồi An Ninh nhấc điện thoại lên…

-Alo, văn phòng thư ký công ty M xin nghe.

-Chào anh, tôi là người bên công ty K tại Nhật, tôi có thể xin được gặp giám đốc của anh một lát được không?

-Vâng, xin cô đợi máy nhé…

Tiếng chuông chờ đợi khiến thời gian thêm dài hơn, giữa những tiếng tút…tút…nhạt nhẽo dài dằng dặc cho thấy vị giám đốc kia là một người rất bận rộn…

-Alo, tôi nghe…

Giọng nói quen quen khiến An Ninh không khỏi giật mình, trong giây lát cô lấy lại được bình tĩnh…

-Chào ông, tôi là thư ký của giám đốc công ty K tại Nhật.

-Vâng, chào cô. Có chuyện gì vậy?

-Vâng, theo lịch hẹn thì 10 giờ trưa mai giám đốc của tôi có một cuộc hẹn với giám đốc tại công ty M. Rất xin lỗi ông vì giám đốc của chúng tôi có chút chuyện dột suất nên có lẽ lịch hẹn phải rời xuống thứ 5, vậy mong ông thông cảm và sắp xếp lại lịch hẹn được không ạ?

-Vâng, tôi hiểu, cô có thể sắp xếp một lịch hẹn khác với thư ký của tôi.

-Vâng, vậy cảm ơn ông, tôi chỉ muốn thông báo với ông điều này.

-Không có gì, vậy phiền cô lien lạc lại với thư ký của tôi.

-Vâng, cảm ơn ông, chào ông.

Cậu hai cúp máy xuống, cậu vẫn không tin vào tai mình, giọng nói bên đầu giây kia khiến cậu ngỡ ngàng. Giống như một ảnh ký ức vừa được lắp lại đúng vị trí vậy. Đã lâu lắm rồi cậu không nghe thấy giọng nói đó, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không kém phần quả quyết, âm điệu rõ ràng nhưng vẫn mềm mại. Cậu đã nghĩ đó là An Ninh của cậu trong phút chốc nhưng nghĩ lại, hai giọng nói đó vẫn khác nhau. Giọng của An Ninh rụt rè và thiếu tự tin hơn giọng cô gái này. Chắc tại do ảo giác của cậu. Cậu tự chấn an mình bằng những suy nghĩ phủ định như vậy.