"Là do ngươi gặp ít người rồi." Tịnh Duyên lạnh lùng, "Nếu không giết nữa thì ngươi đi đi. Lúc muốn giết ai, cứ theo như luật cũ, viết tên thời gian địa điểm, đè dưới giá cắm nến trong đèn lồng, rồi treo lên là được."
"Lão bản Lưu Tắc của tửu lâu Chiêu Phúc ở phố lớn Tây Bình cùng phu nhân hắn là Triệu Giai Hoa." Mẫn công tử đưa một tờ giấy, bên trên vẽ bản đồ của Lưu phủ và tửu lâu Chiêu Phúc, còn viết cả tên Lưu Tắc, Triệu Giai Hoa và đặc điểm hình dạng của họ.
Tịnh Duyên nhận lấy tờ giấy, mở ra nhìn, hỏi: "Lúc nào?"
"Ba ngày sau. Động thủ vào đêm mười tám. Ta sẽ bảo đảm bọn họ có ở trong phủ."
"Được." Tịnh Duyên rất sảng khoái, không hỏi hai người này có quan hệ thế nào với Mẫn công tử, không hỏi lý do giết bọn họ, thậm chí cũng không hỏi giá tiền. bà ta gấp giấy lại rồi cho vào trong tay áo, hỏi: "Còn nữa không?"
"Không có." Mẫn công tử nhếch mép, hai kẻ rồi mà còn chê không đã tay.
"Vậy ngươi đi đi. Xong chuyện thì ta sẽ móc đèn lồng lên." Tịnh Duyên nói xong liền xách thùng nước xoay người định đi.
"Đợi đã, ta còn có lời muốn nói với bà."
"Ta chỉ để ý chuyện giết người, không nói chuyện với người khác." Tịnh Duyên sư thái đã đi đến cửa.
Mẫn công tử hét lên ở sau lưng bà ta: "Chỉ một câu hỏi."
Tịnh Duyên dừng lại, xoay người nhìn hắn.
"Lần trước nói với bà, lúc ra ngoài đi khất thực bói quẻ thì nhân tiện hỏi thăm một người. Là tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi, tướng mạo đẹp, họ An, người thành Trung Lan, bà đã từng thấy chưa?"
"Không có."
"Cũng không nghe ai nói? Con bé rời nhà vào hôm mười lăm tháng mười, sau ngày đó, có ai nhắc đến hay tiếp xúc không?"
"Không có."
Mẫn công tử cau mày đang định nói gì nữa, nhưng Tịnh Duyên sư thái đã lạnh nhạt nói: "Đã ba câu hỏi rồi. Không tiễn." Dứt lời liền quay người đi vào trong am.
Mẫn công tử nhìn bà ta biến mất sau cửa am, nghe thấy tiếng gài then sau cửa. Đợi một lúc, ngoái đầu nhìn cây táo lần nữa, sắc mặt lạnh đi. Nghĩ ngợi một hồi, nhấc chân đi xuống núi.
Tịnh Duyên đi vào am rồi, gài cửa sau lại cho kỹ, cất thùng nước đi, rửa sạch tay bên cạnh giếng ở hậu viện, sau đó im hơi lặng tiếng đi ra cửa sau, lắng tai nghe một hồi, lại mở then cửa sau, đi ra nhìn một cái.
Bên ngoài đã chẳng còn ai.
Tịnh Duyên sư thái không nhanh không chậm bước về hậu viện, cài cửa lại, sau đó đi đến cạnh cửa trắc viện nằm giữa hậu viện và tiền viện.
Trắc viện nhỏ này vốn để đặt đồ lung tung, lúc này trên cửa treo ổ khóa. Tịnh Duyên sư thái mở khóa ra, bước vào.
Trong sân có một chiếc bàn nhỏ, đặt trên bàn là một khay nhỏ, trong khay đựng đầy táo mùa đông đã được rửa sạch, một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi dung mạo xinh đẹp đang gặm táo ăn, nghe thấy động tĩnh thì quay đầu lại nhìn, sau đó nở nụ cười vui mừng, ngọt ngào kêu lên: "Sư thái."
***
An Nhược Thần ngồi trong phòng, chợt nhớ đến tứ muội. Nàng nhớ lại những lời An Nhược Phương nói với nàng trong lần gặp mặt cuối cùng, cô bé sẽ lớn, cô bé sẽ đón nàng về.
An Nhược Thần che đi đôi mắt, không để cho nước mắt tuôn rơi.
Thật ra nàng đang suy xét Triệu Giai Hoa, làm sao lại nghĩ đến tứ muội chứ. Có lẽ là nhớ lại dáng vẻ cô độc đáng thương của Lưu Nhân khi đứng ven đường, có lẽ là nhớ lại Triệu Giai Hoa nói mặc dù tán thưởng nàng nhưng vẫn không thể hoàn toàn tin được nàng.
Nhưng nàng ta lại nhấn mạnh bảo nàng phải nhớ mỗi câu nói của mình.
An Nhược Thần cầm ghi chép vụ án ra xem lần nữa. Triệu Giai Hoa cũng không chỉ nói chuyện với một mình nàng.
Nhìn một lúc, bỗng trong đầu nàng lóe lên suy nghĩ.
Trên sổ sách viết sau khi Triệu Giai Hoa nghe thấy a hoàn báo là con gái mất tích, liền dẫn a hoàn bà tử tìm khắp một vòng trong ngoài nhà, cũng tìm một lần ở tửu lâu Chiêu Phúc và sòng bạc Tụ Bảo, nhưng đều không tìm được, thế nên mới quyết định báo quan.
Sòng bạc Tụ Bảo?
Cái từ này chỉ xuất hiện một lần trong bản án dài rất dài này, bởi vì thật sự không quan trọng, đi đến đâu chỗ nào không tìm thấy đứa bé, những lời như vậy nghe rồi liền cho qua. Thậm chí nha môn còn không có tìm người ở sòng bạc đến để hỏi. Sau lại Triệu Giai Hoa cũng không nhắc đến địa điểm này nữa. Nhưng tại sao trong này nàng ta lại nói? Tại sao phải nói cho thái thú biết nàng ta đến sòng bạc tìm con. Mặc dù cùng ở trên một con phố, nhưng khả năng một đứa bé hai tuổi tự mình chạy đến đó là gần như không có, nếu nghi ngờ trong sòng bạc có người đánh cắp đứa bé, vậy thì cứ nói thẳng với thái thú đại nhân là được rồi.
Nhưng Triệu Giai Hoa không làm thế. Cảm giác như nàng ta chỉ thuận miệng nhắc đến, giống như "ta đến nhà Triệu đại nương gia bên cạnh nhìn xem, không có liền rời đi" vậy, như chỉ đi ra ngoài lê la tán dóc mà thôi. Mà những chuyện này vốn không cần thiết phải nói dông dài với thái thú đại nhân ở công đường.
Sòng bạc Tụ Bảo, Từ bà mối rất thích đánh cược ở sòng bạc này, lại nợ không ít.
An Nhược Thần nhìn kỹ cái tên này hồi lâu, sau đó nàng ra ngoài, lại đến Triệu phủ.
Lưu Tắc nói nếu Triệu Giai Hoa đồng ý gặp khách thì y sẽ phái người đến thông báo, nhưng đã một ngày rồi mà không có tin tức gì, nàng có đi hỏi thì cũng không xem là thất lễ.
Lúc này canh cổng của Triệu phủ không lập tức từ chối nàng nữa, chỉ bảo nàng chờ một lát. An Nhược Thần thở phào, xem ra Triệu Giai Hoa chưa mất đi tự do, nàng ta đồng ý gặp nàng, có lẽ tình hình không đến nỗi như nàng tưởng tượng.
Chỉ một lát sau, canh cổng đi ra dẫn nàng vào một viện tử, lại có a hoàn đi đến, dẫn nàng vào một gian phòng chính. Trong phòng có người đang chờ nàng, không phải Triệu Giai Hoa, mà là Lưu Tắc.
An Nhược Thần lập tức cảnh giác, nhưng vẫn hàn huyên như mọi khi. Nàng hỏi Lưu Tắc xem Triệu Giai Hoa đã khá hơn chưa, liệu có thể gặp được một lúc không.
Lưu Tắc áy náy nói: "Bệnh của nội tử còn nặng hơn hôm qua. Choáng váng nặng đầu, không còn tỉnh táo, chỉ biết gọi tên Nhân Nhi. Lúc này mới ngày thứ hai thôi, nhưng đã tiều tụy thấy rõ, xưa nay nàng ấy trọng thể diện, nhất định sẽ không muốn để người ngoài thấy được dáng vẻ nhếch nhác như vậy. Mong An cô nương thứ cho. Đợi nội tử khỏi bệnh, ta sẽ để nàng ấy tự đến phủ của cô nương..." Nói đến đây thì dừng lại, như sực nhớ ra chỗ An Nhược Thần ở cũng không phải là nhà dân bình thường, thế là vội sửa lời: "Đợi nàng ấy khỏi bệnh rồi, nhất định sẽ mời cô nương đến tệ xá ăn bữa cơm đạm, đáp ơn cô nương đã quan tâm."
Lại một phen khéo léo khách sáo như thường, An Nhược Thần không tìm ra chỗ sơ hở.
Lưu Tắc nhìn sắc mặt nàng, nói: "Nội tử và cô nương có duyên. Tính nàng ấy khá kiêu ngạo, nên cũng ít lui tới với người ta, còn giống cô nương vừa gặp đã ăn ý, mới quen đã có lời nói với nhau, quả thật chưa từng thấy bao giờ. Cũng không biết nàng và cô nương đã trò chuyện những gì mà lại hợp ý như thế, cô nương nói với ta đi, đợi ta học được một hai điều, cũng có thể làm nàng ấy vui vẻ."
Là muốn nghe xem rốt cuộc Triệu Giai Hoa có tiết lộ điều gì với nàng không đúng không?
An Nhược Thần cười nói: "Lưu lão bản làm ăn bận rộn, lại còn quan tâm phu nhân như thế, cũng thật hiếm thấy. Nhưng những chuyện bọn ta nói đều chỉ là chuyện phiếm của phụ nhân người ta, sợ Lưu lão bản không dùng những thứ đó để làm vui vẻ được. Nhưng trái lại nàng có nhắc đến, tình cảm của Lưu lão bản và nàng rất đậm sâu, phu thê tương kính như tân, ta nghe mà lấy làm hâm mộ."
Lưu Tắc nghe thế thì bật cười, tỏ vẻ vui mừng.
An Nhược Thần nhân cơ hội hỏi: "Nói đến đây, bằng hữu nàng có ai, xưa nay lui tới với ai, thích đi đâu, Lưu lão bản đều biết hết sao? Chuyện của lệnh thiên kim, liệu có tìm các nàng hỏi thử chưa?"
Lưu Tắc cười khổ: "Nội tử thích yên tĩnh, rất ít ra khỏi cửa, cũng ít có khách đến thăm, đúng là nàng chẳng có mấy bằng hữu ở trong thành."
"Vậy bên sòng bạc Tụ Bảo có người quen không?"
Lưu Tắc bất ngờ, lộ nét ngạc nhiên: "Vì sao cô nương lại hỏi như thế?"
An Nhược Thần quan sát vẻ mặt Lưu Tắc, nói: "Ta nghe nói lúc Từ bà mối còn sống thì khá thích đánh cược, nàng ta lại là thân nhân duy nhất của tôn phu nhân trong thành Trung Lan này, sòng bạc đó cũng không xa, có lẽ do Từ bà mối hay lui tới, nói không chừng tôn phu nhân cũng quen người trong đó. Nàng đã nói nàng ấy đến đó tìm con gái mà."
Lưu Tắc không nhịn được nhíu mày, lúc này mới nhớ ra hôm qua trong hồ sơ vụ án ở nha môn, quả thật trên đó có viết Triệu Giai Hoa đến sòng bạc tìm con gái, nhưng lúc đó cũng chẳng lưu ý điều này. Y nghĩ một lúc rồi nói: "Chuyện này, ta thật sự không rõ lắm. Nhưng chưa từng thấy nàng lui tới sòng bạc bên kia bao giờ. Tuy nói Từ bà mối thích đánh cược, nhưng nội tử lại không thích. Hơn nữa sau khi nội tử gả cho ta, hiền lành giữ lễ, sẽ không đi đến những nơi kia. Với cả tuy nói Từ bà mối là bà con xa lứa cô dì, nhưng quan hệ không hề xem là thân cận, không có được thân thiết như cô nương nghĩ. So ra thì ta quen người ở chỗ sòng bạc mới đúng. Dù sao cũng cách không xa, tửu lâu của ta lại là nơi ăn uống, Lâu lão bản của sòng bạc là khách quen chỗ ta. Tự mình đến cũng không nói là gì, ta thường mời vài bằng hữu tụ tập với nhau. Cô nương cũng biết đấy, cái lại nghề qua lại với đủ hạng người này cũng phải được ưa chuộng, không thể thiếu giao thiệp xã giao được. Nên ta cũng thường lui tới ở đó, mở miệng đóng miệng còn gọi nhau một tiếng huynh đệ. Còn nữa, sòng bạc cũng cách tửu lâu của ta không xa, nhưng chỗ ta đối diện đường chính, còn bọn họ là quay lưng về mặt đường, muốn đi đến đó phải vòng một vòng lớn, từ hậu viện tửu lâu ta xuyên qua sảnh đường đến đường chính là đường tắt rồi, tiểu nhị sòng bạc hay ai đó cũng thường đi như vậy, ta nhìn mặt mũi lão bản bọn họ nên cũng không so đo, cho nên bọn họ thường ra vào nơi đó ở chỗ ta. Có lẽ vì nội tử thấy thế mà tưởng ta đưa con đến sòng bạc, hoặc cảm thấy sòng bạc có nhiều người, nói không chừng ai thấy con nhỏ cũng sẽ lưu ý giùm."
An Nhược Thần gật đầu: "Thì ra là vậy." Quả nhiên giống như tướng quân nói, giải thích quá chi tiết. Đây là thói quen nói chuyện của Lưu Tắc, hay là vì y chột dạ?
An Nhược Thần nói: "Vậy liệu có khi nào có khách đánh bạc nợ nhiều quá, lại quen biết Lưu lão bản, cảm thấy nhà Lưu lão bản có tiền, lại có quan hệ không tệ với sòng bạc, cho nên mới cướp đứa bé, muốn đòi tiền. Liệu khách của sòng bạc có thể là đầu mối không?"
Lưu Tắc lắc đầu: "Ta chưa từng nghĩ đến chuyện này. Nếu nói muốn đòi tiền, thì ta cũng không nhận được thư bắt gom tài sản." Y dừng lại, làm bộ suy tư, "Nhưng An cô nương nhắc nhở rất đúng, có lẽ thật sự là cướp con để đòi tiền, nhưng không ngờ vợ ta lại đi báo quan nhanh như thế, thấy quan phủ kiểm tra nghiêm ngặt nên mới không dám. Nói như vậy, chuyện này cũng đáng để điều tra. Ta phải đến chỗ sòng bạc tìm Lâu lão bản hỏi chuyện đã, liệu có vị khách đánh bạc nào khả nghi như vậy không."
An Nhược Thần còn tính nói gì đó nữa, nhưng Lưu Tắc đã thi lễ với nàng: "Mong cô nương đừng để lộ chuyện này, đợi ta âm thầm hỏi trước đã, nếu thật sự có người khả nghi, ta sẽ mời quan phủ lặng lẽ điều tra. Huống hồ đây là chuyện riêng trong nhà chúng ta, cô nương và nhà chúng ta cũng không quen thân, ân cần như vậy, thật khiến người ta sợ hãi. Lần trước cô nương đưa Nhân Nhi về đã làm nội tử sinh nghi, thái thú đại nhân cũng hỏi ta rất nhiều câu. Nếu cô nương lại tham gia vào nữa, thì e sẽ dễ đưa đến phiền thoái."
An Nhược Thần nghẹn lời, theo lý mà nói thì quả là như vậy, nếu không phải nàng tự dưng xen vào như thế, thì đúng là khả nghi.
Lưu Tắc nói: "Ta còn chuyện phải xử lý, không thể tiếp cô nương được, không tiễn nữa."
An Nhược Thần bị "đuổi ra khỏi cửa" một cách khách khí.
Trong tửu lâu Chiêu Phúc cách Lưu phủ một con đường, Mẫn công tử, cũng chính là Giải tiên sinh đang ngồi trong nhã gian uống tra, người ngồi đối diện đang cùng hắn trò chuyện.