Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng
Trong gian phòng không mở đèn, toàn là bóng tối. Có người gấp rút không nhịn nổi nữa đi về phía giuờng lớn rộng hai mét, lờ mờ nhìn thấy một bóng đen. Trên giường có một nữ nhân nằm hôn mê bất tỉnh, tóc đen tán loạn tuỳ ý, mắt kính gọng đen đã không biết ở chỗ nào, khuôn mặt động lòng người đó thoát tục tinh tế mờ mờ ảo ảo.
Tay người đàn ông dò tìm về phía cô, Cố Hiểu Thần yếu ớt giật mình tỉnh dậy, trước mắt một màn đêm đen kịt, cô kinh hoàng hét to, “Đừng đụng vào tôi !”
“Tiểu bảo bối, tôi sẽ cưng chiều em thật tốt !” Thanh âm của Okura Yuichi thô đục, nặng nề đè lên cô.
“Cút đi ! Đừng đụng vào tôi ! Cút đi !” Cố Hiểu Thần liều mạng đấm đá chống cự, muốn thoát hỏi sự xâm hại của người đàn ông đang đè phía trên mình. Lớn tiếng khóc, tiếng xé quần áo vang lên, chỗ da thịt lộ ra cảm thấy không khí ớn lạnh, vẻ mặt cô sợ hãi, trong lòng tràn đầy hoảng sợ, cô thật sự bất lực rồi.
Cô càng kêu khóc, Okura Yuichi càng thêm kích thích, môi nóng rực hôn lên da thịt trắng ngần của cô.
Cố Hiểu Thần vùng vẫy nhưng không cách nào thoát ra được, tê tâm liệt phế hét lớn, “Đừng mà.”
“Ầm…” Chính lúc này, cửa lớn bị người đạp ra.
Okura Yuichi vì dục vọng không được thoả mãn, căm phẫn hét lớn, “Ai dám lớn gan như vậy?”
Một bóng người cao lớn xông thẳng vào phòng, Okura Yuichi sợ hãi mắt trợn lớn, người kia bước vài bước đến gần ông ta, cánh tay dài duỗi thẳng túm chặt lấy cổ ông ta, khuôn mặt của Okura Yuichi lập tức sung huyết đỏ rực, hô hấp khó khăn, cả người ông ta bị người kia xách lên, đầu ngón chân hỗn loạn chạm đất, nghe thấy giọng nam u ám phun ra hai chữ, “Tìm chết.”
Okura Yuichi phát ra âm thanh “Uh uh” thống khổ, giây tiếp theo đã bị người kia ném sang một bên.
“Lôi ra ngoài.” Giọng nam đầy lạnh lẽo mang theo băng giá, Okura Yuichi không kịp nhìn người đến là ai thì đã bị người ta kéo ra ngoài rồi.
Cố Hiểu Thần co quắp ở góc giường lớn, đôi tay ôm chặt lấy thân. Cô tận lực kiềm nén tiếng thút thít như có như không, giống như là một loài vật nhỏ bị thương. Phát hiện tiếng nức nở nghẹn ngào, có tiếng bước chân vang lên tiến về phía cô, từng bước đến gần, Cố Hiểu Thần liên tục lắc đầu. Vì cho rằng lại có người muốn ức hiếp cô, “Đừng qua đây… cầu xin ông…”
Nhưng người kia đã đi đến trước mặt cô, bàn tay to dò về phía cô.
“Đừng chạm vào tôi !” Cô khản giọng quát mắng, thân thể không ngừng run rẩy. Nhưng người kia vẫn như cũ chạm vào cô, Cố Hiểu Thần giống như phát điên rống to hơn, “Đừng ! Cút đi cho tôi ! Cút đi…. A…”
“Đừng sợ. Là anh.” Giọng nam trầm mạnh có lực đang quanh quẩn trên đỉnh đầu cô, Cố Hiểu Thần không khỏi ngẩn người. Anh lại đem cô ôm chặt vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ về cô. Cố Hiểu Thần giống như con thuyền phiêu bạt vô định, dãi dầu sương gió cuối cùng đã tìm được bến đỗ, mặc kệ bản thân bị anh ôm chặt, nước mắt cứ như vậy lã chã rơi xuống.
Cô ở trong ngực anh khóc nức nở thành tiếng.
Bóng đêm yên tĩnh, tiếng khóc của cô thê lương vang vọng.
Trong bóng tối, Ngũ Hạ Liên ôm chặt lấy cô, nước mắt của cô như lửa đốt làm tổn thương anh. Nhìn không rõ khuôn mặt đối phương, anh vô thức cúi đầu, đôi tay nắm lấy cánh tay cô, hôn lên trán cô, “Không sao rồi.”
Một nụ hôn dịu dàng như vậy.
--Truyện được cập nhật sớm nhất tại dtruyen.com, và diễn đàn dembuon.vn. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!!!--
Giống như là hoàng tử hôn cô bé lọ lem, nước mắt của cô ngưng tụ ở viền mắt.