Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Chương 3: Liên Thiếu Gia




Thời gian nghỉ trưa, Cố Hiểu Thần và Thẩm Nhược, hai người ngồi cùng bàn ở phòng ăn của nhân viên, chậm rãi ăn bữa trưa. Đúng lúc ánh nắng chiếu tia sáng rực rỡ, rọi lên góc mặt Cố Hiểu Thần, cũng rọi lên khuôn mặt nhỏ của Thẩm Nhược đang rất phấn khích, sùng bái, trải qua một tháng tìm hiểu, Thẩm Nhược cuối cùng cũng nghe ngóng được tin tức của vị “Liên thiếu gia” kia.

“Hạ tổng, người đàn ông lúc trước chúng ta nhìn thấy, anh ta tên là Ngũ Hạ Liên !”

“Thiếu gia của Ngũ thị - Ngũ Hạ Liên, anh tuấn mê người lại còn nhiều tiền, người đàn ông kim cương được công nhận ở Ngũ thị. Mọi người đều gọi anh ấy là Liên thiếu gia, anh ấy ở Ngũ thị không ai không biết, không ai không hiểu !”

“Còn có còn có, ở Ngũ thị có hai quy tắc bất thành văn !”

Đôi mắt của Thẩm Nhược như phóng điện, nói thao thao bất tuyệt, chỉ kém cầm loa phóng thanh lên hô hào mà thôi.

Cố Hiểu Thần chỉ cúi đầu ăn cơm, đôi lúc ngẩng đầu nhìn cô một cái, yên lặng lắng nghe.

“Điều thứ nhất, ở Ngũ thị, Liên thiếu gia nói bạn sai, vậy bạn chính là sai.”

“Điều thứ hai, ở Ngũ thị, tuyệt đối đừng trêu chọc Liên thiếu gia, bằng không kết cục chỉ có một từ - CHẾT.”

Cố Hiểu Thần cầm đũa, một chút cảm giác ngon miệng cũng không có.

Thẩm Nhược lại không nhận ra sự khác thường của Cố Hiểu Thần, đảo qua đảo lại món mỳ lạnh trong đĩa, có chút thương tiếc lại có chút khao khát nói, “Mình còn nghe nói, tình nhân của Liên thiếu gia nhiều như sao trên trời, đếm cũng không đếm hết. Cậu nói xem Liên thiếu gia sẽ không đột nhiên thay đổi khẩu vị đi thích cô gái bình thường đâu nhỉ?”

Chuyên chế, ngang ngược cộng thêm hoa hoa công tử?

Cố Hiểu Thần trực tiếp buông đũa trong tay xuống, bưng khay ăn đứng dậy, “Thẩm Nhược, mình còn có việc chưa làm xong. Mình đi trước nhé.”

“Đợi mình với !” Thẩm Nhược nhét vội hai miếng mỳ lạnh vào miệng rồi nhanh chóng thu dọn.



***

Bộ phận bận rộn, các nhân viên đang bận rộn với công việc trong tay.

Đột nhiên một nữ nhân viên từ ngoài phòng làm việc bước vào, tiếng giày cao gót giẫm xuống kêu vang dội, cộp cộp cộp giống như đang trút căm phẫn.

Trương Mạn Lệ là mỹ nữ của bộ phận này, cô ta tức giận ngồi lên ghế dựa.

“Ôi ! Nhanh như vậy đã từ phòng tổng tài quay về rồi?” có người trêu chọc hỏi.

Trương Mạn Lệ tức giận đến đỏ cả mặt, lập tức trút giận ra bên ngoài, dư quang lướt nhìn văn kiện trên bàn, bỗng cầm văn kiện lên, hướng về phía Cố Hiểu Thần cùng với Thẩm Nhược căm phẫn quát to, “Các cô làm việc như thế nào vậy ! Báo biểu làm không đủ chi tiết, dự toán của kỳ này thập phần quan trọng, bất kỳ sai sót nào cũng sẽ ảnh hưởng đến sự đánh giá của toàn bộ công trình ! Lập tức làm lại ngay !”

Trương Mạn Lệ dựa vào bản thân trẻ tuổi xinh đẹp, Tương chủ quản say mê thất điên bát đảo, đối với cô ta nhắm một mắt mở một mắt, cho nên cáo mượn oai hùm.

Coi như là người mới xui xẻo.

Trọn cả buổi chiều, Cố Hiểu Thần và Thẩm Nhược đành phải làm đi làm lại dự toán hết lần này đến lần khác. Trương Mạn Lệ hiển nhiên dây dưa cùng hai người các cô, nhiều lần giày vò bọn họ.

Tận đến lúc tan làm, các nhân viên lần lượt rời khỏi, cuối cùng cũng không tìm được sai sót nào nữa.

Hai người mới thở phào nhẹ nhõm, Trương Mạn Lệ dường như nhà ảo thuật lại đưa ra một phần báo cáo nữa, mỉa mai nói, “Ai ya, ở đây vẫn còn một phần. Tôi quên đưa rồi. Bây giờ giao cho các cô, sáng sớm ngày mai, tôi đến công ty phải thấy nó.”

Cô đặt văn kiện xuống, đung đưa cặp mông đẹp, cười nhạt rồi rời đi.