Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng
Sân bay Hồng Kông.
Một chiếc xe RV hạng sang dừng ở bên ngoài sân bay, hai người Ngôn Húc Đông và Cố Hiểu Thần ngồi cạnh nhau trong xe kiên nhẫn chờ đợi. Ngôn Húc Đông quay đầu nhìn về phía Cố Hiểu Thần, mà trên khuôn mặt cô lộ ra một nét cười nhàn nhạt. Nhàn rỗi không có việc gì làm, anh thuận miệng hỏi, “Hôm nay có chuyện gì vui sao? Chẳng lẽ là mua vé số trúng số rồi?”
“Không, tôi từ trước đến giờ đều không mua vé số.” Cố Hiểu Thần nhẹ giọng nói, trong tâm đem thứ vé số này coi như là đánh bạc. Và cô không bao giờ chạm vào.
Kỳ thực Ngôn Húc Đông là quá rảnh rỗi, lại hỏi tiếp, “Vậy tại sao lại vui vẻ như vậy?”
“Có sao?” Cố Hiểu Thần hoài nghi nhìn về phía anh, lại thấy anh quả quyết gật đầu. Chẳng lẽ cô rất vui vẻ sao? Chỉ là nghĩ đến cuộc nói chuyện lúc này, cô không kìm được cảm thấy bối rối, lại còn ảo não.
“Có phải là nghĩ đến bạn trai không?” độ hóng hớt của Ngôn Húc Đông phát triển đến cực điểm, bắt đầu khai thác chuyện cá nhân.
“Làm sao có thể.” Cố Hiểu Thần vô cùng kinh ngạc cười, “Tôi không có bạn trai.”
“Làm sao lại không có bạn trai? Em chẳng lẽ không biết thư ký và trợ lý bên cạnh Hạ tổng, đều là nữ thần trong tâm trí của các nam nhân ở Ngũ thị.” Ngôn Húc Đông trầm giọng nói, “Em chỉ cần ngoắc ngón tay út, lập tức có người xếp hàng.”
Cố Hiểu Thần nghĩ đến thư ký Hạ và hai vị trợ lý khác, quả thực rất xinh đẹp động lòng người. Nhưng cô thì… Cố Hiểu Thần hơi mỉm cười, bình tĩnh nói, “Đó là bọn họ, nếu là tôi, thì sẽ không có người xếp hàng.”
“Ai nói không có!” Ngôn Húc Đông phản bác, nheo mắt nhìn Cố Hiểu Thần cười đùa, “Ví dụ như anh.”
“Quản lý Ngôn thật thích nói đùa.” Cố Hiểu Thần tự nhiên không cho là thật, nhưng vì sự nhiệt tình của anh, cô cảm thấy không còn dè dặt nữa.
“Quản lý Ngôn, sắp đến thời gian rồi.” Lái xe quay đầu nói.
Ngôn Húc Đông hướng Cố Hiểu Thần ra hiệu, Cố Hiểu Thần ngầm hiểu ý. Hai người đồng thời mở cửa xuống xe, đi vào sân bay đón tiếp đại diện của Công ty Hằng Nguyên. Đoàn người của Hằng Nguyên tổng cộng có năm người, Louis tiên sinh là người phụ trách của phía đối phương trong vụ hợp tác lần này. Ông là một người đàn ông Anh quốc chính hiệu, tóc vàng kim, màu mắt xanh.
Hai bên đã gặp mặt nhau, sau đó đưa bọn họ đến khách sạn nghỉ ngơi. Hai người lại quay về Ngũ thị ở hướng ngược lại báo cáo cấp trên.
“Hạ tổng, đoàn Hằng nguyên đã sắp xếp ổn thoả.” Ngôn Húc Đông cười nói.
Ngũ Hạ Liên quay đầu nhìn về phía người khác, trầm giọng hỏi, “Tài liệu đã chuẩn bị xong chưa?”
“Chuẩn bị xong rồi.” Cố Hiểu Thần đáp lời.
“Được, ra ngoài đi.”
Cố Hiểu Thần xoay người rời khỏi, Ngôn Húc Đông cũng đứng dậy theo, bước lớn đuổi theo Cố Hiểu Thần, cười đùa cợt nhả mở miệng thỉnh cầu, “Hiểu Thần à, giúp anh pha ly cà phê được chứ?”
“Được.” Cố Hiểu Thần đồng ý trả lời.
Ngũ Hạ Liên nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người vô cùng thân thiết, đột nhiên lên tiếng, “Muốn uống cà phê, nói trợ lý của cậu pha giúp cậu đi.”
Két? Như là đồng thời, Ngôn Húc Đông và Cố Hiểu Thần cùng nhau quay đầu lại.
Khuôn mặt anh tuấn của Ngũ Hạ Liên được bao phủ bởi tia sáng rực rỡ của ánh chiều tà, phác hoạ góc cạnh rõ ràng, anh không nhanh không chậm mở miệng, triệt để tỏ rõ quyền sở hữu, “Cô ấy là trợ lý cá nhân của tôi.”
“Được rồi, tôi biết rồi.” Ngôn Húc Đông đành phải coi như không có gì, nhưng lại nhìn Cố Hiểu Thần cười trộm.