Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng
“Em có tiền mặt.” Cố Hiểu Thần vội vàng lấy tiền ra thanh toán, người phục vụ đẩy xe điểm tâm sang bàn bên cạnh. Cô nhìn về phía Ngũ Hạ Liên, chỉ thấy khuôn mặt anh trầm xuống, nói không ra là tâm trạng gì. Cố Hiểu Thần đột nhiên nhớ đến Ngôn Húc Đông, lúc đó cô cũng lén lút thanh toán, Ngôn Húc Đông đã nói ở đâu lại có đạo lý để phụ nữ trả tiền, điều này sẽ khiến anh cảm thấy vô cùng mất thể diện.
Bầu không khí hơi ngột ngạt, cô đẩy bánh bao đến trước mặt anh, nhẹ giọng nói, “Anh nếm thử mùi vị xem thế nào.”
Ngũ Hạ Liên chỉ liếc cô một cái, im lặng không nói gì.
Vẻ mặt đó quả thực giống như một đứa trẻ con đang giận dỗi, vừa buồn cười, lại có chút dễ thương.
Sâu trong mắt Cố Hiểu Thần có ý cười, nhưng lại không thể cười thành tiếng. Cô lấy thìa và ống hút đưa cho anh, nhẹ nhàng nhắc nhở, “Nguội rồi thì không ngon đâu.”
Giằng co nửa buổi, Ngũ Hạ Liên lúc này mới cử động, bắt đầu ăn sáng. Vẫn cầm đũa rất cao, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng. Cố Hiểu Thần trong lúc vô tình quay đầu nhìn, chỉ thấy lúc anh ăn, hàng lông mi dài và rậm che đi mí mắt của anh, ở góc độ này nhìn thật vô cùng đẹp mắt.
Rất hiếm có cô gái nào lại có mi mắt dài như thế. Anh nhất định là giống mẹ, trong lòng cô thầm nghĩ.
Cố Hiểu Thần cúi đầu bắt đầu ăn tô bính, tô bính nhỏ nhỏ, đây là món đặc biệt của quán ăn nhỏ này, cắn một miếng thấy rất giòn, rất nhiều vừng, bánh đậu ngọt nhưng không ngán. Các cô gái đối với món ngọt đều không có cách nào cưỡng lại được, Cố Hiểu Thần tuy là không có cái gì đặc biệt thích, nhưng đối với món tô bính này lại khiến cô thích thú. Cô ăn một cái, lại lấy một cái nữa lên ăn.
“Sao anh không ăn?” Cô lấy một cái tô bính, đặt vào trong đĩa của anh.
Ngũ Hạ Liên đặt đũa xuống, ngẩng đầu nhìn cô, nụ cười trên khuôn mặt cô tràn đầy sự hồn nhiên của một đứa trẻ. Chỉ là món điểm tâm rẻ tiền, vậy mà cô lại giống như ăn được bảo bối, ăn vui vẻ đến vậy, rất…… hạnh phúc. Cô như vậy, hạnh phúc như vậy, khiến tim anh chợt có chút ấm áp.
Nhìn thấy trên mặt cô lấm lem hạt vừng, anh đưa tay về phía cô.
Cố Hiểu Thần vẫn đang ăn, không nhận ra điều gì. Đến khi ngón tay anh nhẹ nhàng chạm vào mặt cô, cô lúc này mới giật mình. Hoài nghi liếc mắt, khuôn mặt tuấn mị cuả anh dịu dàng trầm lắng, ngón tay nhẹ nhàng phẩy hai má cô, cảm giác được những hạt vừng trên mặt cô bị anh phủi đi.
Ngũ Hạ Liên nhìn chăm chú sâu sắc, sâu xa nói, “Mèo con nhem nhuốc.”
Sắc mặt anh luôn thờ ơ vậy mà lúc này lại dịu dàng, Cố Hiểu Thần nhìn đến ngốc nghếch. Nuốt đồ ăn trong miệng xuống lại mắc nghẹn ở giữa cổ. Cô vội vàng cầm ly nước lên uống cạn.
Trời! Cố Hiểu Thần, bộ dạng cậu sao có thể giống như mê trai vậy!
Ăn xong bữa sáng, bây giờ mới chín giờ.
Hai người đi ra khỏi quán nhỏ, dạo bộ ven đường một lúc. Không khí buổi sáng rất trong lành, công viên ở bên đường càng tĩnh mịch, con đường xanh ngắt, bóng cây xanh, nắng rơi thưa thớt. Cô xách ba lô sải bước hít thở khí trời, anh chỉ lặng lẽ đi theo cô, lấy một điếu thuốc rồi châm lửa.
Mãi đến khi ra khỏi công viên, bọn họ đứng ở vạch qua đường, giọng nam trầm thấp của Ngũ Hạ Liên từ phía sau Cố Hiểu Thần vang lên, “Bây giờ muốn đi đâu?”
“Hử?” Cô quay đầu nhìn lại, thân hình cao lớn của anh được bao quanh bởi một tầng ánh sáng vàng, giống như một vị thần.
“Bây giờ muốn đi đâu?” Anh lại hỏi lần nữa, phun ra một làn khói trắng.
Đầu Cố Hiểu Thần có chút mơ hồ, cũng không biết đi đâu. Một chiếc xe buýt đúng lúc từ phía trước chạy đến, trên thân xe là tấm biển quảng cáo về một khu công viên giải trí lớn. Cô ấp úng nửa ngày, buột miệng nói, “Công viên giải trí.”
Động tác hút thuốc chợt khựng lại, lúc này lại chuyển sang Ngũ Hạ Liên bị choáng.
Công viên giải trí? Lông mày của anh càng thêm nhíu chặt.
***
Công viên giải trí, công viên chủ đề vui nhộn.
Đây là thiên đường của trẻ thơ, nhưng cũng là thiên đường của người lớn hồi tưởng lại thời thơ ấu của mình. Xe đậu ở bãi đỗ xe, hai người cùng xuống xe. Xếp hàng mua vé rồi sánh bước cùng nhau đi vào công viên giải trí. Đứng ở cửa vào nhìn ngó xung quanh, vòng đu quay đang chậm rãi chuyển động, vòng quay ngựa gỗ ở không xa. Bóng bay, kẹo, tiếng cười đùa……. Trong không khí tràn ngập mùi hương ngọt ngào, tất cả những thứ phức tạp đều bị vứt bỏ.
“Hello, bạn nhỏ, cho em quả bóng bay này?” Nhân viên làm việc trong công viên hoá trang thành chú gấu nhỏ đang phát bóng bay, cố ý phát ra giọng trầm có chút buồn cười.
“Cảm ơn chú gấu nhỏ!”
“Cháu cũng muốn! Cháu cũng muốn!”
Phía trước một đám trẻ vây quanh chú gấu nhỏ, tay nhỏ cầm một quả bóng bay, hạnh phúc đó còn hơn tất thảy sự giàu có của cả thế giới. Chú gấu nhỏ vừa đi vừa phát bóng bay. Anh ta đi đến trước mặt hai người, lấy một quả bóng bay trong số đó đưa cho Cố Hiểu Thần, làm điệu bộ quý ông, “Tiểu thư xinh đẹp, tặng cô một quả bóng bay.”
“Cảm ơn.” Cố Hiểu Thần cầm dây của quả bóng bay, vui vẻ nói.
Chú gấu nhỏ lại đưa một quả bóng bay khác cho Ngũ Hạ Liên, “Tiên sinh đẹp trai, tặng anh một quả bóng bay.”
Ngũ Hạ Liên nhìn chằm chằm bóng bay màu hồng trước mặt, khuôn mặt điển trai u ám, mặt lạnh đóng thành khối băng.
Cố Hiểu Thần thấy sắc mặt anh không đúng, trong lòng liền nghĩ thảm rồi.
“Đưa tôi là được rồi.” Cô vội vàng mở miệng, lấy một quả bóng khác từ trong tay chú gấu nhỏ. Một tay cầm hai quả bóng, hai quả bóng màu hồng. Cô quay đầu nhìn, nhẹ giọng nói, “Em đi lấy bản hướng dẫn của công viên.”
Sau khi nhận được hướng dẫn tại quầy dịch vụ của công viên, Cố Hiểu Thần nhìn các mục vui chơi khác nhau trên bản đồ và có chút hoa mắt.
Đu quay ngựa gỗ? Không được, bộ dạng anh ngồi trên ngựa gỗ……. không được không được.
Xe điện đụng? Không được, người anh lớn như vậy………. không được không được.
Cố Hiểu Thần bắt đầu loại bỏ những mục không thể chơi, mắt quét vào một trang sách hướng dẫn, lúc này ánh mắt liền sáng lên.
“Chúng ta đi tàu lượn siêu tốc nhé?” Cô phấn khích kêu lên chỉ vào một trang hướng dẫn. Còn Ngũ Hạ Liên đứng ở phía sau cô, vẫn im lặng không nói gì. Cô cho là anh đã đồng ý, bước về trước hai bước, nhưng anh vẫn không đi lên. Cô chợt dừng bước, quay đầu nhìn anh vẫn đứng ở chỗ cũ. Cô lại đi đến bên cạnh anh, nắm lấy tay anh, chạy về phía khu vực tàu lượn.
Sau khi xếp hàng mười phút, tàu lượn chậm rãi khởi động, Cố Hiểu Thần căng thẳng nắm chặt tay vịn. Khi xe lên đến đỉnh, Ngũ Hạ Liên nhìn cô hơi mỉm cười, nụ cười đó khiến cô không khỏi hoang mang.
Đột nhiên có một loại dự cảm chẳng lành………
Tàu lượt liền lao xuống, cô hét lớn, “Á-----------"