Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng
Hoá ra anh ấy cũng có lúc đau khổ, hoá ra anh ấy cũng có lúc khó chịu. Con người anh ấy lạnh nhạt như vậy, cũng có lúc lộ ra ánh mắt đau buồn bi thương như thế, hoá ra là bởi vì mẹ của anh ấy. Tim Cố Hiểu Thần vào lúc này chợt thấy quặn thắt, cảm giác một trận ngạt thở. Cô không biết chuyện này là sao, nhưng lại có một ý niệm vô cùng mãnh liệt.
Cô muốn gặp anh.
Cô muốn về căn hộ thật nhanh.
Anh có phải đang ở trong căn hộ một mình hút thuốc phải không?
Cố Hiểu Thần lùi về sau mấy bước, vội vàng xoay người chạy về phòng bao. Vừa vào phòng bao, Ngũ Hạo Dương ngẩng đầu nhìn về phía cô, chỉ thấy sắc mặt cô hoang mang rối loạn. Anh cũng không mở miệng truy hỏi, cô cầm áo khoác và túi lên, gấp gáp nói, “Phó tổng, Thẩm Nhược, xin lỗi, tôi có việc gấp phải đi trước. Chỗ Húc Đông và chị Vịnh Tâm, phiền nói lại một tiếng giúp tôi. Lần tới, lần tới tôi mời mọi người ăn cơm. Tạm biệt.”
Một mạch nói mấy câu xong, cô sốt ruột chạy ra khỏi phòng bao, chạy rất nhanh.
“Chuyện này là sao?” Thẩm Nhược hoài nghi lẩm bẩm, đôi mắt đẹp nhíu lại.
Đến khi Ngôn Húc Đông và Diêu Vịnh Tâm quay lại, Cố Hiểu Thần sớm đã không thấy bóng dáng đâu nữa rồi. Ngôn Húc Đông hiếu kỳ dò hỏi hướng đi của cô, Thẩm Nhược thành thật chuyển lời. Ngôn Húc Đông vừa nghe xong, có chút không yên tâm, lại đi ra khỏi phòng bao gọi điện cho cô. Cuộc gọi vừa được kết nối, Cố Hiểu Thần liền áy náy xin lỗi, “Húc Đông, em có việc gấp, cho nên……..”
“Lần sau vẫn có cơ hội ăn.” Ngôn Húc Đông ấm áp nói, không khỏi dò hỏi, “Ngược lại là em, đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có gì.” Ở đầu điện thoại bên kia, Cố Hiểu Thần im lặng một lúc, sâu xa nói.
Ngôn Húc Đông nghe xong cũng không hỏi thêm gì nữa. Chỉ là sau khi cúp điện thoại, anh đột nhiên cảm thấy hiu quạnh. Đứng ở hành lang một lúc rồi mới quay lại phòng bao. Vừa mới ngồi xuống, Diêu Vịnh Tâm đưa đến một ly rượu, anh nhận ly, vẫn cười phóng khoáng, nhưng hàng lông mày không còn bằng phẳng nữa.
Hai người cụng ly với nhau, cười rồi uống rượu.
Bóng đêm dần tối mịt, mây trôi dạt theo gió trên bầu trời đêm.
***
Hộc hộc, hộc hộc.
Cố Hiểu Thần bắt taxi, một mạch lao thẳng về phía chung cư. Từ nhỏ đến lớn, thành tích môn thể dục của cô đều không tốt. Mỗi lần thi thể dục, đều là miễn cưỡng lắm mới đạt được yêu cầu. Nhưng bây giờ, cô cảm thấy thành tích của mình hoàn toàn có thể đạt được điểm cao. Chưa bao giờ chạy nhanh giống như thế này, giống như đang đuổi theo cái gì đó.
Chạy vào chung cư, đúng lúc thang máy vừa mới đóng cửa đi lên.
Cô sốt ruột đợi, mãi mới thấy thang máy xuống, trong lòng lại càng thêm sốt ruột.
Con số cứ nhảy từng số một, tim cô cũng nhảy theo.
Đến khi cửa thang máy mở ra, Cố Hiểu Thần xách đồ chạy về phía căn hộ kia. Cô đứng ngoài cửa căn hộ, há miệng thở hổn hển. Lấy chìa khoá từ trong túi xách ra, gấp gáp mở cửa. Cửa vừa mở ra, chỉ thấy căn hộ không bật đèn, tối om. Nhưng trong không khí vẫn còn mùi thuốc lá phảng phất, hiển nhiên là anh vừa mới ở trong này hút rất nhiều thuốc.
Nhưng người thì sao, anh lại đi đâu rồi.
Cố Hiểu Thần đứng ở cửa ra vào, nhìn căn hộ tối đen, ảo não cắn môi.
Cô rốt cuộc là bị sao vậy?
Phía sau lại có tiếng bước chân trầm ổn vang lên, sống lưng chợt hoá đá, cô gấp gáp quay lại thì thấy anh đang đứng ở sau lưng cô. Chỉ mặc áo sơ mi và quần tây, không mặc áo vest, tay anh cầm một bao thuốc, điệu bộ đó chắc là sắp hút thuốc. Cô chợt hiểu ra, anh nhất định là vừa mới đi mua thuốc lá.
Cô nhìn thấy anh, tuấn dung thờ ơ, chẳng có tâm trạng gì. Hoặc có lẽ là cảm giác sai, vùng giữa lông mày của anh hơi cau lại lộ chút u sầu. Cô chú ý đến chiếc cằm kiên nghị của anh lún phún râu, anh luôn chỉnh tề, lúc nào tư thế cũng hiên ngang mạnh mẽ, sao lại có lúc tinh thần sa sút như thế này.
Tự nhiên lại thấy chua xót, cô vậy mà lại cảm thấy đau buồn.
Cố Hiểu Thần đứng ở trước mặt anh, rề rà một hồi, lúc này mới nâng một túi đồ trong tay lên, thận trọng nhìn anh, cười nói, “Không nấu cơm, nên mua một ít đồ ăn ngoài vậy. Không biết có ngon không, anh tuỳ tiện ăn thử xem sao?” Cô nói rồi bật công tác đèn, xoay người đi vào căn hộ.
Trước mắt đột nhiên sáng choang, Ngũ Hạ Liên vẫn im lặng không nói gì.
Đưa tay đóng cửa lại, anh đi vào phòng khách lại ngồi ở sô pha hút thuốc.
Cố Hiểu Thần đem mọi thứ bày ra đĩa, bưng đến bàn trà. Chỉ thấy tay anh không rời điếu thuốc, cứ hút mãi, cô nhìn rồi cũng không biết bực dọc hay là đau lòng. Lần đầu tiên độc đoán giật điếu thuốc trong tay anh, dụi vào gạt tàn, “Đừng hút nữa, ăn cơm trước đi.”
Ngũ Hạ Liên chậm rãi nâng mắt, ánh mắt hờ hững.
Cố Hiểu Thần lại có chút căng thẳng, “Hút thuốc không tốt cho sức khoẻ.”
Cô cúi đầu đứng ở trước mặt anh, giống như một đứa trẻ mắc lỗi. Nhưng bóng dáng bướng bỉnh lại nói cho anh biết, bản thân cô cố chấp nhiều như thế nào.
Ngũ Hạ Liên đột nhiên cười nhẹ ra tiếng, tiếng cười đó lại khiến cô sửng sốt, anh sâu xa nói, “Anh muốn ăn mỳ.”
Ăn mỳ? Cố Hiểu Thần ngây người một lúc, vừa hoàn hồn, cô vội vàng nói, “Vậy em nấu mỳ.” Quay đầu chạy vào bếp, lục lọi nguyên liệu trong tủ lạnh, “Chỉ có cà chua và trứng gà, có được không?”
“Tuỳ tiện.” Anh phun ra hai chữ.
Cố Hiểu Thần lập tức bật bếp, nấu bát mỳ cho anh. Bưng bát mỳ đi đến trước mặt anh, cô đưa đũa cho anh. Nhìn anh nhận đũa, nhìn anh im lặng ăn mỳ. Ăn được một miếng, anh đột nhiên dừng đũa, trong lòng cô liền căng thẳng, anh không nhanh không chậm nói, “Vẫn là mùi vị này.”
Mùi vị này…… Cố Hiểu Thần nhớ ra, lần đó ở Yinshen Mansion, cô cũng nấu mỳ. Nhưng anh chỉ ăn mấy miếng rồi không ăn nữa. Lúc đó cô còn cho rằng chắc là không hợp khẩu vị của anh.
“Mùi vị gì.” Cố Hiểu Thần mỉm cười hỏi.
Ngũ Hạ Liên ngừng một lát, buồn phiền nói, “Mùi vị giống với lúc còn nhỏ.”
Tim Cố Hiểu Thần gợn sóng, yên tĩnh nhìn anh ăn mỳ. Anh ăn hết bát mỳ. Cô cầm bát lên, xoay người đi vào phòng bếp rửa. Tiếng nước chảy vang lên, có người lại từ phía sau ôm lấy cô, cô giật mình, anh vùi đầu vào cổ cô.
Nghe thấy giọng nam khàn khàn trầm thấp của anh vang lên bên tai, chấn động nội tâm, “Tối nay……… ngủ cùng nhé.”