Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Chương 213: Một Lát Là Được




Thân hình anh chắn ở cửa thang máy, thang máy kẹt ở tầng cao nhất không đi xuống được. Cố Hiểu Thần bị anh ôm chặt trong ngực, nhưng cái ôm luôn độc đoán của anh lúc này lại mang đến một cảm giác khác thường, khiến cho cô cảm thấy có chút ngột ngạt. Loại ngột ngạt này không phải bởi vì không hít thở được, mà là bởi vì ánh mắt lúc nãy của anh.

Ánh mắt đó, giống như sau khi tạm biệt ở sân bay ngày đó, hiu quạnh giống như sao băng rơi trong bầu trời đêm.

Cố Hiểu Thần không biết nên làm thế nào, phản kháng và giẫy dụa dần dần ngừng hẳn.

Muốn hỏi anh đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại không có lập trường.

Tay cô vẫn còn đang cầm bịch rác, đeo tạp dề toàn mùi dầu mỡ, hơi cau mày, giống như tìm được chủ đề, nhẹ giọng nói, “Trên người em hơi bẩn……”

“Một lát là được, chỉ cần một lát.” Giọng Ngũ Hạ Liên càng lúc càng trầm thấp, đầu anh chôn sâu trên cổ cô, ngửi mùi hương của cô. Trong không gian chật hẹp này, cánh tay dùng sức ôm chặt lấy cô, cô nhỏ nhắn khiến anh đột nhiên cảm thấy chỗ trống và sự bàng hoàng kia giảm đi một ít.

Cô do dự đưa tay ra, bám vào tay cánh anh.

Anh như vậy………. giống như một đứa trẻ. Một đứa trẻ lớn.

Xung quanh yên lặng, chỉ có tiếng hít thở của anh vang lên bên tai.

“Các người có thể nhường đường một chút không?” Phía sau truyền đến tiếng của phụ nữ, dĩ nhiên là người cũng sống ở tầng này.

Cố Hiểu Thần hơi xấu hổ, vội vàng đẩy anh ra. Hai cánh tay anh hơi siết chặt lại, lúc này mới buông ra. Cô xấu thổ quay lại, chỉ thấy nét mặt của đối phương nóng nảy, cô liền nói “xin lỗi”. Ngũ Hạ Liên nhếch môi mỏng không nói gì, lạnh lùng lườm người phụ nữ kia một cái, lúc này mới thong thả đi ra khỏi thang máy.

Người phụ nữ kia bị ánh mắt anh doạ sợ nên cúi đầu, vội vàng ấn nút thang máy.

Cửa thang máy từ từ đóng lại, Cố Hiểu Thần ảo não quay đầu, vừa mới định mở miệng nói. Anh đã quay người đi thẳng về phía căn hộ. Cô chợt phiền muộn, nhìn theo bóng lưng cao lớn của anh, Muốn nói lời oán giận nhưng làm sao cũng không nói ra khỏi miệng được, cuối cùng chỉ lặng lẽ thở dài, nhàn nhạt nói, “Em đi vứt rác.”

Buối tối đó, dường như khác lạ dị thường.

Ngũ Hạ Liên ngồi trên sô pha hút thuốc, hết điếu này đến điếu khác.



Đến khi Cố Hiểu Thần nấu cơm xong, gạt tàn đã đầy đầu thuốc. Cô quay đầu nhìn, mày liễu càng cau sát. Anh luôn hút thuốc rất nhiều, nhưng bây giờ còn hút nhiều hơn. Chuyện gì xảy ra khiến anh biến thành như thế này, trong lòng Cố Hiểu Thần càng nghi ngờ. Cô bưng các món ăn lên bàn ăn rồi lặng lẽ rời đi.

Chỉ là không được bao lâu, cô lại quay lại.

Lúc quay lại, tay Cố Hiểu Thần cầm một ly nước táo. Cô do dự cất bước đi đến trước mặt anh, chỉ đặt ly nước táo xuống bàn trà mà không nói một lời.

Ngũ Hạ Liên im lặng ngồi trên sô pha, cổ áo sơ mi hơi mở, lộ ra khuôn ngực rắn chắc. Giữa những ngón tay trái dường như là không rời điếu thuốc, khói trắng bay mù mịt. Anh nhìn chằm chằm ly nước hoa quả kia, đôi mắt thâm sâu, tuỳ tiện hỏi, “Đây là gì?”

“Nước táo, nhưng không phải mới ép, là tối hôm qua em mua ở cửa hàng tiện lợi. Em nghĩ chắc không có nhiều tác dụng……..” Cố Hiểu Thần cúi đầu nhẹ giọng nói, còn thân hình cao lớn của anh choàng về phía cô.

“Anh………” Cố Hiểu Thần lùi về sau một bước, anh đưa một tay ra, nắm lấy tay cô, kéo cô về phía mình. Sau một cơn choáng váng, cô ngã ngồi xuống, bị anh giam giữa ngực và ghế sô pha. Nỗi sợ không tên lại bắt đầu dâng lên, hơi thở của anh khiến cô bất an, cô dùng tay cự tuyệt, “Đừng như vậy……”

Ngũ Hạ Liên vuốt nhẹ gương mặt nhỏ của cô, sâu xa nói, “Đừng quan tâm anh, anh không phải là người đàn ông tốt.”

Cố Hiểu Thần cả người hơi ngẩn ra thì anh đã buông tay.

“Còn không đi?” Ngũ Hạ Liên lưu manh nhìn cô, trêu chọc nói, “Nếu như không đi, anh có thể lại muốn làm chuyện khác với em.”

Cố Hiểu Thần càng cảm thấy xấu hổ, vội vàng đứng dậy chạy ra khỏi căn hộ. Một hơi lao thẳng vào căn hộ áp mái của mình, cô đưa tay đóng cửa lại, dựa vào cánh cửa cảm giác nhịp tim tăng nhanh, nhưng đầu óc lại là một mảng trống rỗng. Cô là đang quan tâm anh, thậm chí ngay cả bản thân Cố Hiểu Thần cũng không hiểu chuyện này là thế nào.

Môi cô, còn sót lại hơi thở của anh, nhiệt độ nóng bỏng như vậy.

Cách một ngày lại đi giúp anh thu dọn căn hộ, cô phát hiện ly thuỷ tinh trống rỗng trên bàn trà.

Còn lưu lại rất ít nước táo.

Anh ấy uống rồi sao? Cố Hiểu Thần cầm ly thuỷ tinh lên, có chút vui mừng yên tâm.

***



Nhưng sau buổi tối hôm đó, Ngũ Hạ Liên lại lần nữa biến mất, không để lại đôi câu vài lời nào. Sau khi nấu cơm liên tục hai ngày liền, cô dứt khoát không nấu nữa. Vì làm ra cũng không có người ăn. Căn hộ lại vắng vẻ, căn hộ không có mùi thuốc lá, vậy mà có chút không thoải mái. Cô từ lúc nào đã bắt đầu, bắt đầu quen với mùi thuốc lá của anh.

Suy nghĩ này khiến cô kinh sợ.

Có lẽ, có lẽ chỉ là cô quá hiu quạnh thôi.

Cố Hiểu Thần gọi điện cho Lâm Phân, lúc này mới biết Châu Mặc Sinh mấy ngày trước mới ốm nặng một trận. Vì vậy bà luôn bận rộn chăm sóc ông ấy. Trong điện thoại cô hỏi han vài câu, Lâm Phân chỉ nói đợi mấy ngày nữa xem tình hình thế nào rồi gặp nhau. Cố Hiểu Thần liền đồng ý.

Cúp điện thoại, không hề nói về người kiêng kị kia.

Buổi tối thứ sáu, Ngôn Húc Đông đến Công ty Ngân hàng thương mại chờ cô tan làm.

Nhưng anh không hề gọi điện thoại trước, luôn chơi kiểu tập kích bất ngờ, kiên nhẫn đứng ở đại sảnh tầng trệt. Thực ra lần trước đã hẹn sẽ cùng nhau tụ tập, Diêu Vịnh Tâm cũng đã về nước rồi.

“Trợ lý Cố, bạn trai cô đến rồi.” Vừa mới đi ra khỏi thang máy, đồng nghiệp bên cạnh cười đùa nói.

Bạn trai? Cố Hiểu Thần lắc đầu, nhẹ giọng nói, “Không phải, chúng tôi chỉ là bạn.”

Đồng nghiệp cười xảo quyệt, cất tiếng chào rồi khôn ngoan rời đi, “Tạm biệt.”

“Tạm biệt.” Cố Hiểu Thần vẫy tay, đi đến trước mặt Ngôn Húc Đông.

Ngôn Húc Đông dịu dàng mỉm cười, mái tóc gọn gàng phủ trán, trầm giọng nói, “Được rồi, chúng ta đi thôi, bọn họ đều đã ở chỗ đợi rồi.”

Ngồi lên xe, Cố Hiểu Thần quay đầu hỏi, “Có những ai?”

“Vịnh Tâm, Hạo Dương, Thẩm Nhược bạn của em. Còn có…………” Ngôn Húc Đông ngừng một chút, liếc về phía cô, “Anh và em.”

Anh ấy thì sao? Cố Hiểu Thần hoài nghi lại nghe thấy anh nói, “Liên chắc là không đến.”