Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng
Góc rẽ không có đèn đường, chỉ có ánh trăng mờ ảo chiếu xuống. Hiện ra nửa khuôn mặt của anh, trong sự thờ ơ còn mang theo chút giận dữ, trầm sâu khiến tim người ta nghẹn lại, tóc đen che phủ đôi mắt nhưng cũng không che được sự sáng lạn đẹp trai. Cố Hiểu Thần ngây người, đã nhìn rõ người đến, sau khi sợ hãi trôi qua tim lại có nỗi khiếp sợ khác, khuôn mặt nhỏ lúc này đã trắng bệch.
“Là anh.” Cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn một chút run rẩy trong giọng nói.
Ngũ Hạ Liên nghĩ đến tiếng hét lúc nãy của cô, vẻ mặt đột nhiên mù mịt, “Anh giống biến thái sao?”
Cố Hiểu Thần lùi về sau một bước, thần kinh không còn căng thẳng nữa, cả người cũng dần dần thả lỏng, thở dài một tiếng, có chút không hảo khí nói, “Ai lại không có việc gì đứng ở khúc cua mà còn đột ngột lao ra. Anh chẳng lẽ không biết bị người hù cũng sẽ doạ chết người sao. Lén lút như vậy, là ai cũng đều sẽ cho rằng anh là……..”
“Biến thái” hai từ này nói về anh làm sao cũng không nói ra được, cô mở to mắt, đành phải nuốt ngược trở lại.
Cô hiếm khi nói nhiều như vậy, Ngũ Hạ Liên nghe thấy mà ngỡ ngàng, sau đó cười nhẹ thành tiếng, “Ha ha.”
Tiếng cười này của anh, vẻ mặt không còn âm u nữa, bầu không khí căng thẳng cũng không còn sót lại chút gì, giống như mây đen trên bầu trời đã trôi đi.
“Rất hiếm khi nghe em nói nhiều như vậy.” Giọng nói của anh mênh mông xa xăm truyền vào lỗ tai cô.
Cố Hiểu Thần liền không biết phải nói gì nữa, ngẩn ngơ ngẩng đầu, lại nhìn thấy anh đang nhìn chằm chằm mình, ánh mắt như bó đuốc. Trong lòng hoài nghi anh tại sao lại xuất hiện ở chỗ này, nhưng nhớ đến mình trước đây còn nói mãi mãi cũng không muốn gặp lại anh, cô vô thức cắn chặt cánh môi, tâm trạng buồn bực đã dịu đi.
Giống như người xa lạ.
Giống như từ trước đến giờ đều chưa từng quen biết.
Vì vậy cô cúi đầu, rảo bước đi qua anh.
Thân hình cao lớn của Ngũ Hạ Liên đột nhiên động đậy, cản đường đi của cô.
“Vị tiên sinh này, mời nhường đường một chút được không.” Cố Hiểu Thần vô vị ngẩng đầu, nhẹ giọng nói.
Ngũ Hạ Liên nhìn chằm chằm cô nửa buổi, không nói gì, chỉ chậm rãi đưa tay lên. Cố Hiểu Thần lúc này mới phát hiện trong tay anh cầm một cái túi, ánh mắt cô quét qua cái túi, hoài nghi lướt về phía gương mặt đẹp trai kia của anh. Anh đưa túi đồ đến trước mặt cô, tỏ ý cô hãy nhanh chóng nhận lấy.
Nhưng cô lại không nhận.
Mặt Ngũ Hạ Liên trầm xuống, giống như vô cùng khó chịu, cứng rắn nói, “Chậu cây của em còn quên chưa lấy đi.”
Trong chốc lát, não Cố Hiểu Thần sập nguồn giống như máy tính.
Hoá ra anh đến để đưa chậy cây.
Cố Hiểu Thần im lặng nhận lấy, cầm túi rồi cuối cùng cũng rảo bước đi.
Ngũ Hạ Liên vẫn đứng yên tại chỗ, không tiếp tục đuổi theo. Đến khi tiếng bước chân dần đi xa, anh châm một điếu thuốc, một mình đi ra khỏi tiểu khu.
Đèn đường một đoạn lại một đoạn, cái bóng bị kéo dài thỉnh thoảng lại biến mất.
Những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm, đốm lửa giữa những ngón tay lập loè.
Căn hộ ở tầng cao nhất của toà nhà, Cố Hiểu Thần tắm xong đang lau tóc ướt. Ngồi ở mép giường, cô vô tình liếc thấy chiếc túi trên sàn nhà. Tay lau tóc của cô hơi khựng lại, cô ngửa ra phía sau, nằm xuống nhắm mắt lại một cách mệt nhọc.
Đã mười hai giờ đêm, tiếng điện thoại quấy rối khó chịu kia lại vang lên, “Reng reng--------------"
Cố Hiểu Thần quên chưa tắt điện thoại nên bị đánh thức, cô nhìn chằm chằm dãy số hiển thị trên màn hình. Đó là một dãy số lạ, cũng không biết là ai gọi đến. Cô nhận định là kẻ biến thái kia, bỗng trong lòng sợ hãi, nhưng vẫn quyết định ấn nút nhận cuộc gọi.
Kết quả, đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở hổn hển nặng nề của đàn ông, tiếng cười thô thiển nham hiểm, “Tiểu bảo bối……. hôm nay em mặc nội y màu gì………..”
“Tôi cảnh cáo anh, anh còn gọi điện đến nữa, tôi sẽ báo cảnh sát!” Cố Hiểu Thần bị tra tấn đến suy sụp, rống lên với đầu dây bên kia, trực tiếp cúp điện thoại, tay cầm điện thoại còn đang run.
Lúc này khó mà đi vào giấc ngủ.
***
Ngày tiếp theo đi làm với đôi mắt gấu trúc, thần sắc của Cố Hiểu Thần đờ đẫn. Pha cà phê đưa vào gian phòng quản lý, Chu Trị Thanh ngồi trên ghế điều hành, ngẩng đầu nhìn về phía cô, quan tâm hỏi, “Trợ lý Cố, tối qua lại ngủ không ngon sao?”
“Vâng. Ngủ hơi trễ.” Cố Hiểu Thần đặt cà phê xuống.
“Nếu mệt quá, tôi có thể cho cô nghỉ hai ngày.” Chu Trị Thanh cười ôn hoà, giọng điệu thành khẩn sâu xa, bàn tay to vỗ bờ vai gầy của cô.
Cố Hiểu Thần cảm thấy vai mình chợt nặng, chỉ đơn giản là không thích người khác đụng chạm.
Cô lùi lại không có chút dấu vết, nhẹ giọng nói, “Quản lý Chu, không cần đâu. Tôi nghĩ tôi không sao cả.”
“Vậy thì tốt, tôi chính là thích những nhân viên làm việc có tâm, có trách nhiệm như vậy. Các cô gái hiện nay đều quá yếu ớt mỏng manh.” Chu Trị Thanh thu tay lại, cười híp mắt với cô.
“Quản lý Chu quá khen rồi, vậy tôi đi làm việc đây.” Cố Hiểu Thần gật đầu, xoay người đi ra.
“Đợi đã.” Chu Trị Thanh gọi cô lại, Cố Hiểu Thần liền quay đầu, “Tuần tới có một hội nghị tài chính, cô cùng tôi đi Thẩm Quyến.”
Cố Hiểu Thần không có ý kiến gì khác, mở miệng đồng ý, “Vâng.”
Buổi tối chủ nhật, Cố Hiểu Thần thu dọn một chút đồ đạc để sáng sớm ngày mai không quá vội vàng. Lần này đi công tác ở Thẩm Quyến, chẳng qua chỉ có mấy ngày. Thứ hai xuất phát, chậm nhất là chiều thứ năm sẽ trở về. Cô kéo khoá túi hành lý xong, để cùng túi xách lên trên ghế.
Đứng dậy đi đến bàn rót một ly nước, chân Cố Hiểu Thần chạm vào cái túi đặt trên mặt đất.
Hai chậu cây đặt trong túi còn chưa lấy ra ngoài.
Bước chân Cố Hiểu Thần khựng lại, chậm rãi cúi người xuống. Cô lấy hai chậu cây từ trong túi ra, mắt bị thu hút bởi một thứ gì đó nằm ở đáy túi. Ánh đèn chiếu xuống, món đồ đó phát ra màu bạc, có chút quen mắt. Cô thò tay vào, lấy đồ vật khuyên tròn màu bạc kia, cầm lên trước mắt nhìn.
Đột nhiên mắt hơi căng chặt, trong lúc ngẩn ngơ, dường như nghe thấy lời anh nói, “Đeo rồi. Đừng tháo ra nữa. Mãi mãi đừng thao ra nữa.”
Vậy mà lại là chiếc nhẫn đó.