Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng
Đã qua năm mới, kỳ nghỉ bảy ngày.
Hồng Kông náo nhiệt, những con phố sôi động, những đoàn khách du lịch hoà vào dòng người bất tận. Trong hòm thư còn có tờ quảng cáo của một công ty du lịch nhét vào, Cố Hiểu Thần vừa từ siêu thị mua thứ gì đó về đến, cầm tờ quảng cáo đã nhét sẵn trong hòm thư lên đọc một cách nhàm chán để giết thời gian.
Đột nhiên, ánh mắt bị thu hút bởi một tiêu đề trên tờ quảng cáo.
“Hành trình bốn ngày ba đêm ở Paris – Pháp, đêm lãng mạn ở thành phố lãng mạn.” Một dòng chữ tiêu đề lớn, lại làm cho đôi mắt có chút nhức nhối.
Cố Hiểu Thần còn đang uống sữa bò, lặng lẽ cất tờ giấy quảng cáo đi. Về đến nhà, chuyển tay ném tờ quảng cáo vào trong thùng rác, rồi rửa tay lập tức bận rộn nấu cơm nấu canh. Một lúc sau, trong căn phòng đã tràn đầy mùi thức ăn, còn có mùi canh nồng nặc.
Một mình làm ba món và một món canh, có hơi nhiều.
Cố Hiểu Thần ngồi xuống bàn ăn, nhìn một bàn đồ ăn này, cười nói một mình, “Ăn cơm thôi!” Cô cầm đũa lên, gắp một miếng cơm bỏ vào miệng. Lượng nước vừa phải nên gạo không quá mềm cũng không quá cứng. Nhưng sao lại khiến cô cảm thấy khó nuốt thế này, thức ăn cũng không có mùi vị.
Căn nhà vắng lặng, yên lặng đến nỗi không có một chút âm thanh nào, ngoại trừ tiếng ồn ào của ti vi phát ra.
Đột nhiên, cửa chung cư bị người gõ vang, “Cốc cốc cốc ------”
Cố Hiểu Thần giật mình, buông đũa và chén xuống, đứng dậy đi mở cửa. Cửa vừa mở ra, còn chưa kịp định thần, có người đã đưa hai tay ra ôm lấy cô, mùi nước hoa nồng nặc đó, cái ôm ấm áp đó, giọng nói mê hoặc của cô ấy, tất cả đều khiến Cố Hiểu Thần cảm thấy nhung nhớ chưa từng có.
“Em yêu à, tỷ tỷ tôi trở về rồi. Nhớ mình không?” Dư Hồng ôm chặt lấy cô, nở nụ cười rạng rỡ.
Cố Hiểu Thần gật đầu, nuốt hết chua xót vào trong bụng, “Rất…… rất rất nhớ cậu.”
Dư Hồng ngẩng đầu nhìn đi, nhìn thấy trên bàn nhỏ trong phòng khách đã dọn cơm sẵn. Cô đi vào trong nhà, giống như là về nhà của mình. Tháo giày cao gót ra, thuận tay ném cái túi đắt đỏ lên sô pha, đi thẳng đến bàn ăn ngồi xuống, ồn ào nói, “Đói chết luôn rồi!”
“Mình đi xới cơm cho cậu.” Cố Hiểu Thần vội vàng nói, đi vào trong bếp.
Cuối cùng cũng không còn là một mình nữa, căn hộ lạnh lẽo cũng cảm thấy ấm áp hơn nhiều. Lúc Dư Hồng ăn cơm, đều thích phát ra tiếng động. Thói quen bất cần như vậy, nhưng lại khiến Cố Hiểu Thần cảm thấy vô cùng tự hào và hạnh phúc. Như thể món ăn cô nấu, là những thứ có mùi vị ngon nhất trên thế giới này.
Ăn cơm xong, Cố Hiểu Thần đang rửa chén, Dư Hồng ở trong phòng khách xem ti vi.
Tiếng nước chảy rào rào, tiếng hài kịch từ ti vi phát ra, còn có…………. còn có tiếng cười sảng khoái của Dư Hồng.
Lòng Cố Hiểu Thần yên tĩnh lại.
Đột nhiên Dư Hồng nói, “Hiểu Thần, tết năm nay cùng mình về nhà một chuyến nhé.”
Cố Hiểu Thần giật mình, ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía cô, “Liệu có làm phiền không?”
“Dù sao thì bà ngoại cũng mất rồi, trong nhà cũng không có người!” Dư Hồng vẫn đang xem ti vi, không nhìn về phía cô.
Cố Hiểu Thần im lặng, chỉ là nhớ đến mấy năm nay, người cô đơn sống một mình không chỉ có mình cô. Nghĩ tới nghĩ lui thế nào lại nhớ ra Dư Hồng cũng là một mình, nhưng cô lại ít quan tâm đến cô ấy, trong lòng đột nhiên có chút khó chịu, sao bỗng dưng chua xót.
“Được, vậy năm nay mình về nhà với cậu.” Cố Hiểu Thần vội vàng xoay người tiếp tục rửa chén, nhưng nước mắt lại rơi trong bồn nước thành vòng tròn gợn sóng.
Dư Hồng vui sướng nhảy lên, “Oh yeah!”
Trước khi đi, Cố Hiểu Thần cố ý gọi điện thoại cho Lâm Phân. Trong điện thoại cô nói với Lâm Phân có hẹn cùng bạn đi du lịch. Tết đi lại cũng rẻ hơn. Lâm Phân đã biết Dư Hồng từ trước, cho nên cũng không ngăn cản, chỉ nói, “Hiểu Thần, tết không cùng ăn cơm sao?”
“Mẹ, có thể không kịp.”
“Vậy sau khi về thì sao?” Lâm Phân có chút lo lắng hỏi.
Ngày trước mỗi lần ăn tết, Cố Hiểu Thần đều không đến Châu gia. Ban đầu là Châu gia không mời cô, sau đó là tự cô không muốn đến. Nếu tính như vậy, cô từ trước đến giờ cũng chưa từng đến Châu gia ăn tết. Chỉ là năm nay, cô nghĩ một lúc, nhưng vẫn từ chối, “Mẹ, con không đến đâu.”
“Mẹ không miễn cưỡng con nữa. Vậy đợi con về, mẹ và con………. vậy hai người chúng ta cùng nhau ăn cơm được không?”
“Vâng.” Cố Hiểu Thần cuối cùng cũng cười.
***
Nhà Dư Hồng ở thị trấn Nguyên Lãng.
Nguyên Lãng là nhánh đầu tiên ở vị trí Tây Bắc trong tám nhánh địa điểm hành chính của Hồng Kông, núi bao quanh ba mặt, địa thế bằng phẳng, Nguyên Lãng là một vùng đồng bằng, vốn dĩ ở đây đồng ruộng trải dài vô tận. Ở Hồng Kông có nhiều núi, cũng chỉ có một vùng đồng bằng bằng phẳng và rộng lớn này.
Đây cũng là nơi sinh sống của ngư dân và nông dân, dân làng kiếm sống bằng nghề cày ruộng, nuôi cá trong ao, phong tục dân gian cũng đơn giản.
Nhà của Dư Hồng là căn nhà nhỏ hai tầng.
Vườn rau phía sau có rất nhiều loại rau, thậm chí còn có thể không cần phải đi chợ mua. Các cô các chú bên cạnh cũng sẽ mang cá tươi đến.
Dân làng nhiệt tình khiến cho Cố Hiểu Thần vô cùng ngại ngùng.
Dư Hồng nhún vai, tuỳ tiện nhận lấy, “Cảm ơn chú dì.”
Nguyên Lãng có rất nhiều món đặc sản, các quán ăn tập trung chủ yếu ở mấy con đường lớn. Hơn nữa lại là tết, bất kể là buổi tối ngày nào cũng đều vô cùng náo nhiệt. Bánh đậu rất ngon, bánh Bà Hằng Hương…….. Dư Hồng dẫn cô đi ăn hết những món ngon gần đó, hai người cứ chị em vậy, dựa sát vào nhau, sưởi ấm cho nhau trong mùa đông lạnh lẽo này.
Cuộc sống yên tĩnh như vậy, thật quá thoải mái.
Kỳ nghỉ dài bảy ngày, chỉ trong nháy mắt đã gần đến ngày cuối.
Ở sân bay quốc tế Hồng Kông, Cố Hiểu Thần tiễn biệt Dư Hồng. Lúc đi vào cửa soát vé, Dư Hồng quay đầu lại nói, “Hiểu Thần, có thể lần tới trở về, mình sẽ không đi nữa. Mình sẽ ở nhờ nhà cậu.”
“Được. Mình mỗi ngày đều nấu cơm hầm canh cho cậu.” Cố Hiểu Thần vui vẻ đồng ý, vẫy tay với cô ấy.
Đứng ở ngoài sân bay, nhìn thấy máy bay bay về phía bầu trời xanh thẳm.
Trong lòng Cố Hiểu Thần cũng đã có một quyết định, đơn từ chức đã chuẩn bị xong để ở trong túi.