Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng
Cố Hiểu Thần từ trước đến giờ cũng không biết, căn hộ khác ở bên cạnh vậy mà cũng thuộc sở hữu của Ngũ Hạ Liên. Mà chìa khoá của căn hộ cũng dùng chung một chìa? Cố Hiểu Thần nhìn căn hộ trống trải rộng lớn, thật sự lạnh lẽo khiến cô cảm thấy có chút ớn lạnh, mùi trong không khí dường như lâu ngày không có người ở, xem ra anh từ trước đến giờ cũng không ở căn hộ này.
Ngũ Hạ Liên cầm tay cô lên, đem chìa khoá đặt trong lòng bàn tay cô, “Em tự mình xem xét rồi lo liệu.”
“A Hạ, căn hộ này qu lớn.” Cố Hiểu Thần nhẹ giọng nói, thực sự rất xấu hổ.
Ngũ Hạ Liên liếc nhìn căn hộ trống trải, xoay người đi về phía căn bên cạnh. Giọng nói của anh từ phía trước truyền đến, dường như thờ ơ, vô cùng trầm thấp, “Vậy thì mua đồ nhét đầy vào.”
Đột nhiênnhìn bóng hình cao lớn thẳng tắp của anh lúc này khiến cô có chút xúc động, sự hiu quạnh này từ tận sâu đáy lòng trỗi dậy.
Tay Cố Hiểu Thần nắm nhẹ thành quyền, cũng đồng thời nắm lấy chiếc chìa khoá kia.
Anh ấy…………. cũng luôn sống một mình sao?
Không dễ dàng gì mới sắp xếp xong đống quần áo kia, lúc này mới phát hiện ra đã năm giờ chiều rồi. Tính toán thời gian không còn sớm, Cố Hiểu Thần định đi siêu thị mua nguyên liệu về nấu. Mặc áo khoác xong, trước khi đi ra ngoài, cô quay lại nhìn Ngũ Hạ Liên đang ngồi trên ghế sô pha xem đá luân lưu, nhẹ giọng hỏi, “A Hạ, hôm nay anh muốn ăn gì?”
Ngũ Hạ Liên liếc cô một cái, rồi phun ra hai từ, “Tuỳ tiện.”
Tuỳ tiện? Cố Hiểu Thần cảm thấy đây là sự lựa chọn khó nhất.
Cửa bị đóng lại, thân hình Ngũ Hạ Liên như một tác phẩm điêu khắc, khuôn mặt tuấn dật chói mắt đó có chút ấm áp.
Cố Hiểu Thần mua tôm tươi định về làm tôm nõn. Về đến căn hộ, cô khẽ nhấc chiếc túi trong tay lên, tròn mắt hỏi, “A Hạ, em mua tôm. Anh có thích ăn không?”
Ánh mắt cô mang theo sự kỳ vọng, Ngũ Hạ Liên “ừ” một tiếng.
Cố Hiểu Thần vui vẻ, đi vào bếp làm sạch tôm. Đột nhiên, tiếng chung điện thoại di động reo lên. Cô rửa sạch tay, lấy điện thoại từ trong túi áo ra rồi ấn nút nghe. Là Dư Hồng gọi đến. Cô ấy nói với Cố Hiểu Thần, ngày mai sẽ về Hồng Kông, nên không quên báo trước cho cô để cô nấu sẵn đồ ăn ngon cho cô ấy.
Cố Hiểu Thần vô cùng vui mừng, nghĩ đến đã lâu rồi không gặp Dư Hồng, nên đã đồng ý.
“Ngày mai trở về? Vẫn là canh xương ống nhé?”
“Em yêu à, vẫn là cậu đối với mình tốt nhất. Đừng mong mình quá đó, mai gặp.” Dư Hồng nói ngắn gọn mấy câu, rồi cúp điện thoại.
Cố Hiểu Thần còn đang chìm đắm trong vui mừng, đột nhiệt giọng nam vang lên khiến cô hoàn hồn, “Bạn gái học cùng cấp hai?”
“Vâng.” Cố Hiểu Thần bỏ điện thoại xuống, nghĩ Dư Hồng lần này quay về có lẽ sẽ ở cùng với cô. Nhưng cô bây giờ………. không biết nên làm thế nào? Đột nhiên lại nhớ đến, giữa bọn họ chẳng qua là một hợp đồng giao hẹn. Liệu cô có phải mất thời gian rất lâu để quên đi? Căn hộ này, vậy mà giống như ……………. một ngôi nhà?
“Cô ấy tìm em?” Ngũ Hạ Liên ngưng mắt hỏi.
“Dư Hồng hiếm khi trở về, lúc trước đều ở nhà của em.” Cố Hiểu Thần thành thật nói, ngừng lại một chút, mới mở miệng hỏi, “Liệu có thể…………”
“Không thể.” Ngũ Hạ Liên đanh giọng khước từ.
Cố Hiểu Thần vô thức cắn môi, thỉnh cầu, “Mấy ngày cũng được.”
“Qua đây.” Ngũ Hạ Liên trầm giọng nói.
Cố Hiểu Thần đem điện thoại đặt vào túi áo, cúi đầu đi đến trước mặt anh, “A Hạ, thực sự chỉ mấy ngày cũng được.”
“Hôn anh. Rồi anh để em đi.” Ngũ Hạ Liên ngưng mắt nhìn cô, lưu manh nói.
Cố Hiểu Thần không dám tin liền ngẩng đầu, khuôn mặt đẹp trai của anh thu hút ánh nhìn của cô. Khuôn mặt nhỏ trắng nõn ửng lên một lớp đỏ hồng xinh đẹp, đôi mắt kia long lanh sáng rực, ánh đèn chiếu xuống giống như bảo thạch, nhìn Ngũ Hạ Liên ngây người.
“A Hạ…..” Cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.
“Nhanh một chút. Nếu không, anh sẽ nuốt lời đấy.” Ngũ Hạ Liên cau mày, trầm giọng thúc giục cô.
“Em không.” Cố Hiểu Thần buột miệng nói, phiền não muốn chết. Cô từ trước tới giờ cũng chưa từng chủ động hôn ai, từ nhỏ đến lớn, khi còn là một đứa trẻ cũng chưa bao giờ nói chuyện với con trai. Ngoại trừ một số trường hợp ngoại lệ, việc “hôn” này, đối với cô mà nói quả thật là một chuyện cực kỳ khó khăn.
Đôi mắt Ngũ Hạ Liên sáng rực loé ra một tia thâm sâu, còn bắt đầu chậm rãi đếm ngược, “5, 4, 3, 2………..”
Mỗi con số đọc ra, làm cho cả người Cố Hiểu Thần rối ren thêm một phần. Đến khi anh sắp nói ra con số cuối cùng, cô lập tức khom người, bờ môi mềm mại phủ lên môi mỏng của anh. Anh không hút thuốc, nhưng môi anh vẫn có mùi thuốc lá, mùi vị đó vô cùng quen thuộc.
Chỉ là một nụ hôn nhẹ thoáng qua, cô lập tức đứng thẳng dậy, mặt thẹn thùng đặc biệt xinh đẹp, “Xong rồi.”
Khuôn mặt kiều mị đó khiến Ngũ Hạ Liên si mê, anh thờ ơ, “Không tính.”
Cô cau mày, sao anh ấy có thể ăn vạ đến mức này cơ chứ?
“Em không quan tâm.” Cố Hiểu Thần thì thầm nói nhỏ, “Coi như………. coi như anh đồng ý rồi.”
Ngũ Hạ Liên bỗng nhiên đứng dậy, Cố Hiểu Thần giật nảy mình, cô lùi về phía sau, nhưng anh đã trực tiếp bế cô lên.
“A Hạ, anh làm gì vậy?”
“A Hạ, mau thả em xuống.”
“A Hạ, em còn chưa nấu cơm.”
Anh nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống chiếc giường rộng lớn. Thân thể nặng đè lên trên, mở cúc áo của cô, bàn tay to vuốt ve cơ thể vốn đã rất quen thuộc của cô, những nụ hôn dày đặc lập tức rơi xuống trên người cô. Ngưa ngứa, tê tê, nhột nhạt, nhè nhẹ, còn có…………. kèm theo một cơn chấn động mạnh đột ngột, kéo cô đến thiên đường.
Khi anh nâng eo lắc lư của cô, cô không có cách nào chịu đựng được gọi tên anh, “A Hạ……..”
“Ngoan.” Anh chiều chuộng đáp lời, hôn lên môi cô, “Anh biết em cũng muốn anh.”
“Em không có……….” Còn chưa kịp phản bác, anh bá đạo nuốt lấy lời cô.
Cả thế giới đột nhiên hoá thành hư vô, trong bóng tối cảm nhận được rõ ràng được nhiệt độ cơ thể và giọng nói của anh. Cố Hiểu Thần do dự ôm lấy anh, cánh tay gầy yếu không thể ôm trọn lấy anh, đem đầu vùi vào trong ngực anh. Đến khi anh thở nặng nề nằm sấp trên người cô, còn cô thì thở hổn hển.
“Thoải mái không?” Anh dò hỏi bên tai cô, khiến mặt cô đỏ bừng lên.
May mà không mở đèn, anh không nhìn thấy gương mặt sung huyết của cô.
“Thu dọn đồ đạc, anh đưa em về.” Anh đột ngột nói, làm cho Cố Hiểu Thần sững sờ.