Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng
“Tôi vẫn câu nói cũ.” Cố Hiểu Thần ngừng lại một chút, nở một nụ cười, giọng nữ trong trẻo đặc biệt chấn động lòng người, “Chúng là những người mạnh nhất.”
Ánh nắng chiếu xuống, sương mù trên mặt mọi người dường như đang bốc hơi, dần dần tan biến. Hoá ra đó là sự nhẹ nhõm, trách nhiệm và niềm tự hào cùng lúc kéo đến. Lúc này, có lẽ không cần phải chứng minh cho người khác thấy nữa, mà là chứng minh cho bản thân thấy rằng mình có thể làm tốt hơn, làm ra bộ hồ sơ tốt hơn lúc trước.
Mọi người lập tức ngồi vào chỗ, lập tức nhập tâm vào công việc.
“Tiểu Vương, tài liệu lần trước, anh in ngay một bản.”
“Vâng.”
“A Quyên, kiểm tra tất cả số liệu, tôi cần giá trị sai số chính xác.”
“Đã hiểu.”
Cố Hiểu Thần nhìn mọi người bắt đầu bận rộn làm việc, nhìn thấy nụ cười tự tin trên khuôn mặt bọn họ lần nữa trở về, bỗng nhiên lúc này, trong lòng thấy vô cùng ấm áp.
Ưu điểm của sự khởi đầu mới trong mấy ngày này chính là các thành viên trong nhóm đã trau dồi sự hiểu biết đầy đủ, đồng thời cũng bồi dưỡng rất tốt tinh thần hợp tác tập thể. Mười mấy con người ở cùng với nhau, từ những xích mích, ghẻ lạnh thuở ban đầu cho đến sự giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau của ngày hôm nay, một đội quân tinh nhuệ đã được hình thành. Bất kể có cơ hội hợp tác tiếp theo hay không, chắc chắn rằng mỗi người trong số họ đều đã trưởng thành.
Bởi vì thời gian rất gấp, nên ba ngày nay đều phải tăng ca làm thêm giờ.
Ngoài vấn đề thời gian, việc sửa chữa, hoàn thiện hồ sơ trước đó và chỉ ra những vấn đề của bản thân, đó là một điều vô cùng phức tạp và rắc rối khiến người ta đau đầu. Đó cũng giống như khi bạn viết một bài văn, bạn không thể tự mình tìm ra lỗi sai nào, nhưng khi người khác xem lại, sẽ phát hiện ra rất nhiều lỗi chính tả.
Vì đã cam đoan hồ sơ sẽ xuất sắc hơn lần trước, nên tiến hành tư duy theo hướng ngược lại.
Buổi tối, Cố Hiểu Thần thậm chí còn ngủ lại công ty với nhóm đồng nghiệp mà không về nhà.
Hầu như tất cả các thành viên đều đạt đến trình độ quên ăn quên ngủ, chỉ vì muốn thành công giành lấy dự án.
Thời gian buổi trưa, Ngũ Hạo Dương sai người mua đủ loại đồ ăn đến, mọi người vừa ăn cơm, cũng không quên vừa làm việc.
Cố Hiểu Thần vùi đầu trong đống văn kiện, nghiêm túc tập trung tinh thần.
Có người đem khay cơm đưa cho cô, Cố Hiểu Thần ngẩng đầu, nhìn thấy là một nhân viên nữ.
“Thư ký Cố, ăn một chút đi.” Nhân viên nữ cười nói.
“Tôi phải chỉnh lý xong chỗ này trước đã, một lát nữa sẽ ăn sau.” Cố Hiểu Thần nhận lấy khay cơm, mỉm cười cảm ơn.
Không dễ dàng gì mới chỉnh xong bảng số liệu báo cáo trong tay, Cố Hiểu Thần vội vàng quay trở lại văn phòng của mình để lưu trữ bản sao. Cô không dám khinh suất nữa, vì vậy đã sao ra ba bản hồ sơ. Một bản được giao cho Ngũ Hạo Dương, một bản do mình giữ, và một bản còn lại được lưu trữ trong hệ thống riêng của công ty.
“Thư ký Cố, theo tôi đến tầng cao nhất.” Ngũ Hạo Dương đột nhiên xuất hiện ở cửa, trầm giọng ra lệnh.
***
Trong văn phòng tầng cao nhất, mấy người đã tập trung đông đủ.
Cố Hiểu Thần nhìn thấy Diêu Vịnh Tâm, Ngôn Húc Đông và Ngũ Hạ Liên đang im lặng. Anh lạnh lùng nghiêm nghị nhìn về phía trước, cũng không liếc mắt nhìn cô. Cô theo Ngũ Hạo Dương đến sô pha rồi ngồi xuống, cũng nhận ra nhất định là có chuyện gì đó xảy ra rồi. Nên bầu không khí mới ngột ngạt như thế này.
Ngũ Hạo Dương vừa ngồi xuống, mở miệng chất vấn, “Đã tìm được nội quỷ kia rồi sao?”
“Bây giờ cũng chỉ là nghi ngờ, không có bằng chức xác thực. Chẳng qua…………” Khuôn mặt xinh đẹp luôn rạng rỡ tươi tắn của Diêu Vịnh Tâm đanh lại, nhẹ giọng nói, “Chẳng qua đó chỉ là cảm giác của tôi, nhất định là cô ta.”
“Cảm giác?” Ngũ Hạo Dương cười giễu cợt một tiếng
Đối với kiểu luôn luôn không cho ai mặt mũi của anh, Diêu Vịnh Tâm chỉ hơi cau mày.
“Nói đi. Nội quỷ kia cuối cùng là ai.” Ngũ Hạo Dương thúc giục.
Suy nghĩ của Diêu Vịnh Tâm nhớ lại ngày đó, đanh giọng nói, “Có lẽ là thứ tư của hai tuần trước, lúc đó bận rộn với mấy dự án đầu tư, nên tôi thường hay ra ngoài. Đại khái đã gần sáu giờ, tôi trở lại công ty. Lúc này tôi đi vào bộ phận đầu tư, tôi nhìn thấy thư ký Hạ từ trong bộ phận đầu tư đi ra. Trong tay cô ấy cầm mấy tập văn kiện, tôi cho rằng cô ấy đến để đưa văn kiện. Chúng tôi còn chào nhau. Nhưng nhân viên của bộ phận đầu tư lúc đó đều đã tan làm hết. Bao gồm cả phó tổng, mà phòng làm việc của thư ký Cố cũng không có người.
Cố Hiểu Thần nghĩ đến ngày đó, ngày đó Châu Thành Trạch đến đưa cho cô thiệp mời của Châu Nhã Như. Cô xuống dưới đi lấy, nên cũng không để tâm quá nhiều.
Ý thức được sự sơ suất sai lầm của bản thân, cô nắm chặt vạt áo.
“Tôi thực sự cảm thấy cô ấy rất kỳ quái, tuy là biểu hiện của cô ấy vẫn giống như bình thường. Nhưng lại có cảm giác không đúng, hiển nhiên cô ấy rất căng thẳng.” Diêu Vịnh Tâm trung thực nói.
“Chỉ từ một điểm này đã nghi ngờ cô ta, cảm giác của cô thật sự vẫn luôn rất lợi hại.” Ngũ Hạo Dương lạnh giọng chế giễu.
Ngôn Húc Đông tiếp lời nói, “Mấy ngày nay tôi có cử người bí mật theo dõi quản lý Từ Chí Minh, người phụ trách dự án dầu mỏ Hoa Vũ của Công ty Sam Đạt, anh ta không có bất cứ liên hệ nào với Hạ Viện. Nhưng anh ta thường hay đến một nhà hàng, mà mỗi lần đều cùng một thời gian cùng một căn phòng. Vì vậy tôi đã đến nhà hàng đó điều tra.”
“Tôi lấy hình của năm nhân viên nữ trong Công ty Ngũ thị, nói với phục vụ nhà hàng có nhận ra người nào trong số này không. Phục vụ xem từng tấm hình một và đã nhận ra một người trong số đó, anh ta nói rằng thực sự đã từng nhìn thấy cô gái này. Chính là thư ký Hạ.” Ngôn Húc Đông từ trong túi lấy ra năm tấm hình, trong số đó có cả Cố Hiểu Thần, cũng có cả Hạ Viện.
Diêu Vịnh Tâm không nhanh không chậm nói, “Tôi đã liên hệ với thanh tra Phong, anh ta nói với tôi, vụ án đã có manh mối. Nếu như tiếp tục điều tra, kẻ phạm tội nhất định sẽ sa lưới. Dĩ nhiên, lúc cảnh sát tra hỏi không buông tha cho Hiểu Thần, là có ý đồ muốn che giấu tai mắt gián điệp, không muốn đả thảo kinh xà, vì để truy ra bàn tay vô hình thực sự đứng phía sau.”
Hai người, người hát người xướng vô cùng ăn ý.
Nụ cười của Ngũ Hạo Dương mù mịt, “Quản lý Diêu thật sự bản lĩnh, còn có mối quan hệ tốt như vậy với thanh tra Phong.”
“Cảm ơn phó tổng đã khen ngợi năng lực giao tiếp của tôi.” Diêu Vịnh Tâm mỉm cười với anh, nụ cười đó rất hờ hững.
Cố Hiểu Thần cuối cùng cũng mở miệng, không kìm được hỏi, “Tại sao lại là thư ký Hạ?”
Theo như cô ấy biết, Hạ Viện là thư ký rất có trách nhiệm. Sao cô ấy có thể làm ra chuyện bán đứng công ty được? Không thể có chuyện này được!
Ngũ Hạo Dương cười lạnh một tiếng, Ngôn Húc Đông im lặng, Diêu Vịnh Tâm nhìn Cố Hiểu Thần, nhẹ giọng nói, “Sự đố kỵ của nữ nhân, có lúc rất đáng sợ.”
Đố kỵ? Cố Hiểu Thần mù mịt, nghĩ đến vết son đỏ trên cổ áo sơ mi, nghĩ đến Hạ Viện chỉ bày ra nụ cười khi ở trước mặt anh…………..
Đột nhiên sau đó hiểu ra nguyên nhân.
Ngũ Hạ Liên từ đầu đến cuối đều không nói câu nào, chỉ im lặng hút thuốc