Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng
Cố Hiểu Thần lúc học cấp ba mỗi lần đến kỳ nghỉ đông và nghỉ hè đều sẽ đi tìm vài công việc làm thêm, cô biết sự cực nhọc của Lâm Phân, nên bức thiết nghĩ muốn đỡ đần giúp Lâm Phân một chút, nhưng mà Lâm Phân cương quyết không cho cô đi làm thêm. Cố Hiểu Thần hoài nghi hỏi tại sao.
Lâm Phân mỉm cười nói với cô, bà nói, Hiểu Thần là công chúa, công chúa thì phải ngoan ngoãn ở trong lâu đài.
Công chúa?
Đó chỉ là truyện cổ tích.
Cố Hiểu Thần hiểu rõ truyện cổ tích chỉ là truyện cổ tích chứ không phải là cuộc sống hiện thực.
Cô không phải là công chúa gì cả, cô chỉ muốn làm áo bông nhỏ của mẹ.
Cho nên cô vẫn giấu Lâm Phân đi tìm việc, thậm chí còn cố ý chọn những công việc thời gian không cố định, để Lâm Phân không phát hiện. Tiền kiếm được, cô lén lút tích góp. Chờ đến sau khi đi học lại, nhà trường yêu cầu đóng học phí và các khoản linh tinh khác, cô không cần phải mở miệng xin Lâm Phân nữa.
Mãi đến mùa hè khi tốt nghiệp cấp ba, Cố Hiểu Thần cuối cùng cũng nhận được tấm bằng tốt nghiệp, đồng thời nhận được giấy báo trúng tuyển của trường Đại học Hồng Kông.
Cố Hiểu Thần vô cùng phấn khởi, việc đầu tiên là chạy ngay đến cửa hàng tiện lợi chỗ Lâm Phân làm việc.
Lâm Phân lúc đó đang rất bận bịu, Cố Hiểu Thần vào trong cửa hàng tiện lợi, hai má hây hây đỏ. Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Lâm Phân, Cố Hiểu Thần vui vẻ nói với bà, “Mẹ, con thi đỗ rồi.”
Ngay lập tức, Lâm Phân sửng sốt, rồi sau đó khuôn mặt hiền lành bỗng trở nên vui vẻ.
Lâm Phân cầm giấy báo trúng tuyển, vậy mà khóc vì vui sướng.
Trên đường người qua lại tấp nập, điều hoà trong cửa hàng tiện lợi đang thổi những cơn gió mát, lời chúc mừng của các nhân viên trong cửa hàng tiện lợi, Cố Hiểu Thần đứng ở một bên, nhìn Lâm Phân bịt miệng khóc thút thít, tờ giấy báo trúng tuyển đó đang rung lên trong tay bà. Nhưng cô lại cười, nước mắt lưng tròng, cảm thấy rất vui vẻ mà từ trước đến nay chưa từng có.
Đại học tốt nhất ở Hồng Kông, chuyên ngành hot nhất, cô đã không làm mẹ phải thất vọng.
Tất cả những gì cô có thể báo đáp Lâm Phân, có lẽ chỉ là tờ thông báo trúng tuyển này.
Vấn đề cũng theo đó mà đến, học phí thì sao? Phải giải quyết thế nào? Lâm Phân làm việc càng thêm liều mạng, một mình nhận ba bốn công việc, trời còn chưa sáng đã ra khỏi cửa, buổi tối rất khuya mới về nhà. Bà ấy như vậy khiến Cố Hiểu Thần cảm thấy vô cùng đau lòng.
Cố Hiểu Thần lại lặng lẽ đi tìm việc làm, cô tìm được bộ phận hậu cần của một khách sạn cao cấp đang tuyển người dọn dẹp.
Vì là khách sạn cao cấp nên Cố Hiểu Thần vô cùng thận trọng với đồ đạc ở trong đó, đột nhiên một ngày nhận được cuộc điện thoại khiếu nại của khách hàng. Vị khách đó nói không tìm thấy chiếc đồng hồ kim cương trong phòng anh ta. Ý của cuộc gọi này hiển nhiên là ám chỉ nghi ngờ cô lấy chiếc đồng hồ đó. Nhưng cô đương nhiên không lấy.
Cố Hiểu Thần được quản lý dẫn đến căn phòng đó.
Cô cúi đầu, nghe quản lý nhận lỗi và xin lỗi, cô chỉ biết cắn chặt răng chịu đựng.
“Châu tiên sinh là khách quen của khách sạn chúng tôi, cũng đã hiểu uy tín của khách sạn của chúng tôi……” Lời nói của quản lý mới được một nửa, lại bị người đàn ông đanh giọng cắt ngang, chậm rãi nói, “Tôi tin tưởng uy tín của khách sạn, sẽ không xảy ra những chuyện không hay như thế này, nhưng nhân viên trong khách sạn thì khó nói lắm.”
Cố Hiểu Thần chợt ý thức được ngẩng đầu, nhìn lên người đàn ông đang nói.
Anh ta có một khuôn mặt thư sinh lạnh lùng, cặp mắt kính gọng bạc trên chiếc mũi cao thẳng, đôi mắt hẹp dài kia toả ra một tia lạnh, đang lạnh lẽo nhìn cô, ánh mắt đó khiến Cố Hiểu Thần cảm thấy có chút lúng túng. Đồ anh ta mặc đều là hàng thượng đẳng, từng chi tiết, từ đường kim mũi chỉ đều lộ ra khí chất cao quý của tầng lớp thượng lưu.
Đó là người không cùng chung thế giới với cô.
“Châu tiên sinh, đồng hồ kim cương không phải tôi lấy.” Cô nhẹ giọng nói.
“Phòng là do cô phụ trách dọn dẹp.” Một câu nói nhẹ nhàng của anh, đem vấn đề đẩy hẳn cho cô.
Đối mặt với lời nói sắc bén của anh, Cố Hiểu Thần không biết nên giải thích như thế nào. Nhưng thực sự không tìm thấy đồng hồ kim cương, đó là sự thực không có cách nào biện luận được. Giống như người quản lý nói, người giống như bọn họ đều là những người có thân phận có tiền bạc, sẽ không vô cớ đổ oan cho người khác. Vì vậy chiếc đồng hồ kim cương kia dù có không phải là cô lấy, thì cuối cùng cũng sẽ thực sự thành cô lấy.
Không tìm được chiếc đồng hồ kim cương đó.
Vị Châu tiên sinh kia lạnh lùng nói, “Bỏ đi, chỉ là một cái đồng hồ thôi. Nhưng tôi không muốn nhìn thấy người nhân viên này nữa.”
Kết quả cuối cùng là Cố Hiểu Thần bị đuổi việc.
Nguyên nhân đuổi việc -------- trộm đồ.
***
Một ngày của hai tháng sau, Lâm Phân đột nhiên về sớm, bà nấu một bàn đồ ăn. Cố Hiểu Thần vô cùng vui mừng, tưởng là bà mới được nhận thưởng. Trên bàn ăn, Lâm Phân nói, “Hiểu Thần, mẹ quen một vị Châu tiên sinh. Tính tình ông ấy rất tốt, mẹ cảm thấy ông ấy rất tốt.”
Chỉ vài câu, Cố Hiểu Thần đã hiểu ý Lâm Phân muốn nói gì.
“Mẹ, có thời gian rảnh hãy hẹn chú ấy ra ngoài cùng ăn bữa cơm nhé.”
Nhưng chuyện tuyệt đối khiến Cố Hiểu Thần chưa từng nghĩ đến đó là, bữa cơm đó ở phòng VIP của nhà hàng cao cấp. Cô ngoài nhìn thấy chú trong lời nói của mẹ, còn nhìn thấy một người khác.
“Hiểu Thần, đây là chú Châu.” Lâm Phân tha thiết giới thiệu, mỉm cười nói, “Đây là con của chú Châu, Châu Thành Trạch. Chú Châu còn có một người con gái tên là Nhã Như, cô ấy cũng trạc tuổi con, các con chắc hẳn có thể trở thành những người bạn tốt….”
Châu Thành Trạch.
Cố Hiểu Thần lặng lẽ nhẩm cái tên này, cuối cũng cũng biết tên đầy đủ của vị “Châu tiên sinh” kia.
Châu gia ở Hồng Kông cũng được xem là gia đình giàu có, Lâm Phân có thể gả vào Châu gia, Cố Hiểu Thần thực sự cảm thấy vui mừng thay cho bà. Bầu không khí hoà hợp, Châu Mặc Sinh cho cô một cảm giác tốt, không phải kiểu khoe khoang kiêu ngạo của mấy người có tiền. Lâm Phân còn trẻ, bà ấy vẫn rất rất xinh đẹp và giỏi giang, bà ấy có quyền được hạnh phúc.
Lúc Lâm Phân hỏi ý kiến của cô, Cố Hiểu Thần chẳng những không ngăn cản, ngược lại còn ủng hộ bà.
Người phụ nữ xinh đẹp đã ban cho cô sinh mệnh, bà ấy cũng nên hạnh phúc.
Nhưng điều kiện duy nhất mà Châu gia đưa ra, điều kiện đó đủ để khiến cô không bao giờ có thể quên được.
Cố Hiểu Thần càng chưa bao giờ quên, người đàn ông này sẽ trở thành anh trai kế của cô, anh ta ngồi ở vị trí đối diện, mở miệng hời hợt nói, “Châu gia chúng tôi không dung nạp được một người có vết nhơ. Cố tiểu thư, tôi nghĩ cô hiểu ý của tôi.”
Đó là giữa hè, Cố Hiểu Thần ra khỏi nhà hàng, đôi mắt đã mờ đi. Chỉ có một cơn ớn lạnh tụ lại dưới lòng bàn chân.
Cô gấp gáp cất bước chạy như bay về phía trước, nước mắt trôi dạt trong không khí và nhanh chóng bốc hơi.