Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng
“Thư ký Cố, đây là số liệu kỳ hai cô cần.”
“Được.”
“Thư ký Cố, ngân sách liên quan đã được trình bày trong báo cáo, đây là tài liệu.”
“Được, đưa cho tôi.”
“Thư ký Cố, bản thảo của hồ sơ hạng mục dự án dầu mỏ đã gần như hoàn thành. Tuần tới có thể đưa ra bản thảo.”
“Mọi người đều vất vả rồi. Xin hãy kiên trì thêm chút nữa.”
Bởi vì toàn bộ dự án dầu mỏ Hoa Vũ đều giao cho Ngũ Hạo Dương, mà Cố Hiểu Thần là trợ lý của Ngũ Hạo Dương, tự nhiên cũng phụ trách toàn bộ các công việc liên quan đến dự án. Trải qua mấy ngày kiên trì không dám lơ là, bản thảo hồ sơ đầu tiên cuối cùng sắp được hoàn thành. Bản hồ sơ này không chỉ quan trọng, mà đây là lần đầu tiên Ngũ Hạo Dương toàn quyền tiếp quản một dự án, cũng giống như Cố Hiểu Thần lần đầu tiên tự mình đảm nhiệm tổng hợp một dự án lớn nhất mà không có ai trợ giúp.
Chẳng những thành lập tổ phụ trách dự án ba mươi người, mà còn có phòng làm việc độc lập.
Tất cả đều phải thông qua Cố Hiểu Thần tổng hợp rồi mới giao lại cho Ngũ Hạo Dương xem xét phê duyệt, quyết định cuối cùng.
Chẳng qua là so với sự tận tâm nghiêm túc của Cố Hiểu Thần, thì Ngũ Hạo Dương lại tỏ ra tuỳ tiện hơn rất nhiều.
Đại thiếu đào hoa vẫn làm theo ý mình như trước, hôm nay cùng đi ăn cơm với nữ nhân viên nào đó trong công ty, ngày mai lại gặp mỹ nhân xinh đẹp ngoài công ty. Ngũ Hạo Dương ở bên ngoài nổi tiếng đào hoa giống y như Ngũ Hạ Liên. Chẳng qua là so với sự vô tư của Ngũ Hạo Dương, Ngũ Hạ Liên dường như có quy tắc hơn một chút.
Chí ít, anh ấy từ trước đến nay cũng chưa bao giờ công khai cặp kè với bất kỳ nữ nhân viên nào trong công ty.
Cố Hiểu Thần cũng chú ý đến điểm này, nhưng lại nghĩ đến sự cố xảy ra ở gian cầu thang bộ lúc trước.
Lại còn thêm dấu son đỏ trên áo sơ mi của anh.
Ngày đó Hạ Viện đi đưa văn kiện đến, cô trùng hợp nhìn thấy môi son đỏ của cô ấy bị nhoè, nên đặc biệt để ý. Còn màu dấu son đỏ trên cổ áo sơ mi của Ngũ Hạ Liên, cùng một loại với màu son môi của thư ký Hạ.
Cố Hiểu Thần lắc đầu, không khỏi thầm nghĩ, có lẽ ở trong công ty này, ai đó trong đây cũng giống như cô vậy, cũng là người tình ngầm của anh. Càng có lẽ, cô và người tình ngầm khác của anh gặp nhau hằng ngày cũng không biết chừng.
Sao đột nhiên lại có chút buồn phiền, vậy mà lại cảm thấy một sự khó chịu không thể tả.
“Thư ký Cố, cô xem chỗ này một chút được không?” Có người đi đến bên cạnh cô nhẹ giọng hỏi.
Cố Hiểu Thần ngồi trên ghế, đang ngẩn ngơ mất hồn, dường như đang suy nghĩ gì đó.
“Thư ký Cố?” Người kia lại gọi lần nữa, âm lượng lớn hơn một chút.
“Cái gì?” Bên tai truyền tiếng gọi âm trầm, Cố Hiểu Thần gấp rút hoàn hồn. Nhìn thấy tổ viên trong tổ dự án cầm văn kiện đứng trước mặt cô, dường như là đang đợi cô trả lời. Cô nhanh chóng nhận lấy văn kiện, nhẹ giọng hỏi, “Chỗ nào có vấn đề?”
Tổ viên dùng đầu bút chỉ vào một dòng nào đó trong văn kiện, chậm rãi bày tỏ những băn khoăn trong lòng.
Cố Hiểu Thần nghe tổ viên nói xong, mày liễu hơi cau, thong thả nói, “Không phải vấn đề lớn, chẳng qua những vấn đề nhỏ vẫn còn tồn tại. Dữ liệu hệ thống chưa đủ hoàn thiện, cần phải chính xác hơn nữa. Đây là một dự án lớn, một điểm cũng không được phép sai, và tuyệt đối không thể để bên kia bắt ra lỗi sai của chúng ta dù là một sơ suất nhỏ nhất.”
“Ví dụ trong dự toán chi phí, bên cạnh số liệu của mỗi một mục đều được liệt kê giá trị sai số, để đối phương biết được biên độ dao động.” Cô lật về phía trước vài trang và chỉ ra.
“Được, tôi hiểu rồi.” Tổ viên gật đầu đáp, xoay người tiếp tục làm việc.
Cố Hiểu Thần mày liễu hơi cau lại, không cho phép bản thân mình lại nghĩ ngợi lung tung nữa. Cô lật văn kiện ra, tiếp tục chìm vào công việc.
***
Hôm nay là thứ sáu, cũng là ngày làm việc cuối cùng.
Gần đến giờ tan làm, tâm hồn của các nhân viên đều đã trôi dạt ra bên ngoài, tự nhiên sẽ không tránh được thả lỏng thư giãn. Một tuần vất vả cật lực đã qua, đợi đến cuối tuần, đại đa số mọi người đều sẽ cùng bạn chọn đi hát karaoke hoặc là đi đến câu lạc bộ. Nên trong bộ phận đầu tư, có thể nghe thấy các nhân viên xì xầm to nhỏ thảo luận bàn bạc.
So với tổ phụ trách dự án dầu mỏ Hoa Vũ, bọn họ còn thoải mái hơn rất nhiều.
“Haizz? Ngày mai không cần đi làm, tối nay đi đâu chơi đây?”
“Trừ karaoke thì cái gì cũng được !”
“Vậy chúng ta trước tiên đi ăn, rồi sau đó đến phòng xông hơi nhé?”
Cố Hiểu Thần đi ra khỏi phòng họp tổ, lúc rẽ qua hành lang. Cô nghe thấy tiếng xì xầm thảo luận của các đồng nghiệp, lúc này mới ý thức được đã đến cuối tuần rồi. Mỗi một ngày trôi qua, cô đều bận rộn đến đầu óc rối mù, dồn hết tinh lực vào công việc, dĩ nhiên cũng quên luôn hôm nay là thứ mấy.
Cố Hiểu Thần nghĩ đến cuối tuần, nghĩ đến lời nói của Châu Thành Trạch.
Cố Hiểu Thần bỗng cảm thấy có chút háo hức mong đợi, từ sau khi Lâm Phân gả vào Châu gia, mấy năm nay, bà đều chưa từng đúng ngày đi bái tế Cố Thanh. Không phải là chậm mấy ngày, thì cũng là trễ mấy ngày. Cô cũng hiểu sự khó xử của Lâm Phân, gả vào cao môn không phải chuyện gì trong lòng cũng có thể được như ý, quá nhiều chuyện cần phải đắn đo suy nghĩ.
Cộng thêm, Châu gia cũng không hy vọng Lâm Phân còn lưu luyến quá nhiều với qúa khứ.
Cố Hiểu Thần trở về phòng làm việc của mình, đem số liệu văn kiện đã chỉnh lý xong nhập vào máy tính để lưu trữ. Ngón tay lướt như bay trên bàn phím, đôi mắt dưới mắt kính gọng đen trong veo sáng ngời.
“Đã đến giờ tan làm rồi, đi thôi.” Nhân viên của bộ phận đầu tư đều đúng giờ lần lượt rời khỏi, không gian dần dần trở nên yên tĩnh.
Cố Hiểu Thần vẫn gõ bàn phím như cũ, bộ dáng nghiêm túc lộ ra một vẻ đẹp mỹ lệ khác.
“Cốc cốc-------” Cửa bị người gõ mấy tiếng.
Giọng nam âm trầm của Ngôn Húc Đông vang lên, có chút trêu chọc nói, “Nhân viên thư ký ba tốt Cố Hiểu Thần, hiện tại đã là thời gian tan làm rồi.”
Cố Hiểu Thần ngẩng đầu, theo tiếng nói nhìn đến. Cô nhìn thấy Ngôn Húc Đông đứng ở cửa ra vào, một tay còn cầm một món đồ, được đặt cẩn thận trong một túi trong suốt màu xanh lá cây nhạt.
Mà món đồ trong túi trong suốt kia, chính là cái hộp đựng sandwich mấy ngày trước cô làm cho anh.
“Lập tức xong ngay.” Cố Hiểu Thần cười.
Ngôn Húc Đông đi đến trước mặt cô, đem hộp cơm đặt ở trên bàn, nhướn mày hỏi, “Có cần kiểm tra đã rửa sạch hay chưa không?”
“Không cần đâu.” Cố Hiểu Thần bị anh nói lời trêu chọc, nét mặt cũng tự nhiên giãn ra vui vẻ, “Nếu như không sạch, về nhà tôi rửa lại là được.”
“Hửm? Câu nói này của em không phải là đang nghi ngờ kỹ nghệ rửa đồ của anh à?”
“Không có không có……” Cô vội vàng lắc đầu.
Ngôn Húc Đông cười đắc ý, trầm giọng nói, “Em rửa nhất định sạch hơn anh.”
Giọng điệu đó vậy mà có chút tự hào.