Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng
Anh cúi đầu hôn dọc theo xương quai xanh của cô nhẹ nhàng mà gấp gáp, giọng nam càng thêm khản đặc trầm thấp, “Có người nào từng nói qua chưa, đôi mắt của em rất đẹp.”
Lời nói của Ngũ Hạ Liên khiến Cố Hiểu Thần giật mình, đột nhiên nhớ đến Cố Thanh.
Cô còn có thể nhớ rõ ràng lời nói của Cố Thanh lúc ôm cô.
Ông nói, đôi mắt của Thần Thần thật là đẹp.
Cố Hiểu Thần tựa như hoàn hồn, ánh mắt hoang mang nhìn thẳng vào anh, đôi mắt đen sâu thẳm thâm trầm đó như một mũi tên bắn thẳng vào đáy mắt cô, như muốn xuyên thẳng vào tim cô. Còn cô chỉ mím môi trầm lặng không nói gì, bướng bỉnh lựa chọn không trả lời câu hỏi này, cũng không nguyện ý để người khác đi vào trong tim mình.
Ánh mắt anh căng chặt, đáy mắt lộ ra mấy phần mờ mịt.
Ngũ Hạ Liên cũng im lặng không nói, vốn dĩ động tác dịu dàng đột nhiên trở nên thô bạo. Cô không nhịn được rên rỉ thành tiếng, anh gặm cắn môi cô ra lệnh, “Gọi tên anh.”
“A Hạ…..” Cùng với tiếng thở hổn hển không thể kiểm soát được, Cố Hiểu Thần ở dưới cơ thể anh nhận lấy những đợt tiến công hết lần này đến lần khác. Mãi đến khi anh mãnh liệt đè lên cô, chỉ cảm thấy một dòng nước ấm truyền vào trong cơ thể mình, anh hít thở nặng nề ở bên tai cô, toàn thân đẫm mồ hôi không còn phân biệt được của ai với ai nữa.
Phòng ngủ yên tĩnh, có thể nghe thấy cả tiếng tim đập mạnh mẽ.
Đầu óc một mảnh trống rỗng đang dần dần khôi phục ý thức.
Đôi mắt Cố Hiểu Thần không còn hốc hác nữa, đôi má ửng hồng sau cuộc hoan ái, anh vẫn còn đang đè trên người cô, khẳng định sự tồn tại thực sự. Ngũ Hạ Liên giở tính trẻ con vùi đầu vào bên tai cô, giống như đang tìm một tư thế thoải mái, lúc này mới trầm giọng nói, “Hôm nay nấu canh gì vậy, mùi thơm như vậy.”
“Canh của em !” Bị anh hỏi một câu thế này, Cố Hiểu Thần kinh hô kêu lên, vội vàng từ dưới người anh chui ra.
Cô vừa lẩm bẩm vừa gấp gáp lấy áo ngủ, không quên lấy mắt kính đeo lên. Thậm chí còn quên cả xỏ dép, lúc này mới luống cuống lao ra khỏi phòng ngủ, có một ánh sáng mờ hắt ra từ khe cửa khi cánh cửa được mở ra, Ngũ Hạ Liên nhìn thấy bóng dáng cô mỏng manh yếu ớt dần dần mất hẳn khỏi tầm mắt.
Sau khi tắm xong, anh mặc áo choàng, châm một diếu thuốc rồi chậm rãi đi đến phòng khách.
Cố Hiểu Thần đang bận rộn trong phòng bếp, tóc xoã xuống rối loạn, trong sự lười biếng lại có chút dịu dàng. Cô thỉnh thoảng lại quay người lấy đồ, qua một lúc, cô bưng các món ăn đặt lên bàn ăn. Trên người còn đang đeo tạp dề, quay đầu nhẹ giọng gọi, “A Hạ, ăn cơm thôi.”
Ngũ Hạ Liên dập tắt điếu thuốc, đứng dậy đi đến bàn ăn rồi ngồi xuống. Cô đặt chén xuống, lại đi lấy đũa. Còn anh nheo mắt sắc bén nhìn thấy dấu tích đỏ bầm trên cổ cô.
Đó là vết tích anh để lại sau cuộc hoan ái lúc nãy.
Nhớ ra cô còn chưa trả lời vấn đề lúc nãy, Ngũ Hạ Liên đưa thuốc lên miệng hút một hơi.
Là Châu Thành Trạch phải không.
Cố Hiểu Thần ngồi xuống đối diện anh, hai tay đưa chén cho anh.
Ngũ Hạ Liên vẫn im lặng, vừa định đưa tay nhận lấy. Một tiếng chuông piano vang lên yếu ớt phá vỡ sự yên lặng này. Là Châu Thành Trạch? Ánh mắt anh nhìn đến túi đeo để một bên trên mặt đất.
Đó là túi đeo của cô.
Âm thanh phát ra từ trong túi đeo, dĩ nhiên là tiếng chuông điện thoại.
Ai gọi đến vậy nhỉ?
Cố Hiểu Thần nhanh chóng đặt đũa xuống cạnh chén của anh, cô đi đến chỗ túi đeo lấy điện thoại di động ra. Âm lượng càng lúc càng to, ding ding dong dong. Cố Hiểu Thần nhìn vào màn hình điện thoại, trong lòng chợt thấy ngột ngạt.
Dãy số hiển thị trên màn hình chính là số của Châu Thành Trạch.
Anh ta sao đột nhiên lại gọi điện cho cô? Cố Hiểu Thần hoài nghi.
Thực ra cô cũng không muốn nhận điện thoại của anh ta, luôn là anh gọi điện thoại đến, quá nửa đều là có liên quan đến Lâm Phân. Cho nên cô không thể không nhận.
Nhưng bây giờ…. Cố Hiểu Thần cầm điện thoại, Ngũ Hạ Liên lại đang ở phòng ăn. Cô có nên nhận cuộc gọi không? Nghĩ rồi lại nghĩ, tim đập loạn nhịp, dứt khoát ấn nút tắt máy.
Đây có thể nói là lần đầu tiên Cố Hiểu Thần cúp điện thoại của Châu Thành Trạch.
Vì vậy nên Châu Thành Trạch gọi lại lần nữa, cô còn đặc biệt chỉnh điện thoại ở chế độ im lặng rồi nhét vào túi đeo, lúc này mới trở lại bàn ăn. Ngồii xuống đối diện với anh, có chút bối rối nói, “Cuộc gọi của nhân viên bán hàng, trước đây đã bắt máy, nên không cần nhận nữa.”
Lời nói vừa nói xong, Cố Hiểu Thần buồn phiền cắn răng.
Đây là lý do gì vậy chứ. Anh sẽ tin mà không thắc mắc ư.
Ngũ Hạ Liên lại im lặng khác thường, chỉ “Ừ’ một tiếng, cũng không vạch trần. Anh đem thuốc dụi vào gạt tàn, bắt đầu ăn cơm.
Bầu không khí lúc nãy vẫn còn đang hài hoà ấm cúng bỗng chốc thay đổi, có chút ngột ngạt.
Ăn xong bữa, Cố Hiểu Thần lặng lẽ thu dọn chén bát đi rửa. Ngũ Hạ Liên ngồi trên sô pha xem ti vi, một mình hút thuốc. Gần mười giờ đêm, Cố Hiểu Thần tắm rửa xong đi ra khỏi nhà tắm. Cô cầm khăn lau tóc, ngẩng đầu nhìn đến, thấy rất nhiều tàn thuốc trong gạt tàn.
Sao lại hút nhiều như vậy. Cô cau mày suy nghĩ.
Cố Hiểu Thần treo khăn lên giá, đi đến tủ lạnh lấy ra một chai nước hoa quả đã ép sẵn. Rót một ly, đi đến trước mặt Ngũ Hạ Liên rồi đặt lên bàn, “Uống chút nước táo đi.”
Ngũ Hạ Liên liếc mắt về phía cô, cô nhẹ giọng nói, “Em xem trên tạp chí đều nói hút thuốc không tốt cho sức khoẻ, uống nước hoa quả có nhiều công dụng. Chẳng qua không biết có thật không, nhưng cũng không có hại. Cái này là buổi sáng em dậy sớm để ép.”
“Vậy….. em đi ngủ đây. Ngủ ngon.” Giọng của Cố Hiểu Thần càng lúc càng nhẹ, cúi đầu, xoay người đi vào phòng ngủ.
Cửa phòng đóng lại, trong căn hộ chỉ còn lại tiếng ồn ào của ti vi đang phát.
Ngũ Hạ Liên đang xem tin tức kinh tế tài chính trong ti vi, bỗng rũ mắt, vô thức liếc ly nước trái cây trên bàn. Cả nửa buổi, anh mới đưa tay cầm cái ly lên, đem đến trước mắt ngắm nghía. Ly nước ở trong tay hơi dao động, nước trái cây kia màu hơi đỏ lăn tăn dọc theo thành ly.
Ngày hôm sau, còn chưa đến bảy giờ sáng, Cố Hiểu Thần đúng giờ thức giấc. Mở cửa phòng ngủ, cô quay đầu nhìn, chỉ thấy cửa phòng sát vách vẫn đóng chặt như cũ.
Ly nước ép đặt trên bàn trà vẫn còn nguyên chỗ cũ, dường như chưa từ được động qua.
Mà tàn thuốc trong gạt tàn còn nhiều hơn lúc cô thấy ngày hôm qua.