Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng
Ngũ Hạo Dương và Cố Hiểu Thần một trước một sau đứng nhìn, thấy trong phòng hội nghị mấy đại diện của cách công ty đối thủ cạnh tranh đã tập trung đông đủ.
Các đại diện ngồi xung quanh bàn hội nghị hình oval, vốn dĩ là đang tản mạn trò chuyện với nhau, nhưng bởi vì cửa lớn phòng họp đột nhiên bị người mở ra nên ngưng nói chuyện. Mọi người đồng thời chậm rãi nhìn đến, nhận ra Ngũ Hạo Dương cùng đoàn Ngũ thị. Các công ty đã có mặt, ngoại trừ đại diện của Công ty Ngũ thị vẫn chưa đến, còn lại mấy công ty khác đều đã đến từ sớm, hiển nhiên là không dám chậm trễ.
Ngũ Hạo Dương im lặng đi vào vị trí trống, Cố Hiểu Thần lặng lẽ đi theo.
“Các vị xin chờ một chút.” Sau khi nhóm người cuối cùng vào vị trí, cô gái lễ tân mỉm cười gật đầu với mọi người, sau đó lui ra ngoài.
Lúc này, phòng hội nghị chỉ còn lại các đối thủ cạnh tranh “nhìn thấy nhau là đỏ mắt”.
Cố Hiểu Thần quay đầu dặn dò hai người trợ thủ mấy câu, rồi thu hồi tầm nhìn, ánh mắt bình tĩnh đối diện với mọi người trên bàn họp. Đây không phải là lần đầu tiên cô đi tham gia buổi họp thảo luận hợp đồng dự án, nhưng bầu không khí lần này thực sự rất nặng nề, khiến cô càng cảm nhận rõ sự uy hiếp kèm bức bách. Ngón tay cầm văn kiện hơi siết chặt.
“Căng thẳng cái gì.” Ngũ Hạo Dương không bỏ qua động tác nhỏ xíu của cô, thấp giọng nói nhỏ, “Cứ coi như đến chơi đi.”
Cố Hiểu Thần liền cau mày, không dám đồng tình.
Sao có thể coi như đến chơi được ! Đây là dự án hợp tác lớn biết bao !
“Vị này nhất định là phó tổng Ngũ Hạo Dương của Ngũ thị ! Đã biết quý danh rất lâu rồi ! Tôi là Từ Chí Minh – phụ trách đại diện của Công ty Sam Đạt. Rất vui được gặp Dương phó tổng !” Người đàn ông ngồi ở vị trí đối diện đứng dậy, vừa cất lời chào hỏi, vừa chìa một tay đến. Anh ta đứng thẳng người, ăn mặc lịch sự và chỉnh tề, thoạt nhìn thì thấy rất thông minh lanh lợi.
Ngũ Hạo Dương chậm rãi ngẩng đầu, uể oải nhìn về phía người đàn ông chủ động mở miệng ở phía đối diện.
Tay của đối phương vẫn ở giữa không trung, nhưng anh chần chừ không đưa tay ra bắt. Vẻ mặt đó tràn đầy sự xem thường và không thèm quan tâm, căn bản không để đối phuơng vào trong mắt.
Ngũ Hạo Dương không nhanh không chậm mở miệng, âm trầm “À” một tiếng.
Bầu không khí lúc này liền đóng băng đông cứng, nụ cười trên mặt Từ Chí Minh tan biến, đáy mắt hiện ra một chút mù mịt.
Ngay lúc này, có người bỗng đang ngồi trên ghế liền đứng dậy.
“Đại diện Từ, tôi là thư ký của phó tổng Cố Hiểu Thần, rất vui được quen biết anh.” Cố Hiểu Thần chìa tay ra bắt lấy tay Từ Chí Minh, mỉm cười nói.
Lời nói của Cố Hiểu Thần rõ ràng là cho Từ Chí Minh một lối thoát.
Từ Chí Minh cũng là người thức thời, nhanh chóng thuận theo lối thoát, biểu hiện vô cùng rộng lượng, chín chắn nói, “Tuy là hôm nay chúng ngồi ở vị trí đối thủ cạnh tranh nhưng cũng xem như một nơi kết bạn. Mọi người cạnh tranh công bằng, sau này cũng có thể trở thành bạn bè.”
“Đại diện Từ nói phải.” Cố Hiểu Thần cong khoé môi, thong thả nói chuyện cùng anh.
Hai người thu tay lại rồi ngồi xuống chỗ của mình.
Ánh mắt Từ Chí Minh như thiêu như đốt, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào Cố Hiểu Thần.
Cố Hiểu Thần đối với ánh mắt của anh ta cảm thấy rất phiền chán, nhưng vẫn duy trì nụ cười mỉm điềm đạm như cũ. Cô lại nhớ đến lời dặn dò của Ngôn Húc Đông mấy ngày trước trong thang máy, cần phải chú ý đề phòng người của Công ty Sam Đạt.
“Két két -------” Cửa phòng họp bị người mở ra.
Quách lão tiên sinh – chủ tịch của Công ty Hoa Vũ, trầm ổn bước vào cùng với mấy trợ lý vây quanh. Mọi người đồng loạt đứng dậy, Cố Hiểu Thần cũng đứng dậy theo, không quên kéo theo Ngũ Hạo Dương. Ngũ Hạo Dương căn bản là không muốn đứng dậy, nhưng nhìn thấy ánh mắt tha thiết của Cố Hiểu Thần, làm sao chốc lát không tự chủ được cũng đứng dậy.
Gặp quỷ rồi. Ngũ Hạo Dương trong lòng thầm mắng chửi.
“Chào Quách tổng.”
“Chào Quách tổng.”
Mọi người nhiệt tình chào hỏi, chỉ duy nhất có Ngũ Hạo Dương vẫn thái độ cà lơ phất phơ mặc kệ sự đời. Bởi vì các đại diện của các công ty đều đã tập trung trong phòng họp, nên vị Quách tổng này cũng không quá chú ý đến. Hai tay ông đưa lên rồi hạ xuống, ý nói mọi người ngồi xuống, rồi ông ngồi xuống.
“Lần này mời các đại diện của các công ty cùng nhau đến đây, chủ yếu là muốn làm quen với mọi người một chút. Tất nhiên, tôi cũng muốn biết các công ty có bao nhiêu hiểu rõ về ngành dầu khí.” Lời nói của Quách tổng vừa nói ra, làm cho Ngũ Hạo Dương hừ lạnh một tiếng.
Cố Hiểu Thần cau mày thở dài, đối với tính khí của anh có chút đau đầu.
Mọi người vừa vô cùng kinh ngạc vừa sửng sốt, lúc nãy Ngũ Hạo Dương căn bản không cho Từ Chí Minh mặt mũi, nhưng không nghĩ đến, anh ta vậy mà ngay cả Quách tổng cũng không nể mặt.
Quách tổng quay đầu nhìn về phía Ngũ Hạo Dương, trầm giọng nói, “Vị đại diện này dường như có ý kiến khác?”
Ánh mắt mọi người lại lần nữa đổ dồn về Ngũ Hạo Dương, một số người trong bọn họ giống như đang xem kịch hay, cũng có một số thì xem anh ta giải nguy như thế nào.
Cố Hiểu Thần liền nghẹn lời, trong đầu cấp tốc hệ thống lại lời nói, nghĩ xem nên nói gì để trả lời. Nhưng thời gian quá gấp gáp, chỉ có mấy giây đồng hồ để suy nghĩ, lúc cô định mở miệng, bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp tràn đầy thách thức của người đàn ông, quen thuộc như vậy, nhưng lại cũng không quen thuộc.
“Quách tổng, trước tiên tôi xin tự giới thiệu, tôi là Ngũ Hạo Dương – đại diện của Ngũ thị. Người quanh minh không nói chuyện mờ ám, đây là lần đầu tiên Ngũ thị chúng tôi tiếp xúc với ngành dầu mỏ. So với các vị đang có mặt ở đây, chắc chắn là không đủ kinh nghiệm. Bản thân tôi đối với ngành dầu mỏ cũng không có quá nhiều hứng thú. Nên nếu như Quách tổng muốn nói, vậy tôi e rằng không đồng ý.”
Ngũ Hạo Dương điềm đạm nói, Cố Hiểu Thần nghe thấy sợ hết hồn hết vía.
Trời ơi, anh ta đang nói cái gì vậy.
“Nhưng….” Ngũ Hạo Dương ngừng lại một chút, rồi tiếp tục nói, “Tôi nghĩ Quách tổng cũng nhất định hiểu rõ Ngũ thị chúng tôi. Dự án hợp tác lần này cần nguồn vốn đầu tư, đây không phải bất cứ một công ty nào cũng có thể gánh vác nổi. Còn Ngũ thị chúng tôi đứng đầu trong ngành tài chính ở Hồng Kông.”
“Nếu như không hiểu sau này có thể bồi dưỡng thêm, chủ yếu là 100% hoàn thành kế hoạch khai thác lần này. Thương nhân không quan tâm quá trình, chỉ chú trọng kết quả. Có phải không?”
Vẻ mặt Ngũ Hạo Dương đầy phấn chấn, đem vấn đề đẩy qua cho đối phương.
Phong thái của anh hoàn mỹ như vậy, thành công đối đáp rất lưu loát.