Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng
Trong quãng thời gian này, Cố Hiểu Thần vì để hoàn thành hồ sơ hạng mục hợp tác với Công ty Hoa Vũ mà làm việc dường như không ngày không đêm. Sau ngày đó, Ngũ Hạ Liên cũng không trở lại căn hộ nữa, nên cô nhàn rỗi hơn. Tan làm trở về nhà, đơn giản ăn một chút đồ ăn thì xem như giải quyết xong vấn đề, sau đó lại tiếp tục dồn toàn bộ sức lực vào trong công việc.
Ngoại trừ đối diện với căn hộ một người, cô vẫn sẽ có cảm giác cô đơn lạnh lẽo. Còn lại đều rất tốt.
Thời gian buổi trưa, Thẩm Nhược đến tìm Cố Hiểu Thần cùng ăn cơm.
“Hiểu Thần, mấy ngày trước mình bận chết đi được. Chúng ta đã lâu không cùng nhau ăn cơm rồi. Hôm nay cùng ăn được không?” Thẩm Nhược đi vào phòng làm việc, nhẹ giọng rêu rao.
Cố Hiểu Thần đẩy mắt kính trên sống mũi, quay đầu nhìn cô ấy, “Thẩm Nhược, lần này không được rồi. Thực sự mình đang quá bận.”
“Bận cái gì vậy? Dù có bận đi chăng nữa thì cũng cần phải ăn cơm chứ ! Cậu chẳng lẽ chưa nghe qua một tục ngữ, người là sắt cơm là thép, một lần không ăn đói cuống cuồng à?” Thẩm Nhược có chút không chịu được thái độ nghiêm túc của cô, bế tắc lắc đầu, định thử làm cô dao động, “Ăn cơm không tốn bao nhiêu thời gian, cùng đi đi.”
Sự ngoan cố của Cố Hiểu Thần không phải là nhỏ, cười nói, “Cậu đi đi. Mình đã chuẩn bị bánh mỳ sandwich rồi, bỏ phí thì không tốt.”
Thẩm Nhược không lay động được, khuyên phải khuyên trái cũng không thay đổi được cô, đành phải tuyên bố bỏ cuộc, “Được được được. Lần này mình không quấy rầy cậu làm việc nữa.”
“Chờ dự án này kết thúc, mình mời cậu ăn cơm.” Cố Hiểu Thần áy náy mỉm cười.
“Đây là cậu nói đấy nhé.” Thẩm Nhược lúc này mới bỏ qua cho cô, nhưng lại nhớ ra cái gì, hoài nghi hỏi, “Hiểu Thần, mấy ngày trước phó tổng dẫn cậu đi nhà ăn quản lý dùng bữa phải không?”
Cố Hiểu Thần đang miệt mài với công việc, tuỳ tiện “Ừ” một tiếng, “Ngày đó mình quên chuẩn bị bữa trưa cho phó tổng.”
“Ồ.” Thẩm Nhược mím môi gật đầu, chỉ thấy cô ấy bận tối mắt tối mũi nên cũng không định tiếp tục lưu lại nữa, dặn dò một câu, “Vậy mình đi đây. Cậu đừng quên phải mời mình ăn cơm đấy.”
“Được. Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Thẩm Nhược xoay người rời khỏi, Cố Hiểu Thần đóng văn kiện đặt ở một bên, lại cầm một phần khác mở ra. Cô nhìn chăm chú vào văn kiện và nhanh chóng đánh dấu chúng để tiện cho sau này tổng hợp lại.
Nhân viên của bộ phận đầu tư đều đã đi ăn cơm, cả bộ phận dường như chỉ còn sót lại mỗi một mình cô. Cô từ trong túi đeo lấy ra bánh mỳ sandwich đã chuẩn bị từ trước, nhanh chóng cắn một miếng, thỉnh thoảng lại nhai. Bỗng nhiên nhìn thấy con số nào đó, cô lập tức đặt bánh mỳ sandwich xuống, vội vàng cầm bút lên ghi chú lại.
Cửa phòng thư ký mở hé một nửa, bộ dạng nghiêm túc của cô có chút mỏng manh.
Có lẽ do cô quá nhập tâm vào công việc, không nghe thấy tiếng bước chân âm trầm ngoài phòng làm việc.
Có người trực tiếp gõ cửa, giọng nam thanh lãng vang lên, “Không ăn cơm sao?”
Cố Hiểu Thần giật mình ngẩng đầu, nhìn thấy Ngôn Húc Đông đang tựa vào cánh cửa, nhìn cô ung dung mỉm cười. Nụ cười của anh khiến người ta như được tắm gió xuân, không khỏi cảm thấy thư thái. Cô cầm bút chỉ vào sandwich đã cắn một miếng ở trên bàn rồi nhẹ giọng nói, “Tôi mang theo sandwich.”
“Chỉ ăn sandwich thì sao đủ.” Ngôn Húc Đông nhướng mày, làm ảo thuật lấy ra một hộp thức ăn từ sau lưng.
Cố Hiểu Thần kinh ngạc nhìn anh đi vào phòng làm việc, Ngôn Húc Đông đã tự mình đặt hộp thức ăn lên trên bàn rồi mở ra, chỉ thấy trong hộp thức ăn xếp ngăn nắp hai hàng sushi với nhiều mùi vị khác nhau.
Cô giương lên nụ cười, ngại ngùng nói, “Quản lý Ngôn, thật ngại làm sao.”
“Chúng ta là bạn bè, có phải không?” Đôi mắt nâu của Ngôn Húc Đông lúc này rất dịu dàng, tràn ra ánh sáng rực rỡ, mặc cả nói, “Hôm nay anh mời em ăn sushi, ngày mai em làm sandwich nhiều hơn rồi cho anh một phần. Thấy thế nào?”
“Được.” Cố Hiểu Thần rất có nguyên tắc, liền đồng ý ngay.
Ngôn Húc Đông hài lòng gật đầu, trầm giọng thúc giục, “Ăn đi. Ăn xong rồi làm tiếp.”
Cố Hiểu Thần không khách sáo nữa cầm sushi lên ăn. Ngôn Húc Đông rót cốc nước ấm rồi đưa cho cô, “Sushi hơi lạnh, uống chút nước ấm mới tốt.”
“Cảm ơn.” Cố Hiểu Thần nhét đồ ăn vào miệng, nhận ly nước từ trong tay anh.
Ngôn Húc Đông đột ngột trầm giọng hô, “Đừng động.”
“Sao vậy?” Cố Hiểu Thần cả người sững sờ hoá đá, mắt mở lớn nhìn anh.
Ngôn Húc Đông nhoài người đến, khuôn mặt tuấn tú sáng sủa cách cô càng lúc càng gần. Cố Hiểu Thần nắm chặt ly nước, trong lòng chợt hoang mang, trực giác dựa về phía sau. Nhưng tay anh lại giữ lấy tay ghế, không cho cô trốn thoát. Mắt nhìn thấy anh sắp đến gần, Cố Hiểu Thần mím chặt môi định nhẹ nhàng cự tuyệt.
Trong lúc hoảng hốt, anh chầm chậm đưa tay ra, ngón tay thon dài nhẹ chạm vào khuôn mặt cô, nhưng là để lấy đi hạt cơm ở khoé miệng cô.
“Sao ăn lại giống như mèo hoa nhỏ.” Ngôn Húc Đông nheo mắt, ngữ khí khó che giấu được sự cưng chiều.
Cố Hiểu Thần ngẩn người, thật sự rất xấu hổ phiền muộn. Cô đang nghĩ cái gì vậy.
Nhưng, nhưng vừa mới nãy….
“Phải không?” Cố Hiểu Thần quanh co nói, vội vàng rút khăn ăn lau, lại giống như cọ đi cái đụng chạm của anh. Cô không dám nhìn anh nữa, cúi đầu mờ mịt uống nước.
Đôi mắt dưới mắt kính gọng đen chớp chớp, chứng tỏ cô đang lo lắng bất an.
“Em cứ từ từ ăn. Anh đi làm việc đây.” Ngôn Húc Đông thấy cô trở nên thận trọng thì cười chào rồi đi.
“Vâng, được, tạm biệt.” Cố Hiểu Thần nhẹ giọng thủ thỉ, thậm chí ngay cả dũng khí nhìn anh cũng không có. Chờ sau khi Ngôn Húc Đông đi, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Sushi trên bàn vẫn còn nhiều, ly nước bốc hơi nóng lượn lờ.
Ngôn Húc Đông và Diêu Vịnh Tâm gặp nhau trong thang máy của bộ phận đầu tư.
Diêu Vịnh Tâm hiển nhiên là vừa đi ăn cơm về, định ra khỏi thang máy thì bắt gặp Ngôn Húc Đông, cô liền hiểu ra chuyện gì, không nhịn được trêu chọc, “Quản lý Ngôn còn bớt chút thời gian buổi trưa đến thăm bộ phận, thật là vất vả. Nhưng lại có người có vẻ như thích được như vậy. Ha ha ha.”
Ngôn Húc Đông một tay tóm cô vào trong ngực, giống như anh em nói, “Có tình hình gì thì nói với tôi một tiếng. Hiểu không?”
“Được được được.” Diêu Vịnh Tâm vội vàng đầu hàng.
“Tinh tinh----” Một thang máy khác lên đến.
Cửa thang máy chậm rãi mở ra, thân hình cao thẳng của Ngũ Hạo Dương hiện ra. Anh nhìn thấy hai người đang ôm ấp nhau, khuôn mặt tuấn tú liền trầm xuống. Anh lặng lẽ đi qua bên người Ngôn Húc Đông và Diêu Vịnh Tâm, giống như xem hai người bọn họ là không khí.
Diêu Vịnh Tâm rũ mắt xuống, Ngôn Húc Đông xoa nhẹ giống như an ủi cô, cô cười nói, “Không sao.”