Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng
Một đoàn người từ hộp đêm đi ra, bây giờ đã là rạng sáng rồi.
Bởi vì đều uống rượu, nên đành phải bắt taxi về nhà.
Diêu Vịnh Tâm nhìn về phía Ngôn Húc Đông, cơ trí nói, “Húc Đông, cậu đưa Hiểu Thần về nhà đi. Một cô gái nửa đêm về nhà thì không an toàn, cậu làm hộ hoa sứ giả một lần đi.”
“Được.” Ngôn Húc Đông cởi mở đáp, quay đầu liếc về phía Cố Hiểu Thần ở một bên, trầm giọng nói, “Anh đưa em về nhà.”
“Không cần đâu, tôi tự về được. Không cần phiền vậy đâu.” Cố Hiểu Thần vội vàng xấu hổ từ chối. Anh cũng không biết, cô thực ra đã không ở nhà của mình nữa rồi. Nhưng cô lại không thể nói rõ. Giao hẹn bí mật giữa bọn họ không thể để cho người khác biết.
Ngôn Húc Đông khăng khăng nói, “Không được, anh đưa em về.”
Cố Hiểu Thần còn muốn nói thêm gì đó, Diêu Vịnh Tâm đã thay cô đưa ra quyết định, “Hay là như vầy, Húc Đông đưa Hiểu Thần. Thẩm Nhược, cô ở đâu?”
Thẩm Nhược liền nói địa chỉ chỗ ở, Diêu Vịnh Tâm cười, “Tôi và cô thuận đường. Chúng ta cùng về nhé.”
“Tôi tiễn Thẩm tiểu thư.” Ngũ Hạo Dương nói chen vào, khoé môi giương lên một nụ cười, “Loại chuyện hộ hoa sứ giả này, sao có thể thiếu tôi. Thẩm tiểu thư, tôi đưa cô về nhà nhé.”
Ánh nhìn của Thẩm Nhược từ trên người Diêu Vịnh Tâm chuyển sang Ngũ Hạo Dương.
Ngũ Hạo Dương là người người thừa kế thứ hai trong Ngũ thị, là lão tam của Ngũ gia. Từ trên xuống dưới công ty có rất nhiều lời đồn đại nhảm nhỉ đối với vị hoa hoa công tử này, nhưng không thể phủ nhận, Ngũ Hạo Dương quả thực rất anh tuấn, mà còn giàu có. Người này đi Mỹ du học, học MBA ở đại học Havard, anh ta chắc chắn là ứng cử viên số một trong lòng các chị em phụ nữ.
“Phó tổng, chuyện này….” Thẩm Nhược líu ríu một tiếng, không biết nên làm thế nào.
Ngũ Hạo Dương đã trực tiếp đi đến bên đường vẫy một chiếc taxi, mở cửa xe xong, lộ ra một nụ cười mê người, vô cùng thân sĩ nói, “Thẩm tiểu thư, mời.”
“Tạm biệt mọi người.” Thẩm Nhược giằng co một lúc, đành phải chui vào trong xe.
Ngũ Hạo Dương lách người qua thân xe rồi ngồi vào, chiếc xe rời đi.
“Liên, Vịnh Tâm, vậy hai người cũng đi đi. Ngày mai gặp ở công ty.” Ngôn Húc Đông nói, cũng vẫy một chiếc taxi.
Cố Hiểu Thần hơi gật đầu với hai người, chần chừ cất bước đi đến rồi ngồi vào xe. Xe chậm rãi chạy đi, Cố Hiểu Thần từ nãy đến giờ đều cúi đầu. Mãi đến khi xe đi được một đoạn xa, cô mới ngẩng đầu lên.
Thân hình cao lớn của anh vụt qua bên ngoài cửa sổ, bỏ xa ở phía sau, chìm ngập trong bóng tối.
“Tất cả hộ hoa sứ giả đều đi cả rồi.” Diêu Vịnh Tâm thuận miệng một câu, tâm tình dường như rất tốt.
Ngũ Hạ Liên mắt nhìn về phía cô, trầm giọng nói, “Tôi đưa cô về nhà.”
“Cái gì, anh cũng làm hộ hoa sứ giả à?” Diêu Vịnh Tâm đi đến bên cạnh anh, thân mật khoác cánh tay anh.
“Cô không nên trở về.” Ngũ Hạ Liên sâu xa nói, ánh mắt sâu thẳm trong bóng tối sáng ngời.
Nụ cười vui vẻ trên mặt Diêu Vịnh Tâm tắt ngấm, một sự chua xót dâng lên, nhưng vẫn cố gượng cười, “Không nhịn được.”
Ngũ Hạ Liên cúi đầu mắt liếc người phụ nữ bên cạnh mình, một tay xoa tóc cô ấy, giống như an ủi, trêu chọc một câu, “Không nhịn được thì đừng nhịn nữa. Kỳ thực phụ nữ một mình rất cô quạnh, có muốn tôi giúp cô tìm mấy đối tác để giải quyết nhu cầu của cô không?”
Diêu Vịnh Tâm liền không nói nên lời, lườm anh một cái, “Thôi đi.”
“Liên, anh đợi đấy. Sẽ có một ngày có một người phụ nữ xuất hiện, cô ấy sẽ khiến anh đầu hàng triệt để, sau đó anh sẽ ngoan ngoãn vậy quanh cô ấy.” Diêu Vịnh Tâm lườm anh nói, thực sự mong đợi người phụ nữ đó tồn tại, càng hy vọng nhìn thấy bộ dạng của Ngũ Hạ Liên anh buồn phiền đến phát điên.
Ngũ Hạ Liên chưa nghe hết câu, đã khôi phục lại vẻ trầm mặc lạnh lùng như trước.
Có một chiếc taxi chạy đến giao lộ phía trước, anh đưa tay vẫy xe.
Diêu Vịnh Tâm ở bên cạnh còn đang lẩm bẩm, ánh mắt ẩn chứa ý vị thâm sâu, “Nhưng, tôi cảm thấy có thể cô gái mà Ngôn Húc Đông chịu khuất phục đã xuất hiện rồi. Liên, cô gái định mệnh của anh cũng sắp đến rồi.”
Ngũ Hạ Liên nhìn Diêu Vịnh Tâm cau mày, tay mở cửa xe hơi khựng lại. Trong đầu thoáng hiện ra khuôn mặt của một người nào đó, tên của cô ấy cũng nảy ra.
Khuôn mặt đanh lại, anh trầm giọng nói, “Lên xe.”
Diêu Vịnh Tâm chui vào trong xe, ngồi xích vào trong. Sau đó Ngũ Hạ Liên ngồi vào, khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng, ánh mắt mơ màng, mang theo chút hơi rượu, lại tiếp tục léo nhéo, “À? Anh không tò mò người phụ nữ mà Ngôn Húc Đông đầu hàng là ai sao? Có muốn biết không? Liên?”
“Vịnh Tâm.” Ngũ Hạ Liên gọi tên cô, một tay hơi ôm cô vào trong ngực, “Cô say rồi.”
“Tôi không say… tôi thật sự không say…” Diêu Vịnh Tâm nghiêng đầu về phía anh, nhắm mắt lại, nhẹ giọng thì thào điều gì đó.
Bóng tối thăm thẳm vô biên, xe chậm rãi chạy qua ngã rẽ.
***
Một chiếc taxi dừng lại sát bên đường, Cố Hiểu Thần từ trong xe bước ra, Ngôn Húc Đông cũng bước ra khỏi xe, đi đến trước mặt cô trầm giọng nói, “Anh đưa em lên trên.”
“Không cần đâu.” Cố Hiểu Thần vội vàng từ chối, nhẹ giọng nói, “Đến đây là được rồi. Quản lý Ngôn, cảm ơn anh đã đưa tôi về. Ngày mai gặp.”
Ngôn Húc Đông nhìn cô chăm chú, cởi mở nói, “Cảm ơn cái gì. Ngày mai gặp.”
Cố Hiểu Thần hơi gật đầu với anh, xoay người đi về phía khu nhà ở cao tầng. Chiếc xe phía sau khởi động máy, chở Ngôn Húc Đông rời đi. Cố Hiểu Thần đi mấy bước về phía trước rồi dừng lại, trở lại bên đường bắt taxi quay về Yinshen Mansion.
Đã là rạng sáng, chỗ này rất khó bắt xe.
Trên phố vắng vẻ, ánh đèn đường kéo cái bóng của cô rất dài.
Đợi một lúc lâu mới bắt được một chiếc taxi.
Lúc Cố Hiểu Thần về đến Yinshen Mansion, đã là một giờ sáng. Dùng chìa khoá mở cửa, trong căn hộ một màn tối đen. Cô ấn công tắc đèn, đèn trong phòng khách sáng chói mắt. Nhìn xung quanh, căn hộ lạnh lẽo không có người giống như mọi ngày.
Nhưng anh sao rồi nhỉ? Còn chưa quay về?
Không biết làm sao, Cố Hiểu Thần có chút lo lắng. Cả buổi tối, cô phát hiện anh hút rất nhiều thuốc, cũng uống rất nhiều rượu.
Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Cố Hiểu Thần lưỡng lự hồi lâu, cầm điện thoại di động ấn ra dãy số của anh rồi nhìn nửa ngày. Nhưng không dám ấn nút gọi đi, do dự rồi lại do dự, cuối cùng soạn ra một tin nhắn.
“Em về đến nhà rồi.” Cô ấn nút gửi đi.
Cố Hiểu Thần lo lắng nhìn chằm chằm điện thoại, bất an chờ đợi anh trả lời.
Điện thoại chợt rung lên, cô vội vàng ấn nút đọc tin nhắn, chỉ có một chữ “Ừ”.