Trang Nhĩ Ngôn lấy thân phận Tiêu Lăng Xuân ở nhà của Liễu Chân Nhã, từ nay về sau chân chính trở thành một phần tửLiễu gia, đương nhiên Trang Nhĩ Ngôn cho là mình không chỉ là một phầntử Liễu gia mà là nam chủ nhân Liễu gia.
Sau khi Trang Nhĩ Ngôn vào ở Liễu gia, ngàytrôi qua bình thường giống như không có gì thay đổi. Trừ việc trong khiban ngày Liễu Chân Nhã, Noãn Noãn, Gianh Thành đến trường, trong nhà cóthêm một người chống quải trượng đi đứng lau mồ hôi như mưa, cùng vớibuổi tối sau khi tan học về nhà, thêm một người ở trước mặt Liễu ChânNhã, không biết xấu hổ không cần da mặt làm nũng, còn bưng khuôn mặt ởtrước mặt Noãn Noãn và Gianh Thành làm một bộ dáng cha hiền.
Liễu Chân Nhã cũng không cảm thấy trong nhàcó nhiều người gì, bất quá chỉ là mỗi bữa cơm nhiều thêm một cái chén,thức ăn nhiều hơn vài món, mỗi ngày sung sướng chạy tới chạy lui giữatrường và nhà.
Đương nhiên, ngày trôi qua cũng không phảilà mọi chuyện đều hài lòng. Mà nơi phát ra chuyện không hài lòng chínhlà Phó An Thành, Vương Cách Cách, còn có Liễu Trân Trân. Phó An Thànhthường dùng ánh mắt nghiên cứu tìm tòi nhìn chằm chằm Liễu Chân Nhã;Vương Cách Cách lại càng không khách khí, mỗi ngày ở lớp học kêu gàoLiễu Chân Nhã cướp bạn trai của nó, Liễu Chân Nhã đối với việc này chỉcười khinh thường, bạn học cùng lớp và cả giáo viên người nào không biết Tiêu Lăng Xuân và Liễu Chân Nhã có quan hệ tốt, mà đối với Vương CáchCách cô cho tới bây giờ đều là chằng thèm ngó tới; còn có Liễu TrânTrân, Liễu gia phá sản, những ngày làm thiên kim tiểu thư của nó cũng đi không trở lại, người ngày xưa lấy lòng nó hiện tại đều làm cách xa nógiống như xa lánh ôn dịch. Mà nó không tự ngẫm nghĩ nguyên nhân chínhkhiến Liễu gia suy tàn, ngược lại còn trách Liễu Chân Nhã lúc Liễu gianguy nan không có ra tay giúp đỡ, nhóc con này cảm thấy hẳn là Liễu Chân Nhã phải chủ động giao ra biệt thự và phí sinh hoạt mà lúc trước LiễuKiến Thành cho để giúp Liễu gia vượt qua cửa ải khó khăn, bây giờ nhìncuộc sống của Liễu Chân Nhã trôi qua vô âu vô lo, Liễu Trân Trân ghen tị hận không thể xé xác Liễu Chân Nhã, mỗi ngày châm chọc khiêu khích Liễu Chân Nhã…
Lúc đầu Liễu Chân Nhã đối với những lời nóivà ánh mắt không thân thiện của bọn họ còn trừng mắt lạnh lùng nhìnnhau, nói vài lời cảnh cáo. Thời gian dài, cô căn bản là mặc kệ nhữngngười nhàm chán này. Cô xem như đã nhìn ra, ba người này trừ bỏ đầu lưỡi chiếm một chút tiện nghi, thực tế căn bản không dám chân chính ra tay.
Rất nhanh liền đến thi cuối kỳ, xét thấy vết thương trên người Trang Nhĩ Ngôn, Liễu Chân Nhã đề nghị hắn bỏ thi chờdưỡng thương cho tốt rồi lại đi học lại. Bất quá Trang Nhĩ Ngôn từ chối, vốn là, tuy rằng hắn quậy phá nhưng đối với chuyện học tập chưa từngbuông lỏng, một năm kia ở nước ngoài trên danh nghĩa là đi đọc trunghọc, nhưng trên thực tế thượng ở Mĩ nửa năm, hắn đã đăng ký trường kinhdoanh Havard và cũng lấy được giấy báo nhập học, cho nên một kỳ thi cuối kì nho nhỏ có thể làm khó được hắn sao?
Vì thế ngày thi cuối kỳ đó, Trang Nhĩ Ngônchống nạng đi tham gia thi cuối kỳ. Dáng vẻ cứng cỏi kia làm cho nhậnthức của toàn bộ học sinh đối với lớp trưởng kiên cường ham học nhà mình nâng lên một trình độ cao rất cao.
Thi xong, Liễu Chân Nhã giúp đỡ Trang NhĩNgôn, dưới ánh mắt xem thường của Vương Cách Cách, trào phúng của LiễuTrân Trân đi bệnh viện, tuy rằng xuất viện, nhưng vẫn cần cách một thờigian ngắn đi kiểm tra.
Liễu Chân Nhã giúp đỡ Trang Nhĩ Ngôn đi,thân thể gánh 90% thể trọng của hắn, nhưng thực tế đối với cô không tạothành ảnh hưởng gì, đi thực nhẹ nhàng.
Lúc đi ngang qua một phòng bệnh, Liễu ChânNhã và Trang Nhĩ Ngôn đồng thời dừng bước, hai người không hẹn mà cùnggiật mình trừng mắt nhìn ánh sáng trong phòng bệnh.
“Quỷ a!” Trang Nhĩ Ngôn thở nhẹ.
Liễu Chân Nhã giật mình nhìn quỷ trong phòng bệnh so với những quỷ mà cô gặp qua không giống nhau, quỷ trước kia gặp qua đều là màu trắng trong suốt, quỷ này cũng là màu trắng, nhưng quanh thân lại tản ra một tầng ánh sáng màu vàng. Lúc này lại nghe thấy Trang Nhĩ Ngôn thở nhẹ, Liễu Chân Nhã lập tức nghiêng đầu nhìn, “Nhĩ Ngôn,anh có thể thấy hắn?”
Trang Nhĩ Ngôn hai mắt nhìn chằm chằm cái hồn đang phát sáng, “Ừ, có thể thấy.”
Có phải sau khi chiếm thân thể người khác đều có thể thấy quỷ hay không? Liễu Chân Nhã nghi hoặc nghĩ.
Hai người đứng ở trước phòng bệnh không đi, một y tá đi qua, “Hai vị, các người là người thân của Tiếu Đạt?”
Hai người quay đầu, mê mang, “Hả?”
Y tá trẻ tuổi lại hỏi: “Tiếu Đạt, chính là người bệnh trong phòng này, các người không phải là người thân tới thăm hắn sao?”
“Không phải.” Liễu Chân Nhã và Trang Nhĩ Ngôn cùng lắc đầu.
“Tôi còn tưởng rằng rốt cục có người đếnthăm hắn rồi.” Y tá trẻ thở dài nói: “Tiếu Đạt được hàng xóm hắn đưa tới bệnh viện mấy tháng trước, lúc đưa tới bệnh viện chỉ còn một hơi thở. Ở bệnh viện ngủ ba bốn tháng cũng không có một ai đến thăm hắn, càngkhông có ai giúp hắn trả tiền thuốc men, cứ tiếp tục như vậy, bệnh việnchúng tôi không khỏi không ngừng thuốc cho hắn…”
“Hắn bệnh gì?” Liễu Chân Nhã tò mò hỏi, trong lòng tràn đầy hiếu kỳ đối với linh hồn không giống người thường này.
“Kỳ thật hắn không có bệnh, là bị sự kiệnngoài ý muốn mấy tháng trước liên lụy,” nói đến “ngoài ý muốn”, trongmắt y tá trẻ hiện lên một tia sợ hãi, hai mắt trộm hướng liếc nhìn bốnphía, run rẩy bả vai, nói: “Hắn là bị dọa thành người sống thực vật.”
Liễu Chân Nhã và Trang Nhĩ Ngôn liếc nhau, đồng thời hiểu, sự kiện “ngoài ý muốn” kia chính là chuyện bọn họ thả ma quỷ.
“Người nhà Tiếu Đạt tại sao không đến thămhắn?” Giọng nói Liễu Chân Nhã thực trầm, nếu như không có chuyện quỷ dịcô cùng Trang Nhĩ Ngôn bày ra, người tên Tiếu Đạt này nói không chừngđang vui vẻ tại nhà.
“Tôi cũng không rõ, chỉ nghe nói trước khiTiếu Đạt nhập viện đã cùng người nhà hắn cãi nhau một trận lớn. Ngày hôm sau, mọi người trong nhà không biết tung tích, không biết những ngườiđó có phải cũng bị mấy thứ kia… hay không. Bệnh viện chúng tôi là bệnhviện chỉnh hình, người bệnh giống như vậy không nhiều lắm, nhưng cácbệnh viện khác, trong khoảng thời gian này giường bệnh căn bản không đủdùng, số người bị dọa đến thần trí không rõ nhiều không kể xiết… Ách,không nói nữa, nếu lại đưa mấy thứ kia tới sẽ không tốt…” Lại lom nhomnhìn bốn phía, y tá trẻ như bị thần kinh chạy đi.
Liễu Chân Nhã và Trang Nhĩ Ngôn có chút dởkhóc dở cười. Y tá trẻ thật kỳ quái, nói cô nhát gan, cô lại dám làmviệc ở bệnh viên có người chết nhiều nhất, nói cô gan lớn, lại cẩn thậnngay cả từ quỷ cũng không dám nói.
Nhìn linh hồn trong phòng bệnh chợt lóe,Liễu Chân Nhã giúp đỡ Trang Nhĩ Ngôn tiếp tục đi về phía trước, “Đithôi, đi kiểm tra trước, về nhà tôi có chút chuyện muốn nói với anh.” Là thời điểm nói cho hắn biết sự tồn tại của Noãn viên.
Trang Nhĩ Ngôn quay đầu nhìn Liễu Chân Nhã, sau đó thần sắc nghiêm cẩn gật đầu, “Được.”
Bác sĩ phục hồi đem Trang Nhĩ Ngôn từ đầuđến chân kiểm tra một lần, tiếp theo vừa lòng vỗ vỗ bả vai Trang NhĩNgôn, “Phục hồi tốt lắm, so với tưởng tượng của tôi thật là tốt hơnnhiều lắm, tin tưởng không lâu sau anh có thể bỏ nạng đi bình thường.”
Trang Nhĩ Ngôn lặng lẽ nhếch miệng, làm bác sĩ sức tay đều lớn như vậy sao, hắn cảm giác bả vai sắp lệch rồi.
Sau khi kiểm tra hai người trở về nhà. Mộtthân thoải mái bởi vì kế tiếp là hai tháng nghỉ hè có thể nghỉ ngơi vàhồi phục thật tốt sau khi chịu đủ kinh hách thể xác và tinh thần.
Về nhà, trong nhà không có một bóng người, hai đứa bé và ba con thú cưng đều đi ra ngoài chơi.
Đỡ Trang Nhĩ Ngôn ngồi ở trên ghế sa lon,lại rót cho hắn một chén canh táo đỏ ninh thật lâu đặt ở trên bàn nhỏcủa sô pha, trong cái chén còn cắm một cây ống hút giúp Trang Nhĩ Ngônuống. Làm xong hết thảy, Liễu Chân Nhã mới nhăn mặt ngồi đối diện TrangNhĩ Ngôn muốn nói lại thôi.
“Liễu Liễu, em ngồi xa như vậy làm gì?”Trang Nhĩ Ngôn khó chịu nhìn Liễu Chân Nhã, trên người hắn lại không cóvi khuẩn gây bệnh.
Liễu Chân Nhã hít thở sâu một hơi, “Tôi có lời muối nói với anh.”
“Có chuyện nói cũng không cần phải ngồi xanhư vậy, đến đây, ngồi ở đây.” Trang Nhĩ Ngôn thật cẩn thận lấy tay vỗnhẹ lên ghế sô pha như sợ đau, ánh mắt mang ý cười nịnh nọt nhìn LiễuChân Nhã.
Liễu Chân Nhã quăng qua ánh mắt xem thường,người này không có lúc nào là không quên ăn đậu hủ của cô. Khi làm quỷkhông có sức nặng không có cảm giác, đủ loại hành vi sỗ sàng của hắn côcũng có thể xem nhẹ, nhưng hiện tại… Cô mà qua đó ngồi, cô chính là đứangốc. “Đừng đùa giỡn, hãy nghe tôi nói.”
Trang Nhĩ Ngôn ủy khuất chép miệng, hắn mớikhông có đùa giỡn. Từ khi chiếm thân thể của Tiêu Lăng Xuân cũng khôngthể giống như khi làm quỷ, có thể tự do tiếp cận Liễu Liễu. Đoạn thờigian nằm viện Liễu Liễu còn có thể tự mình động thủ chiếu cố, hiện tạithương thế tốt hơn, thời điểm hắn có thể cùng cô tiếp cận nhất chính làlúc cô giúp hắn mặc đồ, dìu hắn đi đường.
“Nhĩ Ngôn, tôi có một thứ bảo bối,” LiễuChân Nhã âm thầm ở trong lòng sắp xếp từ ngữ, “Bảo bối này chẳng nhữngcó thể hoàn toàn chữa khỏi thương thế của anh, còn có thể không ngừngnâng cao tố chất cơ thể của anh, có thể làm cho anh sống một trăm tuổimà thoạt nhìn trẻ cứ như bốn năm chục tuổi.”
A? Trang Nhĩ Ngôn không thực tin tưởng trừng mắt nhìn, “Có bảo bối thần kỳ như thế sao?”
“Ừ, mắt thấy mới là thật, tôi cảm thấy vẫnlà bản thân nên dẫn anh đi xem cho rõ.” Liễu Chân Nhã nghĩ nghĩ đứng lên đi đến trước mặt Trang Nhĩ Ngôn, dắt tay hắn, thân ảnh hai người chợtlóe liền biến mất ở trong phòng khách.
“Chỗ này…” Chỉ cảm thấy ánh mắt chợt lóeliền đứng ở trong một cảnh tiên đầy mùi hoa, lời nói của Trang Nhĩ Ngôncó chút không thể thừa nhận, “Đây là nơi nào?”
“Chỗ này gọi là Noãn viên, là dị không giantrong vòng cổ mà tôi nhặt được.” Vòng cổ đúng là nhặt được, bất quángười nhặt được nó là Cốc Tuyết mà không phải là Liễu Chân Nhã, điểm này cũng không cần nói cho hắn biết. “Chỗ này rất được đi? Tựa như một bãicỏ cùng nông trường trang viên rất lớn rất lớn, thực vật nào cũng có thể trồng, động vật nào cũng có thể nuôi. Đó, trên núi bên kia sinh trưởngrất nhiều dược vật trong truyền thuyết. Nhân sâm ba ngàn năm mấy hômtrước cho anh ăn là từ ngọn núi kia. Mầm tai vạ nước thuốc thần kỳ chính là từ nước sông chảy dưới tòa ngọc thạch dưới chân núi, thêm một ítdược liệu phối thành.”
“Vì sao em muốn nói cho anh biết?” Trang Nhĩ Ngôn nhìn ngọn núi tuyết xa xa, trong hai mắt là ảnh ngược thanh sơn lục thủy.
Hắn nghĩ cô muốn nói gì? “Tôi cũng lo lắngmuốn giấu anh cả đời, chính là…” Chiếm thân thể của Liễu Chân Nhã, dùngchung đại bộ phận trí nhớ và tình cảm của Liễu Chân Nhã, trước mặt người ở bên ngoài cẩn thận bao nhiêu nhưng cứ tới trước mặt Trang Nhĩ Ngônthì không thể nào cẩn thận nổi, cùng với sớm chậm rãi bại lộ ở trước mặt Trang Nhĩ Ngôn, không bằng chính mình chủ động bày tỏ, chiếm được chúttín nhiệm, lấy tình trạng giữa hắn và cô, đại khái là cả đời này sẽ liên lụy không ngừng. “Chính là tôi không muốn lừa dối anh. Hơn nữa vếtthương trên người anh cần linh khí của Noãn viên tẩm bổ. Tuy rằng lấythực phẩm của Noãn viên cũng có thể tẩm bổ thân thể anh, nhưng muốn công hiệu cần một thời gian dài, còn không bằng trực tiếp đem anh vào Noãnviên, phỏng chừng mười ngày nửa tháng thương thế của anh sẽ khỏi toànbộ.”
Trang Nhĩ Ngôn đột nhiên xoay người, vẻ mặtvui mừng, “Em đem bí mật quan trọng nhất của mình nói cho anh biết, cóphải tính cả đời này sẽ ở một chỗ với anh không?”
Người này rất biết tận dụng cơ hội!
Liễu Chân Nhã bị hỏi đến đỏ mặt lên, “Vấn đề này chờ chúng ta trưởng thành rồi nói sau.” Nói thật, Liễu Chân Nhã đãnghĩ rằng cả đời này của cô đại khái sẽ bị buộc ở bên cạnh Trang NhĩNgôn, không nói tới thân thể của bọn họ không khác biệt lắm, cùng nhautrải qua, sinh một đứa con, còn nói tính tình bá đạo cùng với quấn quítquấn chặt lấy của Trang Nhĩ Ngôn đã khiến cho cô biết hắn sẽ không buông tha cô cùng với những người khác để xây dựng một gia đình. Kỳ thật nhưvậy cũng tốt, cô đối với Trang Nhĩ Ngôn hiểu rõ, một năm ở chung nàycũng làm cho cô biết Trang Nhĩ Ngôn là thật tâm thích cô bây giờ, mà ấntượng của cô đối với hắn cũng không xấu, cho nên một chút cũng khôngphản đối cùng hắn làm thành một gia đình. Cả đời cứ như vậy ngẫu nhiênvượt qua bốn bề sóng dậy, cùng Noãn Noãn và Giang Thành lớn lên rồi giàđi.
Chờ trưởng thành rồi nói sau? Đây là chấpnhận? Trên mặt Trang Nhĩ Ngôn nhất thời tràn đầy nụ cười ngây ngô, cườingây ngô trong chốc lát lại đổi sắc mặt nói với Liễu Chân Nhã: “LiễuLiễu, anh đã sắp mười chín tuổi, đã là người lớn.”
Liễu Chân Nhã co quắp khóe miệng, vẻ mặtnghiêm túc như vậy còn tưởng rằng hắn muốn nói ra lời đứng đắn gì, kếtquả… “Trang Nhĩ Ngôn sắp mười chín tuổi, đáng tiếc, Tiêu Lăng Xuân cònkhông đến mười bảy tuổi.”
“Ha ha…” Môi mỏng của Trang Nhĩ Ngôn mở ra,lộ ra một hàm răng trắng, “Liễu Liễu, anh nói này, có thể sau này cóngười cười em trâu già gặm cỏ non không?” Liễu Chân Nhã so với Trang Nhĩ Ngôn chỉ nhỏ hơn mấy tháng, nhưng Liễu Chân Nhã so với Trang Nhĩ Ngônhiện tại lại lớn hơn một tuổi.
Liễu Chân Nhã đen mặt, khóe mắt nhìn thấyNgọc Tấn Ngâm cùng Tiểu Mật đang cười cười dắt tay nhau đi tới phía bênnày, vì thế bỏ qua câu nói, ném một mình Trang Nhĩ Ngôn ở Noãn viên, “Có vấn đề gì thì hỏi Tiểu Mật cùng chị Ngọc, tôi đi tìm Triển Phi.”
“A, Liễu Liễu, không thể bỏ lại một mìnhanh, anh sai rồi…” Tay Trang Nhĩ Ngôn muốn giữ chặt Liễu Chân Nhã, nhưng thân thể Liễu Chân Nhã nhoáng lên một cái, người đã không thấy tăm hơi.
Trang Nhĩ Ngôn ở lại tại chỗ thần tình ảo não.
Trở lại phòng khách Liễu Chân Nhã vẻ mặthung tợn, “Hừ, nói tôi trâu già gặm cỏ non, anh liền ngoan ngoãn đứng ởNoãn viên cho tôi, chịu Tiểu Mật cùng chị Ngọc huấn luyện đi.” Lau mặtmột phen, hung thần ác sát nháy mắt chuyển thành ý cười trong suốt,“Thằng nhóc Nhĩ Ngôn kia không đề cập tới mình đã quên ngày hai mươi bốn tháng trước chính là sinh nhật mười tám tuổi của mình, mình lại trưởngthành rồi đó, hừ hừ, Triển đại đội trưởng không lấy cớ này để tịch thuxe của tôi nữa đi?”
Cầm túi xách lên, khóa kỹ cửa, Liễu Chân Nhã cầm lấy chìa khóa vui vẻ đi đến cục công an, lại có thể lái xe.
Ừ, kế hoạch nghỉ hè năm nay sẽ đi thăm emtrai của Tiêu Lăng Xuân, còn đáp ứng Lưu Úy đi Thành Đô thăm anh ấy,không thì đến lúc đó trực tiếp lái xe đi?