Đổi Hồn Tráo Phận

Chương 53: Lời tạm biệt cuối cùng (end]




“Cạn ly.”

“Con mời ba.”

Vốn dĩ trước đó La lão gia vẫn rất bất mãn với Nam Bách Thần. Thế nhưng chỉ sau một màn quà cáp đúng món bình cổ ông săn lùng suốt một tháng nay, thêm cả màn ăn nói hết sức dẻo miệng của anh ta, thì giờ đây cả hai đã đang bình thản ngồi uống rượu cùng nhau.

“Đúng là bình cổ quý hiếm, càng nhìn càng thấy đẹp. Này, bằng cách nào mà cậu có được món đồ này vậy hả?”

“Cũng đều nhờ vào mối quan hệ thôi ba. Với cả cái gì không thể mua bằng tiền, nhưng lại có thể đổi bằng rất nhiều tiền.”

“Con số cụ thể?” La lão gia bắt đầu nhìn anh bằng ánh mắt dò xét.

Lúc này Nam Bách Thần cũng có chút bối rối, e dè mãi mới thành thật trả lời:

“Cũng khoảng mấy tỷ thôi ba.”

“Mấy là bao nhiêu? Chứ tôi bỏ ra hơn năm trăm triệu vẫn chưa sở hữu được đấy.”

“Thì con cũng chỉ trả hơn con số của ba có một chút, nó rơi vào khoảng tỷ hai.”

“Một tỷ hai?” La lão gia giật mình kinh ngạc.

“Quan trọng là con thấy nó xứng đáng và phù hợp với ba thôi, chứ tiền bạc không vấn đề gì đâu ba. Mà thật ra thì đây là quỷ đen của con, nay con mang ra mua quà biếu ba tỏ lòng thành, còn mấy quỷ khác vợ con giữ hết rồi ba.”

“Cậu còn dám giấu quỷ đen cơ à?” La lão gia chợt cau mày, đanh giọng.

Thế là liền khiến người đàn ông ấy giật mình, rén ngang.

“Cũng không hẳn là quỷ đen, mà là tiền tiết kiệm của con lúc chưa có vợ. Ba thương con, thì đừng nói với Hạ, kẻo cô ấy buồn nha ba.”

Thấy anh hoảng, tự nhiên La lão gia lại bật cười. Nói thật thì ông cũng chẳng ghét bỏ gì thằng rể này, cũng không hề xem thường anh, vì ông biết Nam Bách Thần là người có tâm lẫn cái tầm tài giỏi hơn người. Chẳng qua ông muốn thử xem tâm tính anh thế nào khi đứng trên cương vị một người chồng đi dỗ vợ và cả thái độ khi đối với ba mẹ vợ.

Nếu con người ta đứng trên địa vị cao, có tiền có quyền mà lại nghênh ngang không xem ai ra gì thì dù có vác vàng tới nhà hay con của ông trời, ông cũng chẳng nể.

“Là đàn ông, ai chẳng có quỷ đen, cậu căng thẳng làm gì.”

Đến giờ thì Nam Bách Thần mới nhẹ lòng hơn hẳn và nụ cười cũng xuất hiện trên môi.

“Vâng! Nhưng về mặt làm chồng làm cha, thì con vẫn mong được ba chỉ dạy nhiều hơn, con muốn mái ấm gia đình của mình luôn giữ được ngọn lửa hạnh phúc đến khi bách niên giai lão giống như ba mẹ.”

“Cái đó tùy thuộc vào tâm tính với cách cư xử giữa vợ chồng với nhau thôi.” La lão gia điềm đạm đáp.

Im lặng thêm một chút, ông mới nói:

“Tiểu Hạ là đứa trẻ mạnh mẽ, làm việc quyết đoán, thứ gì cầm lên được là bỏ xuống được. Nhưng tôi không mong vì vậy mà cậu đối xử cứng nhắc với con gái tôi, nghe rõ chưa?”

“Con sẽ ghi nhớ những gì ba nói.”

Sau đó, cả hai ba con tâm đầu ý hợp cùng nâng ly, chính lúc này, La phu nhân và Nam phu nhân vào tới.

“Lão gia này, ngưng uống được rồi anh. Để con rể còn lên phòng với Hạ Hạ nữa, chứ hai ba con ngồi uống một hồi là say hết.”

Nghe phu nhân đề nghị xong, La lão gia cũng gật đầu đồng ý.

Thế là đêm đó anh được ở lại La gia, được về phòng riêng của Vân Hạ, nhưng lúc lên tới rồi thì cô đã ngủ ngon lành trên chiếc giường êm ái của mình.

Thấy cô vô tư không đoái hoài tới mình, cơn giận dỗi trong lòng anh ta càng trỗi dậy. Nhưng mà, lần này anh không im im chờ được dỗ dành nữa. Bởi vì, thẹn quá hoá giận.

Vợ đang nằm trên giường và đây là thời khắc vô cùng thích hợp để thực hiện chuyện đó. Ngay lập tức, ánh mắt anh ta trở nên gian tà kèm động tác cởi bỏ khuy áo, đưa gian phòng trực tiếp đi vào không gian ma mị.

Cởi áo xong, “con sói” ranh ma kia liền rón rén tiếp cận người phụ nữ. Nhưng…

“Lập tức bước xuống khỏi giường của em ngay. Ai cho anh bén mảng vào đây?” Âm giọng sắc lạnh của Vân Hạ vang lên, thế là liền khiến người đàn ông ấy khựng lại.

“Em giận anh đấy à? Anh còn chưa hết giận em đâu đó Hạ, mà em lại tỏ thái độ này với anh.”

Nghe anh ấm ức kể lễ, Vân Hạ lập tức bật người ngồi dậy nhìn anh.

“Em làm gì sai mà anh dỗi?”

“Em không quan tâm anh, không đến chăm sóc anh lúc nằm viện đã đành, vậy mà còn không nhắn tin, gọi điện hỏi thăm lấy một lần. Có biết từ hôm qua giờ anh buồn lắm không hả?”

“Sao anh biết em không quan tâm anh? Em cũng muốn gọi cho anh lắm chứ, nhưng điện thoại bị ba tịch thu thì lấy gì mà gọi. Trong khi anh khỏe rồi cũng không tới tìm em.”

Anh ủy khuất thì cô mếu máo. Và thế là người không vững lòng như Nam Bách Thần lại thua cuộc trước.

Anh ngồi xuống ngay ngắn, ánh mắt trở nên dịu dàng và ân cần nắm tay cô, song, mới nói:

“Thôi mà, coi như vợ thắng rồi đó, vợ cho anh xin lỗi.”

“Thắng cái gì cơ?” Cô hơi cau mày.

“Thì thắng trong chuyện thành công khiến con tim anh sa đọa không lối thoát.”

Vậy là Vân Hạ bật cười, rồi đưa tay bẹo vào đầu t.i của anh một cái đau điếng.

“Sau này không được giận dỗi vu vơ nữa, nghe chưa?”

“Dạ nghe!” Nam Bách Thần hoá mèo con trong tích tắc.

Bầu không khí giữa hai người nhanh chóng trở lại vui vẻ, ấm áp. Cô được anh ôm vào lòng cho khỏe lấp nỗi nhớ nhau một ngày xa cách.

“Chồng ơi! Hôm bữa đi khám, chồng biết bác sĩ nói gì không?”

“Phải rồi, vợ nhắc anh mới nhớ. Thế kết quả khám thế nào?”

Tự dưng anh lại căng thẳng lên, khiến cô bật cười. Sau đó, chỉ thấy trong mắt cô đong đầy hạnh phúc trước khi nói:

“Vợ mang thai rồi, bé con ba tháng trong bụng vẫn bình an sau biến cố.”

Một lời nói thốt ra, liền khiến cảm xúc của người đàn ông trở nên khó tả. Anh cứ đơ ra, miệng cười mà mi mắt nhỏ lệ.

“Em… Em nói thật không? Anh được làm ba rồi sao?”

Vân Hạ gật đầu xác nhận, rồi đưa tay lau nước mắt cho anh.

“Mẹ mà biết chắc sẽ vui mừng lắm.” Anh cười nói trong xúc động.

“Chuyện này ba mẹ hai bên ai cũng biết rồi, chỉ mỗi anh tới giờ mới biết thôi à.” Vân Hạ trả lời tỉnh bơ.

Nam Bách Thần lúc này mới khựng lại. Sao anh làm chồng mà lại là người biết tin cuối cùng chứ, công bằng đâu rồi?

“Sao vợ không nói sớm với anh?”

“Ai kêu anh giận em, cho đáng đời.” Cô chu môi đáp trả.

Cũng ngay sau đó, Nam Bách Thần nhẹ nhàng ôm cô nằm xuống giường và ánh mắt lưu manh lại xuất hiện cùng câu nói.

“Vợ lại hư nha, nhất định đêm nay phải phạt.”

“Ờ, ai thích phạt thì phạt, bổn tiểu thư chiều được tất.”

Vân Hạ vừa dứt câu, anh liền lao tới chiếm đoạt thân xác ấy.

“Á, anh làm thật hả? Khoan đã, từ từ thôi…”

“Không từ từ được, anh nhớ vợ lắm rồi.”

…----------------…

Một tháng sau…

Trước mặt Vân Hạ lúc này là Từ Giao Giao đang ngồi trong phòng thăm nuôi. Cả hai đã nhìn nhau một lúc, cô mới hỏi:

“Ở đây không bị đối xử tệ chứ?”

“Cũng không tệ.” Từ Giao Giao bình thản trả lời.

“15 năm, rồi sẽ qua nhanh thôi.”

Trước lời động viên của Vân Hạ, cô ta chỉ cười nhạt.

“Mức án của Nam Sơn Nhật là bao lâu? Còn mẹ của hắn ta thế nào rồi, chắc sống cũng “tốt” nhỉ?”

“Hắn lĩnh án chung thân vì liên quan tới hàng cấm, còn Hồ Điệp Loan đã sớm bị đuổi khỏi Nam gia, sống cuộc sống ký sinh vào đàn ông.”

“Còn cô thì sao, bé con trong bụng là trai hay gái?”

“Bé con giống mẹ, là con gái.”

Từ Giao Giao khẽ cười. Có lẽ trong giây phút này, cô ta đã thật sự ăn năn, hối hận.

“Người tốt, rồi sẽ hạnh phúc cả đời.”

Cuối ngày hôm đó, Vân Hạ cùng Bách Thần đến viếng mộ La Vân Hà. Cả hai dâng hoa và bánh đều là những món khi còn sống cô ấy thích nhất.

“Chị hai, những kẻ hãm hại chúng ta đều đã trả giá cả rồi. Chị cứ yên lòng an nghỉ đi nha!”

Sau lời nhắn nhủ của Vân Hạ, chợt từ đâu lại có một chiếc Hồ điệp xanh bay đến. Thấy bướm vờn quanh bên cạnh mình, cô bèn đưa tay ra thì bướm ấy liền đậu lên tay cô mà nhấp nhô đôi cánh.

“Là chị đúng không, Vân Hà?”

Thấy cô xúc động, Nam Bách Thần đứng bên cạnh liền an ủi, dỗ dành bằng những cử chỉ dịu dàng thay cho lời nói.

Sau đó, hồ điệp cũng bay đi, bay thật xa và dần khuất khỏi tầm mắt Vân Hạ. Bướm đến rồi lại đi, như lời tạm biệt cuối cùng của người không còn đã nhắn gửi.

…----------------END---------------…