Vân Hạ vừa từ trại giam trở về, liền được Nam Bách Thần chuẩn bị sẵn một bồn tắm hoa kết hợp lá bưởi để gội rửa sạch sẽ mọi điều xui xẻo vừa xảy ra.
Tắm xong, cô lại được anh đích thân sấy tóc cho và màn đối thoại của họ cũng chính thức bắt đầu.
“Anh không nghĩ em cao tay đến vậy đó Hạ, lật ngược ván cờ chỉ trong tích tắc.”
“Em có làm gì đâu, là cá lớn tự bơi tới ăn mồi em thả thôi mà.”
Vân Hạ tỏ ra khiêm tốn, nhưng nét mặt thì lại hết sức đắc ý khiến anh cũng bật cười. ngôn tình tổng tài
“Anh đang nghĩ bằng cách nào mà em có thể chắc chắn rằng Nam Sơn Nhật sẽ tố cáo em, để từ đó cho em cơ hội tương kế tựu kế.”
“Em cũng có nghĩ gì đâu, căn bản đều dựa theo quán tính. Nếu hắn không kiện em trước, thì em cũng kiện hắn thôi.”
Nói đến đây thì sắc mặt của Nam Bách Thần chợt chùng xuống, anh trầm ngâm một chút, rồi mới nói:
“Chỉ tiếc rằng cảnh sát chưa tóm được Từ Giao Giao, anh sợ cô ta lẩn trốn trong bóng tối, đến một lúc nào đó sẽ bất ngờ làm hại em. Vì suy cho cùng, cô ta cũng chẳng còn gì để mất, chó cùng rứt dậu, là khả năng rất cao.”
Nỗi lo của Nam Bách Thần, Vân Hạ có thể hiểu. Và được anh quan tâm thế này, cô cũng thấy vô cùng hạnh phúc.
“Nếu buộc phải đối mặt, thì phải chấp nhận thôi anh. Vì chuyện của tương lai chúng ta đâu thể nào quản được.”
“Điều anh lo sợ là em sẽ gặp nguy hiểm…”
“Không lẽ em xui xẻo vậy sao? Anh yên tâm đi, nay mai cảnh sát sẽ bắt được cô ta thôi à.”
Mặc cho Vân Hạ động viên các kiểu, nhưng Nam Bách Thần vẫn chỉ cười trừ cho qua. Vì anh không thể nào an tâm được, cảm giác trong lòng dường như sắp có chuyện gì đó xảy ra…
…----------------…
Nam gia…
Ngày con trai bị tạm giam, cũng là ngày Hồ Điệp Loan chạy đôn chạy đáo đi tìm Luật sư chạy án cho hắn. Nhưng dù là con số bà ta đưa ra có lớn bao nhiêu vẫn không đủ khiến các Luật sư chấp nhận vụ án này. Bởi vì, tội danh hắn mắc phải không chỉ có một mà là tận ba tội.
Thứ nhất, hắn bao che, đồng lõa với tội phạm giết người, thứ hai là sử dụng hàng cấm, thứ ba, cố ý dùng thuốc kích thích để thực hiện hành vi cưỡng b* người khác. Nhiều tội trạng như thế thì ai mà dám giúp hắn bào chữa, huống chi vụ án này người đứng ra tố cáo lại là tiểu thư La gia, phía sau còn có bàn tay của Nam Bách Thần thúc đẩy, nên căn bản không phải cứ dùng tiền là giải quyết được.
Cũng chính vì điều đó, mà Hồ Điệp Loan đang vô cùng lo lắng cho con trai cưng của mình và đành phải quay về tìm Nam Thiệu Dương.
“Lão gia, hay là anh ra mặt giải quyết vấn đề của tiểu Nhật được không? Thằng bé đang chịu khổ trong phòng giam đó anh.”
“Chuyện nó làm thì tự nó gánh lấy, tôi già rồi, không sức đâu mà chạy theo thu dọn cho nó.” Nam Thiệu Dương lạnh lùng đáp.
“Ông nói vậy mà nghe được sao? Tiểu Nhật là con trai của ông, là người mà sau này sẽ gánh vác Nam gia, bây giờ ông để nó tù tội như vậy thì mai sau ai phụng dưỡng ông lúc tuổi già sức yếu?”
“Tôi vẫn còn một đứa con trai tài giỏi, có hiếu có tình nên không cần phải lo.”
Nghe ông ấy bình thản đáp trả như thể đã có sẵn dự định trong lòng, thì tâm tình Hồ Điệp Loan càng trỗi dậy phẫn nộ.
“Trông chờ vào mẹ con cô ta ư? Ông nghĩ họ sẽ tha thứ và quay trở về bên cạnh một người luôn sống tệ bạc với họ sao? Tôi nói cho ông biết, nếu ông không tìm cách cứu con trai tôi ra ngoài, thì tuổi già của ông đừng hòng được yên ổn. Ông nên nhớ, ác giả ác báo, ông mà sống ác ắt sẽ cô đơn đến chết.”
Những lời cay nghiệt không chút kiêng dè cứ thế sỗ sàng hướng thẳng về phía Nam Thiệu Dương mà mắng, khiến ông kinh ngạc tới mức lên cơn đau tim.
“Bà… Bà dám ăn nói với tôi kiểu đó hả?”
“Nếu ông muốn được đối xử tốt, thì mau cứu tiểu Nhật của tôi ra ngoài đi. Rồi mẹ con tôi nhất định sẽ chăm sóc ông thật tốt.”
“Cứu nó ra? Tội nó lớn lắm, ông trời còn chưa chắc đã cứu được, chứ trông mong gì ở tôi. Con hư tại mẹ, bà giỏi thì tự đi mà cứu nó.”
“Ông… Vậy thì ông chờ chết trong cô độc đi, đồ tán tận lương tâm.”
Lại đay nghiến ông ấy xong, Hồ Điệp Loan mới tức tối bỏ đi. Và cũng lúc này, Nam Thiệu Dương đã thật sự lên cơn đau tim vì quá kích động.
Trong giây phút sinh tử, ông mới nhớ đến những người từng bị mình ruồng bỏ, từng bị đối xử tệ ngần ấy năm.
Liệu bây giờ hối hận có còn kịp?