Đợi Hoa Tàn Người Mới Đến

Chương 21




Từ ngày hắn bị bệnh, tôi bỗng dưng cảm thấy mình có ý thức lớn dần hẳn. Bỗng dưng tôi lại ngồi một chỗ để định dạng lại tình cảm của mình, bởi vì, ngay lúc hắn nói hắn còn sống được một tháng, trong đầu tôi liền thoáng qua cái suy nghĩ "Tôi thà để Thẩm Nhật Minh không yêu tôi, thậm chí là ghét bỏ tôi, nhưng tôi không bao giờ cho để cho Minh Tuệ phải chết".

Ngay chính tại lúc ấy, tôi nghĩ có phải là do bản thân mình dành nhiều tình cảm cho Minh Tuệ hay là bản thân mình biết ơn Minh Tuệ. Nhưng, dù nghĩ thế nào tôi cũng không làm rõ ràng được. 

Hôm nay tôi ở lại bệnh viện với hắn, tương phòng có hai cái giường bởi vì tôi cố chấp muốn ở lại đây cho bằng được. Sáng nay tôi dậy sớm, vệ sinh cá nhân xong. Dù chạy đi chạy lại rất ồn ào nhưng người nằm giường bên cạnh vẫn ngủ mê mệt. Nhiều khi tôi cứ lo sợ hắn sẽ không tỉnh lại nữa mà chìm trong giấc ngủ vĩnh hằng. 

Con người lạnh lùng ngày nào bây giờ nằm suy yếu trên giường, tôi không biết hắn bị bệnh bao lâu, lời hắn nói có thật hay không? Nhưng mà, chỉ mới mấy ngày đã biến thành bộ dạng như vậy chắc hẳn bệnh đã đến giai đoạn rất nặng. Tôi đi đến đỡ người hắn lên đồng thời cũng ngồi trên giường với hắn. Để cho con người hắn nhồi dậy dựa vào vai mình, lấy tay vuốt sống lưng hắn để giúp hắn thoải mái hơn một chút.

Con người Minh Tuệ mơ mơ màng màng, đôi mắt dần mở ra. Nhưng chỉ có thể khép hờ. Hắn vội ho hai tiếng, bàn tay tôi đang cầm lấy tay hắn bỗng siết chặt hơn.

"Anh không sao chứ?"

Hắn lắc đầu, không nói. Tôi biết hắn căn bản không thể mở miệng trong tình trạng ho khan liên tục như thế này. Với lấy ly nước một bên đưa đến bên môi hắn, hắn rất phối hợp mở miệng ra để uống.

Tôi cảm thấy rất thương cho hắn, mở miệng mắng:" Anh sáng nào cũng thế này mà cứ đòi đến công ty, vác con người đến đấy thì anh khỏe mạnh hơn sao?"

Hắn ngẩng đầu lên, rúc đầu tròn cổ của tôi hít một hơi rồi không nói chuyện. 

Tôi chưa bao giờ cảm thấy bất lực như lúc này, cũng chưa bao giờ cảm thấy mình mất hết hy vọng đến thế. Tôi lo cho hắn sao? Đúng vậy, tôi rất lo cho hắn, lo đến mức mình không còn là chính mình nữa. Nhưng trách ai bây giờ? Chỉ trách bản thân mình nhận ra quá muộn mà thôi.

"Anh dậy ăn sáng cái đã"

Hắn vẫn lắc đầu không muốn ăn, mặc cho tôi ôm chặt. Tôi cũng không ép hắn, giọng nói hơi thổn thức:"Anh kể chuyện cho tôi nghe, được không?"

Lần này hắn không lắc đài, cũng không gật đầu. Đưa mặt ra để hít thở một hơi đến khi hô hấp dần ổn định mới lên tiếng:" Được"

Tôi chỉnh lại tư thế để hắn dựa vào người tôi thoải mái nhất. Giọng hắn rõ là rất khàn, lâu lâu nói còn không có hơi. Nhưng lọt vào tai tôi, tôi lại nghe rất trầm ấm. Hay đến lạ thường.

"Chuyện kể rắng, có một cô bé rất đáng yêu, người gặp người thích. Nhưng không vì thế mà cô bé ấy kiêu ngạo, ngược lại cô rất hòa đồng với mọi người. Có một ngày, cô ấy chạy qua nhà hàng xóm mới chuyển đến để làm quen với người bạn mới. Trong nhà, có một cậu bé lớn hơn cô vài tuổi ghét bỏ đuổi cô đi. Nhưng cô cứ khăng khăng ở lại làm quen với cậu bé ấy cho bằng được. Cứ ngày qua ngày, cậu bé dần làm quen được với sự xuất hiện của cô, cứ tỉnh mắt dậy là thấy cô trước mắt mình, khi đi ngủ lại thấy cô ngồi một bên, điều đó như là thói quen của cậu. Bỗng dưng một ngày, có một cậu bé khác xấp xỉ tuổi cô từ nước ngoài trở về. Từ đó cô thường xuyên ở bên cạnh cậu ta..."

"Còn cậu bé đó thì sao?"

"Cậu bé đó không thấy cô thường xuyên đến chỗ cậu nơi nữa, cậu liền đi tìm. Ai ngờ thấy được cô bé và cậu bé từ nước ngoài mới về kia đang chơi vui vẻ với nhau, mãi lâu đến sau này cậu mới biết hai người đó đã biết nhau từ trước. Trong thời gian cậu đi xa, cô bé mới tìm đến cậu bé để chơi. Cậu bé từ nhỏ đã không có người chơi thân vù tính cách khó chịu, lại không biết bộc lộ cảm xúc của mình nên toàn bị bạn bè xa lánh. Bỗng dưng có một cô bé xuất hiện đeo bám cậu suốt ngày đêm rồi lại bỏ đi, điều này làm cậu rất buồn, thật sự rất buồn...rồi đến một ngày, cô bé ấy bỗng dưng khóc nức nở chạy đến ôm chầm cậu bé kia, bảo là cô ghét bọn họ, ghét cậu bé kia, ghét luôn cả cô em của mình, lúc ấy cậu bé không hiểu nên cứ để mặc cô ôm mình khóc. Nhiều ngày tiếp theo vẫn cứ như vậy, cô bé cứ chạy đến ôm cậu khóc, khóc rất nhiều, khóc đến mức từ khuôn mặt dễ thương thành một khuôn mặt đỏ au, sưng vù. Cậu bé quyết định theo dõi cô để tìm ra nguyên nhân mọi chuyện liền thấy em của cô bé đẩy ngã cô trước sự cười nhạo của cậu bé kia. Cậu liền chạy đến ôm cô vào lòng. Cứ nghĩ mọi chuyện đã kết thúc, dù không thích nhau nhưng đều là trẻ con. Thù oán cá nhân đều có thể tan biến rất mau...."

Tôi nghe thấy giọng hắn ngập ngừng, lấy ly nước đưa hắn uống một hớp rồi hỏi:"Sau đó thì sao?"

"Sau đó, cô bé kia dù vẫn chơi với cậu bé nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn cậu bé từ nước ngoài kia. Một hôm, hai người đó tổ chức đám cưới giả. Đám cưới của đứa con nít,  nhưng trong lòng cô bé kia lại nghĩ khác. Cô bé lén núp sau bụi cây vừa nén khóc vừa nhìn, cậu bé kia thương cô liền nói sau này sẽ cho cô một đám cưới như thế, nhưng cô bé không chịu, còn mắng cậu bé kia rồi chạy đi thật mau, để lại cậu bé kia...một mình"

Giọng hắn khàn khàn nhưng vẫn cất lên đều đều. Đôi mắt nhìn về nơi xa xăm nào đó. Tôi nghe, đôi môi mím chặt, người hơi run run nghe hắn kể.

"Em biết không...lúc đấy cậu bé kia đáng thương biết nhường nào, nhưng cậu biết, người đáng thương nhất vẫn là cô bé. Là đứa con nít nhỏ tuổi mà cứ âm thầm chịu đựng một mình, bỗng một ngày cô chạy đến nói là cô đi du lịch với nhà một thời gian nên không thể đến thăm cậu. Thế là cậu cứ ngồi chờ, một ngày, hai ngày, ba ngày, chờ mãi mà không thấy cô bé trở về. Cậu liền mượn máy gọi cho mẹ của cô, phát hiện cô bị tai nạn...nghe bảo là tại cô nên cô và cậu bé từ nước ngoài về kia bị mất trí nhớ. Cậu không tin, cậu không tin một cô bé nhút nhát, buồn thì khóc, vui thì cười lại luôn nghĩ cho người khác như cô lại có thể làm cậu bé kia bị thương. Nên cậu quyết định điều ra và nói rõ mọi chuyện, nhưng mọi người đều không tin, cậu là người không có ở hiện trường lại là đứa con nít, ai dám tin vào lời cậu nói cơ chứ. Một hôm mẹ cậu về muốn dẫn cậu ra nước ngoài sinh sống. Cậu muốn nhìn thấy cô bé đó một lần cuối, từ đó cậu biết được cô bị mất trí nhớ. Tất cả mọi người, ai cô cũng không nhớ ra, chứ kể lúc ấy cô còn rất ghét người nào lại gần cô. Hễ ai đến gần,là cô đập ném tất cả mọi thứ xung quanh..."

"Bố mẹ cô bé cũng bị vậy hả?"

"Ừ, ai cũng không thể đến gần lại cô. Cậu bé muốn ở lại, xin mẹ thêm một chút thời gian. Lúc đấy, cậu thấy có mộ người thầy cúng đi vào. Không biết họ nói cái gì, họ làm cái gì mà cô bỗng trở nên bình thường như cũ. Nhưng cậu bé thấy rõ, cô trở nên bình thường nhưng tất cả mọi người nhìn cô đều không bình thường. Cậu bé muốn nhìn cô lần cuối trước khi rời đi, nhưng gia đình lại không cho cô ra gặp người khác. Cậu đành đi mà không thể nói được một lời từ biệt, nhưng lúc đấy, trong lòng cậu biết rằng, bản thân mình sau này sẽ cố gắng làm một đám cưới cho cô, làm thật, làm hoành tráng hơn hai người kia đã làm. Chắc tại do hình ảnh một cô bé khóc sau bụi đây đã in đậm vào tâm trí cậu đến nỗi... Cậu không bao giờ muốn cô ấy phải khóc nữa..."

Hắn vẫn nói, đôi môi mấp máy nhỏ giọng dần, ánh mắt nhìn về phía trước tràn đầy ấm áp. Tôi ôm chặt hắn, tay vẫn không ngừng run run. Giọt nước mắt nóng hổi cứ nơi xuống trên khuôn mặt tôi lúc nào không hay biết.

Tôi hiểu, tôi hiểu rất rõ cảm giác của hắn lúc này. Tôi biết cô bé trong câu chuyện kia, biết cả cậu bé trong miệng hắn nói là ai. Tôi biết tất cả.

Đoạn kí ức mất đi của tôi lại nằm gỏn gọn trong câu chuyện xưa của hắn. Hắn vừa kể, vừa thấp thoáng niềm vui còn tôi thì lại thấy đau đáu trong lòng. Tôi từng hỏi hắn có tin tôi hay không? Hắn không trả lời, bởi vì với tôi hắn luôn tin tưởng không điều kiện. Vậy mà tôi cứ ngu ngốc, cố chấp rằng không có ai tin mình. Chuyện xưa cũ cũng chỉ có bản thân mìn uất ức. Nhưng tôi không ngờ rằng tôi uất ức một hắn lại uất ức hai. 

Hắn nói, như mọi nỗi đau của hắn là một niềm hạnh phúc. Hắn không biết là bản thân tôi có hiểu hay không, nhưng giờ phút này hắn nói như nữa thật nữa giả, nhưng tôi biết rằng điều hắn nói là sự thật. Một sự thật mà tôi không tài nào nhớ lại được.

Ngày hắn nói tôi không nhớ ra hắn, khuôn mặt hắn cứ nhìn tôi không cảm xúc. Rồi cuối cùng thở dài rồi tiếp tục đi không nói một lời. Lúc ấy hắn thất vọng biết nhường nào, biết trước là tôi không thể nhớ lại nhưng vẫn cứ cố chấp ở bên tôi.

Tôi bỗng nhớ lại câu nói của hắn" Nếu anh có thể đến sớm hơn một chút, chắc em cũng không phải chịu khổ thế này. Đúng vậy, nếu lúc nhỏ hắn có thể quen biết tôi sớm hơn, tôi đã không thân thiết với cậu bé Thẩm Nhật Minh đến thế. Nếu bây giờ hắn có thể đến sớm hơn, tôi cũng sẽ không     yêu Thẩm Nhật Minh đến đau lòng.!