Đợi Gió Đông Thổi Về Phương Bắc

Chương 9: Rời Khỏi Vực Vô Vọng (3)




Bà ta cười khinh bỉ:

"Thế sao ông ấy lại bỏ rơi ả để cưới ta? Ta mới là phu nhân danh chính ngôn thuận của Tô gia."

"Không phải, không phải như vậy." Cậu bé lắc đầu nguây nguẩy, hai hàng nước mắt ướt nhòe cả khuôn mặt bầu bĩnh.

"Ngươi có biết vì sao phụ thân ngươi thường xuyên chinh chiến xa nhà không?"

Bà ta cố gieo vào đầu cậu bé:

"Là vì ông ấy không muốn nhìn thấy ngươi, ông ấy chán ghét ngươi đến mức chỉ muốn cách càng xa càng tốt."

"Không phải như vậy."

Nó khóc nức nở, nỗi sợ hãi lấn át cả tiếng gào:

"Cứu con."

"Chết đi." Người phụ nữ nhấn giọng, buông tay.

Hình ảnh cuối cùng mà cậu bé nhìn thấy được trong khoảng không chới với là đôi mắt giăng đỏ thù hận, lạnh lùng của người phụ nữ kia. Nhiều năm sau đó, ngày hôm ấy đã trở thành cơn ác mộng triền miên mà chẳng có cách nào chữa trị. Những lần giật mình tỉnh giấc nửa đêm, toàn thân mồ hôi đầm đìa, cậu vẫn thường ngồi bó gối giữa chiếc giường trống trải, âm thầm yếu đuối.

"Tô Thống."

Mục Ý huơ tay trước mặt y. Kéo tâm trí đang trầm luân của Tô Thống trở về:

"Huynh bị làm sao thế?"

Y điều chỉnh lại cảm xúc phẫn uất của mình, qua loa đáp:

"Không có gì."

"Mau kéo Dược tiên sinh lên trước đã." Nàng giục.

Mục Ý tháo sợi dây buột ở thắt lưng xuống, đầu phía dưới đã được vòng qua người Dược Đức. Nàng cột nó vào gốc cây to và chắc chắn bên bờ vực.

Cả hai cầm chặt dây leo, Tô Thống bắt đầu đếm:

"Một, hai, ba."

Đồng thanh:

"Kéo."

So với những gì tưởng tượng thì việc dùng sức của hai người đưa Dược Đức lên đỉnh núi quá dễ dàng. Thậm chí Mục Ý còn có chút nghi ngờ đầu dây bên kia liệu có phải là Dược Đức, bởi trọng lượng đối phương quá nhẹ.

Họ hì hục ra sức, chẳng mấy chốc đã thu hết đoạn dây leo, nhưng thứ mà họ kéo lên được là một chiếc túi vải to. Tô Thống sững sờ nhìn:

"Chuyện gì thế này?"

Y ngơ ngác quay sang nàng:

"Sao Dược lão lại biến thành chiếc túi lớn rồi?"

Mục Ý lập tức tiến ra nhìn xuống. Tầng sương mù quá dày, đứng ở nơi cao như vậy hiển nhiên không thể thấy được gì bên dưới đáy vực. Nhưng có thứ khiến nàng ngạc nhiên hơn nữa:

"Huynh mau qua đây."

Những sợi dây leo từ gốc cây to rũ xuống đã bị chặt đứt một đoạn khá dài, giống như tự triệt đường lui của chính bản thân mình. Tô Thống bắt đầu có linh cảm xấu:

"Hay là bên dưới đã xảy ra chuyện gì?"

Một ý nghĩ thoáng qua nhưng lại khiến y xốn xang: "Lẽ nào." Y vội vàng thả dây bện xuống:

"Ta phải quay về đón ông ấy lên."

Mục Ý mở túi vải ra. Thấy Tô Thống hành động nóng vội nàng liền ngăn cản:



"Khoan đã."

Mục Ý tìm được bên trong một lá thư, giơ nó đến trước Tô Thống.

Y bàng hoàng nhận ra:

"Đây là bút tích của Dược lão."

Tô Thống nói với ánh mắt không vui, như có loại cảm xúc tiêu cực nào đó đang dần lấp kín toàn bộ gương mặt.

Dược Đức viết:

"Nhóc con, mới đó mà ngươi đã cao lớn hơn cả ta. Trở thành một thiếu niên anh tuấn, khỏe mạnh. Nhưng ta phải nhấn mạnh cho ngươi nhớ so về tướng mạo và kỳ nghệ thì một tiểu bối như ngươi không thể sánh bằng Dược Đức ta." Trong thư ông cười lớn, vừa tự hào vừa kiêu ngạo: "Chim non đã hóa đại bàng, cũng phải đến lúc trả ngươi về lại bầu trời rộng lớn rồi."

Dược Đức như thở dài:

"Từ lúc rơi xuống vực, niềm hy vọng trong ta cũng đã gãy mất theo đôi chân mình. Ta quen khung cảnh cô tịch nơi này, quen sự yên tĩnh thanh nhàn và chẳng buồn khao khát chinh phục bất cứ điều gì nữa. Phần đời còn lại ta mong bản thân có thể sống bình an thanh tịnh, tách biệt với thế gian hỗn loạn bên ngoài."

Ông kiên quyết căn dặn:

"Ta biết tên ngốc ngươi là người rất tình cảm. Đừng mang theo ý nghĩ sẽ quay lại nơi tối tăm này, đối với ngươi vực Vô Vọng chẳng khác gì chiếc lồng giam, ngươi bằng lòng ở mãi trong cái lồng chật chội đó ư? Cũng đừng nghĩ sẽ tìm mọi cách đưa ta rời khỏi, ý ta đã quyết, đừng làm uổng phí tâm sức ta đã giành cho ngươi bấy nhiêu năm qua. Với ta, sự trả ơn xứng đáng nhất chính là ngươi phải sống thật tốt. Bay đến nơi mà ngươi muốn, gặp được người mà ngươi mong.

Sau này, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào ngươi cũng phải ghi nhớ: Không ai có thể giúp đỡ ngươi suốt cuộc đời. Bản thân ngươi phải trở nên mạnh mẽ mới đủ sức bảo vệ chính mình, bảo vệ những người mà ngươi xem là quan trọng nhất."

Từ bao giờ khóe mi y đã ầng ậng nước, chỉ cần chớp mắt lệ sẽ lập tức tuôn trào. Thứ nằm sâu bên trong lồng ngực thắt lên dữ dội. Hóa ra ông ấy sớm đã không có ý định cùng họ rời đi. Thảo nào món cháo cá ngọt như pha đường y nấu Dược Đức vẫn luôn không vừa miệng, hôm ấy lại ăn rất ngon lành. Thảo nào, chiếc áo lông thú y may chưa đủ dày, ông ấy thà chịu lạnh cũng chẳng muốn cởi ra. Nghiêm túc dạy y chút bản lĩnh phòng thân và cách điều khiển Huyết Linh Trùng. Càng nghĩ mắt mũi y càng cay nồng, khó chịu tới mức nghiến răng cố nén. Tô Thống bóp chặt lá thư trong tay, giận mình hời hợt đã không để ý đến những biểu hiện khác thường của Dược Đức.

"Bên dưới vẫn còn chưa đọc xong." Mục Ý giật lại lá thư, tránh bị y nhàu nát.

"Mục cô nương, ta đánh cược vào trực giác của mình tin tưởng cô là một người tốt. Ta từng nói không mong cô đền đáp ơn nghĩa, nhưng hôm nay lão phu đã đổi ý rồi. Muốn cô thay ta khuyên nhủ và chăm sóc Tô Thống. Bề ngoài hắn trông đã là người trưởng thành, nhưng tính cách chẳng khác gì đứa trẻ. Tổn thương tinh thần và nỗi bất hạnh thuở nhỏ đã biến hắn đôi lúc ngờ nghệch, đôi lúc nóng nảy. Những khi như vậy mong cô hãy kiên nhẫn với hắn một chút, tâm bệnh cần chữa bằng tâm dược."

Cuối thư:

"Dược Đức."

"Tại sao?"

Tô Thống tức giận:

"Tại sao ngay từ đầu ông ấy không nói với ta. Ta là người không đáng để ông ấy dựa dẫm đến mức vậy ư?"

Mục Ý hiểu tâm trạng của Tô Thống, nhưng chẳng biết nên dùng lời lẽ nào an ủi y mới tốt, đành im lặng. Việc này chính nàng cũng bất ngờ vô cùng.

Bên trong chiếc túi vải có rất nhiều đồ lặt vặt, đa phần đều là những thứ Tô Thống thường dùng. Ông ấy còn chu đáo chuẩn bị thức ăn dự phòng, toàn món mà Tô Thống thích nhất. Trong ký ức vừa mới của nàng, sự quan tâm mà Dược Đức dành cho y chẳng khác gì phụ tử. Thì ra mối quan hệ giữa người với người nào bị ràng buộc bởi huyết thống hay bất cứ điều gì. Chỉ cần đối xử chân thành và tử tế đã đủ để đôi bên thương mến nhau như người nhà.

"Ngươi sang bên kia xem thử, tất cả còn lại theo ta." Tiếng nói rất gần truyền tới.

Mục Ý trông thấy một toán người mặc y phục thị vệ ở phía xa, sau mệnh lệnh chúng chia ra làm hai hướng. Tên cầm kiếm dẫn đầu có đôi mắt sắc như chim ưng, ráo riết nhìn xung quanh không bỏ sót ngõ ngách nào. Mục Ý nhận ra người này, hắn chính là thị vệ bên cạnh Lôi Hiển.

Trông tác phong họ khẩn trương nàng đoán chúng đang tìm kiếm tung tích của nàng. Sự việc hôm ấy đã trôi qua nhiều tháng liền, ấy vậy mà Lôi Hiển vẫn chưa muốn buông tha. Đều đặn cử người tới nhặt xác cho nàng.

Tô Thống bước đến bờ vực. Mục Ý níu tay y:

"Đừng đi."

Tâm trạng y bất ổn:

"Ta không thể bỏ mặc Dược lão một mình được."

Nàng quan sát hướng đi của đám thị vệ, trong lòng nhen nhóm nỗi lo lắng:

"Ông ấy tự cắt hết đường trèo lên, cho thấy Dược tiên sinh đã quyết tâm với ý định của mình rồi. Dù huynh có xuống dưới cũng chưa chắc khuyên được ông ấy."

Y câm nín. Nàng tiếp tục:

"Huynh từng nói rất muốn đi tìm mẫu thân của huynh. Bây giờ dễ dàng từ bỏ rồi sao? Ta tin Dược tiên sinh làm tất cả đều vì muốn huynh có thể thực hiện tâm nguyện này."

Hai mắt Tô Thống đỏ hoe:

"Nhưng Dược lão đối với ta như người thân, ta sao nỡ..."



Y nghẹn ngào. Suy nghĩ mâu thuẫn giây lát y bảo nàng:

"Cô đi trước đi, ta tìm cách đưa ông ấy lên."

"Nếu đã thế vậy thì cùng xuống." Thái độ nàng dứt khoát.

Tô Thống ngạc nhiên:

"Khó khăn lắm cô mới thoát ra được. Hơn nữa hiện giờ hai tay cô đang bị thương, dù xuống được cũng sẽ không thể lên lại nữa. Mối thù của cô phải làm sao?"

Nàng ngắt lời y:

"Mạng của ta là do huynh cứu. Huyết Linh Trùng cũng đang nằm trong tim ta. Huynh nghĩ ta có thể cách xa huynh được bao nhiêu?"

Tô Thống câm lặng. Tròng mắt đen óng ánh của nàng gợi lên một nỗi xốn xang trong lòng y. Là cảm giác không cam tâm, cũng đầy bất lực:

"Bất quá ta đành làm đứa con gái bất hiếu. Sau khi chết già ở đáy vực Vô Vọng biến thành cô hồn dã quỷ mới quay về tìm hắn để báo thù."

"Hình như bên kia có người." Một thị vệ phát hiện ra sự hiện diện của nàng và Tô Thống, cấp tốc thông báo cho kẻ dẫn đầu.

Hắn ra lệnh:

"Lập tức qua đó kiểm tra."

Chúng đồng loạt:

"Vâng."

Âm thanh to rõ theo gió truyền tới, Tô Thống nghe thấy tiếng bước chân nhiều người đang tiến gần, lại nhìn biểu cảm bất an của nàng:

"Bọn họ là ai?"

Y hỏi nàng:

"Dường như cô rất sợ đám người đó."

Nàng đáp:

"Chúng là thị vệ làm việc cho kẻ đã bức chết phụ thân ta."

Mục Ý vội vàng đẩy Tô Thống:

"Mau xuống đi, nếu không sẽ chẳng còn kịp nữa."

Y im lặng nhìn nàng, rồi đột nhiên thay đổi ý định:

"Chúng ta rời khỏi đây trước đã."

Tô Thống mang theo túi vải, nắm tay nàng chạy nhanh vào cánh rừng trúc, tránh được cuộc chạm trán nguy hiểm với toán thị vệ.

Chạy một đoạn xa Mục Ý ngoảnh đầu lại, trông thấy bọn chúng đang chú ý sợi dây leo cột vào gốc cây lớn. Thật may vì chúng không phát hiện ra nàng. Mục Ý thầm thở phào.

"Mục cô nương, bây giờ chúng ta đi đâu?" Tô Thống vừa chạy vừa vén những tán cây rũ xuống, rẽ đường.

"Kinh thành." Nàng đáp. Tay nàng bị Tô Thống nắm chặt.

"Đa tạ huynh." Nàng nhìn dáng vẻ y từ phía sau, nói thầm.

Tại thời điểm này bên dưới vực Vô Vọng, Dực Đức thẩn thờ nhìn bầu trời u ám trên đỉnh đầu. Trái tim như vừa bị ai đó mang đi mất thứ gì, một cảm giác thiếu vắng mơ hồ khiến ông luyến tiếc.

Trong màu mắt gợn những ngọn sóng buồn, ông vô thức cười gượng. Thực tâm mà nói Dược Đức mong Tô Thống đừng bao giờ quay lại. Quyết định của hôm nay ông đã phải trăn trở rất nhiều canh. Và có những sự thật ông hy vọng y đừng bao giờ biết. Người mà y muốn tìm, ông càng hy vọng sẽ không dễ tương trùng. Chỉ cầu mong y bình an sống tốt.

Ở lồng ngực đột ngột dội lên cảm giác cực kỳ khó chịu, Dược Đức rút chiếc khăn bằng vải thô từ ống tay áo ra che miệng, cong lưng ho khùng khục. Chỉ mới ở độ tuổi tứ tuần cũng chưa hẳn là một ông lão già nua, nhưng cơ thể Dược Đức đã yếu ớt như tuổi ngoài năm mươi. Sau tràng ho đau buốt cả cổ họng, chiếc khăn tay trắng đã nhuộm đỏ máu, Dược Đức mệt lã người, ngồi ngã ra sau trên chiếc xe lăn.

Ông nhớ lại ngày chấp nhận nhảy xuống vực thì đôi chân đã trở thành tàn phế. Thương thế cũ nhiều năm dù giỏi che đậy tới đâu cũng không thể tự chữa lành. Dựa vào kiến thức y thuật ít ỏi của bản thân lại càng khó mà trị khỏi. Ông rõ giới hạn cơ thể mình, cũng đoán được nội thương bộc phát là điều sớm muộn. Chỉ là không nỡ để Tô Thống biết chuyện, làm bận lòng y.

Dược Đức lặng lẽ ngồi dậy sau khi qua cơn run rẩy, trên trán mồ hôi lạnh đầm đìa. Ông cố gắng lăn bánh xe quay về mái nhà tranh. Thời gian còn lại của cuộc đời Dược Đức khao khát được yên tĩnh một mình, hoài niệm về chuyện xưa, người cũ.