Đợi Gió Đông Thổi Về Phương Bắc

Chương 5: Ràng Buộc




Nàng bình tĩnh nâng tách trà nóng, uống ngụm nhỏ. Dược Đức tiếp tục:

"Không nói cũng chẳng sao. Cô quyết tâm bám lấy phủ tướng quân như thế có thể đoán kẻ đó địa vị không nhỏ."

Mục Ý cười:

"Dược tiên sinh quả nhiên tinh tường."

Nàng đổi tách trà đã nguội của Dược Đức thành tách mới:

"Ta thừa nhận có suy nghĩ này. Nhưng ta là người có oán báo oán, mang ân báo ân. Đối với Tô Thống không hề có ý đồ xấu."

Dược Đức cười "hừ" một tiếng:

"Cái gì mà nguyện chăm sóc bảo vệ hắn cả đời."

Ông lạnh giọng:

"Mục cô nương, tâm trí cô chỉ toàn thù hận. Sợ là ngày nào đó sau khi đạt được mục đích của mình rồi, cô cũng sẽ vứt bỏ tiểu tử ngốc như hắn giống cái cách mà những kẻ khác đã làm."

Nói rồi, Dược Đức đẩy xe ra cửa, mặc Mục Ý phản ứng thế nào. Bóng tối choàng lên nửa tấm lưng mảnh dẻ của nàng, nín lặng trông theo người đàn ông đang rời khỏi.

Dược Đức ra tới hiên nhà trông thấy Tô Thống đang đứng thẩn thờ ở bên ngoài cửa sổ:

"Nghe hết rồi à?"

Y lẳng lặng không đáp. Dược tiên sinh dời bánh xe gỗ về hướng phòng riêng:

"Nghe hết thì tốt."

"Dược lão." Tô Thống gọi ông.

"Mặt của Mục cô nương..."

Y ngập ngừng:

"Còn bao nhiêu phần hy vọng?"

Dược Đức đột ngột dừng xe, quay phắt nhìn y:

"Ngươi vẫn không chịu hiểu?"

"Ta muốn đối diện với số mệnh một lần hơn là trốn tránh cả đời trong dằn vặt." Tô Thống nói.

"Ngươi tin cô ta ư?"

Ông vô cùng phiền lòng:

"Người thân sinh ra ngươi còn có thể vứt bỏ ngươi từ khi đỏ hỏn. Phụ thân có thể quên mất đứa con trai ruột thịt như ngươi. Kẻ đã nuôi nấng ngươi suốt mười năm trời còn có thể ra tay độc ác, ném ngươi xuống nơi này làm mồi cho lang sói."

Dược Đức tức giận vỗ mạnh vào chỗ tựa tay trên xe lăn:

"Vậy dựa vào cái gì mà ngươi dám tin tưởng một người xa lạ sẽ giữ đúng lời hứa, không phản bội ngươi?"

Tô Thống câm nín, nhiều dòng cảm xúc bỗng dưng rối loạn bên trong lồng ngực, mâu thuẫn dữ dội. Dược Đức sắp không khống chế được cơn phẫn nộ, sợ lời tiếp theo sẽ vô ý tổn thương y, ông đành quay người bỏ đi.

Sáng hôm sau, Mục Ý đến tìm Dược tiên sinh. Ánh nắng vàng nhạt đầu ngày chiếu vào một góc sân trước ngôi nhà tranh. Gió thu ùa tới, xông lên mùi sương nhè nhẹ của sớm mai và hương thảo dược phơi trên giàn gỗ. Tô Thống thổi cơm trong gian bếp, khói trắng bảng lảng bay qua rặng trúc già. Dược Đức ngồi dưới hiên, tỉ mỉ nhặt từng mẩu thuốc.

Nàng tiến đến. Thái độ kiên quyết của ông hôm qua khiến Mục Ý nấn ná hồi lâu mới dám lên tiếng:

"Dược tiên sinh, ta biết lời hứa không có gì làm tin sẽ chẳng thể thuyết phục được người. Nhưng ta thật sự đã bị dồn vào đường cùng, nào cam tâm nhìn kẻ xấu tiếp tục ung dung tự đắc."

Giọng nàng thành thật và khẩn khoản:

"Càng không cam tâm để phụ thân chết oan ức. Mỗi lần nghĩ đến người, thù hận trong ta nào buông xuống được."

"Mục cô nương."

Dược Đức điềm tĩnh bảo nàng:

"Lão phu chỉ biết cứu người, sau khi sức khỏe bình phục cô có thể rời khỏi vực Vô Vọng. Những chuyện khác ta không hứng thú can dự." Ông mang nong tre đặt lên giàn phơi thuốc.

"Dùng cơm thôi." Tô Thống bê theo thức ăn đi từ bếp ra, miệng huyên thuyên gọi. Mục Ý lướt qua y, cướp lọ ngọc trên thắt lưng Tô Thống, dứt khoát ngửa đầu trút ngược lọ.



Tô Thống sửng sốt đặt khay thức ăn xuống bàn:

"Cô làm gì vậy chứ?"

"Cô nuốt bạn của tôi vào bụng rồi ư?" Y hoảng hốt phát hiện.

Thứ đó trôi qua cổ họng, nhớp nháp tanh nồng. Cảm giác ghê tởm dội lên cuốn lưỡi khiến nàng lợm giọng. Mục Ý bịt chặt miệng lại không để thứ đó bị nôn ra.

"Thật liều lĩnh." Dược Đức thịnh nộ.

"Nhả ra đi." Tô Thống liên tục vỗ lưng nàng, chỉ mong bạn sâu nhỏ của y không bị nàng cắn đứt thành hai nửa. Chật vật một lúc Mục Ý khó mà chịu đựng, nôn thốc nôn tháo ra đất. Nhưng Huyết Linh Trùng tuyệt nhiên không tìm thấy.

Dược Đức bực tới thở hắt ra:

"Thứ đó một khi đã nuốt phải sẽ lập tức chui vào tim trú ngụ."

Ông khuyên Tô Thống:

"Đừng phí công nữa."

Nhìn nàng thở hổn hển cùng nụ cười toại nguyện khó hiểu, Tô Thống chỉ biết mếu giở khóc giở trong bất lực. Mục Ý uống xong ngụm nước, lấy lại bình tĩnh:

"Dược tiên sinh, như thế đã đủ cho ông tin tưởng ta rồi chứ?"

Dược Đức khẽ lắc đầu, chính bản thân ông cũng không thể ngờ được hành động này của nàng:

"Tính cách cô cố chấp liều lĩnh như vậy sẽ càng khiến bản thân gặp nhiều rắc rối."

"Ta từng bước một chân vào Điện Diêm Vương, còn rắc rối nào có thể làm ta thấy sợ hãi hơn nữa." Nàng cười khổ.

"Cô quá ngang ngược." Dược Đức thịnh nộ, một mạch đi về phía cửa phòng riêng.

Mục Ý đuổi theo van vỉ:

"Tiên sinh, cầu xin ông."

Cánh cửa đóng "gầm" lại trước mũi nàng, Dược Đức ở yên trong phòng, chẳng đoái hoài nửa chữ.

Nàng biết bản thân đã hành động lỗ mãng mới khiến ông ấy cảm thấy chán ghét, nhưng thật lòng nàng đã hết cách. Mục Ý đành im lặng bên ngoài đợi Dược Đức nguôi cơn giận. Tô Thống không thôi ầm ĩ, buộc nàng trả Huyết Linh Trùng cho y.

Phải rất lâu sau đó cánh cửa phòng Dược Đức mới lại mở, ông ấy chậm chạp lăn bánh xe ra hiên nhà. Nàng lập tức đứng dậy:

"Tiên sinh."

Dáng vẻ bướng bỉnh của nàng khiến ông chợt nhớ tới một cố nhân đã cách biệt nhiều năm. Tính tình người ấy cũng có phần cứng đầu, nhưng chung quy ngay thẳng và lương thiện. Mỗi lần nhắc về người đáy mắt ông thấp thoáng vô vàn tâm sự.

Mục Ý dám dùng tính mạng và tự do cả đời để đánh đổi và cầu xin, cho thấy quyết tâm rất lớn. Dược Đức trầm ngâm rất lâu, sắp xếp từng nỗi băn khoăn chưa bao giờ bày tỏ. Sau cùng Dược Đức thở dài, nói:

"Cô mới vừa tỉnh lại, sức khỏe chưa thật sự ổn định. Tiến hành ngay chỉ sợ..."

Ông tỏ ra e ngại.

"Ta không còn nhiều thời gian, cứ tiếp tục kéo dài đối phương sẽ thuận lợi xóa sạch tội ác mà hắn đã gây ra."

Thấy Dược Đức vẫn đắn đo, nàng kiên định thuyết phục:

"Nếu thành công, từ nay trở đi trên đời này sẽ không còn Mục Ý một nữ nhân quỵ lụy, mềm yếu nữa."

Giọng nàng chùn xuống:

"Nếu thất bại, xem như là số mệnh an bày. Ta không hối hận."

Ông cân nhắc kỹ càng, miễn cưỡng đồng ý:

"Cô nương đã tự có tính toán riêng vậy lão phu thử mạo hiểm một phen."

"Đa tạ Dược tiên sinh." Như với được tia sáng nhỏ nhoi trong vực thẳm, nàng vui mừng khôn xiết hành lễ với ông.

"Huyết Linh Trùng của ta." Tô Thống mếu máo.

"Được rồi. Ăn cơm đi, lát nữa ngươi cùng ta vào rừng hái thảo dược." Dược Đức bảo y.

"Ta không ăn." Tô Thống giận dỗi.

Mục Ý đưa bát cho y, Tô Thống khoanh tay xoay mặt sang hướng khác, nói lẫy:



"Đúng là làm ơn mắc oán. Ta cứu cô một mạng, cô nuốt mất bạn tốt của ta."

Hai chữ uất ức hiện to đùng trên trán của Tô Thống, thiếu chút thì bật khóc.

Mục Ý cảm thấy hơi kỳ lạ, nhìn Dược Đức. Ông cười, xem y như đứa trẻ:

"Trước giờ hắn luôn coi Huyết Linh Trùng là bạn. Chưa từng mang ý định sử dụng cổ trùng hại người. Hành vi của cô là chuyện ngoài ý muốn, khó tránh hắn tức giận như vậy."

Nghe thế, nàng áy náy hạ giọng:

"Xin lỗi. Ta thật sự không còn cách nào khác, nên mới..."

Tô Thống "hứ" một tiếng, quay ngoắt đi.

Dược Đức quá quen với cảnh ăn vạ của y, chỉ tội cho Mục Ý hôm nay đến lượt nàng bị làm phiền. Ông chăm chỉ lùa từng đũa thức ăn vào miệng, mắt không nhìn, tai vờ điếc thì sẽ tránh được hai thanh niên phiền toái.

Mục Ý đành nói với Tô Thống:

"Bắt đầu từ ngày hôm nay ta sẽ thay nó bầu bạn với huynh, bảo vệ huynh."

"Thật không?" Y ngờ vực hỏi.

Mục Ý mỉm cười và gật đầu, thái độ nghiêm túc đáng tin cậy. Trái tim y bỗng run lên khác thường, cuối cùng Tô Thống cũng chịu cầm đũa.

Nhiều năm rồi, chưa từng có người chủ động nói muốn làm bạn với y. Dù khi ở phủ tướng quân hay tại nơi hoang lạnh này. Ngày ngày buồn vui tủi hổ y chỉ có thể tâm sự với cổ trùng. Đối với Dược Đức là kính trọng và biết ơn, hơn thế nữa vẫn còn khoảng cách lễ nghĩa, tuổi tác. Ngoài ông ấy ra càng chưa từng có người nói muốn bảo vệ y như nàng. Tô Thống lén nhìn Mục Ý, sâu dưới đáy mắt phảng phất chút dịu dàng. Y đột nhiên phát hiện bản thân rất thích câu nàng nói "bầu bạn cùng huynh".

Chiều hôm ấy sau khi trở về từ cánh rừng, Dược Đức dặn dò Tô Thống ngoan ngoãn đứng bên ngoài đợi. Không có chuyện gì thì đừng xông vào làm phiền ông chữa trị cho nàng.

Đóng chặt cửa phòng, thắp thêm một ngọn đèn lớn, không gian bên trong sáng bừng. Mục Ý nằm trên chiếc giường nhỏ vừa người. Nàng hít một hơi sâu, lấy hết can đảm.

Ông bôi lên mặt Mục Ý số thảo dược đã giã nhuyễn. Không lâu sau đó da mặt nàng trở nên tê dại rồi mất dần cảm giác. Dược Đức tạm thời làm sạch bã thuốc, đưa cho nàng một bát nước:

"Cô uống thứ này trước, lát nữa sẽ giảm bớt đau đớn."

Ngay thời khắc quan trọng phần yếu đuối trong nàng lại vùng lên mạnh mẽ, đôi tay nàng siết chặt vào nhau, nhắm mắt cầu nguyện:

"Phụ thân, mẫu thân. Hai người trên trời có linh thiên xin hãy phù hộ cho con gái được như ý. Thù hận chưa trả, ác mộng chưa nguôi. Con gái nào có mặt mũi đi tìm hai người."

Rất nhanh Mục Ý đã chìm vào giấc ngủ. Dược Đức cầm chiếc dao đặc biệt nhỏ và sắc bén hơ trên ngọn lửa. Nhẹ nhàng đi một đường cắt đầu tiên trên mặt nàng. Cơ thể mảnh mai của nàng có phản ứng, run rẩy nắm chặt mép giường.

Tô Thống ở bên ngoài hết đứng rồi lại ngồi, mỗi lần nghe thấy tiếng gào đau đớn của Mục Ý, thiếu niên đều giật mình ngó vào cánh cửa. Nhưng hoàn toàn không thể quan sát được gì, bụng thấp thỏm chẳng yên.

Nhiều canh giờ sau Dược Đức ra khỏi phòng, thần sắc khá mệt mỏi. Tô Thống liền chạy tới hỏi:

"Mục cô nương thế nào rồi?"

"Tất cả đều ổn." Ông cười bằng dáng vẻ đầy tự hào về thành tựu của mình.

Tô Thống thở phào, nịnh nọt:

"Ta biết ông nhất định sẽ làm được. Y thuật của Dược tiên sinh là lợi hại nhất, trên đời này không có người thứ hai."

Nóng lòng thò đầu qua cửa xem xét tình hình. Nhưng bị Dược Đức ngăn cản:

"Bớt nói lời ba hoa đi. Để cô nương ấy nghỉ ngơi."

"Ồ. Bao lâu nữa thì cô nương mới tỉnh lại?" Y hỏi.

"Nhanh thôi. Đến lúc đó có thể rời khỏi nơi này rồi." Ông đáp.

Nghĩ về những dự định sau khi thoát khỏi vực Vô Vọng, lòng Tô Thống mong đợi vô cùng. Y hớn hở bước ra phía sau ông, thân thiết nói:

"Ta đưa ông về phòng."

"Tiểu tử à, bỗng nhiên ta rất thèm ăn món cháo cá do ngươi nấu." Dược Đức trầm ấm bảo.

"Được thôi. Bây giờ ta sẽ đi bắt một con cá thật to, vào bếp trổ tài chiêu đãi Dược thần y." Tô Thống nhảy ra sân, vừa toét miệng cười vừa đáp.

"Ngươi học được mấy lời nịnh hót đấy từ bao giờ thế." Dược Đức nói với theo bóng lưng cao gầy của thiếu niên đang đi về hướng dòng sông. Chờ y khuất dạng, gương mặt nhuộm sương gió thăng trầm dần héo nụ cười, vầng trán rộng hiện nhiều ưu tư.

Dược Đức tự nói với chính mình:

"Ắt hẳn tiểu tử đó đang rất vui."