Đợi Gió Đông Thổi Về Phương Bắc

Chương 3: Vực Vô Vọng (2)




Có một giọng nói phẫn nộ cực điểm vang lên bên tai nàng:

"Phụ thân ngươi tức tưởi ra đi."

Nó nhấn mạnh liên tục:

"Là vì ngươi mà chết, vì ngươi mà chết. Vậy ngươi sống trên đời này còn có ý nghĩa gì?"

Nàng bước xuống con sông, chầm chậm rời bờ. Từng đợt sóng siết lấy thân thể gầy nhỏ của nàng vẫn không đủ mạnh mẽ để lấp mất nỗi bất lực trong nàng. Những vết thương chưa lành bị dòng nước thâm nhập rát buốt. Mỗi lúc Mục Ý càng tiến gần ra lòng sông.

"Cô nương." Tô Thống tìm thấy nàng, vừa chạy tới từ xa vừa gọi.

Mẫu thân tử trận, từ lúc nàng còn rất nhỏ, phụ thân đã phải mang cả phần trách nhiệm của bà, thay bà ấy chăm sóc, yêu thương nàng. Ngay cả khi biết nàng phải lòng Lôi Hiển, ông cũng chẳng nỡ bắt ép nàng rời xa hắn. Ấy vậy mà nàng lại hại chết ông bằng sự bướng bỉnh và ngu muội của mình.

Dòng nước dâng cao quá nửa cổ, tràn lên khóe mắt, nhấn chìm gương mặt đã bị hủy hoại của nàng. Tô Thống đợi một lúc lâu vẫn không thấy đối phương hồi đáp:

"Cô nương ấy lặn sâu như vậy để tìm đồ bị đánh rơi ư?"

Chợt nhớ, y thò tay vào ngực áo lấy ra vật gì đó, cố ý nói to:

"Chiếc chìa khóa của cô đang ở đây."

Mục Ý sực tỉnh. Lời dặn của Mục Chiêu Anh lần nữa nhắc nhở nàng:

"Cả đời ta và mẫu thân con tận trung với thánh thượng. Con là con gái của nữ tướng anh dũng nhất Đại Tịch, đừng làm bà ấy và ta thất vọng."

Mục Ý nức nở:

"Phụ thân hy sinh tính mạng của người là để đổi lấy sự sống cho ta. Nếu như ta lại chết thêm lần nữa khác nào phụ đi kỳ vọng của người."

Nàng lưng chừng ở giữa lòng sông, dang hai cánh tay thả lỏng cơ thể trôi theo dòng nước:

"Vào giây phút cuối cùng phụ thân vẫn chọn tin tưởng đứa con gái bất hiếu này."

Tâm can nàng đau như cắt:

"Ta nên thay người gìn giữ mật chỉ cho đến khi tân đế thuận lợi đăng cơ. Không thể để sự hy sinh của người trở thành uổng phí."

"Kỳ lạ. Hay do giọng ta quá nhỏ nên cô nương không nghe thấy." Tô Thống nhíu mày, một ý nghĩ đáng sợ lướt nhanh qua não.

Y cuốn quýt hô hoán:

"Dược lão, cứu người đi."

Tô Thống quên mất Dược Đức đã vào rừng hái thuốc, ở nơi sâu thẩm hiu quạnh này ngoài bọn họ ra thì chỉ còn mãnh thú và rắn rết. Y ra sức khuyên nàng:

"Mau quay lại đi."

Mục Ý ngoi lên mặt nước, nhìn thấy mây trắng trôi phiêu dật trên bầu trời, trong nghịch cảnh nàng lựa chọn tiếp tục sống. Làm những chuyện bản thân muốn làm, hoàn thành tâm nguyện sau cùng mà phụ thân nàng đã gửi gắm.

"Cứu." Tiếng đập nước đầy hoảng loạn ở phía sau nàng. Mục Ý quay đầu lại phát hiện Tô Thống đang chới với giữa dòng. Không nghĩ ngợi nhiều, nàng lập tức bơi qua đó đưa y vào bờ.

"Khụ khụ." Tô Thống nằm bò trên bãi cỏ, ho sặc sụa.

Mục Ý ngồi thở hổn hển, bao nhiêu sức lực đều bị thân hình cao lớn của y dốc kiệt. Bởi trong lúc đuối nước quá hoảng sợ, Tô Thống đã bám chặt lấy nàng, nhiều lần dìm nàng xuống để bản thân ngoi lên hít thở. Vất vả lắm Mục Ý mới nắm được đuôi tóc của y, lôi đi một đoạn.

"Huynh không biết bơi nhảy xuống làm gì?" Nàng mệt lã, khàn giọng hỏi.

Tô Thống nằm vật ra đất, toàn thân ướt sũng:

"Ta muốn cứu cô."

"Cứu." Mục Ý nhìn nam nhân bên cạnh, không biết nên tức giận hay nên cảm kích. Y hại nàng suýt nữa thì có muốn sống cũng chẳng còn cơ hội.

"Cô nương này." Y gọi.

"Ta tên Mục Ý." Nàng bảo.

"Ồ, Mục cô nương."

Tô Thống nhìn lên bầu trời, hô hấp tạm thời được thông thoáng:

"Trên đời này còn vô vàn lý do tốt đẹp khiến con người muốn tiếp tục tồn tại. Hà cớ gì cô phải chọn con đường dại dột."

Y đột nhiên ngồi bật dậy, cởi áo ngay trước mặt Mục Ý. Nàng ngại ngùng quay đi:



"Huynh làm gì vậy?"

"Cô xem, ta cũng có một vết bớt rất lớn trên vai." Y thản nhiên nói.

Mục Ý chỉ dám len lén nhìn rồi lại dời ánh mắt sang nơi khác:

"Huynh mặc áo vào đi."

Phát hiện đôi gò má đỏ lựng của nàng, bấy giờ Tô Thống mới nhớ đến câu nói "nam nữ thọ thọ bất tương thân", y vội vàng chỉnh y phục:

"Xin lỗi, ta chỉ muốn an ủi cô thôi."

Dừng một lúc, Tô Thống tiếp tục:

"Lúc nhỏ ta thường bị tiểu muội và nhị đệ trêu chọc, bọn họ nói ta kiếp trước làm kẻ xấu nên kiếp này bị ông trời đánh dấu để trừng phạt."

Mục Ý ngạc nhiên nhìn y, chợt bắt gặp nụ cười miễn cưỡng trên môi Tô Thống. Có lẽ trong lòng y cũng không dễ chịu chút nào. Nàng cảm thấy tiểu muội và nhị đệ Tô Thống vừa nhắc tới miệng lưỡi thật thâm độc. Tuổi vẫn còn nhỏ mà đã biết buông những lời làm tổn thương người khác nặng nề. Hoặc là có ai đó đã dạy chúng nói thế, hoặc là tâm tính đơn thuần bẩm sinh đã bị vấy bẩn. Mục Ý đối với y ít nhiều cũng nảy nở cảm xúc "đồng bệnh tương lân".

Gương mặt tuấn tú của Tô Thống bỗng nhiên sáng bừng:

"Nhưng phụ thân lại nói với ta, mỗi một người trên thế gian này là duy nhất. Người khác có thể chấp nhận hoặc không vừa mắt khuyết điểm của ta, nhưng bản thân ta nhất định không được ghét bỏ chính mình. Vì hình hài và máu thịt mà ta đang có đều nhờ phụ mẫu ban cho."

"Ta biết dáng vẻ hiện giờ bất cứ ai cũng khó mà chấp nhận được, nhưng nếu cô lại xảy ra mệnh hệ gì phụ mẫu cô chắc chắn sẽ rất đau lòng."

Tô Thống chân thành khuyên giải:

"Lẽ nào cô nhẫn tâm giương mắt nhìn họ người đầu bạc khóc tiễn kẻ đầu xanh ư?"

"Ta không còn phụ mẫu nữa rồi." Mục Ý thê lương đáp, sống mũi cay sè.

Y bỗng nhiên nghẹn lại, im lặng vài giây:

"Xin lỗi." Tô Thống lặng lẽ nói.

"Là ta đã hại người. Nếu không vì ta, phụ thân sẽ không ra đi oan ức như vậy." Mục Ý nhíu chặt đôi mày tằm, cơ mặt bị cơn khóc nấc làm cho run rẩy.

Tô Thống lựa lời:

"Chúng ta có vài điểm giống nhau."

Y đón ánh mắt ướt lệ của nàng:

"Mẫu thân là ai ta chưa từng được gặp. Ta rơi xuống vực Vô Vọng đã tám năm, phụ thân chưa lần nào cử người đến tìm kiếm."

Y cười gượng, cái dáng vẻ giả vờ kiên cường khiến nàng cảm giác khó chịu thay:

"Có lẽ ông ấy không cần ta nữa rồi. Vì vậy ta cũng là một đứa trẻ côi cút."

Y đưa khăn tay của y cho nàng lau nước mắt, nhưng khăn tay cũng đã ướt sũng từ lâu. Tô Thống bối rối thu về, vắt khô rồi lại chìa đến. Mục Ý cảm kích nhận lấy.

Trong ấn tượng của nàng Tô Thống dường như hơi thật thà thậm chí là có chút ngốc nghếch, khác với những nam nhân mồm mép lanh lẹ mà nàng từng gặp. Có lẽ vì y đã ở nơi hẻo lánh này quá lâu, ít tiếp xúc với thế giới phức tạp bên ngoài nên suy nghĩ và lời nói đơn giản hơn họ.

Tô Thống đem ra chìa khóa thạch thất:

"Cô đánh rơi thứ này?"

Mục Ý vươn tay bắt lấy, y liền giật về, đề nghị:

"Hay là...cô kể cho ta nghe những chuyện trước khi cô bị rơi xuống vực Vô Vọng. Thế giới bên ngoài sau mười bảy năm thay đổi thế nào, rồi ta sẽ trả lại chìa khóa cho cô."

Nghe xong câu này, nàng đột nhiên bắt đầu hối hận vì đã vội vàng nhận định con người y, dễ dàng bị vẻ bề ngoài lương thiện đó đánh lừa. Mục Ý càng muốn giành lại chiếc chìa khóa, Tô Thống càng giơ nó lên cao. Vóc dáng thấp bé của nàng kiễng chân cũng chẳng thể nào với tới.

Mục Ý chịu thua y:

"Huynh muốn nghe cái gì?"

Nàng đến dưới cây Thanh Lương Trà đỏ rực, ngồi xuống.

Tô Thống ngẫm nghĩ:

"Nguyên nhân cô rơi xuống vực trước vậy."

Nàng kiên nhẫn kể lại những chuyện đã trải qua, nhưng chừng mực bảo vệ vấn đề cơ mật và không nói hết toàn bộ. Tô Thống chỉ biết nàng cùng phụ thân bị kẻ gian hãm hại. Để bảo vệ nàng, ông ấy chấp nhận đánh đổi mạng sống. Chìa khóa trong tay y đối với nàng vô cùng quan trọng.

"Còn muốn nghe gì nữa?" Mục Ý phiền toái hỏi.

"Cô nói mình sống trong kinh thành. Vậy cô có từng nghe đến một người."



"Ai?" Mục Ý tò mò.

Tô Thống bỗng dưng lưỡng lự, sau cùng mới lên tiếng:

"Tô Thiệu."

Nàng tỏ ra khá bất ngờ, ở nơi thâm sơn cùng cốc bằng cách nào y biết tới người này:

"Vì sao huynh lại nhắc đến Tô tướng quân?"

Y lặng thinh không đáp. Mục Ý nhẩm đi nhẩm lại trong đầu:

"Tô Thống, Tô Thiệu. Chỉ đơn giản là hai người này cùng họ thôi sao?"

Dường như nàng mơ hồ nhìn thấy những mảng màu phức tạp hiện lên trong biểu cảm kỳ lạ của y, nhưng chẳng thể diễn tả rõ ràng:

"Huynh và Tô tướng quân có quan hệ gì?"

Y né tránh nàng, yết hầu âm thầm chuyển động lên xuống:

"Ta là con trai của ông ấy."

Mục Ý ngỡ ngàng giây lát:

"Nhìn kỹ thì huynh quả thật có đôi nét rất giống Tô tướng quân. Nhưng ngài ấy chỉ có một công tử và một tiểu thư năm nay vừa đến tuổi cập kê."

Nàng sực nhớ:

"Có quá nhiều sự trùng hợp."

Nửa tin nửa ngờ hỏi:

"Chẳng lẽ huynh là đại công tử đã mất tích vào mấy năm trước ư?"

Đôi mắt màu nâu đồng trong suốt như gương quay lại nhìn nàng:

"Chính là ta."

Câu trả lời khiến Mục Ý kinh ngạc tột độ:

"Ta từng nghe phụ thân nói đại công tử nhà họ Tô gặp nạn ở vực Vô Vọng. Mọi người đều cho rằng ngài ấy đã không còn trên đời này nữa, nên Tô gia nén bi thương tổ chức tang lễ chu toàn, mong có thể an ủi vong linh của ngài."

Tô Thống tiếp lời:

"Khi ta lên mười tuổi, phụ thân trấn giữ biên cương suốt mấy năm liền vẫn không trở về. Ta thật sự rất nhớ người. Đích mẫu nói sẽ đưa ta đi thăm phụ thân, ta liền ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của bà ấy."

Sắc mặt tươi sáng của Tô Thống dần tối sầm:

"Nhưng xe ngựa tới vực Vô Vọng thì dừng lại, lạnh lùng ném ta xuống nơi sâu thẳm này. Giây phút đó, ta cứ tưởng mình sẽ chết."

Y cố điều chỉnh tâm trạng:

"May mà Dược lão phát hiện kịp thời trước khi ta làm mồi trong miệng sói. Bắt đầu từ hôm ấy, ta đợi mãi, đợi mãi. Hy vọng ai đó xuống vực tìm ta. Hy vọng phụ thân lo lắng, nhớ nhung ta."

Tô Thống cười mỉa:

"Nhưng tất cả đều không có."

Mục Ý quá bàng hoàng:

"Bà ấy là mẫu thân của huynh kia mà?"

"Không phải."

Tô Thống đau đớn phủ nhận:

"Bà ấy không phải người sinh ra ta." Đôi mắt y đỏ hoe.

Bí mật khiến nàng vô cùng kinh ngạc:

"Vậy mẫu thân thật sự của huynh là ai?" Mục Ý gặng hỏi.

Tô Thống ảo não lắc đầu:

"Ta cũng không biết."