Vị công tử họ Tiêu đứng tựa lưng ở góc phòng, hai tay khoanh trước ngực, thản nhiên nói:
"Đơn giản thôi. Đưa Ngô Hà tới hiện trường, ướm thử dấu hài là biết được hắn có phải một trong số những tên hung thủ hay không."
Mọi người cảm thấy đề nghị này cũng rất có lý. Ngô Hà đứng bật dậy, khí sắc giận dữ gẵn giọng:
"Tiêu Chấn."
Công tử họ Tiêu nhìn hẳn, nhướng mày. Ngô Hà biết không thể trút bất mãn lên Tiêu Chẩn, đành quay ra phân trần:
"Tô tướng quân, quả thật ta từng lui tới lối đi ở phía tây. Nhưng chỉ là trong lúc say rượu cảm thấy đầu óc ngột ngạt và bức bối, nên tìm chỗ đi dạo cho bản thân dễ chịu hơn chút, nào ngờ đã bị lạc đến đó. Hoàn toàn không hề chạm mặt nhị phu nhân họ Triệu."
Nhan Thi ngắm nghĩ:
"Vậy Ngô công tử có thể giải thích là vì sao dấu hài của ngài xuất hiện hỗn loạn ở bên cạnh giếng, sau đó thì quay đầu mà không đi tiếp? Bởi vì nếu một người thật sự bị lạc đường, tâm lý họ sẽ rất lo lắng, không tìm được lối ra nhất định không dừng lại. Mà theo như lời ngài nói thì bản thân ngài đang say rượu, khả năng phán đoán phương hướng bị hạn chế."
Ngô Hà căng thẳng nuốt nước bọt, cảm giác lạnh buốt đóng băng từ cổ họng lan xuống dạ dày. Hắn chớp mắt:
"Tửu lượng của ta không tốt, đi được nửa đường thì bỗng cảm thấy rất buồn nôn. Ta dừng lại, giải quyết sự khó chịu một lúc. Sau đó thì dựa vào thành giếng ngồi nghỉ."
Hắn đột nhiên trở nên lúng túng, tóc mai ướt đắm mồ hôi.
Nhan Thi gặng hỏi:
"Sau do nua thi sao?"
Ngô Hà ngậm môi, liếc mắt cầu cứu Lục Chính. Nhưng công tử họ Lục chỉ dửng dưng uống trà. Hắn đành viện đại một cái cớ, tự thanh minh:
"Khi ta cảm thấy bản thân tỉnh táo hơn thì liền đứng dậy, tìm đường về lại phòng tiệc. Nhưng phần vân không biết nên đi lối nào mới đúng, vì phía trước và sau đều có ngã rẽ, cho nên mới tạo ra dấu chân hỗn loạn."
"Lúc Ngô công tử đứng cạnh giếng có thấy điều gì bất thường không?"
Nhan Thi cố ý dừng lại đôi nhịp, rồi chậm rãi bảo:
"Ví dụ như âm thanh kêu cứu hay tiếng rắn rết côn trùng náo loạn bên dưới đáy giếng chẳng hạn."
Nhịp tim Ngô Hà chợt nảy lên dữ dội, hắn ngỡ lồng ngực mình đã bị nứt mất một nửa. Ngô Hà thì thào:
"Lục huynh, nói giúp ta một lời."
Đôi mắt xảo quyệt của Lục Chính nghiêng qua nhìn hắn, thản nhiên đáp lại:
"Chuyện này thì có liên quan gì đến ta?"
Ngô Hà bất ngờ tới hai mắt trợn ngược:
"Huynh không thể nói thể được, ta làm những chuyện trái với lương tâm như vậy cũng chỉ vì nghe theo sự xui khiến của huynh."
Lục Chính cười nhếch mép:
"Ta bảo huynh đánh ngất nhị phu nhân ư? Ta buộc huynh phải ra tay với bà ta sao?"
Han nhun vai:
"Ta không có. Là tự huynh làm vậy, không liên quan đến ta."
"Huynh." Ngô Hà căm phẫn tột cùng, hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày bị Lục Chính bán đứng đau đớn như thế.
Từ nhỏ, Ngô Hà đã nhút nhát và mềm yếu. Phụ thân chỉ giữ chức quan lục phẩm, so với nhà họ Lục hiển nhiên thấp cổ bé họng hơn bội phần. Hắn được nằm trong danh sách tuyển chọn của Học Đường tại kinh thành là niềm vinh dự và minh chứng cho sự nỗ lực học hành. Hắn cứ nghĩ sau khi gia nhập Học Đường, tương lai sẽ rộng mở, người khác đối với phụ thân hắn cũng sẽ có sự thay đổối, tồn trọng hơn mấy phần.
Nhưng đáng thất vọng là tại Học Đường nơi những người ngày đêm đọc sách thánh hiền, tu dưỡng đạo đức trí tuệ, vẫn có một số thành phần ý mạnh hiếp yếu, ỷ vào gia thế, quyền uy để bắt nạt người khác. Hắn không mạnh hơn bọn chúng, quyền thế càng chẳng bằng, để giữ cho bản thân bình yên ở lại Học Đường, tiếp tục làm niềm kiêu hãnh và hy vọng cho gia đình, Ngô Hà đành chọn phục tùng.
"Ta vì huynh mà làm không ích việc. Những chuyện xấu xa bẩn thỉu sau lưng huynh người khác có thể không biết, nhưng ta thì rõ mười mươi." Ngô Hà tức nước vỡ bờ, nhẫn nhịn bấy nhiêu năm cuối cùng cũng bị dồn vào đường cùng tới mức phải trở mặt.
Ban đẩu nghe thấy mấy lời thì thào này Lục Chính hơi kinh ngạc, rất nhanh sau đó liền tỏ vẻ dửng dưng:
"Vậy sao? Ngươi nói ra hết đi, xem xem ai có thể làm gì được bồn công tử."
Lôi Hiển ngồi ở trên bậc cao, nghiêm nghị hỏi:
"Ngô Hà, ngươi luôn miệng nói ngươi chưa từng chạm mặt nhị phu nhân. Nhưng lúc nãy ta nhớ sau khi ngươi cùng Lục Chính và Lương Vân rời khỏi phòng tiệc, nhị phu nhân không lâu sau đó cũng rời khỏi, đi cùng hướng về viện phía tây. Kế tiếp là ba người các ngươi trở vào, còn nhị phu nhân thì chẳng thấy quay lại."
Lục Chính đứng bật dậy, cướp lời Ngô Hà:
"Hồi nhị vương gia, chúng tôi đúng là có ra ngoài cùng nhau. Ngô Hà bảo huynh ấy cảm thấy không khỏe, muốn đi riêng tìm chỗ nghỉ tạm. Chuyện sau đó ta và Lương Vân không biết gì cả."
"Ngươi nói dối." Ngô Hà lớn tiếng phản bác.
Lục Chính nghiêm mặt quay sang:
"Ta không nói dối. Ngô Hà, vật chứng đã có đẩy đủ, bản thân huynh nếu làm việc sai trái cũng nên thành thật thú tội. Nề tình hai chúng ta thân thiết nhiều năm, ta sẽ cầu xin nhị vương gia khoan hồng cho huynh."
Âm giọng hắn nhỏ lại, ẩn ý:
"Đừng biết sai vẫn phạm sai, làm ảnh hưởng tới Ngô đại nhân và thân quyến trên dưới của nhà họ Ngô."
Mấy lời dọa nạt này Nhan Thi có thể nghe hiểu, nàng tin Ngô Hà càng rõ hơn nàng. Ngô Hà vốn định phanh phui sự thật, khiến những kẻ liên quan cùng chịu trách nhiệm. Nhưng sau khi Lục Chính lên tiếng thì sự quyết liệt trên mặt hắn đã dần tắt đi, trở nên do dự.
Nhan Thi cười, thuận miệng mỉa mai:
"Người nào phạm tội thì truy cứu người đó, sao Lục công tử phải cố tình lôi người nhà họ Ngô vào chuyện này?"
Lục Chính cầm nín, chỉ liếc nhìn nàng một cái rồi ngồi xuống. Ngô Hà đứng như trời trồng ở giữa căn phòng, cúi gằm mặt, thần sắc bắt đầu quẫn bách và xuất hiện sự giằng co trong ánh mắt.
Nhan Thi thôi vòng vo bước tới, chỉ xuống vết bẩn màu đỏ ở má trong của chiếc hài mà Ngô Hà đang mang:
"Công tử khẳng định mình không hề gặp được nhị phu nhân ở lối đi đó, nhưng hài của ngài vẫn còn dính máu."
Ngô Hà chậm rãi ngước nhìn nàng, tròng mắt đen láy run rẩy như muốn nói:
"cuối cùng cũng bị cô phát hiện".
Tô Kỳ ngỡ ngàng:
"Hóa ra là vậy."
Tô Kỳ đi nhanh đến chỗ nàng, giọng mang theo chút tức giận:
"Từ lúc ngươi cùng đám người Lục Chính trở lại phòng tiệc ta đã cảm thấy cử chỉ của ngươi có vần đề. Ngươi liền tục rút chân vào trong khi ngồi, hành động mà trước nay đối với ngươi rất khó khăn, bởi chẩn thương ở chân đề lại di chứng khá nặng nên việc co duỗi sẽ khiến cổ chân đau đớn vô cùng. Mục đích là muốn che giấu chứng cứ."
Biết không thể chối cãi cơ mặt Ngô Hà bắt đầu rúm ró, mồ hôi từ tóc mai lăn dài xuống cằm. Hắn mấp máy môi:
"Là tôi."
Cuối cùng bật khóc thành tiếng:
"Là tôi đã ra tay với nhị phu nhân."
Mọi người kinh ngạc vô cùng, tiếng ồn rộ lên xôn xao khắp căn phòng lớn.
"Tại sao huynh phải làm vậy?" Tô Kỳ tức giận.
"Ngô Hà thật to gan, dám làm loạn ở phủ tướng quân, suýt chút thì hại chết một mạng người." Lôi Hiển thịnh nộ.
Hắn lật đật quỳ dưới sàn, dập đầu:
"Xin nhị vương gia tha mạng."
"Ớ hiện trường không chỉ có một mình ngài, đúng chứ?" Nhan Thi hỏi.
Ngô Hà ngậm chặt môi, chẳng hé nửa chữ. Nàng lặp lại:
"Nhị phu nhân bị ngài đánh lén, không kịp phản kháng. Nhưng theo lời các thị vệ, tại hiện trường còn có dấu vết đánh nhau của ngài và người khác để lại. Vậy rốt cuộc ngài đã đánh nhau với ai?"
Ngô Hà quyết im lặng. Tô Kỳ mất kiên nhẫn:
"Tại sao huynh không nói gì?"
"Có phải Lục Chính xúi giục huynh không?" Tô Kỳ nóng nảy chỉ thẳng vào mặt Lục Chính.
Lục Chính tỏ ra tức giận, như con nhím cảm nhận được nguy hiểm tới gần liền xù lông phòng thủ:
"Huynh nói vậy là ý gì? Đừng có ngậm máu phun người. Ta và nhị phu nhân chưa gặp nhau bao giờ, lý do gì ta phải làm thế."
Cục diện đi vào tình cảnh rối ren. Tô Thiệu chen vào khuyên ngăn kịp thời:
"Tô Kỳ đừng có làm loạn. Không có tang chứng vật chứng con không được ăn nói hàm hồ."
"Hน!"
Hộ Bộ Thượng Thư nóng giận bừng bừng:
"Tô tướng quân, mặc dù ta cùng ngài có giao tình nhiều năm. Nhưng không phải vì thế mà ta có thể đứng nhìn con trai mình bị vu oan vô cớ."
Tô Thiệu khó xử:
"Lục đại nhân, thứ lỗi cho con trẻ thiếu suy nghĩ, nói năng hồ đồ. Tô Kỳ cũng chỉ vì quá lo lắng cho nhị thẩm của nó."
"Tô tướng quân, chuyện nhà ngài vốn dĩ không liên quan gì đến chúng tôi. Chỉ vì có mặt trong buổi tiệc mừng hôm nay mà tất cả trở thành nghi phạm thông qua đôi ba câu của vị cô nương kia. Nay Lục Chính lại còn bị con trai ông vu khống hại người." Hộ Bộ Thượng Thư bất mãn.
Lục đại nhân liếc Nhan Thi, thâm tâm hình thành ác cảm:
"Thử hỏi Tô tướng quân ông sao lại để một tiểu nha đầu làm náo loạn, ảnh hưởng tới mối quan hệ giữa chúng ta.
Lời cô ấy nói có đáng tin không, cô gái này dựa vào đâu mà đứng ở đây bày trò xét xử?"
Nhan Thi kính cần hành lễ với Lục đại nhân, dùng thái độ tôn trọng:
"Tiều nữ là người được Tô phủ cưu mang, không dám dựa dẫm vào điều gì để cậy ơn tác quái."
Nàng điểm tĩnh:
"Nhưng hiện giờ ngoài tiểu nữ ra, sự thể xảy đến với nhị phu nhân chỉ còn lại Tô Thống biết chuyện, nhưng hiện tại Tô Thống chưa thể đến đây ngay. Tiểu nữ theo ủy thác của huynh ấy mang chứng cứ cùng sự việc thưa lại với mọi người, cầu mong mọi người có thể giúp nhị phu nhân tìm ra thủ phạm."
Nhan Thi nói tiếp:
"Tiểu nữ biết Lục đại nhân không coi trọng lời của một vô danh tiểu tốt, nhưng người phân xử hồm nay không phải Nhan Thi. Mà là nhị vương gia."
Nàng hỏi:
"Chẳng lẽ đối với Lục đại nhân lời nói của nhị vương gia không hề đáng tin và công bằng hay sao?"
Lục đại nhân nhất thời câm nín, mọi sự chưa hài lòng đều nghẽn lại ở cổ. Im lặng giây lát mới hầm hầm bảo:
"Ta không tin con trai mình sẽ hành động xằng bậy như thế. Chuyện hôm nay buộc phải giải quyết rõ ràng."
Tô Thiệu cười gượng:
"Dĩ nhiên rồi."
Nhan Thi nhẫn nhịn khẽ mỉm cười, rồi ngước mắt lên hướng của Lôi Hiển. Hắn vốn đang ngồi dựa trên ghế, thấy vậy liền chỉnh lại tư thế ngay ngắn:
"Lục đại nhân hãy yên tâm. Bồn vương sẽ phân xử công bằng."
Hắn nói với nàng:
"Nhan cô nương, có thể tiếp tục rồi."
Nàng hỏi Ngô Hà:
"Ngài không chịu phơi bày sự thật, có phải đằng sau còn có ẩn tình gì không? Hay đã xảy ra chuyện gì khác khiến ngài khó nói?"
Ngô Hà vẫn giữ im lặng.
"Chẳng lẽ ngài cam tâm tình nguyện gánh hết trách nhiệm thay kẻ đó hay sao?"
Ngô Hà rũ mắt, né tránh nàng và không hề có ý định hợp tác.
Nhan Thi tiếp lời:
"Vì người đó, ngài có thể chịu hình phạt, giam cầm trong ngục tù thậm chí là bị xử tử. Còn hắn, ngài cam tâm để hắn sống ung dung bên ngoài tiếp tục làm điều xấu? Mặc kệ sự kỳ vọng của phụ thân ngài, sự phấn đấu nỗ lực nhiều năm qua để vào được Học Đường đều đồ sông đồ bể cũng không chừa bất cứ con đường lui nào cho mình thật sao?"
"Nhan co nung khong can phi ldi voi han nua." Trieu Hoa khuyen nang.
Trước thềm, Tô Thống cùng Tô Chí Kiên mỗi người một bên dìu Triệu Hoa đi vào. Trên đầu bà ấy quấn dải vải trắng tinh mịn, sạch sẽ để bảo vệ vết thương. Mỗi bước chân đều phải nương theo lực đỡ của người bên cạnh một cách yếu ớt.