Đợi Gió Đông Thổi Về Phương Bắc

Chương 22: Khổ Nhục Kế (2)




Đám công tử quyền thế ngồi gần bàn tán:

"Vị tiểu thư bên cạnh đại công tử quả là sắc nước hương trời."

Một người trong số họ tặc lưỡi:

"Nhưng đáng tiếc lại đi cùng với tên vừa ngốc nghếch, vừa nhu nhược."

Hắn đặt "cộp" chung rượu xuống:

"Ngay cả bản thân còn không bảo vệ nổi thì làm sao che chở cho nàng ta?"

Nam nhân có dáng người cao ráo cười "hừ":

"Ta thấy huynh đang ganh tị với đại công tử nhà này thì đúng hơn."

Ngudi mac y phuc mau nลิน sam cong moi, khong he phu nhan:

"Xưa nay anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Nếu nàng ta đồng ý, chỉ cần một cái gật đầu, Tiêu Chấn ta cũng muốn bất chấp cướp lấy."

Ánh mắt hắn ngà ngà say:

"Mang nàng ấy về xây cho biệt viện, lầu cao. Ngày đêm quấn quýt như hình với bóng."

Nói rồi bọn họ phá lên cười. Những lời tán tụng thái quá này vô tình đều bị Tô Uyển Thư nghe thấy. Vị công tử cao ráo hướng mắt sang dãy bàn đối diện, hắn bống ngỡ ngàng bảo:

"Xem ra không đến lượt chúng ta vọng tưởng."

Tô Uyển Thư cùng bọn họ quay lại nhìn, phát hiện Dạ Trúc rời khỏi chỗ của Lôi Hiển đi tới gần Nhan Thi, nói gì đó với nàng. Lửa giận trong lòng Tô Uyển Thư bỗng bùng lên dữ dội.

Lục Chính trông khí sắc nàng ta mỗi lúc càng sầm sì, được đà lửa cháy liền đổ thêm dầu:

"Nghĩ kĩ thì tất cả những chuyện này cứ như có người sắp xếp trước vậy."

Mặc dù lời hắn hơi hoang đường, nhưng với tính cách ích kỷ của Tô Uyển Thư một khi đã nghe thấy thì không thể không nghĩ ngợi. Lục Chính biết rõ điều này nên cố tình khiêu khích. Mục đích cũng chỉ muốn nàng ta và Lôi Hiển bất hòa. Nhưng Tô Uyển Thư lại cho rằng những chuyện bày ra trước mắt là Tô Thống đang dùng Nhan Thi để trả thù nàng ta, ẩm mưu cướp đi thứ mà nàng ta muốn có nhất.

Dạ Trúc y theo lệnh Lôi Hiển, tìm cơ hội mời Nhan Thi tới chỗ hắn trò chuyện. Nhưng sau khi ông trở về chỉ cho hắn một cái lắc đầu. Lôi Hiển rất đỗi ngạc nhiên, hắn chưa từng bị ai từ chối thẳng thừng như thế. Kể cả Mục Y trước kia được hắn sủng ái hơn người, đứng dưới uy quyền của hắn cũng phải cung cúc phục tùng. Ấy vậy mà một nữ nhân nhỏ bé lại to gan phớt lờ hắn.

Tô Thống bị các thúc bá họ hàng vây lấy, mỗi người mời y một chung, phận là hậu bối không thể thất lễ, y đành cung kính tiếp rượu. Trời sập tối, tiệc mừng sắp tàn, khách mời đã ra về hơn nửa. Tô Thống cảm thấy dạ dày khó chịu, đầu hơi choáng váng.

Triệu Hoa nhìn sắc mặt đỏ au của y:

"Con đã uống nhiều rồi, mau về phòng nghỉ ngơi đi."

Tô Thống ngồi tựa lên bàn, mệt mỏi vươn tay day day thái dương. Nhan Thi nói với y:

"Hay đề ta đưa huynh đi nghỉ."

Triệu Hoa chen vào:

"Việc này cứ để cho Đại Bảo làm, Nhan cô nương hãy ở lại đây trò chuyện với ta thêm một chút."

"Không cần đâu. Con có thể tự mình về phòng." Tô Thống đứng dậy.

"Vậy con phải cẩn thận đó." Triệu Hoa dặn dò.

Y quay lại nhìn bà, trong đáy mắt hai người như chứa đựng chút ẩn ý. Tô Thống gật đầu:

"Vâng."

Y tiến ra cửa, bước chân loạng choạng không ngay hàng thẳng lối.

Tô Thống rời khỏi chưa lầu, Triệu Hoa liếc thấy đám người Lục Chính, Lương Vân, Ngô Hà cũng kéo nhau theo

Sau.

Ánh trăng ẩn mình trong màn sương đêm dày đặc, phủ xuống mặt đường những mảng sáng nhạt nhòa. Tấm lưng

Tô Thống đơn độc chìm dần vào bóng tối.

Qua khỏi khoảng sân lớn, y tiến vào lối mòn nhỏ dẫn tới viện Quang Minh. Gió lạnh đột nhiên thốc tới, làm tê buốt sống mũi cao thẳng của y. Tô Thống vừa đi vừa xoa xoa hai bả vai rét mướt, hơi thở thoát ra từ đôi môi mỏng lập tức hóa thành khói trắng.

Giữa lúc xung quanh tĩnh mịch, ở sau lưng Tô Thống bỗng phát ra tiếng bước chân lạo xạo. Y giật mình, ngoảnh lại xem thử, nhưng chỉ có khoảng sương mù u ám. Xa xa những đốm sáng lập lòe của ánh đèn lồng treo trước hiên chính viện, y chẳng còn nhìn rõ được chúng nữa. Cho là bản thân đã nghe nhẩm, Tô Thống tự cười thầm:

"Mình say thật rồi."

Y thôi nghi ngờ, tiếp tục tiến lên phía trước.

Chưa được bao lâu âm thanh đó lại vang lên, Tô Thống lần nữa ngoái đầu quan sát, nhưng kết quả cũng chẳng khác gì ban nãy. Cảm giác có điều kỳ lạ, y cố gắng bước thật nhanh. Thình lình ai đó lao tới từ sau lưng, trùm chiếc bao lớn lên đầu y.

Tô Thống kịp vùng vẫy, giằng co với hắn:

"Ngươi là ai? Vì sao muốn hại ta?"

Người đó không trả lời, ra sức giữ chặt y. Tô Thống đá mạnh vào chân đối phương, khiến hắn "hự" một tiếng đau đớn. Ngay khi y thoát ra khỏi sự khống chế của hắn, liền bị cú đấm cứng như chùy sắt giáng thẳng lên mặt. Tô Thống ngã nhào xuống đất.

Trong cơn choáng váng, y nghe thấy một giọng cười khanh khách. Tô Thống mở mắt, máu từ khóe môi chảy thành dòng xuống cắm, mùi tanh lan đi khắp răng lưỡi.



"Đại thiếu gia, không cần hành đại lễ." Bọn chúng cùng nhau cười rộ lên một cách giễu cợt.

Tô Thống quẹt vết máu trên miệng mình, căm thù gọi hai chữ:

"Lục Chính."

Thấy y định đứng dậy, Lương Vân bước đến dùng mũi hài giẩm lên bàn tay đang chống trên đất của Tô Thống. Y nhăn mày, hơi thở nặng nề bật ra khỏi hai môi.

Lục Chính tới ngồi xồm trước mặt y, tức giận nhắc lại:

"Buổi sáng không phải ngươi oai phong lắm sao? Lúc trù ẻo bọn này gặp quả báo thái độ ngươi rất đắc ý kia mà.

Sao bây giờ trồng dáng vẻ hèn mọn thế này?"

Hắn vỗ vỗ vào má y, khiêu khích.

Tô Thống túm lấy bàn tay hắn, dùng sức cắn một cái thật mạnh, chỉ tiếc không thể khiến Lục Chính vì vậy mà tàn phế. Hắn trợn trắng mắt hét lên thảm thiết. Bọn người Lương Vân, Ngô Hà bị hành động của Tô Thống làm cho bất ngờ. Choàng tỉnh, chúng đá huych vào bụng y, giải cứu Lục Chính khỏi hàm răng cứng rắn của y.

Tô Thống ngã xấp trên đất. Y nén sự đau đớn lồm cồm bò dậy, mùi tanh trong miệng không còn phần biệt được đâu là máu của Lục Chính và y, chỉ biết lòng y vô cùng thỏa mãn. Tô Thống chệnh choạng đứng lên:

"Lục Chính, ở đây là phủ tướng quân."

Hắn cười nhạt, ôm bàn tay run rẩy của mình:

"Vậy thì đã sao?"

"Nếu ta xảy ra bất trắc, ba người các ngươi đừng hồng bước nửa bước ra khỏi phủ tướng quân." Tô Thống lạnh lùng nói.

Lục Chính phá lên cười, quay sang hỏi Lương Vân:

"Ngươi có nhìn thấy ta gặp riêng đại thiếu gia nhà họ Tô Không?"

Ludng Van Io net gian giao, lac dลื่น:

"Không thấy."

"Còn ngươi?" Lục Chính hỏi Ngô Hà.

"Ta cũng không nhìn thấy." Ngô Hà cụp mắt, sẵn sàng nói lời trái với lương tâm.

Lục Chính nhún vai, đùa bỡn:

"Chẳng ai nhìn thấy ta cùng ngươi ở đây cả. Ngươi xảy ra chuyện liên quan gì đến bọn ta?"

Hắn hít sâu một hơi, giơ bàn tay be bét máu lên:

"Nhưng mà ngươi làm ta thành ra nông nỗi này rồi, ngươi định sẽ bù đắp thế nào đây?"

Sắc mặt Lục Chính dần trở nên dữ tợn.

Y thản nhiên đáp:

"Đó là do ngươi tự chuốc lấy."

"Ngươi." Lục Chính bị thái độ không khuất phục của y chọc tức tới mức nghiến chặt răng.

Tô Thống xoay người định bỏ đi, Lương Vân, Ngô Hà liền chạy lên trước chặn lại. Sau khi kiềm chế được cơn thịnh nộ, Lục Chính mới nâng mắt nhìn y:

"Nể tình bạn cũ lâu năm, bổn công tử cũng không muốn làm lớn chuyện. Hay là thế này."

Hắn đứng dạng hai chân ra, vô liêm sỉ nói:

"Chỉ cần ngươi quỳ xuống, bò qua chỗ này, bổn công tử sẽ rộng lượng xí xóa việc hôm nay. Về sau cũng không

lam phien ngudi nua."

"Bỉ ổi." Giọng y lạnh như băng. Trong vô thức sự căm phẫn từ lâu bị dồn nén của Tô Thống ngùn ngụt dâng lên, như trận cuồng phong càn quét mọi ý nghĩ nhẫn nhịn. Thúc giục y phải vùng dậy, chống trả.

"Thế nào? Ngươi không đồng ý ư?" Lục Chính khinh bỉ.

Lương Vân, Ngô Hà đứng ở hai bên túm vai y, muốn dùng vũ lực ép buộc y quỳ xuống. Tô Thống lập tức tránh đi, nhặt nhánh cây khô làm vũ khí.

Lục Chính thoáng kinh ngạc:

"Không ngờ ngươi cũng học được chút bản lĩnh."

Hẳn cảm thấy khá thú vị, cũng có phần mất mát. Như thể con cừu non trước kia mà hắn biết đã biến mất hoàn toàn:

"Nhưng phải xem xem hôm nay ngươi có cứu nổi mình không.

Nói rồi, Lương Vân, Ngô Hà cùng lúc xông lên. Tô Thống dựa vào những gì Dược Đức đã dạy, lấy nhánh cây làm kiếm, lấy thân thể làm thương, quyết đánh với bọn chúng một trận. Nhiều lần bị đối phương liên thủ dồn vào nguy hiềm, Tô Thống vẫn dễ dàng phản công thuận lợi. Trong mười hiệp, Lương Vân, Ngô Hà đều bại dưới tay y.

Bọn họ chịu một cước mạnh mẽ của Tô Thống, văng lông lốc đến dưới chân Lục Chính. Nhìn hai kẻ lần lượt ghi tền trong bảng xếp hạng mười người có kiểm pháp ưu tú nhất Học Đường nay năm la liệt, Lục Chính không nhịn

dudc kinh hoang, mat bien sac.



Tô Thống giương nhánh cây về phía hắn, giọng trầm lạnh:

"Chỉ còn lại một mình ngươi."

Sự ngông cuồng trong mắt Lục Chính như tan biến:

"Khoan đã."

Hắn cuống cuồng nhìn hai tên nằm dưới đất.

Biết Lục Chính đang chờ sự cứu viện, Tô Thống cười "hừ":

"Chúng không bảo vệ được ngươi nữa đâu."

Hắn lùi ra sau, đành hạ giọng:

"Ta biết ta đã làm nhiều chuyện có lỗi với huynh. Nhưng mong huynh hãy nể tình chúng ta quen biết từ nhỏ, xem như bạn bè thân thiết mà bỏ qua cho ta, được không?"

Cảm thấy vô cùng nực cười, y nhướng mày hỏi:

"Bạn ư? Ngươi lật mặt cũng nhanh thật đó."

Tô Thống tiến thêm một bước, Lục Chính lại hết sức e sợ lùi ra sau một bước:

"Các ngươi có bao giờ xem ta là bạn chưa?"

Y uất nghẹn nói:

"Trong mắt của các ngươi, ta chẳng khác gì một con vật, món đồ. Chính vì không đủ sức phản kháng nên mới bị các ngươi tùy ý bắt nạt, trêu đùa trên danh dự và chà đạp tôn nghiêm của ta."

"Từ khi ta trở về, ta đã tự hứa với chính mình rằng sẽ không để chuyện xưa lặp lại." Tô Thống dửng dưng nhìn Lục Chính, tròng mắt đỏ ngầu.

Hắn bị dồn đến một gốc cây bên đường, hai chân dần mềm nhũn. Lục Chính lắp bắp:

"Vậy bây giờ ta phải làm gì thì huynh mới chịu tha thứ cho ta?"

Tô Thống nheo mắt:

"Ngươi thật lòng hối cải?"

Hắn gật đầu lia lịa:

"Ta biết lỗi rồi, là lỗi của ta. Xin huynh nương tình."

Lục Chính liếc phải, liếc trái cũng chẳng thấy người nào lui tới.

Nhìn nét xảo quyệt trên mặt hắn, Tô Thống thừa hiểu cái tên xấu xa này sẽ không thành thật:

"Được thôi. Bây giờ ở phòng tiệc vẫn còn rất nhiều người, ta muốn các ngươi trở vào trong thú nhận tất cả những chuyện đã từng làm với ta. Ở trước mặt trưởng bối nhà họ Tô cúi đầu xin lỗi ta."

Giọng y bồng nghẹn lại:

"Và...trả lại công bằng năm đó cho ta."

Lục Chính mở to mắt run rẩy nhìn y:

"Kỳ thi Ưu Tú của Học Đường hơn mười năm trước?"

Tô Thống nhếch môi cười:

"Trí nhớ không tệ."

Dau nhon nhanh cay tren tay y da cham toi yet hau cua Luc Chinh, han dien cuong gat ดล่น:

"Được, ta sẽ làm theo lời huynh."

Nhìn thấy những tia nghi hoặc còn vương lại trong đáy mắt y, Lục Chính vội vàng nói:

"Huynh buông thứ này xuống trước đã."

Hắn dùng một ngón tay, dè dặt đẩy nhánh cây của Tô Thống ra:

"Ta không gạt huynh, chuyện ta đã hứa nhất định sẽ làm."

Mac di vay, To Thong van rat do du:

"Nếu ngươi dám giở trò, đừng trách ta không nương tình."

"Đi chết đi." Ở phía sau, Lương Vân đột ngột đứng dậy, giơ chủy thủ lên cao định bổ xuống người y. Tô Thống kịp thời phản ứng tránh đi.

Lợi dụng y mất cảnh giác, Lục chính hô to một câu:

"Ta liều mạng với ngươi."

Rồi xông thẳng tới chỗ y tung bụi trắng. Thứ này rơi vào mắt đau rát như xát muối.

Tô Thống trúng quỷ kế của đối phương lâm vào tình cảnh nguy hiểm, y ôm mặt quằn quại. Bọn họ nhân lúc Tô Thống không thể phản kháng liền nhấc bổng y lên, ném xuống chiếc giếng cũ phía sau rặng trúc cách đó đôi bước chân. Lục Chính lôi ra khỏi rặng trúc một chiếc túi nhỏ, mở dây buộc thả thứ gì đó xuống miệng giếng.