Đợi Gió Đông Thổi Về Phương Bắc

Chương 17: Bữa Cơm Đoàn Viên




Ở viện phía đông, Lại Như Hương băng qua khoảng sân ẩm ướt sương, tiến nhanh đến phòng của tiểu thư nhà họ Tô. Một nô tỳ đứng hầu thấy bà ta bước vào lập tức hành lễ. Người trên giường nằm nghiêng mình quay lưng ra ngoài, chăn đắp cao, rèm lụa buông kín. Gió đông mang theo hơi lạnh ùa đến từng cơn, chốc chốc rèm lụa bị thổi bay phấp phới.

Nô tỳ đó đón ánh mắt như chứa câu hỏi của Lại Như Hương, liền hiểu ý cúi đầu thưa bẩm:

"Từ sáng đến giờ tiểu thư không chịu xuống khỏi giường, cứ trốn trong chăn chẳng màng ăn uống."

Lại Như Hương chín phần đã đoán ra được nguyên nhân nên vô cùng điềm tĩnh:

"Ta biết rồi."

Bà bảo:

"Các ngươi tạm thời lui xuống hết đi."

"Vâng." Các nô tỳ kính cẩn tuân lệnh.

Lại Như Hương đến bên giường của Tô Uyển Thư, vén rèm lụa lên rồi buộc lại gọn gàng. Thấy nàng ta vẫn chẳng hề để ý tới sự xuất hiện của bà, tay nắm chặt chéo gối, mắt thất thần như người lạc ba hồn bảy vía. Lại Như Hương yên tĩnh ngồi xuống mép giường:

"Chỉ một Tô Thống nhỏ nhoi mà đã khiến con sợ mất mật rồi sao?"

Nàng ta quay sang nhìn bà, trải qua cơn hoảng loạn chưa lâu vậy mà thần sắc Tô Uyển Thư đã tiều tụy đi nhiều:

"Mẫu thân, hắn thật sự là đại ca?"

"Con cũng đã chứng kiến chuyện ầm ĩ ngoài đường vào sáng nay, còn phải hỏi lại ta ư?" Như Hương nhỏ giọng đáp.

Câu trả lời của bà ta càng khiến Tô Uyển Thư hoảng hốt, nước mắt không tự chủ tuôn ra, lưỡi trở nên cứng đờ:

"Bây giờ chúng ta phải làm sao?"

Tô Uyển Thư cuống cuồng chụp tay bà, sợ hãi tới mức đứng ngồi chẳng yên:

"Nếu hắn nói hết tất cả chuyện năm đó với phụ thân, ông ấy sẽ giết chúng ta mất."

"Nó dám?" Bà ta mở to mắt đáp, âm giọng cứng cáp như đá.

"Nhưng..."

Răng môi Tô Uyển Thư run bần bật:

"Hắn chưa chết, hắn quay về là để tìm chúng ta trả thù."

Thấy nàng ta mỗi lúc càng kích động, còn tiếp tục sẽ mất kiểm soát. Lại Như Hương giữ hai vai của Tô Uyển Thư, vừa nhắc nhở vừa mệnh lệnh:

"Uyển Thư, bình tĩnh lại."

"Mẫu thân, chuyện này một khi bị phơi bày, tới tai thánh thượng sẽ vô cùng nghiêm trọng. Không những thế rất có thể còn liên lụy tới phụ thân."

Tô Uyển Thư khóc lóc:

"Con không muốn bị bắt giam vào nhà lao, chịu đủ cực hình thẩm vấn."

Lại Như Hương giữ lấy đôi bàn tay xua hoảng loạn trước ngực của Tô Uyển Thư, gắt gao nói:

"Chuyện đó ta sẽ không bao giờ để nó xảy ra."

Nàng ta chợt nín bặt, nỗi sợ hãi trên khuôn mặt xinh đẹp dần bị ánh lửa trong mắt Lại Như Hương thiêu đốt. Nàng ta sực tỉnh, nhận ra mẫu thân vẫn ở ngay bên cạnh. Dù trời đất này có không đáng tin đến mấy nàng ta vẫn còn có Lại Như Hương bao bọc, che chở. Từ nhỏ tới lớn chưa có thứ gì Tô Uyển Thư muốn mà bà ấy không thể lấy về cho nàng ta, cũng chưa từng khiến nàng ta phải thất vọng hay chịu thiệt thòi.

"Người có cách đối phó rồi ư?" Tô Uyển Thư mong đợi hỏi.

"Không có." Lại Như Hương bình tĩnh đáp.

Trông nét mặt nàng ta càng tồi tệ hơn, bà ấy vội tiếp lời:

"Nhưng bao năm qua ta nhẫn nhịn nhiều thế, cái danh "hiền đức phu nhân" đâu phải Thái Hậu chỉ thuận miệng gọi cho vui. Muốn hắt nước bẩn lên người ta cũng nên xem người đó có bao nhiêu bản lĩnh, hoặc hắn thật sự là một tên ngốc."

"Phải rồi." Thấy Tô Uyển Thư dường như tỉnh ngộ, nỗi hỗn loạn cũng từ từ dịu đi. Lại Như Hương kéo chiếc khăn nhỏ trong ống tay áo ra, thấm mồ hôi rịn đầy trên trán nàng ta.

Tô Uyển Thư nghĩ tới:



"Hơn nữa ngoại tổ phụ yêu thương mẫu thân như vậy, nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn danh tiếng của người bị hủy hoại. Có hầu phủ ở phía sau, ai dám to gan gây bất lợi cho người."

Trấn an được nàng ta, lòng Lại Như Hương yên tâm đôi chút. Bà vỗ vỗ lên mu bàn tay Tô Uyển Thư, dịu dàng khuyên:

"Ta biết con lo lắng, nhưng những ngày này nên cư xử bình thường với Tô Thống, tránh để phụ thân con nghi ngờ."

Nàng ta ngúng nguẩy, một tay lau nước mắt:

"Làm sao có thể bình thường được chứ. Chỉ cần nghĩ tới việc phải chạm mặt tên ngốc đó mỗi ngày là con đã thấy khó chịu vô cùng rồi."

"Từ nay trong nhà còn có người ngoài, con nên học cách cư xử cho cẩn thận đi." Bà ta đứng dậy.

Tô Uyển Thư hỏi:

"Ý người là cô gái đi bên cạnh Tô Thống? Lúc sáng con nghe nói phụ thân đã giữ cô ta ở lại."

Tỏ vẻ chẳng đón chào:

"Trong phủ vẫn còn chưa đủ rối rắm ư?"

Nhắc tới nàng sắc mặt Lại Như Hương liền phức tạp:

"Nữ nhân này không rõ lai lịch, những lời cô ta nói ta cảm thấy có chút mơ hồ. Đề phòng vẫn hơn."

Tô Uyển Thư nóng ruột:

"Mẫu thân, người định làm gì?"

Phong thái điềm tĩnh không thay đổi, bà ta khẽ nhếch môi cười:

"Cứ tạm thời quan sát trước đã, đợi đối phương bắt đầu lộ ra sơ hở rồi chúng ta mới hành động cũng chưa muộn."

Bà ấy trầm ngâm một lúc: Năm xưa ta có thể đẩy nó vào cửa Quỷ Môn Quan một lần. Phúc phần cũng lớn thật, vậy mà may mắn thoát chết trở về. Nếu còn không biết an phận...Thì đừng trách ta.

Ánh mắt rơi ở điểm vô định của Lại Như Hương trở nên đáng sợ và tàn nhẫn.

Bỏ qua những chuyện này, bà ấy bảo Tô Uyển Thư:

"Mọi người đều đang chờ ở thiện phòng để dùng cơm, chỉ còn thiếu mỗi con thôi đấy."

Lại Như Hương ân cần vòng tay ra sau lưng nàng ta, muốn đỡ Tô Uyển Thư xuống giường chải chuốt đầu tóc và thay y phục:

"Để mẫu thân giúp con."

Nàng ta thoát khỏi vòng tay bà, liền rút mình vào chăn:

"Con cảm thấy rất mệt, không muốn ăn gì cả."

"Hôm nay là bữa cơm đoàn viên mừng phụ thân con trở về, nên có mặt đầy đủ mới phải phép chứ." Bà ấy kiên nhẫn.

Tô Uyển Thư cuộn người trong chăn nói:

"Muốn ăn thì mọi người cứ ăn đi, con nuốt không trôi."

Tính khí đỏng đảnh của Tô Uyển Thư khiến Lại Như Hương có hơi nóng giận, nhưng nghĩ kỹ cũng đều do nuông chiều quá mức mà ra. Từ Tô gia cho tới nhà họ Lại, trong số những hậu bối thì Tô Uyển Thư là nữ tử duy nhất. Vì thế mọi người rất mực yêu thương nàng ta, từ nhỏ chưa từng phải chịu ấm ức. Không khuyên được Tô Uyển Thư ngồi dậy, Lại Như Hương chỉ đành thở dài.

Thiện phòng trong phủ tướng quân hôm nay đặc biệt ấm cúng, các hạ nhân ra vào liên tục, trên tay mỗi người đều mang theo đĩa thức ăn còn nóng hổi. Nhan Thi cùng người nhà họ Tô đã ngồi vào bàn, nói cười vui vẻ. Bên cạnh Tô Thiệu chừa hai chiếc ghế trống, một dành cho Lại Như Hương và một là chỗ của Tô Uyển Thư.

Thấy bà ấy đơn độc trở về, Tô Thiệu quay ra hỏi:

"Uyển Thư đâu?"

Lại Như Hương đáp:

"Con bé nói không khỏe, nên muốn nghỉ ngơi sớm."

Nhan Thi lễ độ đứng dậy:

"Xin hỏi tình hình sức khỏe của tiểu thư vẫn ổn chứ? Lúc nãy tiểu nữ đi ngang qua nhưng biết tiểu thư đang nghỉ ngơi, nên không dám làm phiền."



"Con bé không sao. Đa tạ Nhan cô nương có lòng. Ta đã sai người nấu chút gì đó thanh đạm mang tới cho nó rồi."

Lại Như Hương cười hiền thục:

"Nào, mau ngồi xuống đi." Bà ấy cùng nàng ngồi vào bàn.

Tô Thiệu lựa lời nói:

"Những năm qua Tô Thống ở nhà của cô nương, chắc hẳn cũng gây nên nhiều điều bất tiện?"

Nàng nhìn y. Ngôi nhà nhỏ ở dưới vực Vô Vọng cùng Dược Đức chợt hiện ra ngay trước mắt nàng:

"Huynh ấy là người ôn hòa, dễ tính. Từ khi Tô Thống đến, mái tranh vốn quạnh quẽ đó đã rộn rã hơn rất nhiều. Tổ phụ cũng có người bầu bạn."

Ông cười an ủi, tạm gác lại nỗi phiền lo:

"Ăn cơm thôi."

Ông niềm nở mời.

Đợi Tô Thiệu động đũa trước, Lại Như Hương mới từ tốn gấp một miếng cá hấp đưa đến gần bát của Tô Thống:

"Hôm nay ta đã dặn dò nhà bếp nấu toàn những món mà lúc nhỏ con thích ăn."

Tô Kỳ ngạc nhiên ngẩng đầu. Tô Thống ngừng nhai, lưỡng lự đôi chút rồi đưa bát ra hứng lấy. Hắn bứt rứt nhìn Lại Như Hương, rồi nhìn Tô Thống đưa miếng cá lên miệng. Cuối cùng cũng không nhịn được nữa:

"Ta thích ăn cá hơn, để phần ta."

Tô Kỳ chìa đũa cướp thức ăn trong bát của Tô Thống trước sự kinh ngạc của mọi người, rồi đẩy đĩa thịt gà bên cạnh sang cho y. Bản thân thì lùa một đũa lớn, ăn ngon lành. Thấy hắn hành động thô lỗ, Tô Thiệu có ý quở trách:

"Không biết phép tắc gì cả. Ta và mẫu thân con vẫn còn đang ngồi ở đây."

Lại Như Hương sượng cứng mặt mũi, vội vã chen vào:

"Phu quân, là do thiếp nhớ nhầm. Thống nhi từ nhỏ đã bị dị ứng với thịt cá."

Bà ấy làm vẻ tự trách:

"Xem ta đi, già cả lẩm cẩm rồi, việc quan trọng như vậy cũng quên mất. Suýt nữa thì hại con rồi."

Biểu cảm khổ tâm của Lại Như Hương vô cùng chân thật, không những khiến Tô Thiệu dễ dàng tin tưởng, mà ngay cả Tô Thống cũng thiếu chút bị mắc lừa.

Bà ta nói đỡ cho Tô Kỳ:

"Có lẽ thằng bé chỉ lo lắng cho đại ca thôi. Nó trước giờ đâu khéo thể hiện tình cảm, nên hành xử có hơi vụng về. Tướng quân, chàng đừng trách con."

Tô Thiệu ngại ngùng nói với nàng:

"Đã để cô nương chê cười rồi."

Nhan Thi đáp:

"Tướng quân đừng bận tâm. Trước đây tiểu nữ cũng có một ca ca tính tình phóng khoáng như nhị công tử."

Ông hỏi Tô Thống:

"Con cũng thật là, không thể ăn cá sao lại không nói?"

Y thoáng nhìn Lại Như Hương, đoán được bà ấy cố tình thăm dò mình. Tô Thống bèn giả ngốc:

"Dù sao đây cũng là tâm ý của mẫu thân, con không nỡ phụ lòng người."

Tô Thiệu thở dài:

"Trong số ba đứa con của ta, Tô Kỳ hoạt bát lanh lợi, tính khí bốc đồng, vẫn còn trẻ con. Uyển Thư xinh đẹp dịu dàng, nhưng đôi khi hơi bướng bỉnh, ỷ vào xuất thân từ phủ tướng quân, đằng sau có nhà ngoại tổ phụ yêu quý. Cho nên lắm lúc hành động ngang tàng."

Ông quay sang Tô Thống vừa thương vừa giận bảo:

"Chỉ có con, tính tình quá lương thiện và nhút nhát. Nói phúc là phúc, nhưng cũng là khuyết điểm lớn nhất."