Núi Ngự Vân, ngoại thành, Tịch Quốc.
"Mục đại nhân, nể tình ông là trung thần của Đại Tịch, giao ra thứ mà bổn vương cần ta sẽ không làm khó ông nữa." Lôi Hiển ngồi trên xe ngựa, gương mặt góc cạnh phủ dày hàn khí.
"Nhị Vương Gia, thứ ngài cần là gì?" Mục Chiêu Anh quỳ dưới đất. Bắt đầu từ giây phút phát hiện Lôi Hiển cho người bám theo sau, tám chín phần ông đã đoán được cuộc gặp gỡ này không mang thiện ý.
Lôi Hiển dời ánh mắt sang vẻ cung kính của ông, chậm rãi thốt ra hai chữ:
"Mật chỉ."
Ngay sau đó hai thị vệ bước tới giữ chặt Mục Ý và Mục Chiêu Anh. Nàng rất đỗi bất ngờ. Nhị Vương Gia mà nàng đem lòng yêu là một nam nhân cương trực, không màng đến hoàng vị, chỉ mong sống cuộc sống bình lặng ung dung, tránh xa tranh đấu quyền thế. Vậy mà hôm nay ở trước mặt nàng hắn nói hắn muốn có được mật chỉ:
"Nhị Vương Gia, ngài đuổi theo suốt năm dặm đường chỉ vì thứ ấy thôi ư?"
Hắn nhìn thấu tâm tư đơn thuần của nàng, tặc lưỡi đáp:
"Mục Ý, nàng vẫn cứ ngây thơ như vậy. Giang sơn Đại Tịch không thể một ngày không vua. Nay phụ hoàng lâm trọng bệnh, hoàng đệ còn nhỏ tuổi, tính cách lại quá yếu đuối nhu nhược. Ta sao có thể bỏ mặc an nguy của xã tắc."
Mục Chiêu Anh vô cùng bình tĩnh:
"Nhị Vương Gia, lý do gì ngài cho rằng mật chỉ của thánh thượng đang nằm trong tay thần?"
Nam nhân trên xe ngựa thong dong phẩy chiếc quạt thư pháp, đôi môi mỏng hơi nhếch cười:
"Mục đại nhân trung thành, cơ trí rất được lòng phụ hoàng. Nếu gặp phải chuyện khiến người băn khoăn, không thể đưa ra quyết định dứt khoát phụ hoàng sẽ gọi ông vào cung. Trước khi phụ hoàng nghỉ ngơi dưỡng bệnh cũng hỏi qua ý kiến ông để chọn người nhiếp chính."
"Thần tự biết mình tài hèn sức mọn, được san sẻ ưu phiền cùng thánh thượng lấy đó làm diễm phúc."
Ông giả ngốc:
"Nhưng mật chỉ mà Nhị Vương Gia muốn, bản thân thần cũng chưa từng thấy qua,..."
Hắn cướp lời Mục Chiêu Anh:
"Không vòng vo nữa."
Giọng chậm lại:
"Ta nghe nói phụ hoàng đã chọn được người kế vị, đề phòng bất trắc nên giao mật chỉ thật sự cho Mục đại nhân ông cất giữ."
Mục Chiêu Anh vờ như bị hắn làm cho kinh hồn bạt vía, lật đật cúi đầu:
"Mật chỉ là thứ hệ trọng của quốc gia và hoàng tộc, sao thánh thượng có thể tùy tiện giao nó vào tay một Lễ Bộ nhỏ bé như thần. Vương Gia, không biết ngài đã nghe được tin đồn này từ đâu?"
Hắn gập "phạch" chiếc quạt, ám chỉ bảo:
"Mục đại nhân, biết thức thời mới là người thông minh."
Lôi Hiển nhìn Mục Ý sau lưng ông:
"Chẳng bao lâu nữa nàng ấy sẽ trở thành vương phi của ta, thân càng thêm thân. Nếu ta thuận lợi đăng cơ cũng là nhờ công lao của ông không nhỏ. Vậy tại sao ông không giúp người của mình."
"Bỉ ổi." Mục Ý căm phẫn mắng.
Hai thị vệ hung hãn ấn vai nàng xuống, quát:
"Hỗn xược."
Tát nàng một bạt tai xem như trừng phạt.
"Nhị Vương Gia, thần quả thật chưa từng nghe hoàng thượng nhắc đến mật chỉ nào cả. Mong ngài minh xét." Mục Chiêu Anh cúi đầu sâu hơn.
Lôi Hiển bước xuống xe ngựa, ngoắc tay lệnh cho thị vệ khống chế Mục đại nhân. Hắn rút đoản kiếm trên thắt lưng ra, kề vào cổ Mục Chiêu Anh:
"Ông đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt."
"Hóa ra từ đầu tới cuối ngài tiếp cận ta đều vì mục đích?" Nàng như vừa tỉnh ngộ.
Hắn đến ngồi xổm trước mặt nàng, đưa ngón tay nâng cằm nàng:
"Làm sao đây, bổn vương đã vô tình tổn thương nàng rồi."
"Ngài từng nói rằng yêu ta, muốn răng long đầu bạc cùng ta."
Mục Ý đau đớn hỏi:
"Thực chất là lợi dụng ta để truy tìm tung tích của mật chỉ?"
Hắn cười, ánh mắt trở nên âm hiểm:
"Bị nàng đoán trúng rồi."
Mục Ý đỏ mắt, dùng chút hy vọng cuối cùng còn sót lại hỏi hắn:
"Từ trước đến nay, có khoảnh khắc nào ngài đã thật lòng rung động với ta chưa?"
"Rung động?" Lôi Hiển lặp lại lời nàng bằng giọng mỉa mai.
Hắn vươn ngón tay miết mạnh vết bớt to xấu xí trên mặt nàng:
"Với dáng vẻ này sao?"
Lôi Hiển bật cười như vừa nghe thấy một câu nói hài hước. Tràng cười của hắn độc địa tựa dung nham dội từng hồi vào trái tim nàng, vừa nóng cháy da bỏng thịt, vừa đau tận xương tủy.
Lửa giận từ sâu trong lồng ngực bùng phát. Mục Ý cắn ngón tay của Lôi Hiển, chặt tới mức máu me be bét tràn qua kẽ răng nàng, xộc lên vị tanh tưởi, bị đánh cũng chẳng chịu buông:
"Ta hận ngài."
Hóa ra niềm kiêu hãnh bấy lâu chỉ đổi lại được sự dối trá, mưu tính. Cảm giác bị người mình yêu lợi dụng và phản bội đang dần dìm chết bao ký ức đẹp đẽ trong nàng. Vì sao ngay từ đầu bản thân nàng lại không nhận ra. Nàng sai rồi, một bước đi sai đã kéo theo phụ thân cùng rơi vào nguy hiểm.
Hắn nghiến răng quát nàng:
"Bỏ ra, tiện nhân."
Thị vệ khống chế cơ hàm nhỏ mỏng của nàng, Lôi Hiển mới giữ được ngón tay không bị đứt lìa:
"Đồ điên."
Mục Chiêu Anh đau xót gọi nàng:
"Ý nhi."
Lôi Hiển kiểm soát cơn tức giận, dửng dưng nhìn máu tươi trên tay mình nhỏ từng giọt từng giọt xuống lưỡi đoản kiếm:
"Mục đại nhân, bổn vương cho ông hai lựa chọn."
Hắn đón chiếc khăn từ tay thị vệ, cẩn thận lau vết thương:
"Một là tự ông giao ra chìa khóa của cánh cửa thạch thất. Tính mạng được bảo toàn, sau khi ta thành công kế vị cũng sẽ không bạc đãi phụ tử các người."
Hiểu ra Lôi Hiển đã tìm được nơi cất giữ mật chỉ, nhưng vì không có cách nào đi vào bên trong nên mới nóng vội tới gặp ông. Mục Chiêu Anh nghe đến đây thì chẳng còn muốn làm bộ làm tịch khom lưng cúi đầu nữa, ông đứng dậy:
"Hai là gì?"
Hắn lạnh lùng cười bằng khuôn mặt sát khí nồng đậm, chầm chậm nhả ra một chữ:
"Chết."
Mục Chiêu Anh điềm tĩnh đáp:
"Thần không biết mật chỉ nào cả."
"Thật cứng miệng." Hắn ngồi xuống ghế gỗ đặt cạnh xe ngựa. Lệnh cho thị vệ theo cùng dùng hình với Mục đại nhân. Một bên khống chế Mục ý không cho nàng có cơ hội cản trở.
Từng trận roi liên tục trút xuống thân thể nhiều bệnh tật của Mục Chiêu Anh, mỗi đòn đánh đều để lại vết thương tươm máu. Mục đại nhân nửa chữ cũng chẳng kêu la, cắn răn chịu đựng.
"Dừng lại, đừng đánh nữa."
Mục Ý gào khóc:
"Lôi Hiển, tự ý dụng hình với mệnh quan triều đình là phạm pháp của Tịch Quốc."
"Mục Chiêu Anh có hành vi phạm thượng với bổn vương, đáng phạt." Hắn thản nhiên trả lời.
Nếu nàng không quá tin tưởng hắn, có mắt mà như mù thì đã không liên lụy đến phụ thân nàng. Mục Ý cướp thanh kiếm của thị vệ, vung loạn xạ khiến thị vệ đó phải tách ra né đường kiếm. Nàng xông thẳng tới chỗ Lôi Hiển muốn uy hiếp hắn. Nhưng nàng không biết võ công, cũng chẳng nhanh nhẹn bằng hắn, nên bị Lôi Hiển đá vào bụng một đòn, ngã đau xuống đất.
Nàng càng vùng vẫy muốn đến chỗ phụ thân, thị vệ bên cạnh càng giữ chặt nàng. Mục Ý bất lực giương mắt nhìn phụ thân bị Lôi Hiển áp bức. Âm thanh roi vụt lên da thịt phát ra chói tai, tiếng nấc cố nhịn cơn đau của Mục Chiêu Anh xát từng hồi vào lòng nàng, đau đớn như có ai cào xé dữ dội. Mục Ý ngồi đổ gục trên đất:
"Lôi Hiển, ta nói. Ngươi dừng lại đi."
Hắn kiêu ngạo nhìn nàng rồi giơ tay ra hiệu cho thị vệ ngưng dùng hình. Mục Ý được buông lỏng kìm kẹp, nàng chạy nhanh tới chỗ Mục Chiêu Anh đang quỳ:
"Phụ thân, con gái có tội. Đều tại con ngu ngốc." Đau lòng không cầm được nước mắt.
"Ý nhi."
Ông thì thào:
"Không được nói."
"Phụ thân."
Ông lau lệ cho nàng, máu tươi nhuộm bẩn gương mặt trong trẻo:
"Con nhất định phải ghi nhớ, minh quân giúp giang sơn phồn thịnh, bá tánh ấm no an ổn. Hôn quân có thể khiến nước mất nhà tan. Mẫu thân con đã hy sinh trong chiến tranh tàn khốc, đổi mạng sống của mình để giúp thánh thượng giành lại giang sơn. Bà ấy là nữ tướng anh dũng nhất mà ta từng gặp."
Mục Chiêu Anh bí mật nhét chìa khóa thạch thất cho nàng, kiên định nói:
"Ta cùng mẫu thân con cả đời trung thành với thánh thượng. Con là con gái của bà ấy, không được làm điều gì bất lợi cho Đại Tịch."
"Phụ thân." Nàng nức nở.
"Đã nhớ chưa?" Mục đại nhân hỏi nàng.
Mục Ý gật đầu:
"Con gái nghe lời dạy bảo của phụ thân."
Ông gật gù xem như yên tâm đôi phần, tròng mắt hơi ửng đỏ. Quay sang nói với Lôi Hiển:
"Nhị Vương Gia, thần bằng lòng cùng ngài đến thạch thất."
Biết rõ hắn là loại người thâm độc, dù ông có giao ra chìa khóa thì sau khi đạt được mục đích Lôi Hiển cũng không dại gì để lại hậu họa, mà sẽ lập tức diệt khẩu. Để bảo vệ nàng, Mục Chiêu Anh đưa ra một điều kiện:
"Hãy để Ý nhi an toàn rời đi trước."
Lôi Hiển nghĩ ngợi rất nhanh:
"Được."
Ném vào mặt ông một lời cảnh cáo:
"Nếu ông giở trò thì ta sẽ mang thi thể hai người trở về kinh thành."
"Ngài dám." Mục Ý lườm hắn.
Lôi Hiển trở vào xe ngựa:
"Lễ Bộ Thượng Thư cùng con gái trở về thăm quê nhà, không may trên đường gặp phải sơn tặc ở núi Ngự Vân, bị chúng sát hại. Lý do này có lẽ sẽ khiến phụ hoàng thương tiếc cho một trung thần lắm đấy."
Hắn đón ánh mắt căm thù của nàng, tâm trạng càng cảm thấy hưng phấn. Lôi Hiển ra lệnh:
"Thả người."
Các thị vệ xung quanh nới lỏng vòng vây.
"Ý nhi, lát nữa rời khỏi nơi này có thể chạy bao xa thì cứ chạy, không được quay đầu." Mục Chiêu Anh căn dặn nàng.
Cơn run trong vô thức ùa tới, nàng không đoán được tiếp theo Mục Chiêu Anh muốn làm gì, chỉ biết nỗi sợ hãi và lo lắng nhân lên vạn lần. Nàng không nỡ:
"Phụ thân."
"Đi đi." Ông giục nàng.
Mục Ý chần chừ, chẳng hiểu vì sao nàng linh cảm chỉ cần quay lưng lại là vĩnh viễn cách biệt:
"Người sẽ về tìm con chứ?"
"Ý nhi ngoan, đi đi con." Mục Chiêu Anh bảo nàng.
Mục Ý nắm chặt tay ông. Mục Chiêu Anh quát to:
"Đi."
Nàng từ từ lùi lại, lệ lã chã rơi. Trong tầm mắt của Lôi Hiển, Mục Ý như chú thỏ nhỏ ngây thơ, không hề mang sự đe dọa hay chút bản lĩnh phản kháng nào. Chỉ cần hắn muốn, bất kể là lúc nào hắn cũng có thể vươn tay tới bóp chết nàng.
"Lôi Hiển, nếu phụ thân ta xảy ra mệnh hệ, dù phải liều mạng, hay trở thành cô hồn dã quỷ cũng sẽ không tha cho ngài." Mục Ý dùng hết can đảm và lòng thù hận nói với hắn.
Lôi Hiển cười "hừ" bằng vẻ khinh thường. Rồi buông rèm cửa xe ngựa.
Đợi đến khi đi được một đoạn khá xa, Mục Ý mới to gan ngoảnh đầu lại. Nàng nhìn thấy Mục Chiêu Anh đang dõi theo nàng, dáng hình quắc thước nay liêu xiêu ở giữa con đường như không đứng vững. Ông mỉm cười với nàng, nụ cười dịu hiền như bao lần nàng ngoan ngoãn vâng lời. Mục Chiêu Anh cướp kiếm trên tay thị vệ, tự vẫn.
"Phụ thân." Mục Ý kích động hét lên, nàng gần như ngừng thở khi chứng kiến Mục Chiêu Anh ngã quỵ xuống đất. Ông nằm trên vũng máu, mở to khẩu hình miệng, nói với nàng:
"Chạy đi."