[Ngoại truyện]
Lần đầu tiên tôi thấy Giản Đồng là ở dưới khu nhà của giáo viên.
Có một con mèo hoang ở đó, khi rảnh rỗi tôi sẽ đi cho nó ăn.
Hôm đó tôi đi trễ một chút và thấy một cô gái đang ngồi xổm ở góc nhỏ quen thuộc.
Trong tay cô ấy cầm một thanh thức ăn cho mèo và còn hăng hái nói chuyện với nó.
Cô ấy rất xinh đẹp, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt đã gần như làm tôi chói mắt.
Cô ấy còn tự xưng là mẹ của con mèo đó.
Nghĩ đến việc tôi cũng thường tự xưng là ba, tôi bỗng nhiên có chút ngượng ngùng.
Tôi gặp lại cô ấy lần nữa là ở quán trà sữa trong trường.
Cô ấy ngồi gần cửa sổ với bạn thân, tươi cười không biết đang nói chuyện gì.
Thực ra tôi không thích uống trà sữa, nhưng khi nhìn thấy cô ấy qua lớp kính, chân tôi lại tự động bước vào.
Sau khi gọi đồ uống, trong lúc đang xếp hàng chờ, tôi vờ như lùi lại một chút.
Tôi nghe cô ấy nói: “Mình biết làm sao bây giờ? Năm người cùng theo đuổi, mình cũng là bất đắc dĩ mà.”
Tôi giật mình.
Nhưng với một cô gái như cô ấy, được yêu thích cũng là chuyện bình thường thôi.
Bỗng nhiên lại nghe thấy giọng bạn cô ấy hậm hực: “Đây là lý do cậu hiến mạng cho người chơi kém à?”
Hóa ra là đang nói về game.
Tôi không nhịn được bật cười.
Về sau, tôi bắt đầu chơi game lại, cũng không biết là vì lý do gì.
Khi lướt qua trang confessions, tôi thấy tên cô ấy trên một bài viết tỏ tình, lúc đó tôi mới biết cô ấy là Giản Đồng.
Nhìn cái tên này, trong lòng tôi bỗng có cảm giác kỳ lạ.
Sau này tôi mới biết, cảm giác đó gọi là rung động.
Tôi bắt đầu cố ý xuất hiện trước mặt cô ấy, dùng mọi cách để tìm hiểu các môn có thể học chung với cô ấy.
Dù chúng tôi học khác chuyên ngành, nhưng cuối cùng tôi cũng tìm được một môn tư tưởng chính trị để được cùng học với cô ấy.
Biết cô ấy mỗi thứ năm đều đến phòng đàn để luyện tập, tôi cũng chọn cùng thời điểm đó để đến đó đi loanh quanh.
Nhưng cô ấy dường như chưa bao giờ chú ý đến tôi.
Cho đến một lần, tôi thấy cô ấy ở cửa phòng đàn, ngó nghiêng với vẻ mặt hoảng loạn.
Tôi cuống lên, muốn nhanh chóng bước đến, nhưng lại sợ ý đồ quá rõ ràng, đành phải kiềm chế bước đi của mình, cố tỏ ra bình thản.
Khi đến gần, tôi mới phát hiện, phía sau quần jean của cô ấy có một vết đỏ.
Không nói một lời, tôi cởi áo khoác của mình buộc vào cho cô ấy.
Phản ứng của cô ấy lúc đó hơi ngơ ngác.
Sợ cô ấy nghĩ tôi là kẻ biến thái, buộc xong tôi liền vội vàng bỏ chạy, còn cố làm dáng sao cho lưng mình trông thật ngầu.
Tôi thích chơi bóng rổ mỗi khi rảnh, sau khi chơi xong còn cùng bạn bè đi ăn một bữa.
Hôm đó, tôi bất ngờ thấy một bóng dáng quen thuộc ở ngoài sân bóng.
Một bóng dáng mà tôi chỉ cần nhìn một cái là nhận ra ngay.
Hơn nữa, tôi còn có cảm giác là cô ấy đang nhìn tôi.
Tôi bắt đầu chú ý đến hình tượng của mình, phát huy hết khả năng, còn bị bạn bè trêu chọc một phen.
Kết thúc trận đấu, tôi không đi ăn cùng bạn bè.
Họ hỏi tôi định làm gì, tôi nói có việc lớn cần làm.
Nhưng tôi lại sợ mình tự đa tình, nên lặng lẽ đi qua bên cạnh cô ấy mà không dám bắt chuyện.
Không ngờ cô ấy lại đi theo tôi suốt quãng đường.
Tim tôi cũng đập loạn nhịp suốt cả quãng đường.
Đến gần ký túc xá, tôi không chịu được nữa, quay lại hỏi cô ấy có chuyện gì hay không.
Kết quả là cô ấy ngẩn ra một chút rồi nói: “Cậu ơi, cậu đi giày giả hả?”
Với người luôn có sự chú trọng về giày như tôi, khoảnh khắc đó tôi không biết nói gì.
Nhưng đầu óc tôi nhanh chóng xử lý tình huống, lập tức nắm lấy cơ hội hiếm hoi này.
Tôi cố tình giả vờ hoảng hốt, kéo cô ấy ra một chỗ, nhờ cô ấy giữ bí mật và thêm cô ấy vào danh sách bạn bè trên WeChat.
Sau hôm đó, tôi thấy trên confessions có người nói chúng tôi là một cặp, tôi âm thầm vui mừng rất lâu.
Cô ấy hỏi tôi có cần làm rõ không.
Tôi đâu cần.
Vì sự nhầm lẫn này, cuối cùng tôi có lý do chính đáng để quan tâm cô ấy.
Tôi đưa bữa sáng cho cô ấy, mua trà sữa cho cô ấy, và cùng cô ấy chơi game.
Cô ấy từ chối, tôi liền nói tôi sẽ không có cảm giác an toàn, mặt dày bắt cô ấy chấp nhận.
Trong quá trình đó, đã có rất nhiều chuyện thú vị xảy ra.
Tên game của cô ấy rất đặc biệt, chú thích những hình ảnh cô ấy chụp luôn rất hài hước.
Vào một lần chơi game, tôi phát hiện mình đã ghép trúng cô ấy, thấy cô ấy tôi hồi hộp vô cùng, tôi vội vàng thể hiện kỹ năng, nhưng vì quá hồi hộp nên không chơi tốt.
Chắc cô ấy quên tắt micro, tiếng lẩm bẩm của cô ấy tôi nghe thấy rõ mồn một.
Nếu là người khác, có thể tôi sẽ tức giận thật.
Nhưng là cô ấy, tôi lại chẳng thấy giận chút nào.
Tôi vào xem trang cá nhân của cô ấy, mỗi bức ảnh selfie đều đẹp đến mức làm trái tim tôi rung động.
Có lẽ cô ấy không hề muốn tin đồn đó tiếp tục lan truyền.
Tôi bắt đầu không biết phải đối mặt với cô ấy thế nào, cũng bắt đầu cảm thấy khó xử với những suy nghĩ của mình.
Sau nhiều lần đắn đo, tôi vẫn quyết định gặp cô ấy.
Nếu cô ấy muốn làm rõ sự việc, tôi sẵn lòng phối hợp.
Nhưng cô ấy lắc đầu, chắc là sợ tôi không vui.
Tôi quyết định kìm nén những suy nghĩ linh tinh của mình, cố gắng tỏ ra là một người bạn bình thường.
Sự gần gũi trong mối quan hệ của chúng tôi, từ trước đến giờ, hóa ra chỉ là tôi tưởng tượng, tự biên tự diễn.
Vì vậy, tôi cũng không tự tin đến mức nói với cô ấy về sinh nhật của mình.
Nhưng vào đúng ngày hôm đó, cô ấy lại xuất hiện.