Đôi Đũa Lệch

Chương 74





Trương Huy chính là cảnh sát Trương phụ trách thẩm vấn hôm đó, ông ấy từng nói nếu có chuyện gì sẽ còn liên hệ lại. Hạng Tây vốn cảm thấy chuyện này nói ra hết thì hẳn là không còn liên quan gì mình nữa, nhưng hiện tại lại đột nhiên nhận được điện thoại của cảnh sát Trương, cậu chợt thấy sợ hãi.


Là Bình thúc bị họ bắt rồi, hay là vẫn chưa bắt được lại còn phát sinh thêm chuyện?


"Tôi biết cái gì đều đã nói hết rồi." Giọng Hạng Tây còn có chút chột dạ, nhìn qua Trình Bác Diễn: "Còn có chuyện gì..."


Trình Bác Diễn đi đến bên cạnh cậu ngồi xuống, nhìn cậu rồi dùng khẩu hình miệng nói: "Đừng gấp."


"Không phải chuyện này." Trương Huy nói: "Đừng lo lắng, là chuyện của cậu, tôi suy xét tình huống của cậu một chút, tình huống của cậu và Lý Man Đầu khác nhau..."


Lý Man Đầu? Hạng Tây ngẩn người rồi mới phản ứng lại là cảnh sát Trương đang nói đến Man Đầu.


"Cậu muốn tìm được cha mẹ tương đối khó khăn, thế nhưng có thể giải quyết chuyện thân phận trước." Cảnh sát Trương nói: "Cậu đi một chuyến đến đồn công an Triệu Gia Diêu, tôi đã liên hệ bên đó rồi, cậu nói tình huống cụ thể của mình cho bọn họ một chút... Cậu không biết nguyên quán, không hộ tịch, cũng không có giấy khai sinh, sẽ thuộc về diện trẻ mồ côi vô gia cư. Với loại vô gia cư này sẽ có các chính sách đăng ký hộ khẩu..."


"Vậy tức là tôi có thể đi làm được?" Hạng Tây chợt đứng lên, đôi chút khó chịu của cậu khi bị cảnh sát Trương đặt chung với những người vô gia cư trong nháy mắt bị niềm vui mừng che khuất: "Tôi có thể có chứng minh thư sao?"


"Lưu trình cụ thể cậu phải đi tìm hiểu một chút, có thể sẽ hơi rắc rối, bởi vì cậu không có tài liệu chứng minh nào..."



"Không sao, không sao!" Hạng Tây như reo lên nói: "Rắc rối cũng không sao! Chỉ cần có thể làm là được!"


"Vậy trong giờ làm việc cậu đi hỏi thử đi..." Cảnh sát Trương còn nói thêm vài cậu, nhưng Hạng Tây cũng không còn nghe rõ là gì nữa. Đầy đầu cậu đều là có thể đi làm, dù có chút rắc rối nhưng thật sự có thể làm được!


"Chúc cậu thuận lợi." Nghe được câu cuối cùng của cảnh sát Trương cậu mới hồi phục lại tinh thần.


"Cảm ơn ngài!" Hạng Tây nói với điện thoại.


"Chuyện gì vậy?" Trình Bác Diễn chờ cậu cúp điện thoại mới hỏi một câu.


"Cảnh sát Trương nói em đến Triệu Gia Diêu một chuyến! Nói là người vô gia cư có thể làm hộ khẩu này kia." Hạng Tây rất vui vẻ. Ngày hôm qua Trình Bác Diễn vừa hỏi bạn học còn đang đợi tin tức, cậu chưa từng nghĩ đến chuyện này sẽ có hy vọng, hiện tại nhận được cuộc điện thoại này, tay cũng run rẩy: "Ngày mai em sẽ đi hỏi một chút."


"Chuyện này còn phải cần cảnh sát hỗ trợ mới nhanh được." Trình Bác Diễn nở nụ cười, Hạng Tây cả mặt tươi cười cũng khiến anh vui vẻ: "Ngày mai là cuối tuần người ta không đi làm đâu, thứ hai anh đi với em?"


"Anh không đi làm sao?" Hạng Tây nhìn anh.


"Anh có thể... xin nghỉ phép?" Trình Bác Diễn nói.



"Thôi quên đi, lúc đi làm anh còn phải rút ngắn thời gian đi tiểu nữa, còn xin nghỉ cái gì." Tâm tình Hạng Tây rất tốt, phất phất tay: "Em tự mình đi, trước xem phải làm thế nào đã."


Trình Bác Diễn đúng thật là không dám xin nghỉ, mà có xin cũng không chắc xin được, anh suy nghĩ: "Vậy nếu có thắc mắc gì cũng phải gọi anh, không biết thì hỏi thêm."


"Em biết rồi!" Hạng Tây vẫn cười: "Em cũng không ngốc mà."


"Anh thấy em cũng đang choáng váng rồi." Trình Bác Diễn thấy cậu cười cũng muốn cười theo.

Hạng Tây đi tắm rửa một lát, sau khi đi ra lại nói liên miên với Trình Bác Diễn: "Anh nghĩ xem em sẽ phải điền tài liệu gì?"


"Chắc là sẽ cho em điền bảng này kia, sau đó căn cứ vào đó đi tìm tài liệu, xác nhận của ủy ban cư trú, đóng dấu rồi phê duyệt, sau đó là đăng ký hộ khẩu ở đâu. Ngày hôm qua, bạn học của anh có nói, có thể đăng ký ở viện phúc lợi địa phương gì đó, sau đó có thể làm chứng minh thư." Trình Bác Diễn ôm cậu, một bên lấy ngón tay nhẹ nhàng xoa tóc cậu, một bên chậm rãi nói: "Anh còn muốn hỏi xem có thể đặt ở chỗ anh..."


"Chỗ anh?" Hạng Tây ngẩn người: "Ở chỗ anh sao đặt được?"


"Không biết." Trình Bác Diễn cười: "Quan trọng là không biết điền quan hệ như thế nào, người thân hay bạn đời mới được, nếu không anh điền cha con..."


"Anh nghiền quá ha!" Hạng Tây vui vẻ, cười nửa ngày mới nhẹ nhàng xoa mặt mình: "Thật không nghĩ tới, lại có một ngày em có thể thảo luận vấn đề làm hộ khẩu với anh, đúng thật là... không nghĩ tới mà."


"Anh đi tắm đây." Trình Bác Diễn cười nói: "Một lát có đồ cho em."


"Đồ gì?" Hạng Tây hỏi, có chút do dự: "Mới nãy em thấy chủ nhiệm Hứa cho anh một cái túi..."


Cậu nói được một nửa thì dừng, chủ nhiệm Hứa sẽ cho cậu đồ gì sao, cậu thật sự không dám tin, trong lòng bỗng có chút xấu hổ.


"Quan sát cẩn thận nhỉ." Trình Bác Diễn đi vào phòng ngủ cầm quần áo ra: "Chính là cái đó, lát nữa tắm xong chúng ta cùng xem."


"Thật vậy sao?" Hạng Tây nhìn anh: "Cái túi kia của chủ nhiệm Hứa..."


"Ừm." Trình Bác Diễn gật đầu: "Là quà tặng em."


"A!" Hạng Tây lên tiếng, thanh âm cũng nâng lên vài độ.


Trình Bác Diễn đi vào phòng tắm, cậu liền bật dậy, đến bên bàn, nhìn chằm chằm vào cái túi nhỏ* kia, còn đưa tay ra sờ. Cái túi có màu sắc rực rỡ, tất cả đều là những khối hình vuông màu sắc, được in chữ tiếng Anh, viết gì thì cậu không hiểu.

(*)Chương trước edit lộn là túi lớn :