Đôi Đũa Lệch

Chương 21: (beta lần 1)





Hạng Tây bị Trình Bác Diễn xách tới ngồi trên ghế sô pha, mới nãy vừa bị va đập trúng trán, không bao lâu thì đã sưng lên.


"Cầm cái này chườm lên." Trình Bác Diễn cầm cái túi chườm đá nhỏ để lên trên trán cậu: "Tự mình làm."


"Ái ái ái, đệch cái này lạnh quá em chịu không nổi." Hạng Tây nói, muốn nhíu mày cũng không được, vừa chau mày đã đau: "Em không sao đâu, dù sao cũng không đau, sưng thì cứ sưng thôi."


"Sưng lên sẽ đau, dùng miếng urgo nhỏ của cậu muốn che cũng che không hết." Trình Bác Diễn nhìn cậu: "Cậu đỏm dáng như vậy, giờ không còn tóc Mohican, trên trán lại bị sưng như kia, cậu chịu được sao?"


Hạng Tây suy nghĩ, chậc một tiếng, không tình nguyện đè túi chườm nước đá xuống: "Chỉ là em muốn ăn mì trước thôi mà, mì để lâu sẽ đóng thành tảng sẽ khó ăn."


"Không sao." Trình Bác Diễn nhìn vào hai chén mì đặt trên bàn: "Nấu ra tới giờ đã đóng thành tảng luôn rồi."


"Ầy." Hạng Tây nhìn thoáng qua: "Anh trai, tay nghề của anh cũng dữ dội ghê..."


"Từ từ ăn đi." Trình Bác diễn đưa đũa cho cậu: "Nếu cảm thấy đặc quá thì... cậu thêm một ít nước, với một ít nước tương nữa."


"...Em sẽ ăn thử." Hạng Tây cầm lấy đũa.


Lúc nhận đũa cậu đụng trúng tay Trình Bác Diễn, Trình Bác Diễn ngẫn người, đột nhiên bắt lấy tay cậu một phát.


Tay Trình Bác Diễn lành lạnh, ngón tay hữu lực, Hạng Tây đột nhiên bị anh bắt lấy một cái bị dọa sợ không nhẹ, rút tay hai cái cũng không rút ra được, cậu trừng mắt nhìn Trình Bác Diễn:" Anh trai... Bác sĩ Trình... Làm gì vậy?"


Trình Bác Diễn không nói chuyện, nhéo lòng bàn tay cậu, lại sờ soạng sau ót của cậu một cái, lúc này mới buông lỏng tay cậu ra, xoay người kéo ngăn kéo tủ bên cạnh, lấy một cái hộp nhỏ ra.


"Cậu sốt rồi." Trình Bác Diễn tìm trong hộp ra một cái nhiệt kế đưa cho cậu: "Đo nhiệt độ một chút xem."


"Ồ! Làm em sợ hết hồn, còn tưởng là..." Hạng Tây cầm nhiệt kế qua, nhẹ nhàng thở ra, ngồi xuống ghế: "Em ăn hết mì rồi mới đo nha. Anh xem mì đều đã như vậy rồi, đo nhiệt độ xong phỏng chừng ngay cả người không kén ăn như em cũng ăn không vô đâu."


"Đo trước đã." Trình Bác Diễn nói một câu đơn giản, ngồi đối diện cậu bắt đầu ăn mì, ăn được hai cái thì nói: "Mì này hiện tại cũng đã không ai có thể nuốt trôi rồi."


"Em không để ý đâu." Hạng Tây kẹp nhiệt kế dưới nách trái, lại dùng tay trái cầm túi chườm đá chườm lên đầu, dùng tay phải, bắt đầu ăn mì: "Anh trai, nhà anh cao cấp như vậy, sao vẫn còn dùng cái nhiệt kệ loại cũ này, bây giờ không phải bệnh viện đều sử dụng súng đo nhiệt độ sao, để ở phía sau ót bắn một phát là biết nhiệt độ rồi."


"Thủy ngân chuẩn hơn." Trình Bác Diễn ăn vài miếng mì rồi đặt đũa xuống.


Hạng Tây nhìn Trình Bác Diễn, đoán là do quá khó ăn nên anh không tiếp tục ăn nữa, tay nghề này đúng là tứ mã nam truy mà.


Nhưng đối với Hạng Tây mà nói, mì này cậu đều có thể ăn hết. Từ nhỏ cậu đã ăn uống tùy tiện, nếu tâm trạng Bình thúc không tốt, liên tục vài ngày cậu không có cơm ăn cũng là bình thường, đến lúc được ăn cậu cũng không quan tâm đến mùi vị của thức ăn, cứ như bị mất vị giác vậy.


Mì này trừ bỏ mùi vị có chút đả thương người, vị mặn cũng bình thường, bên trong còn có rất nhiều lạp xưởng, xem như không tệ.


Hạng Tây ăn hết mì, để đũa xuống, nâng tay lau miệng: "Cũng ngon mà, chỉ là mì bị nguội không dễ ăn thôi."


"Tôi xem nhiệt độ xem." Trình Bác Diễn đưa tay, Hạng Tây lấy nhiệt kế ra đưa cho anh, anh nhìn qua, nhíu mày:"Cậu cũng cố gắng thật đấy, sốt tới 38 độ rồi mà còn có thể ăn uống như vậy."

"38 độ là cao lắm hả? Vậy bình thường là bao nhiêu?" Hạng Tây sờ sau gáy của mình, sờ không ra cảm giác gì.


"36 độ 5." Trình Bác Diễn trả lời: "Cậu ngay cả nhiệt độ bình thường của cơ thể là bao nhiêu cũng không biết?"


"Em không biết nhiều." Hạng Tây chẳng hề để ý trả lời: "Dù sao cho đến bây giờ em cũng chưa từng bị sốt... mà có sốt cũng không ai biết."


"Đi với tôi đến bệnh viện." Trình Bác Diễn đứng lên: "Chân cậu có gì... không thoải mái không?"


"Không có đâu." Hạng Tây vén ống quần lên, m khoe chân của mình ra cho Trình Bác Diễn xem:" Anh xem, vẫn rất tốt."


"Thay quần áo đi, đi bệnh viện." Trình Bác Diễn dọn dẹp chén trên bàn xong: "Cậu cũng không bị cảm mạo, bỗng nhiên lại phát sốt nên đi kiểm tra xem một chút."


"Em... Không cần đâu." Hạng Tây rất do dự, vừa nhắc tới bệnh viện, cậu đã nhớ tới mình còn thiếu Trình Bác Diễn quá nhiều tiền, khám bệnh một lần vô cùng tốn kém, cậu luyến tiếc: "Khoảng thời gian trước em ho khan cũng không lo, cứ như vậy rồi tốt thôi."

"Ho khan?" Trình Bác Diễn nhìn cậu: "Khi nào?"


"Trước khi anh đến vài ngày, ho nữa tháng, không còn cảm giác gì thì tốt rồi." Hạng Tây nói: "Em từ nhỏ cho đến lớn mấy loại bệnh vặt này đều có thể tự mình qua được mà."


Tuy nói Hạng Tây cảm thấy mình không có cảm giác gì, phát sốt cũng không cảm thấy khó chịu, còn không bằng đẩy cửa bị đụng đầu một tí, nhưng vẫn bị Trình Bác Diễn xách đến bệnh viện.


Sau khi lấy số cho cậu xong Trình Bác Diễn vội vã đi làm, giao cho cậu: "Nếu đến phòng lấy thuốc, thì tới phòng bệnh tìm tôi trước."


"Vâng." Hạng Tậy gật đầu.



Hôm nay Trình Bác Diễn ở phòng khám bệnh, sáng sớm bên ngoài phòng khám bệnh cũng đã có không ít người chờ. Trình Bác Diễn nhanh chóng lấy cái bánh táo trong ngăn kéo ra ăn, chén mì buổi sáng kia anh chỉ ăn hai đũa, nếu giờ không ăn chút gì phỏng chừng đến trưa sẽ không thể chịu nổi.

Mới vừa thay đồ xong, bệnh nhân đầu tiên không lớn tuổi lắm đã đi vào, nói cổ mình không thoải mái, đầu choáng váng, tay bị run.


"Bác sĩ, xương cổ của tôi có vấn đề sao?" Người này lo lắng gặng hỏi.


"Có đau đầu không? Giấc ngủ như thế nào?" Trình Bác Diễn mở bệnh án của anh ta ra, vừa viết vừa hỏi.


"Không đau đầu, nhưng ngủ không ngon lắm, hơi chập chờn." Người này vuốt cổ: "Cái này có liên quan tới việc buổi tối tôi dựa vào trên giường chơi di động không?"


"Dựa vào như thế nào?" Trình Bác Diễn nhìn anh ta một cái.


"Là..." Người này cúi thấp đầu: "Dựa vào như vậy."


"Đây mà là dựa vào sao, anh đây là trực tiếp gập cổ lại mới đúng. Mỗi ngày đều ngồi chơi như vậy sao?" Trình Bác Diễn mặt nhăn mày nhíu, ý bảo người này ngồi đến cái ghế trước mặt.


"Đúng vậy, cứ ngồi vậy mà chơi." Người đó tiến đến ngồi xuống.

"Tư thế yêu cầu độ khó cao như vậy, anh cũng rất quên mình." Trình Bác Diễn cười: "Dựa người chơi điện thoại như cậy đã bao lâu rồi?"


"Khoảng mấy tháng." Người này cũng cười.


"Ngả người ra sau." Trình Bác Diễn đứng lên, nói với anh ta: "Quay về sau, ừm, chậm rãi chuyển đầu sang bên trái một chút... Có thấy choáng váng không?"


"Không có." Người này theo lời anh nói mà xoay đầu.


"Bây giờ cúi đầu, cũng chầm chậm xoay đầu sang hai bên." Trình Bác Diễn đỡ đầu giúp anh ta.


"Hơi đau một chút." Người này nói.


Trình Bác Diễn lại làm một vài kiểm tra cho anh ta, sau đó ngồi xuống viết lên bệnh án: "Vấn đề không tính là nghiêm trọng, nhưng mà trước tiên nên chụp phim xem thử, thói quen chơi điện thoại của anh cũng nên sửa đi, tư thế này đối với xương cổ gây thương tổn rất lớn."


Người bệnh này sau khi khám xong, ba người tiếp theo đều là bị chấn thương xương. Trong đó có một bà lão, lúc qua đường lại do dự, tiến lên lùi xuống lại tiến lên lùi xuống không biết có nên đi hay không, cuối cùng lúc xe chạy đến trước mặt bà lại quyết định qua đường, sau đó bị đụng phải. May mắn con bà tới bệnh viện rồi cũng không làm khó lái xe, nếu không đã nhìn thấy tình cảnh giống như giả vờ bị tông xe để ăn vạ.

Đến buổi trưa, Trình Bác Diễn rút ra chút thời gian rảnh định gọi điện cho Hạng Tây hỏi thăm bệnh tình cậu như thế nào, thì lại có một học sinh trung học bị gãy xương mắt cá chân cần khám gấp.


Đứa trẻ này đau đến gào khóc, cả mặt toàn là nước, cũng phân không rõ là đau tới chảy mồ hôi hay là chảy nước mắt. Cậu ta vừa ôm được cánh tay Trình Bác Diễn đã kêu lên: "Bác sĩ cứu mạng, cháu sắp chết, sắp chết rồi! Sắp chết mất!"


"Lớn như này rồi, kiên nhẫn một chút đi", Trình Bác Diễn kéo mở tay cậu bé ra, để hộ sĩ dẫn vào nằm trên giường trị liệu: "Cậu bị gãy cổ chân thôi, không biết còn tưởng cậu bị gãy cổ đấy."


"Cổ bị gãy rồi còn có thể kêu được sao ạ?" Cậu nhóc ngừng gào lên, hỏi một câu.


"Không biết, tôi chưa từng bị gãy." Trình Bác Diễn kiểm tra mắt cá chân của cậu bé, ống quần cũng bị cắt đứt: "Cậu không bị nghiêm trọng đâu, không tới mức phải kêu thảm thiết thế, biết không."

"...À." Cậu nhóc ngẩng đầu dậy nhìn, lại kêu lên: "Như vậy mà còn không nghiêm trọng ạ! Đau chết mất thôi!"


Trình Bác Diễn không nói gì, nhìn hộ sĩ cầm tấm phim tới. Anh nhớ lại tấm phim lúc trước của Hạng Tây, nếu đặt tổn thương trước đây của Hạng Tây lên người đứa trẻ này, xem chừng không đau đến ngất thì cũng sẽ là thiếu dinh dưỡng đến ngất.


Người với người quả thật là không giống nhau, Hạng Tây từ bị thương nằm viện đến ra viện, trong toàn bộ quá trình cơ bản không bởi vì đau và khó chịu mà mở miệng. So sánh với những đứa trẻ cùng tuổi được người nhà che chở như những Tiểu Kiều Hoa, Hạng Tây tựa như ngọn cỏ tranh mọc nơi đất hoang, dù có nước hay không vẫn có thể trưởng thành, cực kỳ tươi tốt.


Sau khi khó khăn xử lý hết các ca bênhh, Trình Bác Diễn mới có được một chút thời gian nghỉ ngơi, lúc đi ra khỏi phòng khám bệnh đã cảm thấy xương sống thắt lưng mỏi tới chịu không nổi.

Anh lấy điện thoại di động ra, đang nhớ tới lúc Hạng Tây nghịch điện thoại, vừa nhướn mắt lên đã thấy được Hạng Tây, lập tức ngẩn người.


Hạng Tây ngồi ở hàng ghế dài cuối cùng trong góc phòng, đang dựa vào tường ngủ, trên cái ghế bên cạnh để một cuộn phim chụp CT.


Trình Bác Diễn đi đến bên cạnh cậu, Hạng Tây vẫn không mở mắt, anh không đánh thức cậu, cầm lấy cuộn phim rồi rút ra nhìn xem, là phim chụp CT ở phổi.


Viêm phổi?


Trình Bác Diễn đứa tay định lấy bệnh án trong tay Hạng Tây thì cậu mở mắt, phản ứng rất nhanh mà rụt tay lại, tiếp theo đã đứng lên, vẻ mặt mang theo biểu cảm "Đừng mẹ nó chọc tôi."


Thấy rõ người đứng trước mình là Trình Bác Diễn thì cậu mới đặt mông ngồi lại trên ghế, tiếp tục dựa vào tường: "Anh trai, anh bận việc xong rồi hả?"

"Bác sĩ nói như thế nào?" Trình Bác Diễn sờ ót cậu, hình như lại sốt lên.


"Viêm phổi bên phải hay gì đó, chích mấy mũi với uống ít thuốc là tốt rồi. Bác sĩ nói đến khám sớm, nên không có gì nghiêm trọng." Hạng Tây mỉm cười.


"Không phải nói cậu chụp phim rồi trước khi đi lấy thuốc thì tới gặp tôi sao?" Trình Bác Diễn nói.


"Em tới rồi." Hạng Tây xoa mũi: "Khi em tới anh giống như đang đánh giặc vậy, bên trong người nọ kêu la làm em run bắn cả người, em mới tự mình đi chụp phim."



"Lấy thuốc rồi sao?" Trình Bác Diễn hỏi.


"Lấy rồi, em đợi anh xong việc để nói với anh một tiếng, sau đó đi chích." Hạng Tây mỉm cười.


"Tôi xem bệnh án thử xem." Trình Bác Diễn nhìn mặt cậu nóng đến đỏ bừng, trong lòng không hiểu sao lại mềm nhũn.


"Một bác sĩ khoa chỉnh hình như anh còn xem nội khoa cái gì, xem hiểu không." Hạng Tây nhét bệnh án trong tay vào túi: "Anh trai, anh để em tới tìm anh, là muốn trả tiền thay em phải không? Nhưng mà em thấy cũng không nhiều đâu, ba ngày chích thuốc với thuốc uống nữa cũng cỡ bốn năm trăm thôi..."

"Ồ, cuộn tiền của cậu còn nhiều nhỉ, bốn năm trăm không tính là gì phải không?" Trình Bác Diễn nhìn cậu: "Sau ba ngày chích thuốc rồi sao nữa?"


"Sau đó thì em khỏe rồi mà." Hạng Tây nở nụ cười, vỗ tay phát ra tiếng: "Em đã nói với anh, đừng nhìn em gầy vậy chứ thân thể của em lúc nào cũng tốt."


"Đi tiêm chờ tôi đi nữa." Trình Bác Diễn vỗ vai cậu: "Tôi mua cho cậu chút đồ ăn."


"Tự em..." Hạng Tây đứng lên, thấy Trình Bác Diễn liếc mắt một cái, vội nói: "Được."


Trình Bác Diễn mua bánh mì và sữa đến, sau khi Hạng Tây ăn hết, hộ sĩ mới làm một vài xét nghiệm da cho cậu.


"Đau quá." Hạng Tây cau mày nhìn bọc nhỏ trên cánh tay: "Trực tiếp chích luôn không được hả, sao phải phiền toái như vậy?"


"Lỡ như cậu bị dị ứng thì mạng nhỏ của cậu cũng mất." Trình Bác Diễn nói.


"Em không bị dị ứng đâu, Man Đầu mới bị dị ứng. Chỉ cần đến mùa xuân là mặt nó đều sưng phù lên..." Hạng Tây nói đến một nữa đột nhiên im bặt, ngồi trên ghế nhìn chằm chằm bọc nhỏ trên tay không nói nữa.

"Tôi phải quay về phòng khám rồi." Trình Bác Diễn xem thời gian, lấy chìa khóa ra đưa cho cậu: "Lát nữa chích thuốc xong thì trực tiếp quay về nhà đi ngủ."


"Vâng." Hạng Tây tiếp nhận chìa khóa, gật đầu.


Trình Bác Diễn ở phòng khám bệnh thật sự không có thời gian để làm chuyện khác, hơn nữa ngày hôm nay còn vô cùng bận rộn. Cơm trưa anh tùy tiện ăn hai miếng, đến hơn bốn giờ chiều đã đói bụng, lúc mở ngăn kéo ra lại phát hiện bánh táo buổi sáng ăn cũng không còn.


Khó khăn bận rộn đến lúc tan tầm, bệnh nhân cuối cùng rời khỏi, Trình Bác Diễn thay quần áo vừa đi ra ngoài vừa lấy điện thoại di động ra gọi cho Hạng Tây.


Nửa ngày cũng không gọi được, anh đành phải từ bỏ, gọi vào cái điện thoại cũ ở trong nhà.


Cũng không có người nhận, Trình Bác Diễn mặt nhăn mày nhíu, đang ngủ nên không nghe thấy sao?

Ra khỏi bệnh viện anh không lập tức đi lấy xe, chạy đến nhà đối diện mua cái màn thầu, ăn vài ngụm xong mới cảm thấy thoải mái.


Sau đó anh lại lái xe một chuyến đi siêu thị, trong nhà còn đồ ăn, nhưng Hạng Tây lại phát sốt viêm phổi, tuy nói là viêm phổi không nghiêm trọng lắm, nhưng vẫn cần thêm chất dinh dưỡng.


Anh gọi điện thoại cho mẹ, hỏi cậu nên ăn như thế nào.


"Đứa bé đó còn bị viêm phổi sao?" Mẹ Trình giật mình.


"Không biết, đại khái trước mắt cũng không khỏe, nhưng không phải quá nghiêm trọng, cậu ấy nên ăn cái gì đây ạ?" Trình Bác Diễn đi qua đi lại trong siêu thị.


"Đồ ăn nóng, vitamin, chất đạm, chất bán lỏng." Mẹ Trình nói: "Nếu bị sốt nóng quá thì nói cậu ấy uống nhiều nước, ăn nhiều trái cây, ăn ít dầu thực vật..."


"...Mẹ không thể nói thẳng là nên ăn cái gì sao?" Trình Bác Diễn bất đắc dĩ.

"Ngoại trừ cá tôm thì đều có thể, thịt nạc chẳng hạn, cháo thịt nạc, hoặc là canh trứng hoa mật ong, khi con còn bé đã từng làm cho con rồi, hạt sen bách hợp hầm thịt cũng được, nhưng mà con không biết cách làm, làm một chút canh cải trắng thịt nạc đơn giản đi, dùng ruột cải trắng lớn..." Mẹ Trình thuận miệng liệt kê ra một đống đồ ăn.


Khả năng nấu ăn của Trình Bác Diễn không tốt, nhưng trí nhớ lại rất tốt, mẹ Trình nói các loại đồ ăn anh đều nhớ kỹ, vòng hai vòng ở siêu thị, mua đủ tất cả nguyên liệu.


Nấu đồ ăn sẽ có vị gì anh cũng không biết, nhưng đồ ăn có thể ăn là được. Dù sao Hạng Tây cho anh cảm giác rằng vị giác của cậu cũng không nhạy lắm, buổi sáng mì khó ăn như vậy cậu lại còn bị sốt mà vẫn có thể ăn hết.


Mang theo một đống dồ ăn về đến nhà, Trình Bác Diễn ấn chuông cửa.

Đợi nửa ngày cũng không thấy Hạng Tây mở cửa cho mình, anh lại ấn thêm vài cái, vẫn không có động tĩnh.


" Hạng Tây?" Anh không yên lòng kêu một tiếng, ngón tay lại càng không ngừng ấn xuống chuông cửa.


Trong phòng vẫn im lặng.


Ngủ say như chết? Hay bị ngất?


Trình Bác Diễn đặt đồ ăn trên mặt đất, lấy điện thoại di động ra vừa gọi vừa tiếp tục ấn chuông cửa. Anh có thể nghe được tiếng cái điện thoại cũ trong nhà reo lên, nhưng Hạng Tây vẫn không đến mở cửa.


"Sao lại như thế này?" Trình Bác Diễn lại gọi vào điện thoại của Hạng Tây, vẫn không thể gọi được như cũ.



Khi anh đang định gọi điện thoại cho 114 tra khai khóa điện thoại, thang máy phía sau đã vang lên một tiếng, cửa mở ra.


Trình Bác Diễn quay đầu lại, nhìn thấy Hạng Tây ở trong thang máy chạy ra.


"A a a a." Hạng Tây vừa chạy vừa hô: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, anh về bao lâu rồi?"

"Cậu đi làm gì?" Trình Bác Diễn trừng mắt cậu: "Không phải bảo cậu trở về nghỉ ngơi sao!"


"Em đi ra ngoài còn không đến một giờ." Hạng Tây lấy chìa khóa ra mở cửa, cực kỳ nhanh nhẹn đổi giày, treo quần áo vào tủ: "Lúc trở về em nhìn thấy tờ rơi tuyển nhân viên ở trạm xe buýt, em mới gọi điện thoại hỏi một chút. Kết quả là người bên kia cho em thông qua, em nghĩ tìm việc không dễ gì, không thể bỏ lỡ đươc nên em qua đó luôn."


"Đầu cậu có lỗ sâu phải không!" Trình Bác Diễn rống một tiếng.


Hạng Tây bị tiếng rống này của anh dọa sợ, đứng ở trong phòng khách không nhúc nhích cũng không nói chuyện.


"Bị sốt! Lại còn viêm phổi! Bảo cậu trở về nghỉ ngơi cậu phải trở về nghĩ ngơi!" Trình Bác Diễn lấy đồ ăn để ở trước cửa vào nhà, xoay tay đóng cửa nhà lại cái sầm: "Lúc này cậu chạy đi tìm việc cái gì! Cậu sốt đến choáng váng hay bị nước vào! Nước vào thì đi WC thải ra! Đem đầu ra ngoài ban công phơi nắng đi!"

Hạng Tây há miệng không nói được gì, chỉ cúi đầu.


"Ai muốn đuổi cậu đi hay như thế nào." Trình Bác Diễn nhìn bộ dạng cậu như vậy, đột nhiên mắng không nổi nữa, mang đồ ăn vào phòng bếp: "Uống thuốc chưa!"


"Uống rồi ạ." Hạng Tây ở trong phòng khách trả lời, giọng nhỏ xíu, nghe thật ngoan.


"Nằm trên giường đi." Trình Bác Diễn nói: "Ăn cơm sẽ gọi cậu."


Trình Bác Diễn giằng co nữa ngày trong phòng bếp, trong chốc lát rửa sạch cắt hết thức ăn cần dùng xong mới trở lại phòng khách.


Hạng Tây đã vào phòng, cửa không đóng, có thể thấy cậu đang đắp mền cuộn thành một cục mặt hướng vào tường.


Trình Bác Diễn cầm nhiệt kế vào phòng: "Đang ngủ sao?"


"Không." Hạng Tây lắc đầu.


Thanh âm của cậu bị che ở trong chăn có chút không rõ, nhưng Trình Bác Diễn vẫn nghe ra trong giọng cậu có giọng mũi, dừng một chút rồi xoay người lay mền: "Khóc hả?"

"Không có."Hạng Tây nhanh chóng lui đầu vào trong chăn, sau đó lại tìm đường phía nhìn thấy anh: "Em khóc cái gì đâu."


Trình Bác Diễn mở đèn, thấy được mắt cùng chóp mũi Hạng Tây đã đỏ lên, nhịn không được chậc một tiếng: "Gắng gượng rõ ràng như vậy, tôi tùy tiện chửi cậu hai câu thôi, cậu đã khóc sao?"


"Em chỉ tùy tiện khóc hai tiếng thôi." Hạng Tây ngượng ngùng nghiêng đầu đi: "Uống nhiều quá không muốn đi tiểu, nên khóc ra thôi."


"Đo nhiệt độ cơ thể." Trình Bác Diễn mỉm cười, ngồi xuống ở bên giường: "Tôi cũng không phải mắng cậu. Cậu nói xem lúc này cậu chạy ra ngoài, bệnh nặng thêm thì làm sao bây giờ."


"Em biết, em cũng không phải bởi vì anh mắng em mà..." Hạng Tây dụi mắt, cầm nhiệt kế qua kẹp vào: "Anh trai, anh không biết em như thế này, không ăn học, chữ cũng không biết được bao nhiêu, cái gì cũng không có,.. Thất học tìm việc làm rất khó khăn, em sợ nếu hôm nay em không đi, người ta sẽ không cần em nữa, sẽ không còn cơ hội khác nữa."

Trình Bác Diễn nhìn cậu, một lát sau mới thở dài: "Là công việc gì, người ta có nhận cậu không?"


"Chưa nói nhận hay không, còn để em chờ tin." Hạng Tây mỉm cười, trong ánh mắt có chút chờ mong: "Là một tiệm hoa quả, tìm người trông tiệm buổi tối, em cảm thấy việc này em có thể làm được."


Loại công việc đơn giản này cũng không nhận người lâu dài, để trở về chờ tin, đã xem như là không cần, nhưng Trình Bác Diễn cũng chưa nói gì phá đám, chỉ i cười:" Cái đó cần cùng bên kia nói rõ ràng, mấy ngày nay không thể lên nhận việc, hết bệnh rồi mới có thể đi."


"Em lẽ ra không nên đi bệnh viện, thời gian không đi bệnh viện em sẽ không cảm thấy mình bị bệnh." Hạng Tây nhỏ giọng chậc chậc:" Kết quả truyền xong mấy bình nước kia em đã cảm thấy toàn thân không khỏe, nóng hầm hập rất là khó chịu."

"Nằm yên đi." Trình Bác Diễn đem tay vươn vào trong chăn của cậu rút nhiệt kế ra, trên người Hạng Tây vẫn còn nóng:" 38 độ 3, bác sĩ không cho cậu thuốc hạ sốt sao?"


"Có, em uống một viên, chắc còn chưa có tác dụng đâu." Hạng Tây sờ gáy mình: "Sao em không có cảm giác mình phát sốt nhỉ, không nóng hầm hập gì cả?"


"Chỉ số thông minh bị nóng đốt đến không còn nữa rồi phải không?" Trình Bác Diễn đứng lên: "Phát sốt cũng không phải chỉ nóng ở sau gáy, tay với gáy cậu đều cùng nóng hâm hấp thôi."


"À, đúng ha." Hạng Tây vui vẻ.


"Cậu nằm một lát trước đi, tôi đi làm cơm, chủ nhiệm Hứa cho công thức rồi, cháo thịt nạc cùng canh mật trứng hoa." Trình Bác Diễn đi ra bên ngoài vừa đi vừa nói chuyện.


"Anh." Hạng Tây kêu anh một tiếng.


"Sao?" Trình Bác Diễn quay đầu lại.


Hạng Tây rúc vào trong chăn, hé chăn ra một ít, chỉ lộ ra con mắt, ngượng ngùng nói: "Cảm ơn anh, mới nãy em khóc một chút không phải bởi vì anh mắng em, mà... vì lớn chừng này rồi đây là lần đâu tiên em bị bệnh có người quan tâm em."

-HẾT CHƯƠNG 21-