"Không phải, cái này. . ."
Ta đứng dậy định trả lại kẹo cho nó, nhưng phát hiện xung quanh đã bu đầy người.
Họ không nói gì, chỉ thấy, trong mắt là thiện ý rõ ràng.
Ngay sau đó, có người lấy dưa bở tươi trong sạp dưa ra, có người bưng bánh nướng vừa mới làm xong còn nóng hổi, thậm chí có người mang đến cả một con gà, còn có người. . .
Tất cả mọi người đều đang cố gắng hết sức để làm ta vui.
Cái bàn gỗ nhỏ lập tức chất đầy đồ. Cuối cùng, là một bát hoành thánh nóng hổi bốc khói.
Trần Bình đưa đến trước mặt ta, rồi lại lấy bát hoành thánh đã nguội của ta cho mình.
Hắn ăn ngấu nghiến, vừa ăn vừa khen ngợi không rõ tiếng về tay nghề của chủ quán.
Đến khi ăn hết một bát, Trần Bình lo lắng nói: "Vậy phải làm sao đây?"
"Ta chỉ thích nàng thôi."
Hắn gãi đầu, cười ngốc nghếch với ta.
"Chỉ muốn đối xử tốt với nàng cả đời!"
21
Ta và Trần Bình đã sống yên ổn ở An Dương được bảy năm.
Kỹ năng gảy bản tính ta ngày càng tiến bộ. Mỗi tháng đều có thể tiết kiệm thêm chút bạc để bổ sung cho dân chúng trong thành.
Thỉnh thoảng, ta ra ngoài cung để xem xét. Nhìn đứa bé trắng trẻo mũm mĩm ngày nào giờ đã trở nên yểu điệu thướt tha, ta không khỏi tính toán trong lòng.
Đợi đến khi nàng xuất giá, ta nên tặng nàng ấy một cây trâm vàng hay tinh tế hơn như các nhà quyền quý, tìm cho nàng ấy một cây trâm ngọc.
Nhưng chưa kịp nhìn nàng ấy lớn lên, gả nàng ấy đi, một bức mật thư từ hoàng thất Ly quốc mang theo cơn gió lạnh buốt của mùa đông đã đập tan sự yên bình tốt đẹp của An Dương.
Mật thư nói rằng: ngoại di đã tấn công, chiếm đóng hai thành Minh Tề và Nam Diên. Hơn nữa bản tính của bọn chúng trời sinh man rợ, đốt phá cướp bóc, không việc ác nào không làm.
Dân chúng khổ không thể tả.
Giờ đây bọn chúng còn nhắm đến hoàng thành.
Nếu Trần Bình xuất binh giúp đỡ, Hoàng đế họ sẽ gả Công chúa, để kết mối giao hảo Tần Tấn. Sau này cũng có thể cùng nhau Nam chinh, phá vỡ thế lực của Triệu Vương.
Trần Bình từ chối Công chúa, nhưng không thể làm ngơ trước lời cầu cứu của hoàng thất.
Hắn không hiểu ý nghĩa của câu "môi hở răng lạnh" mà các đại thần nói.
Hắn chỉ biết rằng, hắn không thể bỏ mặc những dân chúng đang chịu khổ nạn. Dù đó không phải lãnh thổ của hắn, họ còn không phải con dân của hắn. Chỉ cần có một tia hy vọng, hắn cũng phải cứu dân chúng ra khỏi nước lửa!
Ta đứng ngoài điện, khe cửa hẹp không thể che giấu sự quyết tâm trong mắt hắn.
Trần Bình với vẻ mặt kiên định nói với các đại thần đang khuyên can không nên xuất binh: "Việc này không cần bàn nữa! Cái gọi là cơ nghiệp thiên hạ, quyền lực tối thượng, đối với ta Trần Bình mà nói chẳng là cái quái gì cả! Điều ta nghĩ, tâm niệm, muốn làm từ trước đến nay chỉ là để dân chúng của ta có cuộc sống tốt đẹp! Vì điều đó, ta c.h.ế.t vạn lần cũng không từ!"
Nói xong, đại điện im lặng hồi lâu, chỉ có những lời nói đanh thép mạnh mẽ của Trần Bình vang vọng bên tai, trong lòng mọi người, vang vọng không ngừng.
Khóe môi ta hơi cong lên, nhất thời cũng không biết nên khóc hay nên cười.
Dù ta cố tình lờ đi, đến giờ phút này, ta không thể không thừa nhận —
Trong lòng Trần Bình, an nguy của chúng sinh cao hơn tất cả. Chỉ cần họ cần, đó là lý do hắn lao tới.
Bỗng nhiên, cửa mở ra.
Các đại thần khuyên can cúi đầu đi ra với vẻ mặt thất vọng.
Thấy ta, họ sinh ra chút hy vọng.
"Vương hậu."
Có người chắp tay với ta: "Xin người hãy khuyên Vương thượng một lần nữa!"
"Hành động này quá mạo hiểm, nếu có sơ suất sẽ mất tất cả!"
Nhưng họ muốn ta lấy lý do gì để khuyên can đây?
Tám năm trước, vì dân chúng hắn có thể quên mình, tiến lên không chút do dự.
Tám năm sau, dù đang ngồi trên đại sảnh, hưởng vinh hoa, hắn vẫn sẽ vì dân chúng mà xông pha chiến trận.
Không chút do dự!
Ta không thể dập tắt trái tim chân thành đó, ta không có lý do.
Xoay người, ta bước vào điện, đưa tay ra cho Trần Bình, như thường lệ nói: "Trần Bình, về nhà ăn cơm thôi."