"Ta đã lĩnh giáo qua rồi." Trần Bình mỉm cười nhẹ nhàng: "Ta, cam chi như thủy."
"Đồ ngốc, phải nói là 'cam chi như đài chứ." Ta cười khẽ, tiến lên một bước, nắm ngược lại tay hắn, coi như đáp án.
Phía sau, Lâm Sơ Đường bất đắc dĩ nói: "Là 'cam chi như di (cam tâm tình nguyện)' mới đúng!"
13
Cuộc sống sau khi thành thân với Trần Bình cũng không vui vẻ như ta tưởng tượng. Ta tính tình nóng nảy, chỉ cần chạm một cái là nổ tung. Nhưng chuyện to đến mấy, cãi nhau một trận là hết giận. Vậy mà Trần Bình lại là người không nói nửa lời. Đừng nói là tám cây sào, tám trăm cây sào cũng không đánh ra được cái rắm. Mỗi lần cãi nhau với hắn, Trần Bình chỉ biết "Ừm", "Đúng", "Phải".
Cuối cùng, có lần bọn ta cãi nhau quá lên. Hay nói đúng hơn là, hắn bị ta mắng quá lên. Trần Bình nắm c.h.ặ.t t.a.y đến nỗi kêu răng rắc, nhìn ta bằng ánh mắt vừa hung dữ vừa giận dữ. Ta tưởng hắn tức đến mức này rồi, có thể nói thêm vài câu. Nào ngờ, môi trên hắn chạm môi dưới mài đi mài lại.
Hồi lâu sau, mới bật ra năm chữ to: "Nàng nói đều đúng!"
Nói xong, Trần Bình quay người, mặt lạnh ngồi xổm bên ngoài phòng giặt tiểu y cho ta. Hắn đập chày giặt quần áo kêu bình bình, nghe đến nỗi thái dương ta giật giật.
Ta chỉ cảm thấy như đ.ấ.m vào bông, ngọn lửa trong lòng không lên không xuống suýt làm ta nghẹt thở.
Nửa đêm, Trần Bình lần mò trong bóng tối leo lên giường, thành thạo nắm lấy đôi chân lạnh như băng của ta áp vào n.g.ự.c sưởi ấm.
"Cút sang một bên đi!" Ta trong lòng lửa giận cuộn trào, đá Trần Bình một cái văng xuống giường.
Trần Bình bất ngờ ngã nhào, ngồi bệt xuống đất, chớp chớp đôi mắt có phần vô tội mãi mới định thần lại được.
"A Niệm. . ."
"Im miệng!" Nghe hắn gọi, ta càng thêm tức giận.
Ta tóc tai bù xù ngồi dậy, chỉ vào hắn mắng: "Trần Bình, chàng muốn làm ta tức c.h.ế.t sao! Cái gì mà ta nói đều đúng? ! Nào! Chàng nói cho ta nghe cái gì đúng đi!"
Trần Bình lắp bắp môi, hơi lo lắng nói: ". . . Nàng đúng ở mọi chỗ."
"Trần Bình!" Ta tức giận đ.ấ.m xuống giường: "Ta lấy chàng còn không bằng lấy một người câm!"
"Nhưng nàng nói đúng là đúng mà!" Trần Bình đảo mắt, vẻ mặt thông thái nói.
Hắn rất tự tin đứng dậy phủi bụi, ngồi xuống mép giường tiếp tục sưởi ấm chân cho ta. Thấy ta định rút chân lại, hắn vội vàng nắm chặt, khóe mắt đuôi mày nhuốm ý cười lấy lòng.
"Ta thích nàng, yêu nàng. Nên Thường Niệm à," Hắn dừng lại nhìn ta: "Nàng làm gì cũng đúng cả."
Đêm tối yên ắng, nhưng trong đôi mắt hắn như có một vầng trăng tròn. Như bạc như gương, soi sáng tấm lòng của hắn.
Ngọn lửa giận trong lòng ta lập tức tan biến, đuôi mày khẽ động, ta trêu hắn: "Ồ? Vậy ý chàng là khi không thích ta không yêu ta, thì những gì ta làm đều sai hết à? !"
"Không phải. . . không phải!"
Trần Bình rõ ràng không ngờ lời nói vắt óc nghĩ ra của mình lại bị ta bắt bẻ, lập tức đỏ mặt lúng túng, nói năng lộn xộn cố gắng giải thích. Ta bật cười khúc khích, nghiêng người nằm xuống giường.
"Sưởi cho tốt vào!" Ta nhướng mày, sẵng giọng: "Sưởi ấm rồi, ta sẽ tha thứ cho chàng!"
Cứ như vậy, hai con người tính cách trái ngược nhau lại sống được với nhau.
Hồng Tiêu cười bảo bọn ta là rùa tìm được ba ba. Trời sinh một cặp.
Ta nhướng mày không đồng ý: "Ai là rùa ai là ba ba hả? !"
Hồng Tiêu che miệng cười nói: "Sao cái này ngươi cũng muốn tranh vậy!"
"Kìa."
Hồng Tiêu nháy mắt ra hiệu nhìn về phía Trần Bình đang đưa áo choàng cho người hầu.
Năm năm trôi qua, dựa vào cái sự liều mạng không sợ c.h.ế.t đó, hắn đã sớm giữ chức vụ cao, trở thành Đại Tướng quân chỉ huy hàng chục vạn quân khởi nghĩa. Chỉ cần đứng đó, khí thế hung hãn và sát khí toát ra từ người đã khiến người ta không rét mà run.
Nhưng Hồng Tiêu thường xuyên qua lại nhà ta, biết Trần Bình chỉ là bề ngoài như Diêm La mặt sắt, sau lưng vẫn là tên mãng phu thô đầu cười ngốc nghếch ở Xuân Mãn viên. Nàng ấy cũng không còn sợ Trần Bình nữa, thậm chí còn dám đùa cợt trước mặt hắn.