Hai người thu xếp trở về nước , Pháp đối với Hàn Thiên Viễn ngoài nỗi buồn cũng là kỉ niệm chẳng vui .
Sau khi cho chuyển trụ sở chính về Trung Quốc , Hàn Thiên Viễn chính thức là chủ tịch của tập đoàn , tiếp tục phát triển nó một cách lớn mạnh.
Bên anh còn thiếu vị trí thư kí và Du Thừa Ân sẽ đảm nhiệm chức vụ đó.
Thật ra ban giám đốc nhân sự thích hợp với cô hơn nhiều , Du Thừa Ân cũng không muốn làm thư kí , để anh dễ làm thịt cô hơn hay sao?
Nhưng Hàn Thiên Viễn lại kiên quyết muốn cô nhận chức vụ đó và Du Thừa Ân đành thở ngắn thở dài vào làm.
Vào những lúc đi làm , Hàn Thiên Viễn đều sẽ cùng Du Thừa Ân sánh đôi đến công ty.
Hai người vừa đẩy cửa ra liền giống như phát ra ánh hào quang , nam thanh nữ tú khoác tay nhau bước vào dưới con mắt ngưỡng mộ của rất nhiều người.
Du Thừa Ân như chợt nhớ ra gì đó thoát khỏi tay anh nói :"Em quên đồ"
Sau đó liền quay lại mở cửa xe ra nhoài nửa người vào trong lục lọi.
Chiếc váy công sở ngắn ngủn ôm trọn vòng ba căng tròn , Hàn Thiên Viễn bước lại vỗ một cái sau đó chẳng đợi Du Thừa Ân kịp nói gì mà trực tiếp đẩy cô vào bên trong.
Không biết sau bao lâu , hai người chỉnh lại quần áo xộc xệch đẩy cửa bước ra ngoài ,Du Thừa Ân khóac tay anh nhưng lại dùng sức nhéo thật mạnh.
Bàn làm việc của Du Thừa Ân ở ngay trong phòng tổng giám đốc và mỗi khi Hàn Thiên Viễn ngẩng đầu lên liền sẽ thấy cô ở trong tầm mắt .
Anh nhìn cô cong môi cười sau đó lại bị Du Thừa Ân bắt gặp .
Cô bất lực nói :"Thiên Viễn , anh còn nhìn em nữa công ty sẽ phá sản đấy"
Hàn Thiên Viễn đặt bút xuống dựa người ra ghế vẫy tay với cô:" Ân Ân , lại đây"
Du Thừa Ân không nhiều lời tiến lại , ai bảo anh là cấp trên của cô chứ?
Sau khi cô tiến lại ở một khoảng cách gần, Hàn Thiên Viễn vươn tay kéo lấy cô gái ngồi vào lòng mình .
Cô vùng vẫy muốn đứng dậy nhưng Hàn Thiên Viễn lại giữ thật chặt:"Anh làm gì vậy , ở đây là công ty đó"
Hàn Thiên Viễn nhìn cô đầy vẻ dịu dàng nói :"Em ngồi đây anh đỡ phải nhìn"
Sau đó nghiêm túc làm việc .
Du Thừa Ân lẳng lặng nhìn góc nghiêng hoàn hảo của anh , lại nhìn dáng vẻ nghiêm túc lúc làm việc , ông trời thật sự quá ưu ái cho nhan sắc của anh rồi, cô muốn tiến lên cắn cho anh một cái.
Hàn Thiên Viễn thì làm việc , cô thì bị ôm đến mức chẳng thể làm gì , vậy nên chỉ một lúc sau đã cảm thấy chán mà ngủ thiếp đi.
Khi ngoài cửa có tiếng gõ vang lên, Hàn Thiên Viễn nhìn xuống cô gái đang vùi vào ngực anh như một con mèo tìm được nơi an toàn để ngủ , liền không nỡ đánh thức..
Vậy nên anh nhấn nút mở cửa , cho phép người kia bước vào .
Cô gái vừa bước vào được một nửa liền khựng lại , nhận được sự cho phép của Hàn Thiên Viễn mới nhẹ hàng tiến đến bàn làm việc đặt giấy tờ lên bàn.
Cô ta nhìn anh kí từng bản , đôi lúc lại len lén nhìn cô gái đang nằm trong ngực anh mà ánh mắt không giấu nổi sự long lanh ngưỡng mộ.
Lúc Du Thừa Ân tỉnh dậy thì trời cũng đã tối mà bản thân vẫn đang ngồi trên đùi anh vội vã đứng dậy nhưng bị Hàn Thiên Viễn giữ lại :"Vội gì?"
"Chắc chân anh tê lắm rồi , sao muộn như vậy cũng không đánh thức em"
Hàn Thiên Viễn nhẹ nhàng đỡ cô đứng xuống, bản thân cũng duỗi chân ra sau đó từ từ đứng dậy :"Em ngủ ngon như thế.."
Sau đó chỉ vào vạt áo bị cô làm ướt cong môi nói:"Còn mơ gì đó hình như rất "ngon" phải không?"
Du Thừa Ân nhìn theo tay anh chỉ vào bĩu môi :"Đúng, em mới mơ một người đàn ông cơ bắp"
Hàn Thiên Viễn nới nhẹ cà vạt ra sau đó kéo cô ra ngoài :"Về thôi"
Về để gặp trực tiếp người đàn ông cơ bắp , mơ đôi khi không chân thực.