Du Thừa Ân lại trở về khách sạn , cô dần cảm thấy sợ hãi với chính sự trống trải này.
Gió từ ban công thổi vào trong , làm tấm rèm bay phấp phới .
Cô tiến lại định đóng cửa thì nhìn thấy chậu cây thân mềm được uốn hình trái tim mà lúc trước cô với anh cất công đem theo nó từ tận singapore về.
Nhận ra đã hai ngày không tưới , cùng với gió thổi mạnh , cành cây đã héo khô ,nghiêng ngả đến mức mất đi hình dạng ban đầu.
Du Thừa Ân vội vã bê chậu cây vào sau đó đóng cửa sổ lại , lấy một ly nước đổ vào đất rồi lại ngồi xổm xuống nhìn nó không giấu nổi u buồn.
Có phải tình yêu của bọn họ đã theo cái cây này chết đi hay không?
Cô lê thê vào trong phòng nhìn ga giường trắng tinh không một nếp gấp .
Lại nhìn về phía sofa nơi anh thường hay ngồi đọc báo chí , cũng có lúc bọn họ lăn lộn ở đó.
Du Thừa Ân bỗng dưng chạy ra ngoài , lấy một chiếc ghế cao đưa vào phòng lần mò trên đầu tủ , cuối cùng cũng tìm ra chiếc còng tay màu đỏ bằng nhựa.
Cô gái nằm trên giường , ôm chiếc còng tay vào lòng , khóc cho đến lúc kiệt sức mà thiếp đi.
Cô đã phải chấp nhận sự thật rằng anh không còn ở bên rồi , còn tưởng mình đã mạnh mẽ hơn rất nhiều cho đến khi về nhà.
Mẹ cô trên người là chiếc tạp dề vui vẻ kéo cô vào trong , một nhà ba người ngồi dùng bữa .
Ở nhà khiến cô cảm thấy đỡ cô đơn và trống trải hơn rất nhiều , không những thế còn có chút ấm cúng .
Bỗng dưng ông Du cười nói với con gái :"Con gái , ba đố con làm như thế này"
Ông đưa tay lên má nói :"Kiss kiss kiss"
Bà Du dí ngón trỏ vào ấn đường ông cười nói :"Kiss này , đến kêu con ki mà kiss"
Du Thừa Ân bỗng dưng nghẹn ngào dừng đũa , trò chơi đơn giản đó bây giờ lại nhân lên một ngàn độ khó.
Hai người nhìn cô khựng lại , người già thường không để ý lời nói , nhất là đối với người thân của mình , họ luôn đối đáp một cách thẳng thắn nhất . Ông Du hỏi :"Lâu rồi không thấy Thiên Viễn , sao hôm nay không bảo cậu ấy cùng đến hả con"
Du Thừa Ân cũng không có ý định giấu ba mẹ , cô ngẩng đầu lên cười nhưng nước mắt lại lăn dài :"Ba mẹ , hai bọn con chia tay rồi"
Cô không trách ba mình khơi gợi lại những kỉ niệm cũ , cũng không buồn phiền ba mình vì đã hỏi câu như vậy .
Bởi vì trái tim không thể thấy được bằng mắt , nên chẳng ai thấy được khi nó tổn thương.
Bà Du đứng dậy khỏi ghế , ngồi xuống cạnh cô vươn tay lau đi hàng nước mắt vỗ về.
Chuyện của bọn trẻ bà không hỏi nhiều , chỉ an ủi :"Không sao , không có cậu ấy vẫn còn nhiều người yêu thương con , đời người dài , phải trải qua nhiều lần yêu mới xứng đáng con ạ"
Du Thừa Ân nhào vào lồng ngực mẹ khóc thật lớn , cuối cùng cô cũng tìm thấy một điểm tựa cho mình .
Cô loáng thoáng nghe bà ấy nói :"Chính mẹ còn không biết , ba con là người yêu thứ mấy trong cuộc đời của mẹ"
Du Thừa Ân lau lau nước mắt cuối cùng cũng có thể bật cười .
...
Tô Lam lúc trước chỉ theo Hải Đường thu mua bất động sản , bây giờ anh ấy không còn bên cạnh , cô ấy cũng đã tự mình dựa vào những gì đã học được từ Hải Đường tự kinh doanh.
Cô cũng không muốn làm phiền cô ấy phấn đấu , chỉ có điều không biết Tô Lam đã trải qua quãng thời gian rời bỏ người mình yêu thương để sống một đời vô ưu như thế nào nhỉ?
Cô còn nhớ lúc ấy Tô Lam đã sock đến ngất đi . Sức mạnh tình yêu mạnh thật đấy .
Hôm nay Du Thừa Ân tiến vào phòng họp , Lục Hân đang trình bày gì đó , cô cúi đầu cũng không biết bản thân mình đang nghĩ gì , cũng không nghe thấy ai nói gì.
Chỉ khi Lục Hân liên tục gọi tên cô mới giật mình ngẩng đầu .
Lục Hân nói :"Với hạng mục lần này , chị nghĩ chúng ta nên đến tận nơi quan sát sẽ tốt hơn , mọi người không ai muốn đi , Ân Ân , em có thể cùng chị đi hay không?"
Du Thừa Ân không muốn đi đâu , còn định từ chối , nhưng khi lướt qua màn hình chiếu phía sau lưng Lục Hân cô lập tức đồng ý.