Đợi Chờ Ký Ức

Chương 71




Tần Phong đến chỗ hẹn tìm Hải Quỳnh nhưng không thấy, vội gọi điện thoại nhưng cô không nghe máy, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi bất an vô bờ. Gọi điện thoại hỏi thăm từng người quen nhưng không ai gặp Hải Quỳnh. Tần phong bèn chạy xung quanh tìm hy vọng cô mãi mê nhìn ngắm gì đó mà quên mất thời gian hẹn.

Đến khi mồ hôi đầm đìa nhưng chẳng thấy bóng Hải Quỳnh ở đâu thì Tần Phong nhận được một cú điện thoại:

- A lô!

- Tần Phong là tôi đây!- Giọng Khánh Vũ vang lên ở đầu bên kia điện thoại khiến Tần Phong chau mày sẵn giọng đáp:

- Có chuyện gì?

- Cậu đang tìm Hải Quỳnh phải không?

- Sao anh biết – Tần Phong nghi ngại hỏi lại, tay siết chặt chiếc điện thoại, linh tính nãy giờ của anh không sao, Hải Quỳnh nhất định có chuyện rồi.

- Khách sạn IVANNNUS, đến đây nhanh lên – Nói xong Khánh Vũ cúp máy.

Tần Phong nóng ruột nóng gan nhìn chiếc điện thoại trở lại màn hình chính rồi chạy nhanh vào xe phóng vù đi. Lát sau đã đậu trước cửa khách sạn IVANNUS.

Tần Phong xuống xe đóng sầm cửa lại nhìn khách sạn sừng sững trước mặt mà toàn thân như muốn bóc hỏa, anh đóng sầm cửa lại rồi móc điện thoại ra, vừa gọi vừa xông vào bên trong.

- Anh ở phòng số mấy? – Tần Phong quát lên trong điện thoại.

- Phòng 412 – Khánh Vũ nhẹ nhàng đáp.

Tần Phong lập tức vào thang mấy bấm số tầng rồi tìm phong 412 đập cửa ầm ĩ. Cánh cửa vừa mở ra, Tần phong nhìn vào bên trong ngay lập tức, đập vào mắt anh là cảnh Hải Quỳnh này ngủ mê man ở trên giường, quần áo bị ném sang một góc.

Mắt Tần Phong như một ngọn lửa đang sôi sục, anh tức giận nắm lấy áo Khánh Vũ đang dứng trước mặt đấm vào mặt Khánh Vũ một đấm. Khánh Vũ biết Tần Phong hiểu lầm anh đã giở trò với Hải Quỳnh nên vội vàng thanh minh trước khi ăn thêm nấm đấm của Tần Phong.

- Cô ấy không sao, tôi không động vào cô ấy.

Nấm đấm giơ lên chuẩn bị nhắm vào Khánh Vũ mà đấm vào thì khựng lại, Tần Phong hừ lạnh một tiếng thu tay lại rồi thả Khánh Vũ ra. Đứng thẳng dậy phủi tay bỏ qua Kah1nh Vũ đi đến quan sát Hải Quỳnh.

Khánh Vũ thấy Tần Phong buông mình ra thì từ từ đứng dậy tiến lại gần nói:

- Là Nguyên Thu bắt cô ấy tới đây.

Tần Phong nghe xong thì cả giận, cô nàng này càng lúc càng quá quắt, nếu không nể tình mối quan hệ giữa hai nhà có từ lâu, anh sẽ không nhường nhịn cô tới giờ. Nhưng lần này xem ra cô ta đi quá giới hạn rồi.

- Sao anh lại gọi điện thoại cho tôi – Tần Phong đột nhiên cảm thấy Khánh Vũ gọi cho anh báo chuyện này có gì rất lạ.

- Bởi vì tôi không muốn Hải Quỳnh hận tôi, tôi nghĩ nếu tôi làm chuyện có lỗi với cô ấy thì sẽ khiến cô ấy mặc cảm mà rời xa anh nhưng cô ấy cũng tuyệt đối không đến với tôi. Tôi đã nhận ra một điều: Cái gì không phải của mình thì không nên cưỡng cầu, miễn cưỡng không hạnh phúc. Nhưng điều đáng nói, sau sự việc này, tôi đã tỉnh ra.

Ngập ngừng một lúc Khánh Vũ nói:

- Tôi nhận ra mình yêu Phương Hồng.

Tần Phong vô cùng ngạc nhiên trước lời bày tỏ chân thành của Khánh Vũ:

- Anh…

- Phải đó, lâu nay tôi cố chấp một cách mù quáng nên không nhận ra trái tim mình từ lâu đã thay đổi. Giờ thì tôi trả Hải Quỳnh lại cho anh, hãy chăm sóc tốt cô ấy.

Khánh Vũ nói xong thì mở cửa bỏ đi, để lại Tần Phong với Hải Quỳnh. Nhưng trước khi cánh cửa khép lại, Tần Phong bỗng kêu lên:

- Khánh Vũ

Khánh Vũ ngập ngừng trước cánh cửa.

- Chúc anh hạnh phúc.

- Cám ơn – Khánh Vũ khẽ cười, cảm thấy lời chúc vô cùng ý nghĩa nhất là vào giây phút này. Mọi oán hận đau khổ giờ đây đã tiêu tan.

Khánh Vũ đi rồi, Tần Phong mới khẽ lay Hải Quỳnh dậy. Hải Quỳnh bị lay tỉnh, vừa mở mắt đã thấy đầu choáng voáng, nhớ lại lúc trước khi mình bất tĩnh thì hốt hoảng, nhưng nhìn thấy Tần Phong nên cũng an tâm phần nào, cô thở nhẹ rồi cố ngồi dậy.

Bỗng nhiên Hải Quỳnh phát hiện ra một việc khiến cô xấu hổ vội vàng kéo chăn che kín người lại. Tần Phong xấu hổ cũng vội vàng quay mặt đi, khẽ ho khù khụ vài tiếng

- Sao…sao em lại….- Hải Quỳnh xấu hổ lí nhí hỏi.

Tần Phong bèn kể lại mọi chuyện cho Hải Quỳnh nghe, nghe xong Hải Quỳnh gật đầu, trong lòng cũng mừng cho hai người kia. Người có tình cuối cùng cũng tìm được bến bờ yêu thương.

Tần Phong lấy quần áo rồi ra ngoài cho Hải Quỳnh thay đồ, sau đó hành trình mua quà tặng cho ba mẹ Tần Phong đành phải gác lại, Tần Phong đành đưa Hải Quỳnh về nhà nghỉ ngơi.

Nhưng cảnh con dâu phải gặp ba mẹ chồng vẫn phải diễn ra, nhất là khi mẹ Tần Phong bị Nguyên Thu nói ra nói vào về nhân phẩm của Hải Quỳnh, trong bụng có ý phản đối, nhưng nhẫn nại chờ đến khi gặp mặt, bà sẽ làm cho Hải Quỳnh rút lui.

Chiều tối, Tần Phong đưa Hải Quỳnh về nhà gặp ba mẹ mình ăn một bữa cơm gia đình. Suốt đoạn đường đi, Hải Quỳnh cứ lo lắng bất an, cô liên tục hỏi về tính cách của ba mẹ anh. Tần Phong nhìn vẻ mặt đứng ngồi không yên của Hải Quỳnh mà phì cười.

Anh nắm lấy bàn tay lạnh ngắt vì lo lắng của cô trấn an:

- Yên tâm, anh sẽ luôn ở bên cạnh em. Ba mẹ anh không ăn thịt em được đâu mà lo.

Hải Quỳnh phì cười gật đầu, tâm trạng có phần nhẹ nhỏm hơn. Tình yêu là vậy, chỉ cần một cái nắm tay siết chặt vào những lúc cần thiết đều có thể giúp ta vượt qua chông gai giang khổ, bởi mình biết, bên cạnh mình luôn có người đồng hành, cùng ta vượt qua gian khổ.

Ba mẹ Tần Phong đón tiếp Hải Quỳnh với thái độ vô cùng lịch sự, có thể nói là khách sáo. Ba Tần Phong là đàn ông nên tính tình thâm trầm, nhưng mẹ anh thì lời nói như châm chích.

- Nghe nói cháu chia tay bạn trai cũ khi gặp Tần Phong.

- Dạ…- Hải Quỳnh bối rối.

- Không phải, tụi con yêu nhau trước đó rồi – Tần Phong đỡ lời cho Hải Quỳnh.

- Mẹ đang hỏi Hải Quỳnh – Mẹ Tần Phong lừ mắt nhìn Tần Phong trách – Sao hai người lại chia tay.

- Bởi vì ….

- Vì anh ta chỉ là thấy giáo trong khi Tần Phong đường đường là tổng giám đốc một công ty lớn phải không? – Mẹ Tần Phong cướp lời Hải Quỳnh – Con gái bây giờ ai cũng thực dụng vậy sao?

- Dạ không phải ạ….- Hải Quỳnh mếu máo muốn khóc

- Mẹ….- Tần Phong bực tức gắt lên.

- Được rồi, mẹ chỉ hỏi thế thôi – Mẹ Tần Phong bèn cười giả lã nói, rồi ân cần gắp thức ăn cho vào chén của Hải Quỳnh, cười nhẹ nhàng nói – Ăn đi con, đừng để ý đến mấy lời lúc nãy của bác, già cả nên sinh tật một chút ấy mà.

Hải Quỳnh thấy mẹ Tần Phong có ý giàn hòa nên vui vẻ đón nhận thức ăn bà gắp.

- Cháu cám ơn bác.

Sau đó, mẹ Tần Phong vui vẻ hỏi han chuyện gia đình Hải Quỳnh rất thân mật. Cuối bữa ăn, bà có nhã ý tặng Hải Quỳnh một món quà nhân dịp gặp mặt. Tần Phong thấy mẹ thân mật với Hải Quỳnh nên cũng không lo lắng gì nhiều, nên cứ để Hải Quỳnh theo mẹ lên lầu, còn mình ở lại trò chuyện với ba.

Khi vừa vào phòng, mẹ Tần Phong đã lôi ra một hộp trang sức rất lớn, rất đẹp mở ra đưa trước mặt Hải Quỳnh bảo:

- Cháu hãy chọn một món mình thích đi.

Hải Quỳnh nhìn mấy món trang sức lấp lánh trong hộp thì vội vàng lắc đầu từ chối:

- Dạ thưa bác cháu không nhận đâu.

- Cứ nhận đi – Mẹ Tần Phong lấy một chiếc vòng cẩm thách sáng bóng trong suốt đẹp cực kì đeo vào tay Hải Quỳnh.

- Thưa bác, cháu không dám nhận những thứ đắt tiền này đâu – Hải Quỳnh muốn rút tay lại từ chối.

- Nhận đi, không nhận là không nể mặt bác đó – Mẹ Tần Phong nài ép.

Hải Quỳnh miện cưỡng đeo chiếc vòng vào tay, không ngờ, mẹ Tần Phong còn hào phóng tặng thêm cho cô một sợi dây truyền rất đẹp, mới nhìn là đã biết giá trị vô cùng, cùng một chiếc nhẫn ki cương khá lớn. Hải Quỳnh thấy ngại ngùng vô cùng, cô không muốn nhận nhưng lại sợ làm phật ý mẹ Tần Phong. Đành miễn cưỡng nhận lấy.

Nhìn những trang sức đeo trên người Hải Quỳnh, mẹ Tần Phong tấm tắc khen:

- Cháu đeo những cái này vào trông càng xinh đẹp hơn.

- Cháu cám ơn bác – Hải Quỳnh xấu hổ cúi đầu e thẹn, lí nhí cám ơn.

- Thật ra những thứ này đều có giá trị không nhỏ chút nào hết – Mẹ Tần Phong bắt đầu ngồi thẳng lưng, lấy dáng diệu của một người quý phái để nói.

- Dạ cháu biết – Hải Quỳnh mím môi đáp.

- Cháu biết không, khi sinh Tần Phong ra, bác bị băng huyết, tưởng chừng đã mất mạng đến nơi. Nhưng dù sức khỏe yếu, bác vẫn cố gắng chăm sóc tốt cho Tần Phong. Chịu đủ vất vả cực nhọc nuôi nó khôn lớn, Tần Phong lúc nhỏ rất hay bị bệnh, bác phải ngày đêm thức bên cạnh chăm sóc.

- Dạ, cháu biết. Tần Phong cũng có kể cho con nghe. Anh ấy rất yêu thương và kính trọng bác – Hải Quỳnh gật đầu nhẹ nhàng đáp.

- Nhưng cháu biết không, nỗi lo lớn nhất của người mẹ là việc thành gia lập thất của con cái. Hy vọng con cái thành tài, có gia đình hạnh phúc.

- Cháu sẽ cố gắn mang lại hạnh phúc cho anh ấy – Hải Quỳnh đỏ mặt cúi đầu đáp.