Đợi Chờ Ký Ức

Chương 56




Tình yêu trong sáng

Cuối cùng cũng gần kết thúc một học kì, nghĩa là họ phải đối mặt với kì thi học kì gian khổ.

- Hải Quỳnh! Bà đến nhờ anh Tần Phong giảng cho lập trình Pascal đi. Anh ấy rất giỏi môn này – Minh Trang nhân cơ hội này liền dụ dỗ Hải Quỳnh.

- Để làm gì, mình cũng đâu phải là không hiểu môn này đâu? – Hải Quỳnh ngơ ngác không hiểu hỏi lại. tuy rằng đối với môn này cô không thật giỏi, nhưng cũng không tệ đến nỗi không hiểu chút gì.

- Ấy, cái chính không phải là học, mà cái chính là tiếp cận – Phương Hồng khóat tay nói nhỏ.

- Sao phải tiếp cận? – Hải Quỳnh vẫn không thể hiểu được ý của mấy đứa bạn là gì.

- Trời ơi, chẳng phải đã nói là phải tiếp cận dụ dỗ anh ta yêu bà rồi sau đó đá anh ta để trả thù hay sao. Nhân dịp thi cử này, giả vờ nhờ anh ta dạy dỗ để tiếp cận rồi thừa ơ quyến rũ anh ta luôn – Minh Trang bèn giải thích.

- Nhưng làm sao để quyến rũ anh ta, mình đâu có biết – Hải Quỳnh mím môi rồi nói, quả là cô không có kinh nghiệm về mấy trò lừa đảo này.

- Không cần lo, từ từ tụi mình sẽ chỉ cho – Lê Phương liền trấn an.

- Cứ quyết định vậy đi – Ngọc Yến bèn hô lên quyết định.

Vậy là Hải Quỳnh theo lời mấy đứa bạn ngại ngùng đến nhờ Tần Phong, cuối cùng được anh nhận lời hướng dẫn. Tần Phong dạy rất dễ hiểu, giảng giải tỉ mỉ. Hải Quỳnh từ việc hiểu đôi chút trở nên thông suốt.

- Cầm đi….- Phương Hồng xòe trước mặt Hải Quỳnh hai tấm vé xem phim.

- Hay quá, lâu rồi tụi mình không đi xem phim – Hải Quỳnh hớn hở nhìn hai tấm vé xem phim.

- Không phải tụi mình, mà là bà với anh Tần Phong – Minh Trang nói ngay.

- Tại sao?

- Cái này gọi là cám ơn anh ấy đã dạy bà lập trình pascal, mà đây cũng là cơ hội tốt để quyết rũ anh Tần Phong – Ngọc Yến cố ý nhấn mạnh.

Thật ra, ác cảm của Hải QUỳnh đối với Tần Phong cũng đã tan biến mất từ lâu rồi, cho nên cái ý định trả thù gì gì đó cô cũng không muốn thực hiện nữa. Đang định phản đối thì….

- Hải Quỳnh! Coi như là cám ơn anh ấy đã dạy bà học đi – Minh trang bèn khuyên nhủ.

Cắn mội suy nghĩ thấy Minh Trang nói cũng đúng, nhờ Tần Phong mà môn học này cô đã hiểu biết tốt hơn. Cũng nên cám ơn anh ấy. Cho nên Hải Quỳnh gật đầu rổi vươn tay cầm lấy hai vé xem phim trên tay Phương Hồng sau đó đến gặp Tần Phong.

Hải Quỳnh rụt rè cầm lấy hai tấm vé giơ trước mặt Tần Phong e dè nói:

- Em cám ơn anh vì đã bỏ thời gian ra dạy em làm lập trình. Em có hai tấm vé xem phim muốn mời anh đi xem coi như cám ơn. Anh có thể đi cùng em không?

Tần Phong hơi bất ngờ trước lời mời của Hải Quỳnh, gương mặt cô lúc mời có phần xấu hổ ngượng ngùng nên đỏ hồng lên trông đáng yêu vô cùng, đôi môi mím lại vẻ chờ đợi câu trả lời của Tần Phong khiến hai cái lúm đồng tiền hiện ra trên gương mặt bầu bĩnh của cô làm Tần Phong bị thu hút đến ngây người.

Thấy Tần Phong im lặng, Hải Quỳnh có chút thất vọng, cô cho rằng anh anh không muốn đi nhưng ngại từ chối nên mới im lặng như thế. Trong lòng bỗng có cảm giác buồn bã cùng hụt hẫng. Hải Quỳnh bèn nói:

- Nếu anh không thích thì không cần đi. Em chỉ là muốn cám ơn anh thôi. Em rủ người khác đi cùng cũng được ….Em …em về đây.

Nhưng Tần Phong đã vươn tay nắm lấy cái vé xẻm phim trên tay Hải Quỳnh rút nhẹ rồi cười nói:

- Đến lúc đó anh đưa em đi.

Hải Quỳnh bỗng mừng rỡ khi Tần Phong nhận lời, trong lòng như có một cơn gió lùa mát rượi theo nụ cười cuốn hút của anh liền đáp lại:

- Vậy em chờ anh.

Đáp xong Hải Quỳnh bỗng thấy xấu hổ, bởi vì cứ như thể hai người đang hẹn hò với nhau vậy. Cô lúng túng cúi mặt xuống không dám ngẩng lên nhìn Tần Phong vội nói:

- Vậy…em về trước đây.

Nói xong bèn quay người bỏ chạy để lại Tần Phong nhìn theo cái dáng nhỏ nhắn đang thẹn thùng khi mà khẽ cười ấm áp.

Hóa ra tình yêu là như vậy. Chỉ cần nhìn thấy nụ cười của người đó sẽ khiến cho lòng mình ngập tràn hương hoa, chỉ cần thấy gương mặt của người đó, sẽ cảm thấy hạnh phúc quay quanh, chỉ cần nghe giọng nói của người đó thì cảm thấy người mát rượi lâng lâng nhiều cảm xúc.

Hải Quỳnh cũng không ngờ bản thân lại vì sự nhận lời của Tần Phong mà cảm thấy vui sướng và hồi hộp vô cùng, cô chờ đợi từng ngày từng giờ đến ngày hẹn. Nằm thao thức lăng qua lăng lại trên giường vẫn không thể nào ngủ được, trong đầu cứ xuất hiện hình ảnh của Tần Phong rồi bất giác cười ngọt ngào.

Cuối cùng cũng đến ngày hẹn, Tần Phong chờ Hải Quỳnh bên dưới ký túc xá. Hải Quỳnh không biết tại sao trong lòng lại hồi hộp vô cùng, cô nhìn ngắm gương nhiều lần xem lại dáng vẻ của mình trước khi đi xuống gặp mặt Tần Phong. Trong lòng có một niềm vui nho nhỏ.

Tần Phong hôm nay ăn bận cực kì đơn giản, anh chỉ bận một chiếc áo sơ mi màu xanh với chiếc quần jean nhưng Hải Quỳnh lại thấy anh đẹp trai vô cùng, bất giác đỏ mặt. Cô thích một Tần Phong nghiêm túc lạnh lùng khi đến trường và một Tần Phong giản dị trước mặt cô hơn là một Tần Phong ăn bận sành điệu đi bên cạnh Nguyên Thu.

- Chờ em lâu không? – Hải Quỳnh ngượng ngùng bước xuống hỏi.

- chờ đợi là nghĩa vụ và quyền lợi của con trai đối với con gái mà- Tần Phong nhìn Hải Quỳnh cười đáp, nụ cười của anh hôm nay tỏa sáng vô cùng nhất là khi để lộ ra hàm răng trắng ngần.

Hải Quỳnh bất ngờ thấy tim mình đập mạnh không thôi, xấu hổ cười nhẹ với anh. Dáng vẻ ngượng ngập của cô vô cùng đáng yêu khiến Tần Phong thấy hạnh phúc khi được ở bên cô.

- Đi thôi – Anh nói.

Tần Phong chở Hải Quỳnh đến xem phim, trông họ chẳng khác nào một đôi tình nhân xứng đôi, ai nhìn cũng phải ghen tị. Họ cùng xem một bộ phim giả tưởng khá hay. Nhưng đang xem giữa chùng, hải Quỳnh bỗng cảm thấy cả người khác, nhanh chóng nhớ ra ngày gì, cô vội vàng chạy vào tolet.

Tần Phong ngồi xe phim một mình mà vẫn chưa thấy Hải Quỳnh trở lại bèn đi tìm. Đến cửa tolet nữ, Tần Phong đành gọi khẽ:

- Hải Quỳnh!

Im lặng, không có tiếng trả lời làm Tần Phong thấy bất an vô cùng, đành mở cửa vào bên trong, cũng may không có người. Bèn gọi khẽ lần nữa:

- Hải Quỳnh!

Hải Quỳnh vì cuộc hẹn hôm nay mà quên mất đi một điều, hôm nay cô đến ngày chu kỳ hàng tháng. Ngồi trong tolet lúng túng vô cùng không biết phải làm sao. Cô lại không có điện thoại đành ngồi trong tolet. Lần trước bị mất điện thoại thấy không cần thiết cho lắm nên cô vẫn chưa mua lại. Nghe tiếng Tần Phong gọi thì xấu hổ không biết có nên đáp lại hay không. Nhưng khi nghe tiếng Tần Phong gõ cửa phòng tolet gọi thì đành xấu hổ lên tiếng:

- Em ở trong này.

- Sao vậy, có chuyện gì à? – Tần Phong lo lắng khi nghe giọng nói đứt quảng của Hải Quỳnh.

- Không…chỉ là…chỉ là…em… em…em tới ngày rồi – Hải Quỳnh xấu hổ đáp, giọng vỡ òa muốn khóc.

Tần Phong hiểu ngay lặp tức, anh lúng túng ho vài tiếng rồi mới nói:

- Em chờ chút…anh giúp em đi mua.

Nói rồi Tần Phong bèn đi ra ngoài, cũng may gần đó có một cửa hàng tiện ích nhỏ. Tần Phong ngượng ngùng xấu hổ nói với nhân viên ở quầy.

- Làm ơn lấy giúp miếng băng ….- Hai chữ “vệ sinh “ bị anh giữ lại không tài nào nói ra được.

Người bán hàng liền lấy cho Tần Phong một lốc băng keo cá nhân rồi nói:

- 3000 đồng.

Tần Phong nhìn lấy mấy miếng băng keo cá nhân trước mặt không biết làm sao đành cầm lấy rồi tính tiền đi ra, gương mặt mếu máo muốn khóc. Lần đầu anh lâm vào tình trạng khó xử và mất mặt thế này.

Bước ra ngoài nhìn mấy miếng băng keo cá nhân trong tay mình thở dài, muốn cắn lưỡi chết đi cho xong. Nhưng nghĩ đến Hải Quỳnh còn đang ở trong tolet đành muối mặt quay vào bên trong.

Anh tằng hắng vài cái rồi mối nói với nhân viên quầy:

- Bạn gái tôi…cô ấy tới ngày rồi….tôi muốn mua giúp cô ấy.

Nữ nhân viên bán hàng nghe Tần Phong nói thế thì hiểu ra, nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của anh thì khẽ cười rồi đi đến quầy lấy giúp anh, còn giúp anh cho vào một cái bịch đen cột lại cẩn thận rồi tính tiền.

Tần Phong cầm cái bọc trong tay mình ra khỏi cửa hàng gương mặt đỏ bừng lên đầy xấu hổ nhất là khi nhìn thấy nụ cười trên môi của cô nhân viên. Anh thờ phảo nhẹ nhỏm khi bước ra khỏi cửa hàng rồi đi về rạp chiếu phim.

Lại tiếp tục lén lúc vào trong tolet nữ khi xác định không có ai để đưa cái thứ trong bịch đen cho Hải Quỳnh.

Khi Hải Quỳnh mở cửa bước ra, cô thật không có mặt mui nào nhìn Tần Phong cũng may Tần Phong khôg nói gì chỉ khẽ bảo:

- Chúng ta về thôi.

Hải Quỳnh lặng lẽ đi theo sau Tần Phong, sắ mặt tái đi vì trong bụng có chút khó chịu. Có lẽ vì cô lo lắng quá nên mới hình thành những cơn quặng thắt khón chịu như vậy.

Ngồi trong xe, Hải Quỳnh khó chịu tựa người vào thành ghế, tay quấn lấy bụng cố kìm chế cơn đau, mồ hôi bịn ra trê trán cô ướt đẫm tóc mai.

Tần Phong nhìn cô khó chịu như thế thì lo lắng, lấy khăn giấy thấm mồ hôi cho cô.

- Em không sao chứ, bụng khó chịu lắm à.

Môi tái nhợt, Hải Quỳnh có chút xấu hổ gật đầu. Tần Phong không nói không rằng, lấy tay áp vào phần bụng dưới của Hải Quỳnh giúp cô xoa nhẹ. Bàn tay to lớn ấm áp xoa nhẹ vào phần bụng đang bị cơn đau hành hạ đến lạnh người bỗng cảm thấy dẽ chị ngay lặp tức. HảiQuỳnh có chút ngỡ ngàng nhìn Tần Phong, cũng có chút ngượng nhưng cái cảm giác nhẹ nhỏm không còn đau dớn khiến cô ngồi im để Tần Phong giúp mình xóa bỏ đau đớn.

Lát sau cơn đau dịu bớt, sắc mặt Hải Quỳnh đã bớt đau, cô nhìn vẻ ân cần của Tần Phong mà xúc động vô cùng. Cái cảm giác bàn tay xoa bụng cho cô thật giống với cảm giác lần trước khi ở chỗ tình nguyện. Lần đó cũng chính là cảm giác này, cũng hơi ấm này.

- Có phải lúc ở trại trẻ, anh đã giúp em xoa bụng giảm đau không? – Hải Quỳnh mím môi khẽ nhìn trộm Tần Phong dò hỏi.

- Ừhm! – Tần Phong ngượng ngập rút tay lại rồi gật đầu – Đã đỡ hơn nhiều rồi.

Trong lòng Hải Quỳnh bỗng xuất hiện một giai điệu rộn ràng. Sống mũi cay cay, khóe mắt long lanh, cô nhìn Tần Phong mà thấy tim đập rộn ràng. Cảm xúc ào ạt chạy đến.

Khi hai người về tới ký túc xá, TầnPhong chào tạm biệt Hải Quỳnh định lên xe trở về thì Hải Quỳnh gọi giật lại:

- Tần Phong!

Anh quay người lại nhìn cô.

- Cám ơn anh. Cả lần này và lần trước – Hải Quỳnh nói xong xấu hổ chạy thật nhanh lên lầu.

Nhưng chỉ vừa chạy được một vài ước thì bị Tần Phong giữ tay lại:

- Lần này, xem như không tính. Lần sau, anh có thể mời em cùng đi xem phim không?

- Có thể – Hải Quỳnh nhìn Tần Phong rồi khẽ gật đầu.

Bốn mắt họ nhìn nhau, cảm xúc trong lòng dường như hòa nhịp. Tay Tần Phong vẫn nắm chặt bàn tay mềm mại của Hải Quỳnh, anh chỉ nghĩ không muốn để cô bỏ đi như thế nhưng không biết nên nói gì với cô lúc này. Ký túc xá về đêm khá yên ắng, hai người cứ thế đứng nhìn nhau, tình trong như đã mặt ngoài còn e.

Chợt có tiếng nói vang lên từ xa, có người đến, cả hai vội vàng buông nhau ra. Hải Quỳnh đỏ cả mặt vội vã chạy lên lầu. Tần Phong nhìn theo khẽ cười hạnh phúc.