Đợi Chờ Ký Ức

Chương 54




Hải Quỳnh vừa đi ra khỏi cửa thì đã bị hai tên này tóm được lôi đi qua một góc.

- Này, các người làm gì vậy hả? – Hải Quỳnh la lên phản đối khi bị kéo tay, cô vùng vẫy muốn thoát ra nhưng chẳng thể nào thoát được khỏi bàn tay cứng ngắc của mấy tên này.

- Cô em, cô có biết mình vừa làm gì không hả – Tên nắm tay Hải Quỳnh hất mạnh cô vào tường gằn giọng nhìn cô tức giận nói.

Hải Quỳnh bị xô mạnh đập người vào tường đau điếng, cô nhăn nhó vì đau, nhưng rồi cảm thấy sợ hãi khi hai tên trước mặt mình nhìn không còn vẻ lịch sự như trước nữa mà hiện ra với hai cặp mắt dâm đãng rõ rệt.

Cô sợ hãi run cả người trước cái nhìn tròng chọc của chúng trước mình, cô co người lại sát tường, tim đập loạn cả lên, cô thấy hơi thở mình đứt quảng vì cơn run rẩy của mình. Ánh mắt cô ngó ra tứ phía tìm kiếm hình ảnh ai đó nhưng không thấy, cô bắt đầu thấy hối hận vì không nghe lời Tần Phong, hối hận vì bản tính ương bướng của mình, hối hận vì chọc giận anh để rồi bị anh bỏ rơi.

- Các người tránh ra cho tôi đi, nếu không…nếu không tôi la lên đó – Hải Quỳnh run rẩy nói lắp bắp.

- La lên…được, cứ việc la lên, chỉ sợ khi người ta đến thì em đã không còn ở đứng ở đây được nữa đâu, mà khi đó, bọn anh cũng không biết mình làm ra chuyện gì với em đâu – Tên kia phá ra cười đe dọa.

- Vậy các người muốn gì đây – Hải QUỳnh xanh xám mặt mày trước lời đe dọa của tên kia.

Hai gã cười thầm nhìn Hải QUỳnh, đối phó với mấy cô gái nhẹ dạ như cô là chuyện vô cùng dễ dàng.

- Tụi anh muốn gì à – Tên đe dọa đưa tay vuốt mặt Hải Quỳnh giễu cợt, cô liền hất bàn tay xấu xa ra khỏi người mình, hắn không tức giận mà cười nhạt xấn tới sát người cô, đưa hay tay áp vào tường bao quây lấy cô nói – Có biết hậu quả chọc tức bọn anh là gì không hả?

Hải Quỳnh nín thở, cô sợ đến mức không nói nên lời, trong lòng thầm mừng rỡ là Lê Phương đã được Công và Giang đưa về nhà trước nếu không có thể ngay cả cô ấy cũng không thoát được bộ mặt dã thú của hai tên này.

Cô thấy hơi thở đầy mùi rượu bia của chúng phả trên mặt mình, nhăn mặt nín thở, đến cả cửa động cũng không dám. Tên còn lại thì cười thích thú quay mặt đi canh chừng, không quên căn dặn một câu:

- Nhanh lên đi, rồi đi nơi khác, kẻo lát nữa người ta tụ tập đông đó.

Tên này không đáp, môi hắn nhếch lên nhìn chằm chằm vào phần vai trần của Hải Quỳnh, cô sợ hãi kéo phần tay áo lên trên cổ che đi phần vai trần trắng mịn của mình, môi run rẩy.

Tên này bắt đầu áp mặt hắn sát mặt cô định chiếm đoạt môi cô nhưng Hải Quỳnh hít một hơi thật mạnh dùng hết sức của mình đẩy mạnh hắn ra định bỏ chạy. Chỉ tiếc rằng hắn đã đóa được được ý định của cô và nhanh tay tóm chặt lấy hai tay cô, sau đó nhanh chóng bẻ ngoặc ra sau.

- Chạy đâu cho thoát khỏi bọn anh hả cưng.

Nước mắt Hải Quỳnh bắt đầu tuôn ra sợ hãi, cô đứng chết lặng nhắm ghiền mắt lại, môi mím chặt lại cố không cho hắn ta xâm phạm. Nhưng hắn ta chưa kịp chạm vào cô thì bên vai hắn có ai đó khiều nhẹ. Mất hứng hắn ta nổi cáu nói:

- Mày chờ chút đi.. tao xử cong con nhỏ này….

Nhưng hắn chưa kịp nói tiếp thì một cú đấm mạnh từ bên hông vào thẳng mắt bên này của hắn khi mà môi hắn gần chạm vào mặt Hải Quỳnh tạo ra một âm thanh sống động khiến Hải Quỳnh mở toang mắt ra kịp nhìn thấy một thân xác to kềnh ngã xuống tực mít rụng. Sau đó là gương mặt Tần Phong với vẻ giận dữ đỏ bừng đang thu nấm đấm lại. Còn tên bạn cũng đã nằm thằng cẳng không biết từ lúc nào mà cũng chẳng hề có lấy một chữ rên rĩ.

Một cảm giác nhẹ nhỏm khiến Hải Quỳnh thở hắt ra khi cô nhìn thấy Tần Phong, Hải Quỳnh muốn nở một nụ cười hàm chứa cảm ơn với Tần Phong nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh tanh của anh thì vội thu lại nụ cười của mình mà cuối đầu hối lỗi.

- Lần sau tránh xa cô ấy ra, có biết không hả – Tần Phong đá thêm một cước vào bụng tên này cảnh cáo. Sau đó anh nắm tay Hải Quỳnh kéo đi thật nhanh ra khỏi chỗ có hai tên đang nằm như xác chết kia.

Tần Phong vốn dĩ tức giận muốn cho Hải Quỳnh một bài học để bớt ngốc nghếch nên chưa vội ra mặt giải cứu, nhưng khi thấy tên kia áp sát Hải Quỳnh và định giở trò với cô thì tức giận đi đến cho tên bạn một đấm gục luôn rồi tới tên này. Cơn tức giận vẫn chưa xã hết nên khi nắm tay Hải QUỳnh kéo đi với lực siết mạnh khiến Hải Quỳnh bị đau tay.

Lúc đầu cô còn im lặng chịu đựng, nhưng sau đó, càng lúc càng bị đau, chịu không được đành lên tiếng:

- Tần Phong, buông tay ra đi, anh làm em đau quá đi.

Tần Phong nghe Hải Quỳnh nói bèn đứng lại, anh quay lại nhìn Hải Quỳnh thở mạnh nói:

- Nếu anh không đến cứu em, sẽ không phải là chút đau này đâu. Em nhìn xem, bộ dạng ương bướng ngốc nghếch của em kìa.

- Ừ đó, em vừa ngốc, vừa ương bướng đó, vậy thì sao chứ. Còn đỡ hơn anh, rõ ràng là biết em bị ức hiếp vậy mà không chịu đến sớm – Hải Quỳnh tức giận nhìn Tần Phong uất ức.

- Chẳng phải anh đã cảnh cáo em trước rồi hay sao hả. Cái đồ ngốc như em đáng bị một bài học cho chừa thói ương bướng. Bây giờ em đã sáng mắt chưa?

Giận! Hải Quỳnh thật sự tức giận. Sao anh ta không xem lại hành động cảnh cáo của anh ta đối với cô chứ. Đành rằng anh ta làm vậy cũng là có ý giúp cô, nhưng mà …thiếu gì cách, tại sao lại chọn cách khiến cô hiểu lầm như vậy chứ.

- Anh tưởng anh tốt lắm sao hả. Anh đó, vừa lăng nhăng, cặp kè hết cô này đến cô kia, gặp ai cũng làm bậy đã vậy còn ….còn…- Hải Quỳnh ghẹn lời khi nhớ đến nụ hôn của Tần Phong trên môi mình, đưa tay lên môi che dấu dấu vết vẫn còn đọng lại.

Tần Phong cũng lúng túng khi nhớ lại nụ hôn lúc này, bèn cúi đầu quay mặt đi chỗ khác, không khí trở nên vô cùng ngượng ngạo.

- Em đúng là cái đồ đầu heo ngốc ghếch – Tần Phong bất chợt mắng.

Tần Phong tuy có phong lưu nhưng anh không tùy tiện cặp kè với con gái, cũng không phải gặp ai cậu cũng như thế. Đối với Hải Quỳnh dường như là một trường hợp rất lạ lùng, khi gặp cô cậu đều bị mất kiểm soát ở bản thân rồi làm ra những hành động điên rồ, vui giận thất thường.

- Anh …anh…anh mới là đồ đầu heo thì có – Hải Quỳnh tức giận đá một phát vào chân Tần Phong khiến anh đau điếng, bước chân khập khiễng ngay – Ai cần anh cứu chứ.

Nói rồi Hải Quỳnh hậm hực bỏ đi, để lại Tần Phong vừa tức vừa đau.

- Này đọc đi – Công chìa ra cho Tần Phong một mảnh giấy photo.

Tần Phong nhìn vào mảnh giấy có tực đề là cảm xúc của con trai khi yêu

- Cái gì vậy? – Tần Phong chìa ra trước mặt Công hỏi.

- Thuốc cho thời kỳ tiền mãn kinh của ông – Công cười ranh ma đáp.

Tần Phong nhíu mày sau đó thẳng chân đạp cho Công một cái. Nhưng sau đó anh nhìn vào mảnh giấy đọc.