Tất cả mọi người ngơ ngác quay đầu về phía tiếng nói phát ra sau lưng Hải Quỳnh thì thấy tần Phong tay ôm một đống báo cáo từ từ bước vào. Anh từ từ đặt đống báo cáo đó trên bàn thầy chủ nhiệm khoa rồi nói:
- Đây là báo cáo của lớp em, em giao lại cho thầy.
Rồi anh quay đầu nhìn Hải Quỳnh, đưa tay nắm lấy tay cô kéo cô lại gần mình hơn rồi cười bảo:
- Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi, thầy đừng lo lắng.
Thầy chủ nhiệm khoa thấy vậy cũng không nói gì thêm chỉ khẽ gật đầu rồi đáp:
- Ừ….yêu đương thì yêu đương nhưng vẫn phải học hành nghiêm chỉnh có biết không?
- Em biết rồi thầy. Tụi em xin phép – Tần Phong gật đầu rồi lễ phép nói, sau đó kéo tay Hải Quỳnh đi ra khỏi văn phòng khoa.
Tần Phong kéo Hải Quỳnh đi một mạch không thèm chú ý đến những ánh mắt xung quanh. Hải Quỳnh lúc này đang trong trạng thái hụt hẫng nên cứ để mặc Tần Phong kéo đi, cho tới khi đến một góc vắng, anh mới buông tay Hải Quỳnh ra rồi bảo:
- Khóc đi.
Hải Quỳnh chưa từng nghĩ mình sẽ khóc, vậy mà khi nghe hại từ “khóc đi” thì nước mắt tự nhiên lăng xuống. Cô ngồi sụp xuống đất khóc, khóc một trận đã đời. Tần Phong đứng dựa lưng vào tường hai tay cho vào túi đứng kế bên im lặng. Cảm giác nhìn thấy người con gái bên cạnh khóc lóc thảm thiết, trong lòng Tần Phong có một trận sóng trào dữ dội. Hận bản thân bất lực không thể làm cho cô hết đau lòng.
- Đừng khóc nữa, đúng dậy đi – Tần Phong khó chịu khi nhìn Hải Quỳnh khóc, nhất là vì một người con trai khác mà khóc, anh kéo cô đứng bật dậy.
- Mặc kệ em, em khóc kệ em, liên quan gì đến anh – Hải Quỳnh giật tay ra khỏi tay Tần Phong gào lên rồi sau đó lại ngồi xuống tiếp tục khóc.
- Đừng khóc nữa – Tần Phong ngồi chổm trước mặt Hải Quỳnh nhăn nhó khó sở muốn an ủi cô nhưng vụng về không biết nên nói thế nào cho hay.
Nhưng những lời đó càng làm cho Hải Quỳnh khóc nhiều hơn, cái cảm giác buồn thương ột tình yêu vừa mới chớm đã lụi tàn khiến cho cô không thể ngừng khóc. Cô không buồn Khánh Vũ, cô biết đối với đàn ông thì sự nghiệp luôn đặt lên hàng đầu, cô cũng không nhẫn tâm nhìn anh mất tất cả. Nhưng mà, anh là người đầu tiên cô thích. Cô đưa tay dụi mắt đến đỏ hoe, Tần Phong bèn ngăn lại nhưng cô ương bướng tiếp tục dụi mắt đến mức gần như rách võng mạc ra. Tần Phong thấy vậy thì bực tức bèn nắm lấy hai tay cô kéo hai bên giữ lấy rồi cuối đầu xuống hôn lên môi cô.
Hải Quỳnh đang trong tâm trạng buồn bã, không ngờ lại bị Tần Phong hôn. Tiếng hức hức nấch ghẹn từ nãy giờ bỗng trôi tuột vào trong bụng nhường chỗ cho trái tim đập thình thịch. Nụ hôn lần này rất khác nụ hôn lần trước, có chút gì đó lúng túng, có chút gì đó ngây thơ, có chút vụn dại.
Hải Quỳnh mở bừng đôi mắt ngơ ngác cảm nhận nụ hôn của Tần Phong, gương mặt từ từ đỏ bừng lên. Tần Phong từ từ rời khỏi môi cô, anh đưa tay gãi gãi đầu không biết làm sao, gương mặt anh cũng đỏ bừng lên đầu xấu hổ, ấp úng giải thích:
- Anh chỉ muốn em nín khóc thôi.
Hải Quỳnh không ngờ Tần Phong lần nữa hôn mình, cả người cứng đơ, nghe tần Phong gãi đầu giải thích chỉ có thể chớp chớp mắt gật đầu.
- Vậy….vậy…không khóc nữa.
Hải Quỳnh lại vô thức gật đầu.
- Vậy…anh về trước – Tần Phong nói rồi thì quay lưng bỏ chạy, chẳng may vấp ngã, anh đứng dậy quay lại nhìn Hải Quỳnh xấu hổ gãi gãi đầu lần nữa rồi chạy tiếp.
Dáng vẻ lúng túng xấu hổ như người mới biết yêu của anh khiến Hải Quỳnh nhìn theo bật cười, tự nhiên nỗi buồn trong lòng biến mất.
- Cũng không thể trách thầy được. Cũng giống như bà, thầy cũng đâu có xác định tình cảm của bà dành cho thầy là gì đâu, sao dám khẳng định được – Phương Hồng lên tiếng bênh vực Khánh Vũ.
- Sao cũng được, nói chung là thầy Khánh Vũ đã xác định không có tình cảm gì với Hải Quỳnh rồi, cho nên coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra – Minh Trang bèn quyết định gạt bỏ mọi thứ.
- Đúng vậy, dù sao cũng chưa chính thức, chưa ai nói yêu ai cả, quên đi – Lê Phương gật đầu tán thành.
- Có một điều lạ là, sau khi khóc xong một trận, mình không còn cảm thấy buồn chút nào cả – Hải Quỳnh không biết tại sao trên đường trở về ký túc xá, dù hai mắt đã sưng đỏ, nhưng cảm giác trong lòng lại thanh thản vô cùng. Không buồn, không đau như mấy cô gái yêu đơn phương hay thất tình khác.
- Có một lí giải thôi. Vốn dĩ bà không hề yêu thầy, chỉ là cảm mến thôi – Minh Trang chau mày sau đó đưa ra triết lí – Có lẽ một điểm nào đó của thầy thu hút bà, khiến bà ngộ nhận là tình yêu. Cho nên dù không được ở bên người đó bà cũng không thấy đau lòng.
Nghe Minh Trang nói vậy, Hải QUỳnh suy xét lại tất cả mọi hành động, mọi cửa chỉ của Khánh Vũ khiến cô cảm mến. Anh dịu dàng quan tâm giống như là anh trai Hiểu Huy của cô, cho nên cô mến anh vì điều đó.
Hải Quỳnh chợt vỡ òa nhận ra, hóa ra cô không yêu Khánh Vũ, hóa ra chỉ là ngộ nhận về tình yêu mà thôi. Cô thật là ngốc mà.
- Quên chuyện này đi, bàn tới vụ thi hát đi – Ngọc Yến xua tay rồi đề nghị.
- Ừ…đúng rồi…lúc đó phải có gắng để giật giải nha – Minh Trang nói – Sử dụng tuyệt chiêu vô cùng lợi hại của tụi mình đi.
- Ok….- Rồi cả nhóm cười haha.
Chuyện là vầy, sau khi đi hoạt động đoàn về thì cũng đã sắp tới ngày 20/11 – Ngày Nhà Giáo Việt Nam. Đoàn trường phát động phong trào thi đua ca hát giữa các khoa. Phương Hồng và Công được đề ghi cùng thi tiết mục song ca. Thế là cả nhóm sử dụng tuyệt chiêu xưa nay chưa bao giờ thua để giành thắng lợi trong ca hát đó là:”Me chua”
Chia ra làm hai nhóm phục kích. Một nhóm phục kích trong cánh gà ăn me chua trước mặt thí sinh dự thi kế tiếp, khiến thí sinh này tiết nước bọt không ngừng nghỉ. Khi ra ca hát khó lòng kiềm chế mà hát sai nhịp.
Nhóm thứ hai chọn vị trí trước sân khấu, tay thủ sẵn mấy bịch cóc ổi me xoài. Hễ khi thí sinh dự thi đang hát thì nhâm nhi trước mặt, không chảy bên trong thì cũng ph3i chảy bên ngoài thôi, đố ai mà qua nổi.
Phương Hồng và Công sự dụng một loạt liên khúc: Tình Thơ, Khúc Nhạc Vui…..lúc trầm lúc rộn rã làm sân khấu phấn khởi, trong khi các thí sinh khác hát cũng hay nhưng bị rớt nhịp. Chỉ còn một đội cuối cùng, nghe nói hai năm liều đều giành được giải nhất, là giọng ca vàng của trường.
Quả không hổ danh là giọng ca vàng kỳ cựu, Ngọc Yến, Minh Trang và Lê Phương nhai đến mỏi miệng, chua tê tái cả người vậy mà hai người này vẫn không một chút suy suyễn. Hải Quỳnh không đủ máu liều như các bạn, ăn chỉ một chút là rút lui ngay. Cô nhìn mấy người bạn ăn mà không khỏi rùng mình nhăn nhó.
Không ngờ, hai người kia không bị tác động bởi những kẻ ăn chua mà lại bị tác động bởi cái rùng mình của Hải Quỳnh. Vậy là chiến thắng tuyệt đối.
- Mấy đứa em thật làm làm nhục cán bộ quá, khinh thường giọng hát của anh mày quá thể. Chưa lúc nào đi karaoke mà anh tuột xuống dưới 98 điểm nha.
- Xì, không tin, anh chảnh vừa vừa thôi – Lê Phương hất mặt giễu.
- Không có tinh thần fairplay gì cả – Giang than thở.
- Anh sống với tinh thần đi, đưa em giải thưởng – Minh Trang bèn đưa tay giật phần tiền thưởng nhà trường giao tặng nhưng Công đã nhanh tay giữ lại.
- Phần thưởng này chúng ta sẽ để dành, lần sau sẽ sử dụng – Giang lên tiếng giải thích.
- Nhân dịp gì à?
- Bí mật – Công đáp.
Không ngờ cả nhóm đi ra thì gặp ngay Khánh Vũ đi tới, mấy bữa nay, cả nhóm tránh mặt Khánh Vũ, đi học cũng vào trễ ra sớm. Nói chung dù gì thì tình ý cả nhóm ghép đôi hai người họ lại với nhau, bây giờ cũng không thể thoải mái như trước.
- Chào thầy – Cả nhóm đồng loạt hô.
- Hải Quỳnh, thầy có chuyện muốn nói với em – Khánh Vũ không đáp mà trực tiếp nhìn Hải Quỳnh yêu cầu.
- Có chuyện gì ạ, em bây giờ có hẹn rồi ạ – Hải Quỳnh vội vàng từ chối, bảo cô bây giờ đối mặt với Khánh Vũ là điều không thể.
- Có hẹn? – Khánh Vũ lặp lại như không tin.
- Thật đó thầy, tụi em hẹn với các bạn ở trường Kiến Trúc ạ – Lê Phương bèn chạy đến nói chen vào – Gặp mặt tìm hiểu ấy thầy.
- Thật vậy sao – Khánh Vũ quay sang Hải Quỳnh dò hỏi.
Hải Quỳnh dù không biết tới cái vụ hèn gặp mặt tìm hiểu gì gì đó nhưng cũng gật đầu đáp bừ.
- Dạ thật ạ.
- Thôi tụi em trễ rồi, đi trước nha thầy – Minh Trang vội kéo tay các bạn bỏ đi.
- Này, tìm cớ hay quá nha, nói vậy là thầy Khánh Vũ tự hiểu mà rút luôn – Ngọc Yến hút tay Lê Phương khen ngợi.
- Gì mà tìm cớ, là sự thật nha – Lê Phương bĩu môi đáp rồi quay sang Hải Quỳnh – Tui vì bà mà kiến tạo ra buổi gặp mặt này đó có biết không?
- Cái gì…. – Cả bọn kinh ngạc nhìn Lê Phương
- Tao cũng mới vừa nhận được tin nhắn hồi nãy thôi, tao Ok luôn rồi, chiều nay gặp.
- Chiều nay …- Cả bọn lại lần nữa hét lên.
- Bà nhất định phải đi. Tìm hiểu gặp gỡ nhiều người một chút thì sau này sẽ không còn bị ngộ nhận tình cảm nữa – Lê Phương khuyên giải Hải Quỳnh chấp nhận cuộc hẹn.
Hải Quỳnh suy nghĩ cuối cùng quyết định đồng ý. Cô vẫn muốn xác định lại tình cảm dành cho Khánh Vũ.
- Vậy thì phải làm đẹp thôi, con trai kiến trúc có mắt tinh đời lắm – Minh Trang bèn hào hứng nói.
Sau đó, Hải Quỳnh mặc một chiếc áo tay liền cổ màu trắng rất đẹp, để lộ phần vai và cổ gợi càm và làn da trắng hồng của cô.Đi kèm với chiếc váy màu đỏ trên đầu gối để lộ đôi chân thon dài.
- Hở hang quá – Hải Quỳnh nhăn mặt nói.
- Bà chẳng biết cái gì, nhìn vào rất thùy mị mà gợi cảm đó – Ngọc Yến liền phủ nhận.
- Đẹp lắm – Minh Trang gật gù nhận xét.
- Hai đứa mính đi thôi – Lê Phương hô lên rồi kéo tay Hải Quỳnh đi ra.
- Chúc may mắn nha.
Chỉ có điều Hải Quỳnh không biết, địa điểm hẹn lại là một quán bar.
Vào trong thì đã thấy hai anh chàng ăn bận lích sự chờ họ bên trong. Cả hai ngưới đó nhìn Lê Phương và Hải Quỳnh thì vui vẻ chào và lịch sự vô cùng. Chỉ có điều họ thích uống bia, mà Hải Quỳnh thì không biết uống, cô chọn nước ngọt.
Buổi gặp mặt nói chuyện rất vui vẻ, sau đó Hải Quỳnh đi vệ sinh, vừa đi ra thì gặp ngay Tần Phong đứng trước cửa tolet nữ.
- Sao anh lại đứng đây – Hải Quỳnh tròn mắt kinh ngạc nói.
- Anh chờ em – tần Phong đáp.
Hải Quỳnh nhìn Tần Phong dò xét.
- Tránh xa hai tên đó ra, mau về đi – tần Phong bén nói,
- Trong mắt anh, ai cũng là kẻ xấu hết à. Có anh mới là kẻ xấu thì có – Hải Quỳnh tức giận mắng.
Nói rồi cô định đi, thì bị Tần Phong giữ lại, cậu áp cô vào tường, ép người vào người cô, sau đó không nói không rằng hôn cô. Hải Quỳnh kinh hãi muốn đẩy Tần Phong ra nhưng không được, càng bị anh hôn mạnh hơn, khi Hải Quỳnh tưởng chừng như bị hết hơi thì anh buông cô ra, hải Quỳnh cứ tưởng là đã thoát nào ngờ cô bị Tần Phong cắn nhẹ một cái trên cái cổ thanh mảnh trắng hồng gợi cảm của mình.
Để lại một dấu tích màu đỏ trên đó, mà đôi môi của cô như sưng mộng lên, tim Hải QUỳnh đập loạn xạ cả lên, muo hả gốn đánh Tần Phong một trận cho hả giận nhưng không còn sức.
- Anh nói rồi, mau tránh bọn người kia ra – cảnh cáo xong thì quay lưng bỏ đi để mặt Hải Quỳnh ở lại với nhiều cảm xúc dâng trào trong lòng.
Hải QUỳnh nhìn vết hôn để lại trên môi và cổ của mình thấy ghét Tần Phong vô cùng, anh ta đúng là loại người tùy tiện, không phải lần đầu anh ta hôn cô. Anh ta dựa vào cái gì má cứ hôn cô như vậy. Bây giờ làm sao cô dám ra mặt gặp mọi người. Nhưng cuối cùng Hải Quỳnh cũng đành đi ra.
Không ngờ hai người kia nhìn thấy dấu hôn trên người Hải Quỳnh ánh mắt bắt đầu thay đổi.