Đôi Chân Của Em

Chương 7




Nói là hai người cự nệ nhau cả đêm nhưng thật ra chỉ có mỗi mình Tôn Duệ Lâm nhất quyết giữ khư khư A Nhược cạnh mình.


Sức của " người già" thì làm sao bì lại được sức trai trẻ ? Vì vậy A Nhược còn chưa phản kháng quá nửa giờ đã không còn chút sức lực nào, đã vậy còn đang bị ốm cho nên anh đành giương cờ trắng đầu hàng, mặc kệ tên đần thối kia làm gì thì làm.


Tôn Duệ Lâm cũng không phải loại thích trêu người quá lâu, thấy A Nhược đã đuối sức ngoan ngoãn nằm im hắn liền buông lỏng cái ôm ra, đặt nhẹ đôi chân của anh lên giường, dùng bàn tay to lớn bắt đầu mát xa bàn chân đó giúp anh.


Đôi chân kia cũng chẳng còn cảm nhận được cảm giác, anh nằm trên im trên chiếc giường lớn...ánh mắt liu riu mơ màng buồn ngủ.


Tôn Duệ Lâm mát xa chân cho người kia, hắn nhìn nét mặt tiều tùy của anh dần dần chìm vào giấc ngủ mà miệng bất giác nở nụ cười.


Một thằng bé nhỏ làm sao có thể tương tư một người đến chừng đó năm?


Đó là câu hỏi Tôn Duệ Lâm đã tự hỏi suốt những năm tháng trải đời đi làm thuê của mình. Cách đây hai năm trước, khi hắn có sự nghiệp rực rỡ trong tay thì cuối cùng hắn cũng tìm ra câu trả lời.


Nghe thì có hơi hoang đường, nhưng đó chính là sự thật... Nếu như không gặp A Nhược, nếu không nhờ số tiền của anh và hộp thức ăn vẫn còn nóng... Có lẽ đã không có Tôn Duệ Lâm ngày hôm nay, hoặc có lẽ mười năm trước hắn đã chết rét trong đêm tối mất rồi.


Sự cảm kích biết ơn kia khiến hắn ghi nhớ mãi khuôn mặt của người này, cũng chẳng hiểu tại sao đêm trời tuyết ấy có thể nhìn thấy được nụ cười của A Nhược... Khiến Duệ Lâm mười năm nay không thể dứt ra.


Tôn Duệ Lâm có khuôn mặt đẹp trai nam tính, cùng thần thái lạnh lùng điềm tĩnh đã vô tình lọt vào mắt của một vị đạo diễn năm hắn mười sáu tuổi. Vị đạo diễn kia muốn hắn đóng một vai quần chúng trong phim của mình.


Cậu nhóc họ Tôn năm đó chẳng qua cũng vì tiền mà mới đồng ý, sau dần... Từ những số tiền mà hắn đóng vai quần chúng mà Duệ Lâm tự thuê một văn phòng nhỏ, tuyển vài người tạo thành một công ty quần chúng. Sau đó từ một công ty quần chúng hắn trở thành một nhà sản xuất phim, quản lí khá nhiều nghệ sĩ nổi tiếng hiện đang rất hot ở trên màn ảnh. Những thành công đó Tôn Duệ Lâm đã mất hết mười năm mới có được.


Sự thành công giỏi giang cùng với nhan sắc không thua kém diễn viên khiến hắn được rất nhiều cô gái con nhà tiểu thư, diễn viên, người mẫu hạng A si mê.


Nhưng trải đời sớm khiến đầu óc hắn minh mẫn hơn, sự lạnh lùng khiến hắn không thèm để mắt đến họ- hắn chỉ cảm thấy có hứng thú với những con trai- đặt biệt là trí não hắn luôn xuất hiện đến hình ảnh của người năm xưa- kẻ tật nguyền mang tên A Nhược.


Sự nghiệp đã có trong tay, Tôn Duệ Lâm quyết định đi tìm người năm xưa- Một thanh niên trai tráng đã đến khu người kia ở, sau đó quyết định mang người kia về nuôi.


Chẳng hiểu sao, lúc thấy A Nhược nằm co ro trên giường cũ khiến hắn đã rất sợ- tâm can hắn cảm thấy đau lòng, hắn cũng chẳng nghĩ nhiều, cứ thế quyết định ôm người này về và tự hứa với lòng mình phải bao bọc người này thật tốt.


Có lẽ hắn cảm kích người này, hoặc là có lẽ hắn đã yêu...một sự cuồng si vô hình bên hắn hơn mười năm nay.


Sao cũng được... Miễn hắn thấy thích là được.


Tôn Duệ Lâm nổi tiếng là người nghiêm túc, là kẻ không có cảm xúc trong mắt mọi người. Vậy mà khi nhớ đến hành động ôm chân người kia, cố tình trêu chọc để nghe A Nhược mắng chửi lại khiến hắn vui vẻ bật cười, thích thú vô cùng.


"A Nhược chửi thật hay, âm thanh như đang hát vào tai hắn... Hoặc tiếng chửi như tiếng chim sơn ca làm lay động cả núi trời, lời chửi ấy như một bài thơ yêu đương của một cô vợ nhỏ dành cho người chồng mình vậy. "


Đấy chính là suy nghĩ của người đang yêu, nếu như là người bình thường- khi nghe chửi chỉ hận không thể quăng đứa chửi lên cây ổi cho nó ngậm mồm lại.


A Nhược nằm trong chăn êm, nệm ấm ngủ say. Khuôn mặt của anh giãn ra nhìn bình yên đến lạ, Duệ Lâm nhẹ nhàng bỏ chân anh vào trong chăn. Sau đó vuốt vài cọng tóc đang phủ trên trán của A Nhược qua một bên. Chăm sóc người kia kĩ càng rồi hắn mới chầm chậm rời đi, trước khi đi hắn còn không quên nói.


" A Nhược, ngủ ngon nhé"