Thời gian cứ mãi trôi qua, nếu một việc gì đó cứ lặp đi lặp lại mỗi ngày sẽ được gọi là thói quen. Mà thói quen càng lâu dài thì lại càng khó bỏ.
A Nhược cũng vậy, thoáng một cái anh ở cùng Duệ Lâm cũng đã được bốn tháng, thời gian không ngắn cũng không dài... Đủ để cho anh hình thành một thói quen có bóng dáng của ai đó xuất hiện trong đời mình.
Họ cùng nhau ăn tối, cùng nhau xem tivi, cùng thảo luận về công việc của Tôn Duệ Lâm, nghe tên ngốc kia hàn huyên cả đêm về những cái hợp đồng của công ty... A Nhược mỗi tối sẽ dựa vào thành giường, vừa lắng nghe vừa cổ vũ hắn cố gắng... Mặc dù anh rõ ràng không hiểu công việc của Duệ Lâm.
Có đôi khi, vài nhân viên sẽ bắt gặp cảnh Duệ Lâm bị A Nhược mắng chửi không thương tiếc. Hoặc cũng có khi, đám nhân viên sẽ vô tình thấy được cảnh một nam nhân khỏe mạnh vô cùng nhẹ nhàng đẩy người ngồi trên xe lăn tan làm.
Người trong công ty cũng thích anh lắm, bởi vì A Nhược vừa nhẹ nhàng lại thân thiện. Đã vậy còn thường xuyên bênh vực họ... Từ ngày anh xuất hiện, công ty thay đổi không khí hơn hẳn.
Và còn điều đặc biệt hơn nữa mà dường như A Nhược mới cảm nhận gần đây. Đó chính là bản thân anh... Dường như đã thích Tôn Duệ Lâm rồi.
Con người thường xiêu lòng với những người luôn biết cách quan tâm, chăm sóc mình từng chút. Chỉ chừng đó thôi thì cái sự đanh thép của bản thân cũng có thể gỡ bỏ xuống, người kia dễ dàng xâm nhập vào trong tâm trí ta.
Tháng ngày cứ thế qua đi, Duệ Lâm luôn xem A Nhược là viên ngọc quý mà nâng niu, chăm sóc. Cộng với việc ở chung nữa thì rất thích hợp vớ câu " Mưa dầm thấm lâu"
A Nhược có chịu thừa nhận mình thích Tôn Duệ Lâm không ?
Tất nhiên là có rồi, nhưng anh tự thừa nhận với nội tâm của mình chứ không hề thừa nhận với Duệ Lâm.
Tại sao lại như vậy nhỉ ? - Một điều đơn giản thôi.... Anh là kẻ tật nguyền, người kia là một người lành lặn và tài giỏi. Khác xa với anh.
Nói cũng cảm thấy buồn cười, một người đàn ông năm nay đã ba mươi hai tuổi lại đi thích một cậu trai trẻ giàu có hai mươi hai tuổi. Nếu nói ra chắc anh sợ Duệ Lâm sẽ cười mình mất, sau đó có lẽ người kia sẽ nghĩ anh là.
" Kẻ trèo cao sẽ ngã đâu, được người ta cưu mang còn không biết điều"
Chính suy nghĩ của bản thân đã làm bản thân của A Nhược trở nên tự ti hơn rất nhiều, mà anh không hề hay biết rằng Tôn Duệ Lâm hiện tại đang ấp ủ kế hoạch đưa anh lên thành người yêu chính thức của mình.
------****-----
Cũng như mọi ngày, vào buổi tối khi mọi ánh đèn trong nhà đã tắt dần đi chỉ còn chừa lại căn phòng của A Nhược còn sáng đèn, hai người con trai nằm trên chiếc giường êm ái. Tôn Duệ Lâm gối đầu lên chân của A Nhược, miệng liên tục nói chuyện.
" Anh có biết không, hôm nay không mang anh đi làm khiến mọi người trong công ty ai cũng hỏi anh cả"
" Hỏi tôi? Tại vì sao lại hỏi tôi?"
A Nhược thấy trên đầu Tôn Duệ Lâm có một sợi tóc đã bạc màu lập tức thuận tay nhổ đi. Miệng thì đặt câu hỏi cho hắn.
Tôn Duệ Lâm cả ngày mệt mỏi, hôm nay lại được người mình thương sờ tóc sướng đến nổi hai mắt miên man buồn ngủ. Hắn khẽ cựa mình một cái rồi trả lời.
" Họ nói thiếu đi anh giống như tháng tám mà không được nghỉ hè. Cảm giác buồn chán không có ai nói chuyện, hứ... Đám nhân viên đó dám tranh đậu hủ của em"
" Ha ha.... Cậu nói không thấy ngượng à? Tôi ở cạnh cậu suốt ngày đêm có bao giờ cậu tha cho tôi đâu? Vậy mà còn bảo họ tranh tiện lợi của cậu! Thật hết nói nổi"
" Z...z....z"
A Nhược còn chưa nói xong lời của mình đã nghe được tiếng ngáy nhẹ của Tôn Duệ Lâm vang lên, khuôn mặt nam tính bình thường lạnh lùng nay khi ngủ lại bình yên đến lạ.
A Nhược khẽ động tâm, cậu dùng bàn tay mình áp nhẹ lên má phải của người kia. Lòng nặng trĩu mà thầm thì.
" Giá như chân tôi không bị tật thì có lẽ bạn thân sẽ bớt tự ti hơn chút ít nhỉ ?"
Nhưng mà sự thật vẫn là sự thật, anh là bị tật bẩm sinh không thể chối cãi. Đôi chân tàn phế này đã đi theo anh mấy chục năm nay rồi làm sao mà rủ bỏ nó được ? Không muốn cũng đành phải chịu thôi. Tạo hóa đã sinh ra anh như thế thì trách ai?
Trẻ con thấy anh thì khóc, người lớn thấy anh thì phân nửa tránh né. Giờ này tìm ra được một người tốt có thể giúp đỡ anh là tốt lắm rồi. Bản thân có lẽ không nên mơ mộng nữa.
A Nhược thầm nghĩ vậy rồi cũng chậm rãi chìm vào giấc ngủ !