Độc Y Vương Phi

Quyển 3 - Chương 130: End




Phượng Lan Dạ nghiêm túcsuy nghĩ một chút, rồi không nói gì, bọn họ thả ra lời đồn giả chính là vì mêhoặc kẻ ở sau lưng kia, nếu Quân Thải Điệp biết chuyện, ngày hôm nay lại nghePhượng Lan Dạ nói vậy, nhất định sẽ đi gặp hắn, bất quá vì sao lâu như vậy cũngkhông có tin tức.

Phượng Lan Dạ vừa nghĩtới đây, liền nghe được Nguyệt Cẩn đi tới bẩm báo: "Gia, Ngọc Lưu Thần trởlại."

"Ừ, " Nam CungDiệp gật đầu một cái trông qua. Ngọc Lưu Thần đi tới thi lễ, nhìn Nam Cung Diệpcùng Phượng Lan Dạ, chậm rãi bẩm báo: "Vương gia, Vương Phi, Quân ChiêuNghi không có bất cứ động tĩnh gì, vẫn ở trong Điệp cung không đi rangoài."

Lời này vừa dứt, PhượngLan Dạ liền cảm thấy lạ lùng, chuyện này làm sao có thể? Quân Thải Điệp rõ ràngchính là loại người không trải sự đời, làm sao có thể bình tĩnh bất động nhưvậy? Chẳng lẽ không ai sai sử nàng, mà chính nàng làm ra chuyện? Vậy cũng khôngđúng, độc Mỵ Tơ Ngọc là do Nam Sơn Tử chế. Bọn họ nhớ được, ngày đó, thời điểmThụy Vương cưới Chu Phong, Thu Đồng đã đưa cho Chu Phong một ít mỵ độc, muốnnàng ấy ăn vào để khống chế Thụy Vương. Nếu lúc đấy Chu Phong thật sự làm vậy,hiện tại Thụy Vương chỉ nghe một mình nàng ấy, làm gì còn chỗ cho Quân ThảiĐiệp. Cho nên mới nói Chu Phong đáng để cho người ta tôn kính. Mặc dù biếtrõ chân tướng những chuyện đấy, nhưng không hiểu vì sao Hoàng Thượng lại khôngthuận mắt. Phượng Lan Dạ nghĩ tới đây, bỗng nhiên trong đầu tia sáng chợt lóe,liền có chủ ý kết hợp Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu lại, bất quá, trước mắt vìsao Quân Thải Điệp không có động tĩnh đây?

"Liệu có phải ngườikia đã ở trong cung, cho nên nữ nhân này căn bản không cần ra ngoài truyền tinhay không?"

"Nam Sơn Tử? Sao hắncó thể ở trong cung."

Sắc mặt của Nam Cung Diệplập tức khó coi, nếu kẻ này ở trong cung, muốn hại người nào thì rất khó phòngbị.

Phượng Lan Dạ lắc đầu:"Có lẽ còn những người khác."

Nàng luôn luôn có cảmgiác Nam Sơn Tử không chỉ có một mình. Hắn làm những chuyện như vậy tựa hồ đanggiúp người khác, mà người kia là ai đây?

Từng nghe Bách Lí Hạo nóiNam Sơn Tử có một muội muội thất lạc sau này mới tìm được, nói không chừng, vịmuội muội này còn chưa chết, như vậy sẽ là người phương nào đây?

Nếu là nữ nhân thì ẩn nấptrong cung sẽ dễ dàng hơn nhiều, nghĩ tới đây, nàng lập tức nhìn Ngọc Lưu Thần:"Ngươi chú ý Quân Thải Điệp cùng tỳ nữ của nàng ta, có động tác gì nhấtđịnh phải để ý, sau đó trở lại bẩm báo chúng ta."

"Dạ." Ngọc LưuThần đang muốn lui ra ngoài, thì Phượng Lan Dạ gọi hắn lại: "Lặng lẽ đitìm Bách Lí Hạo, bảo hắn ngày mai tới tìm ta, ta có việc muốn nói vớihắn."

Ngọc Lưu Thần nghe TiểuVương Phi nói vậy, liền cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn chủ tử, phát hiện sắc mặtThiếu chủ quả nhiên khó chịu, vội vàng lĩnh mệnh lui ra ngoài. Nguyệt Cẩn cũngsợ chọc tới chủ tử, cũng vội vàng cáo lui. Trong lúc nhất thời bốn phía khôngmột bóng người.

Nam Cung Diệp dùng sức ômPhượng Lan Dạ, bất mãn mở miệng.

"Lan Nhi, nàng vìsao phải gặp Bách Lí Hạo? Tên kia cần ăn đòn a, nếu không phải hắn kiên trìmuốn dẫn Nam Sơn Tử trở về, như thế nào lại sinh ra nhiều chuyện như vậy, hơnnữa hắn còn có ý với nàng a."

Nam Cung Diệp tâm tìnhtrăm phần khó chịu, nếu Bách Lí Hạo hiện giờ ở trước mặt, hắn tuyệt đối cho tênkia đẹp mắt một chút.

Phượng Lan Dạ ngáp mộtcái, sau đó ngẩng đầu hôn môi Nam Cung Diệp, ôn nhu mở miệng: "Diệp, tamệt mỏi, cục cưng muốn ngủ rồi, chúng ta vào đi thôi."

Thanh âm mềm mại giốngnhư bình cứu hỏa, thoáng cái liền đem hỏa khí của Nam Cung Diệp dập tắt, nhuhòa gật đầu, ôm Phượng Lan Dạ đi vào.

Ngày thứ hai, bởi vì BáchLí Hạo phải tới Vương Phủ, nên Nam Cung Diệp chỗ nào cũng không đi, ở nhà trôngchừng tên kia, làm cho Phượng Lan Dạ vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng cũngkhông nói gì, bởi vì nam nhân này rõ ràng mang bộ dạng tuyệt đối không rời đi.

Lúc Bách Lí Hạo tới trờiđã gần trưa. Vừa vào phòng khách Vương Phủ liền tiếp thu ánh mắt lăng hàn chènép của Nam Cung Diệp, không khỏi khẽ ảo não, gần đây hắn đã tận lực tránh cùngvị này gặp mặt a, chẳng qua là không nghĩ tới Vương Phi lại muốn gặp hắn, chonên hắn mới bất đắc dĩ tới đây. Nhưng mà hiện tại sao Vương gia lại phòng hắnnhư phòng cướp chứ, hắn thật sự đã là bằng hữu của Vương Phi rồi nha.

"Tham kiến Vươnggia, Vương Phi."

Bách Lí Hạo ngay cả nóichuyện cũng là hết sức khách khí, không có một chỗ nào phạm quy.

Hắn cũng không muốn bịchết thảm.

"Bách Lí, ngồi xuốngđi, " Phượng Lan Dạ mở miệng, đẩy Nam Cung Diệp, sắc mặt hắn mới hòa dịumột ít, nhưng cũng không hơn bao nhiêu. Bách Lý Hạo ngồi xuống, ôn nhuận mởmiệng: "Vương Phi muốn gặp ta là vì chuyện gì?"

Phượng Lan Dạ nhếch môi khẽcười, từ từ mở miệng: "Hoàng Thượng có thể giải độc chưa?"

Lần này Bách Lí Hạo gậtđầu: "Ta đã nghiên cứu tốt lắm, nhưng cũng chưa thể nhất thời giải hết mỵđộc trong cơ thể Hoàng Thượng được."

"Ừ, trợ giúp HoàngHậu một chút đi. Nói với Hoàng Thượng, để giải độc này cần máu trong tim củamột nữ nhân băng tâm ngọc khiết, mà nữ nhân này phải là người Hoàng Thượng đãtừng động tâm."

"A."

Nam Cung Diệp cùng BáchLí Hạo đồng thời nhìn Phượng Lan Dạ, thì ra vì muốn trợ giúp Hoàng Hậu, đếnloại chủ ý như vậy cũng nghĩ ra, đầu óc nha đầu này tuyệt đối khác hẳn thườngnhân, làm cho người ta khó lòng phòng bị. Nàng đã trợ giúp đến như vậy, tintưởng Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu trải qua chuyện này nhất định thật lòng ởcùng một chỗ.

Hai người đang suy nghĩ,thì Phượng Lan Dạ đã nhắc nhở Bách Lí Hạo: "Ta viết một phong thư, ngươimang vào cung cho Hoàng Hậu, đừng để cho người khác biết."

Hoàng Hậu Chu Phong thậtra cũng là người tâm cao khí ngạo, nếu biết Hoàng Thượng tìm đến chỉ vì máu củamình, e là nàng ấy đối với Hoàng Thượng càng lạnh nhạt, như vậy khe hở Đế Hậucàng sâu hơn, đến lúc đó chỉ có thiên hạ bất hạnh.

"Được."

Bách Lí Hạo gật đầu, trợgiúp Hoàng Thượng chính là trợ giúp người trong thiên hạ, hắn cũng là người củaThiên Vận hoàng triều, tự nhiên hi vọng Thiên Vận vĩnh viễn hòa bình cườngthịnh.

Phượng Lan Dạ từ tay áolấy ra phong thư, bảo Đinh Đương đưa cho Bách Lí Hạo, Nam Cung Diệp ở một bênmở to hai mắt, Lan Nhi viết thư lúc nào, mà hắn hoàn toàn không biết thế.

"Lan Nhi, tại sao takhông biết?"

"Buổi sáng lúc chàngkhông ở đây, ta len lén viết a."

Phượng Lan Dạ mím môicười lên, khuôn mặt tươi cười xinh đẹp. Bách Lí Hạo nhìn người ta tương thântương ái, mình căn bản là dư thừa, vội vàng đứng lên cáo từ: "Bách Lí Hạocáo từ trước."

"Ừ, người đâu, đưaBách Lí thần y ra ngoài."

Nam Cung Diệp gọi ngườiđưa Bách Lí Hạo đi.

Mùng năm tháng mười, VănTường Công chúa và Thủy Ninh Quận chúa đại hôn. Từ sáng sớm, Nam Cung Diệp vàPhượng Lan Dạ đã vào cung. Trong Tuệ An Cung vô cùng náo nhiệt, hai người cùngxuất giá, tất cả bận rộn thành một đoàn, thỉnh thoảng lại nghe tiếng ma ma kêu:"Mũ phượng đâu? Khăn đội đầu đâu? Quả táo đâu?"

Văn Tường có Thái hậu loliệu , hơn nữa được gả gần, Phượng Lan Dạ cũng không lo lắng. Chẳng qua, ThủyNinh làm cho nàng không yên lòng, thứ nhất cá tính muội ấy tương đối trì nộn,gả vào hoàng thất, không biết sẽ như thế nào. Nhưng mà, Âu Dương Dật tất nhiênsẽ không để cho người ta ăn nửa điểm khổ, điểm này nàng cũng yên tâm. Đại hônhôm nay, Tô phu nhân cũng tới chuẩn bị cho muội ấy. Phượng Lan Dạ vừa vào, ThủyNinh liền lôi kéo tay nàng, nước mắt lưng tròng.

"Tỷ tỷ, ta sẽ rấtnhớ người, cám ơn người."

Ôm chặt Phượng Lan Dạ,nàng có ngày hôm nay hết thảy cũng là tỷ tỷ ban cho. Lúc sư phụ qua đời đã nói,quả nhiên không sai, Thủy nhi, ngươi sẽ gặp được quý nhân, sau này mạng củangươi quý không thể nói, chỉ cần Thủy nhi mang tâm thiện lương đối đãi mọingười nhất định sẽ nhận được tất cả. Thì ra hết thảy cũng là thật, đa tạ tỷ tỷđã cho nàng hết thảy, nàng vĩnh viễn ghi tạc trong tâm .

"Tốt lắm, đừngthương tâm nữa. Hôm nay ngày lành đại hôn, hẳn phải thật cao hứng xuất giáchứ."

Tô phu nhân cùng Vụ Tiễntừ ngoài cửa đi tới, tất cả đều gật đầu, các nàng cũng là người nhà của ThủyNinh, nên vây đến bên cạnh nàng.

"Thủy nhi nhất địnhsẽ hạnh phúc ."

"Cám ơn cácngười."

"Đừng khóc, tiểu nhađầu này. Trên mặt trang điểm đều nhòe, đội ngũ rước dâu của Lâm Phong quốc đã ởngay bên ngoài Tuệ An cung, thế này không phải là làm cho ngườit ta chế giễusao?"

Tô phu nhân cầm một chútphấn tới đây chỉnh trang cho Thủy Ninh, đánh giá nàng cẩn thận, tự đáy lòng mởmiệng: "Thủy nhi của chúng là cô dâu xinh đẹp nhất hôm nay."

"Ừ, đúng, là cô dâuxinh đẹp nhất."

Mọi người cũng đồng ý,Thủy Ninh không tự chủ được nở nụ cười. Lúc này ma ma đi vào thúc giục:"Quận chúa, giờ lành đã đến, mau đeo mũ phượng lên liễn xe!"

Thủy Ninh gất đầu, cóngười thay nàng đeo lên mũ phượng, vì là hai nước đám cưới, đường xá xa xôi,cho nên cũng không dùng khăn trùm đầu, chỉ đội mũ phượng, một đường được đỡ đira ngoài.

Phía sau, Phượng Lan Dạkhông nhịn được mà rơi lệ, rõ ràng là nhận thức muội muội, thế nhưng trong lòngchua xót giống như gả đi nữ nhi nhà mình, thật đúng là buồn cười.

Vụ Tiễn cùng Tô phu nhânvội vàng khuyên nhủ: "Được rồi, nàng ấy đi hưởng phúc , Lan Nhi cần gìphải thương tâm."

Phượng Lan Dạ bây giờ mớikhẽ mỉm cười, đúng vậy a, muội ấy là đi hưởng phúc, nàng khóc cái gì a. Đoànngười đi ra ngoài, thời điểm xuyên qua cửa điện, một tiểu nha đầu liền chạy quabên cạnh, thật nhanh đưa tới trên tay nàng một vật.

Phượng Lan Dạ kỳ quáinhăn mày, quay đầu nhìn qua, chỉ thấy một bóng lưng mặc cung trang trắng nhạt,không nhìn thấy diện mạo. Đoàn người đã đi tới trên đại điện, trong điện, Tháihậu đang thương tâm ôm Văn Tường, không có người chú ý tới nàng, Phượng Lan Dạcực nhanh nhìn tờ giấy trong tay.

"Có người muốn gặp,ngự hoa viên."

Một câu quả thật khóđược. Phượng Lan Dạ nhíu mày, không biết ai muốn gặp nàng. Chợt nhớ tới QuânThải Điệp trong cung, ngước mắt nhìn lại, quả nhiên không thấy thân ảnh nữ nhânkia. Ả ta muốn gặp nàng làm gì? Phượng Lan Dạ lôi kéo Đinh Đương: "Chúngta đi ra ngoài."

Hai người lặng lẽ từ cửahông lui ra ngoài, trong đại điện cũng không còn người chú ý tới, Phượng Lan Dạbiết chỗ tối có Thiên Bột Thần bảo vệ nàng, hơn nữa chính nàng cũng không có cáigì để sợ .

Hai người ra khỏi Tuệ Ancung, một đường hướng ngự hoa viên mà đi.

Cuối mùa thu, mặc dù làthời kì cây cối suy tàn, nhưng ở ngự hoa viên, tài sản của hoàng gia, vẫn trànngập các loài hoa cỏ trân quý, cho nên nhìn lại, bên cạnh Tử Thiên hồng lộnglẫy, rất nhiều giống cây không biết tên lay động chập chờn trong gió tựa nhưtiên cảnh.

Phượng Lan Dạ vừa đi vừatìm, rất nhanh liền thấy một thân ảnh xinh đẹp đang khom lưng cúi người háihoa, không phải Điệp Chiêu Nghi thì còn ai vào đây?

Phượng Lan Dạ đi tới,trầm giọng mở miệng: "Không biết nương nương gọi ta tới đây để nói chuyệngì?"

Lúc này, người nọ đứngthẳng lưng nhìn sang, lại không phải Quân Thải Điệp, mà là một nữ tử xa lạ, mặtmũi diễm lệ, con ngươi chợt lóe lên sắc bén, giờ phút này mặc trên người y phụcmà lúc trước Quân Thải Điệp mặc, rất hiển nhiên nữ nhân cố ý dẫn nàng tới đây.

Phượng Lan Dạ sắc mặttrầm xuống, nhìn người kia, lạnh giọng nói: "Ngươi là người phươngnào?"

Suy nghĩ một chút, tronglòng hiểu rõ, người này tất nhiên là kẻ ẩn sau lưng Quân Thải Điệp, cũng cùngNam Sơn Tử có quan hệ, đến tột cùng là người phương nào?

Người kia hái một đóahoa, chậm rãi cài lên tóc mai của mình, khóe môi tươi cười động lòng ngườinhưng mang theo vẻ mỹ mạo đầy thê lương đến hít thở không thông: "Ta làNam Đồng."

Nam Sơn Tử, Nam Đồng, xemra là hai huynh muội, Phượng Lan Dạ lạnh lùng ngó chừng Nam Đồng, chỉ thấy nàngta không nhanh không chậm nhìn mình, cũng không có động tác gì nguy hiểm. ĐinhĐương sợ nàng xúc phạm tới chủ tử của mình, vươn tay che chở Phượng Lan Dạ.

"Làm sao ngươi lạixuất hiện trong cung?"

Tiếng quát vang lên, NamĐồng nở nụ cười. Lúc này Phượng Lan Dạ cảm giác đầu hơi có chút choáng váng,lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt lập tức biến hóa, dùng sức hít thở. Trongkhông khí cũng không có độc phấn, sao mình lại có bệnh trạng này? Bất quá vẫncó thể khẳng định nữ nhân trước mặt đã đối với nàng động tay chân, nghĩ đếnđây, toàn thân lạnh như băng, tay vô thức xoa bụng.

Hài tử của ta! Sát cơtrong nháy mắt cả thân tràn ngập, hướng Thiên Bột Thần ra lệnh: "Thiên BộtThần, bắt cô ta lại."

"Rõ." Thiên BộtThần một tiếng tuân mệnh, thân hình vừa động, liền hướng Nam Đồng nhào tới. NamĐồng không nghĩ tới bên người Bắc Cảnh Vương Phi lại ẩn thân cao thủ, bản thânnàng không phát hiện được, lập tức sắc mặt đại biến, thân hình chợt lóe đã nghĩchạy trốn, đáng tiếc Thiên Bột Thần làm sao có thể cho nàng cơ hội, vòng vo bahồi liền bắt được nàng.

Lúc này Phượng Lan Dạ từtừ ngồi xổm người xuống, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, bụng mơ hồ đau đớn, haimắt giận dữ nhìn chằm chằm Nam Đồng: "Ngươi đã đối với ta làm cáigì?"

Nam Đồng đầu tiên là bốirối, nhưng khi nhìn đến bộ dạng Phượng Lan Dạ không khỏi nở nụ cười: "Chodù ta bị bắt bị giết thì thế nào? Hài tử của ngươi sợ là giữ không được nữarồi."

Tiếng nói vừa dứt, PhượngLan Dạ đã trượt ngã trên mặt đất, Đinh Đương bị làm cho sợ đến kêu to: "Cóai không, có ai không, Vương Phi ngất xỉu rồi."

Sự tình Phượng Lan Dạ bịhại rất nhanh kinh động mọi người. Trong Tuệ An Cung, Công chúa và Quận chúamới vừa xuất cung, nơi này liền đã xảy ra chuyện, Bắc Cảnh Vương Phi bị ngườihãm hại, lúc này hôn mê bất tỉnh, không biết tình huống thế nào?

Bách Lí Hạo đang trịliệu, Nam Cung Diệp vừa nghe được tin tức, cả người như sắp phát điên, xông vàothiên điện Tuệ An cung đem tất cả mọi người đuổi ra ngoài, chỉ còn một mìnhBách Lí Hạo ở lại bên trong, mà đồ đạc trong tẩm cung cũng bị hắn đập phá, ômchặt Phượng Lan Dạ: "Lan Nhi, Lan Nhi, nàng tỉnh lại đi, nàng tỉnh lạiđi."

Từng tiếng kêu gọi thêlương khiến người ta rơi lệ, nghe đến trái tim tan nát.

Bách Lí Hạo đã bắt mạchcho Phượng Lan Dạ, nhìn bộ dáng thống khổ của Nam Cung Diệp mà không đành lòngmở miệng. Nam Cung Diệp kêu một hồi, thấy Phượng Lan Dạ không có phản ứng, mởra ánh mắt đỏ như máu nhìn Bách Lí Hạo.

"Tại sao, nàng đếnbây giờ còn không tỉnh lại? Nàng đến tột cùng trúng độc gì?"

"Thật ra thì cũng không phải là độc, Vương gia,Vương Phi đợi lát nữa sẽ tỉnh lại ."

Bách Lí Hạo trầm giọngđáp lời, thật ra nếu là độc, Phượng Lan Dạ vừa tiếp xúc sẽ phát hiện được ngay.Nam Đồng kia cũng biết rõ, nên căn bản không hề hạ độc, bởi vì cô ta biết khôngthể thành công, cho nên liền sử dụng vài loại phấn hoa. Những thứ phấn này đốivới thai nhi bất lợi, đối với người lớn lại không có ảnh hưởng gì, bản thân vôthức hít phải những thứ này sẽ dẫn đến tình trạng sinh non (sảythai), hoặc là thai nhi tàn tật, tóm lại đều bất lợi vớihài tử .

Bắc Vương Phi sở dĩ hônmê bất tỉnh, chỉ bởi vì nàng quá yêu hài tử trong bụng, nàng sợ hài tử gặpchuyện không may, thấy bụng vô cùng khó chịu, nàng liền khủng hoảng quá độ, dẫnđến bản thân hôn mê bất tỉnh.

Nam Cung Diệp vừa ngheBách Lí Hạo nói, sắc mặt cũng không có chuyển biến tốt đẹp, âm ngao khó coi mởmiệng: "Không có độc, tại sao vẫn hôn mê bất tỉnh?"

"Sợ rằng hài tử giữkhông được."

Bách Lí Hạo cẩn thận mởmiệng. Hắn có thể thấy được Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ đối với đứa bé nàyvô cùng trân trọng. Hài tử giữ không được, đối với bọn họ chỉ sợ là đả kích vôcùng. Quả nhiên, tiếng nói vừa dứt, ánh mắt Nam Cung Diệp càng thêm vằn đỏ,giống như có thể ăn tươi nuốt sống, gắt gao dõi theo hắn, rống lên:

"Bách Lí Hạo, nếuđứa nhỏ này xảy ra nửa điểm gì, ta sẽ dùng đầu ngươi cùng sư huynh ngươi tế báihài tử của ta."

Thị huyết vạn phần, Bách Lí Hạo rùng mình một cái,không dám nói thêm gì nữa. Vẫn là bớt kích thích nam nhân kia thôi, nên lập tứckê đơn thuốc, nghĩ biện pháp bảo trụ đứa nhỏ này thì tốt hơn.

Đang suy nghĩ, thì ngườingọc trong ngực Nam Cung Diệp đã mở mắt, có chút mờ mịt, từ từ nhìn Nam Cung Diệp,lại nhìn Bách Lí Hạo, cuối cùng tựa hồ nhớ ra cái gì đó, vội vàng sờ hướngbụng, luôn luôn kiên cường ngạo nghễ không đếm xỉa đến bất luận cái gì mà giờphút này nàng lại khóc, vừa khóc vừa ôm lấy tay Nam Cung Diệp.

"Diệp, cứu hài tử,ta cảm giác được con khóc, con khóc. Con đang mắng chửi ta, là ta đáng chết,không có bảo vệ tốt nó, Diệp, chàng mau cứu con."

Nàng năn nỉ Nam CungDiệp, xong quay đầu nhìn về Bách Lí Hạo: "Bách Lí, ta van cầu ngươi, cứuhài tử của ta, cứu con ta đi. Ta không muốn nó có việc, ta không muốn làm chocon có việc gì, Bách Lí."

Hai đại nam nhân nhìn nữtử vốn kiêu ngạo kia lại thương tâm đến không ngờ như vậy, cũng đã tuôn rơinước mắt. Nam Cung Diệp lại càng đau đến xé lòng.

"Lan Nhi, không cóviệc gì, không có việc gì đâu."

Bách Lí Hạo nhìn cảnhtượng trước mắt, liền hạ quyết tâm phải giữ được đứa bé này.

"Các ngươi yên tâmđi, ta nhất định sẽ cứu nó."

Nói xong rất nhanh chạyra ngoài kê đơn, phân phó người đi hốt thuốc. Đinh Đương hầu hạ chủ tử ăn vào,nhìn chủ tử thương tâm như thế, nàng cũng nhịn không được khóc lên.

Phượng Lan Dạ bởi vì bịkích thích quá lớn, nên trong dược, Bách Lí Hạo đã tăng thêm một chút thuốc anthần. Nàng từ từ ngủ thiếp đi.

Nam Cung Diệp thấy nàngngủ liền nhẹ đặt xuống, lập tức dẫn mấy người thủ hạ chạy ra khỏi Tuệ An cung,hướng Điệp cung đi tới, trước tất cả ánh mắt khủng hoảng sai người bắt tróiĐiệp Phi.

"Ngươi nói! Nữ nhânkia đến tột cùng là ai?"

Điệp Phi bị làm cho sợđến mặt xám như tro tàn, run rẩy nhìn Nam Cung Diệp, liên tục lắc đầu: "Takhông biết, ta không biết ngươi nói cái gì!"

Lúc này, Hoàng Thượng dẫnthái giám cùng thị vệ chạy tới, cả Thái hậu, Hoàng Hậu, An vương và An vươngphi cũng đã tới. Điệp Phi nhìn thấy Hoàng Thượng như thấy được cứu tinh, liềnkêu lên: "Hoàng Thượng cứu thiếp thân, mau cứu thiếp thân a."

Mỵ độc của Nam Cung Duệchỉ mấy ngày nữa đã toàn bộ được giải xong, lúc này vừa nghe đến Quân Thải Điệpliền giận dữ, vung tay lên phân phó thái giám bên người.

"Vả miệng cho ta!Dám can đảm hạ độc hại trẫm, bây giờ còn hại đến Bắc Cảnh Vương Phi."

Thái giám nhảy vọt lên,một tả một hữu lôi kéo ả ta, liền đổi thành một người lại một người hướng mặtmà tát.

Trong điện yên lặng giốngnhư chết, chỉ có thanh âm bạt tai bôm bốp vang lên, trên mặt của mỗi người đềurất đau lòng, tức giận nhìn sang. Quân Thải Điệp tự biết đại thế đã mất, HoàngThượng đã biết rồi, nàng còn có thể chối bỏ được không? Liền kêu lên:

"Hoàng Thượng thamạng a, thiếp thân đáng chết, thiếp thân đáng chết!"

Nam Cung Duệ vung taylên, thái giám lui qua một bên, hắn dạo bước đi tới bên người Quân Thải Điệp,từ trên cao hạ mắt nhìn xuống: "Nói! Đem tất cả mọi chuyện đều nóira!"

"Thiếp thân nói,thiếp thân cái gì cũng nói."

Quân Thải Điệp trên mặtsưng thành bánh bao, làm sao còn dám ngo ngoe, vừa dập đầu vừa nói: "Làngười đàn bà kia tự dưng tìm đến thiếp thân, cô ta nói Hoàng Thượng thì dạng nữnhân gì mà không có, thiếp thân tiến cung cũng sẽ không được đặc biệt sủng ái.Cô ta có một loại thuốc có thể khống chế người, làm cho nam nhân chỉ sủng áimình, cho nên thiếp thân liền nghe lời, cô ta đã bảo nếu chuyện này thành, chỉcần thiếp thân trợ giúp làm cho Hoàng Thượng cùng Bắc Cảnh Vương xung đột làđược. Vì thế thiếp thân mới muốn đem biểu muội đến Bắc Cảnh Vương Phủ a."

Quân Thải Điệp vừa khócvừa nói, nói xong mọi người liền biết mọi chuyện đã xảy ra rồi. Nam Cung Diệpmột đôi con ngươi đen đã sớm phun hỏa, hướng cửa điện kêu lên: "Đem tiệnnhân kia mang vào cho ta."

Nam Đồng lúc trước bịThiên Bột Thần bắt nhốt tại phòng giam trong cung. Nam Cung Diệp vừa gọi, liềncó thái giám lôi nữ nhân kia tiến vào.

Nam Đồng đầu tóc xốcxếch, chỉ có tròng mắt hận ý gắt gao ngó chừng Nam Cung Diệp giữa đại điện,cũng không bởi vì hắn tức giận mà sợ hãi, ngược lại kêulên.

"Bắc Cảnh Vương,ngươi cũng có hôm nay sao? Ngươi cũng có hôm nay sao? Đáng đời, đây đều làngươi tự gây nghiệt không thể sống. Ngươi hại chết phu quân của ta, hôm nay taliền thay hắn một mạng đến đòi một mạng. Ngươi có phải cũng đau lòng hay không,có phải hay không?"

Cô ta nói xong liền phálên cười, cười dứt lại khóc lên, thương tâm không thôi, cả người như phát điên.

Hoàng Thượng Nam Cung Duệtrầm giọng hỏi: "Phu quân ngươi là người phương nào?"

Trong điện tất cả mọingười nhìn cô ta, không biết đấy là ai, làm sao lại bị Nam Cung Diệp giết?

Nam Đồng nghe được cóngười hỏi, ngẩng lên hai mắt đẫm lệ, gằn từng chữ mở miệng: "Hắn là Vũ VănPhi, ta chính là phu nhân của hắn, hắn chết thực oan, cho nên ta muốn báo thù,một mạng đổi một mạng."

Vũ Văn Phi, cái tên quenthuộc mọi người ở đây đều biết. Nam nhân này là tình nhân cũ của Trữ ChiêuNghi, phi tử của tiên hoàng, cùng nhau vụng trộm sau đó sinh hạ Văn Bội Côngchúa. Đến lúc bị phát hiện, tự biết khó thoát khỏi cái chết cho nên tự sát,chẳng qua không nghĩ tới lão bà của hắn lại chạy đến báo thù, còn hại hài tửcủa Nam Cung Diệp.

Nam Cung Diệp cắn răng,thở hào hển, từng bước tiến tới gần Nam Đồng: "Là ta hại phu quân củangươi, nếu như ngươi nghĩ báo thù, ngươi lấy mạng của ta đi đổi mệnh cho hắn,vì sao phải động đến hài tử vô tội? Nó có cái gì sai? Nó có tội tình gì?"

Nam Đồng xoay mình cườilên: "Thế nhân đều nói Bắc cảnh Vương gia yêu thê như mạng. Thì ra là thậtnhư thế. Đã vậy, ngươi có thể tự sát ở trước mặt ta, ta sẽ cứu hài nhi củangươi một mạng?"

Trên đại điện, lời NamĐồng vừa dứt, Nam Cung Diệp vẫn không nói chuyện, Hoàng Thượng liền dẫn đầu mởmiệng, giận dữ chỉ vào Nam Đồng: "Lớn mật, lại dám can đảm cùng Bắc CảnhVương gia nói như thế! Người đâu, kéo xuống đánh chết nữ nhân này cho ta."

Hoàng Thượng vừa nói liềncó thái giám chạy tới, kéo Nam Đồng ra bên ngoài. Lúc này Nam Cung Diệp đã đitới, quát lên: "Dừng tay."

Thanh âm rét lạnh đếnthấu xương, hù dọa mấy vị thái giám không nhịn được mà run rẩy. Bắc Cảnh Vươnggia lạnh quá a, làm cho người ta nghe mà sởn tóc gáy, không dám động thủ lần nữa.Nam Cung Diệp đi tới ngồi xổm người xuống, căm tức nhìn Nam Đồng: "Tốt,chỉ cần ngươi có thể cứu hài tử của ta, cho dù Bổn vương buông tha một mạng chongươi thì như thế nào?"

Lời vừa nói ra, sắc mặtmọi người trong điện thoắt cái khó coi. Hoàng Thượng cùng Thái hậu thất thanhkêu lên: "Bắc Cảnh Vương, ngươi điên rồi, lời của nữ nhân này có thể tinsao?"

Nam Cung Duệ nhìn về NamCung Diệp.

"Trẫm biết ngươi đaulòng Vương Phi, không đành lòng khiến nàng mất đi hài tử, nhưng là mất đứa nàycòn có thể có đứa khác, nếu bản thân ngươi có cái gì không hay xảy ra, Thất đệmuội chẳng lẽ không thương tâm?"

Hoàng Thượng nói vậy,Thái hậu liên tục gật đầu, cả Nam Cung Quân cùng Vụ Tiễn cũng ngăn cản hắn làmchuyện điên rồ, đáng tiếc, trong đầu Nam Cung Diệp chỉ hiện lên dung nhan LanNhi đẫm lệ, chỉ cảm thấy tim như bị đao cắt. Là hắn gây ra chuyện, hắn làm liênlụy tới Lan Nhi cùng hài tử. Nếu mình chết đi mà có thể cứu các nàng thì saolại không làm, chỉ cần các nàng không có chuyện gì, hắn sẽ vui vẻ. Nghĩ tới đây,Nam Cung Diệp giơ tay lên ngăn cản người khác nói chuyện, trong điện yên lặngkhông tiếng động.

"Giải dượcđâu?"

Nam Đồng ha ha cười, nướcmắt cũng trào ra.

"Nói vậy, giờ phútnày ngươi rất đau lòng, có biết ngày đó lúc phu quân ta chết, ta cũng đau lòng nhưvậy hay không? Được, chỉ cần ngươi tự sát, ta sẽ đem giải dược giao cho vợ concủa ngươi."

Nam Đồng nói xong, sắcmặt Nam Cung Diệp bao phủ một tầng sương lạnh, lạnh lùng mở miệng: "Khôngđược! Nếu ngươi không có giải dược, ta không phải là chết vô ích rồi sao?Trước lấy ra giải dược để Bách Lí Hạo kiểm tra, nếu thật sự có thể giải đượcđộc của Lan Nhi, ta sẽ tự sát."

Nam Cung Diệp cùng NamĐồng ở trên đại điện cò kè mặc cả, trong điện, những người khác thấy vậy màgiật mình, ai cũng không dám nói nhiều.

Lúc này, Bách Lí Hạo từphía ngoài đại điện đi tới, vừa nghe Nam Đồng nói, khóe môi gợi lên nụ cườilạnh, đi tới, trầm giọng mở miệng.

"Vương gia, ngươiđừng ảo tưởng nữa. Căn bản đó không phải là độc dược, làm sao có giải dượcđược? Chẳng qua là phấn hoa kích thích thai nhi thôi. Ngươi đừng rơi vào quỷ kếcủa nàng."

Nam Đồng vừa nghe, giậndữ trợn mắt nhìn chằm chằm Bách Lí Hạo: "Ngươi là người phương nào?"

Bách Lí Hạo tứcgiận mở miệng: "Ta làBách Lí Hạo, sư huynh đâu? Hắn bây giờ ở nơi nào?"

Bách Lí Hạo bỗng nhiênlên tiếng hỏi, Nam Đồng căn bản không để ý tới hắn, khóe môi vẽ ra nụ cười rétlạnh: "Ta chết rồi, ca ca nhất định sẽ báo thù cho ta. Nam Cung Diệp, hắnsẽ vì ta báo thù!"

Nam Cung Diệp không nghĩtới căn bản không hề có giải dược, thoáng cái đau lòng vô cùng, tiến tới nhấclên thân thể Nam Đồng, quăng mạnh xuống làm cả người cô ta văng ra ngoài bathước, ngã lật trên đất. Hắn thị huyết mở miệng: "Tại sao? Ngươi tại saomuốn hại vợ con ta? Ngươi có thể hại ta, tại sao lại hại đến bọn họ?"

"Bởi vì chỉ có hạihọ ngươi mới thương tâm, mới có thể khổ sở, mới có thể thống khổ."

Nam Đồng bị Nam Cung Diệpném xuống, bị thương, giờ phút này khóe môi chảy máu, nhìn Nam Cung Diệp nghiếnrăng nghiến lợi nói. Bách Lí Hạo thấy Nam Cung Diệp sắp bùng nổ cuồng nộ rồi,sợ hắn dưới cơn nóng giận làm ra mấy chuyện thị huyết thương tổn tới mình, vộiđi qua trầm giọng mở miệng.

"Vương gia, VươngPhi tỉnh, muốn gặp người, người mau qua xem nàng đi."

Nam Cung Diệp ngẩn ra,nghe được Lan Nhi tỉnh, lập tức thanh tỉnh mấy phần, xoay người liền đi rangoài. Đợi hắn vừa ra ngoài, mọi người trong điện thở phào nhẹ nhõm. Bách LíHạo đi tới trước mặt Nam Đồng, lạnh lùng mở miệng: "Sư huynh của ta đâu?Hắn ở đâu? Tên khốn kiếp này ở đâu?"

Nam Đồng không để ý tớihắn: "Các ngươi giết ta đi, ca ca nhất định sẽ báo thù cho ta!"

Trên đại điện, Nam CungDuệ bá đạo hạ mệnh lệnh: "Người tới, đem Điệp Phi cùng phạm nhân mưu hạiBắc Vương Phi áp giải đi!"

Quân Thải Điệp nghe vậyvội hét ầm lên: "Hoàng Thượng, thiếp thân biết sai lầm rồi, thiếp thân saunày cũng không dám nữa! Hoàng Thượng, người tha thiếp thân một mạng đi!"

Đáng tiếc trong điệnkhông ai nhìn tới, nàng ta cứ thế bị thái giám kéo xuống, cùng Nam Đồng bị bắtgiam.

Nam Cung Duệ liếc mắtnhìn Nam Cung Quân đang ở phía sau, trầm giọng ra lệnh: "Đi, theo trẫm đếnthư phòng."

Bọn họ muốn bàn bạc làmsao giải quyết chuyện này. Mặc dù hài tử bị thương tổn, bọn họ không có biệnpháp giúp hắn, nhưng nhất định phải bắt được Nam Sơn Tử núp đằng sau.

Trong điện, đợi đến hoàngđế đi rồi, Thái hậu, Hoàng Hậu, còn có An vương phi cùng đi đến bên người BáchLí Hạo nhìn hắn.

"Bách Lí thần y, BắcVương Phi cùng hài tử không có việc gì chứ?"

Bách Lí Hạo nhìn bên cạnhmột đôi lại một đôi ánh mắt kỳ vọng, không đành lòng nói thêm cái gì, trầm trọnggật đầu. Thật ra thì hắn muốn đề nghị không nên sinh hạ đứa bé này, cho dù bảovệ thì thiên tính của nó cũng có thể sẽ rất gầy yếu, hoặc là có tật bệnh. Khôngcó đứa này thì sau này cũng sẽ có hài tử khác. Nhưng lời như thế hắn không nênnói. Nếu nói ra chỉ sợ Nam Cung Diệp lấy mất tánh mạng của hắn luôn, huống chiđây cũng là hắn gây ra. Bọn họ nếu không phải nể mặt hắn, sao lại thả sư huynhvề chứ, sư huynh nếu sớm bị giết thì chuyện này đã không phát sinh ra.

Bách Lí Hạo tự tráchkhông dứt, cuối cùng hạ quyết tâm nhất định phải giữ được đứa bé này.

"Thái hậu cùng HoàngHậu nương nương yên tâm đi, ta nhất định sẽ cố hết sức."

"Làm phiền Bách Líthần y rồi, " Thái hậu liên tục cảm tạ. Mọi người trong điện tất cả đềuthương tâm không dứt, trong lúc nhất thời chỉ có thanh âm sụt sịt, không còntiếng vang nào khács.

Trong Tuệ An cung, trêngiường lớn, Phượng Lan Dạ mở mắt, mờ mịt nhìn màn lụa trên đỉnh đầu, cảm giácđược bụng mặc dù không đau, nhưng hài tử bên trong động đậy rất kém rất yếu,kém đến nỗi nàng cứ cho là đã mất đi con. Không nhịn được đưa tay vuốt ve bụng,nàng mới có thể cảm nhận được hắn vẫn sống.

Ngoài cửa có tiếng bướcchân vang lên, vọt tới trước giường của nàng. Phượng Lan Dạ ngước mắt nhìn lại,chỉ thấy đứng thẳng bên giường chính là Nam Cung Diệp, quanh thân lệ khí nhìnnàng, trong đồng tử thâm thúy tràn đầy nhu tình: "Lan Nhi, nàng đãtỉnh."

Phượng Lan Dạ gật đầu,nhìn tia máu trong mắt Nam Cung Diệp, cùng sắc mặt tái nhợt, biết hắn so vớimình cũng chẳng hề dễ chịu, nàng không nhẫn tâm cho hắn thêm áp lực nữa.

"Diệp, chàng khôngsao chứ?"

Nam Cung Diệp lắc đầu,đưa tay lên cẩn thận ôm lấy Phượng Lan Dạ, nhìn nàng hoàn toàn không còn trànđầy sức sống như trước, trong lòng rất đau rất khó chịu. Nếu giờ phút này NamSơn Tử đang ở trước mặt hắn, hắn nhất định đem hắn ta bầm thây vạn đoạn.

Nam Cung Diệp vừa nghĩvừa nhìn vẻ mặt Phượng Lan Dạ, nửa muốn hỏi nửa không dám hỏi. Hắn biết nàng lolắng hài tử trong bụng, lại sợ khiêu khích thương thế trong lòng hắn, cho nênmới phải cố gắng nhịn xuống. Nam Cung Diệp nhìn nàng như vậy càng thêm chuaxót, nắm tay Lan Dạ cùng đặt ở trên bụng nàng, ôn nhu mở miệng.

"Lan Nhi, yên tâmđi, hài tử không có chuyện gì. Bách Lí nói con không có việc gì ."

Nam Cung Diệp tiếng nóivừa dứt, gương mặt Phượng Lan Dạ lập tức tỏa sáng, nhìn chằm chằm Nam CungDiệp.

"Diệp, chàng khôngcó gạt ta? Con thật sự không có chuyện gì sao? Nó thật sự không có chuyệngì?"

Nam Cung Diệp dùng sứcgật đầu, hốc mắt tràn đầy nước cũng không dám làm cho nó rơi xuống.

"Ừ, cục cưng khôngcó chuyện gì, chỉ cần nàng biết điều nghe lời một chút, phối hợp Bách Lí Hạochữa trị, hắn nói không có việc gì ."

Phượng Lan Dạ nghe đượcđáp án xác thực, lập tức thở phào nhẹ nhõm dùng sức gật đầu: "Tốt, sau nàyta sẽ biết điều một chút nghe lời chàng nói, nhất định phải bảo vệ tốt hàitử."

Lúc này Bách Lí Hạo từbên ngoài đi vào, Nam Cung Diệp lập tức ném cho hắn một cái ánh mắt, hắn lậptức hiểu ý, đợi đến thời điểm Phượng Lan Dạ nhìn hắn, ôn nhuận mở miệng:"Vương Phi, không có việc gì, ta có biện pháp giữ được đứa bé này, bất quángươi nên nghỉ ngơi nhiều, đúng giờ uống thuốc, hài tử sẽ không có chuyện gì.Ta kê đơn đều là thuốc có lợi cho hài tử."

"Ừ, ta sẽ uốnghết."

Vì giữ được hài tử, nữnhân luôn luôn ngạo nghễ, bây giờ lại ngoan ngoãn tựa như một nha đầu nho nhỏ.Hi vọng trong mắt dâng lên, nàng dùng sức gật đầu, nhìn hai nam nhân trongphòng. Hai người chua xót không dứt, trong lòng đồng thời biết, đứa bé này nhấtđịnh phải giữ được, chẳng qua là không biết nó có thể khỏe mạnh bình thường haykhông.

Trong thượng thư phòng.

Hoàng đế Nam Cung Duệngồi trên ghế rồng, An vương ngồi ở dưới tay, không khí rất ngưng trọng. NamCung Quân ho khan một tiếng, chậm rãi mởmiệng: "Hoàng Thượng, người xem nên xử lý Chiêu Nghi nương nương cùngngười đàn bà kia như thế nào?"

Vừa nhắc tới Điệp ChiêuNghi, Nam Cung Duệ liền phiền lòng. Vừa mới phong Tân phi, lại lên ngôi khônglâu đã giết nữ nhân này, người ngoài không biết chuyện tất sẽ dèm pha, đến lúcđó lời đồn nổi lên bốn phía, với đất nước không có lợi .

"Điệp Phi, trướcnhốt vào lãnh cung."

"Về phần nữ nhân dámcan đảm bỏ thuốc hại hài tử của Bắc Vương Phi, vốn phải lập tức chém, nhưng hômnay là đại hôn của hoàng muội, không nên đổ máu. Như vậy, hai ngày sau, dán bốcáo chiếu cáo toàn thiên hạ, đem nữ nhân này ra Ngọ môn chém đầu."

"Chém đầu?"

Nam Cung Quân mở to haimắt, không đồng ý mở miệng: "Không giữ lại nữ nhân kia để dẫn dụ Nam SơnTử sao?"

Nam Cung Duệ mặt mũi lạnhlùng, âm hàn mở miệng: "Ngươi nói, nếu chúng ta chém Nam Đồng, Nam Sơn Tửcòn có thể bất động sao? Ta nghĩ hắn nhất định sẽ ngồi không yên đi. Có thể trơmắt nhìn muội muội bị chém sao? Chúng ta bày tốt thiên la địa võng, nhất địnhphải bắt sống Nam Sơn Tử."

"Tốt, chủ ý nàykhông tệ."

Nam Cung Quân lập tức gậtđầu, ngẩng đầu lên thấy hoàng huynh trên mặt khí sắckhông tệ, cao hứng hỏi thăm: "HoàngThượng trị hết bệnh liễu."

"Ừ." Nam CungDuệ gật đầu, chẳng những trị hết độc, tâm bệnh của hắn cũng khá. Hắn không nghĩtới Hoàng Hậu chẳng những băng tâm ngọc khiết, hơn nữa rất biết đại thế, chínhmình lạnh nhạt nàng nhiều ngày như vậy, nàng cũng không giận, còn một lòng cứumạng hắn. Hiện giờ hai người vô cùng hòa hảo.

Chính vì như thế, NamCung Duệ mới có thể đầy mặt hỉ khí, đáng tiếc hỉ khí còn chưa kéo dài đã xảy rachuyện Bắc Vương Phi bất tỉnh a.

"An vương, chuyệnnày liền giao cho ngươi đi làm."

"Dạ, HoàngThượng."

Nam Cung Quân lĩnh mệnhcáo lui ra khỏi thượng thư phòng, trở về Tuệ An cung đón Vụ Tiễn cùng rời cung.

Mà Nam Cung Diệp cùngPhượng Lan Dạ ở lại trong cung một đêm, đợi đến thân thể Phượng Lan Dạ tốt hơn,ngày hôm sau mới về Bắc Cảnh Vương Phủ.

Hai ngày sau, kinh thànhnơi nơi dán bố cáo, cả trong ngoài An Giáng thành mọi người liền biết, nữ nhânNam Đồng cả gan làm hại tới hài tử của Bắc Cảnh Vương Phi, hiện tại bị bắt giam,hai ngày sau ở Ngọ môn xử chém, trong lúc nhất thời phố lớn ngõ nhỏ, ngườingười đều đàm luận chuyện này.

Tửu lâu tiệm trà đầy ngậpkhách nhân, nói kiểu gì cũng đều có, trong đó có người thông minh liền nhận ralời đồn đãi trước kia, Bắc cảnh Vương gia cùng Vương Phi giận dỗi, chính là vìmuốn bắt nữ nhân như vậy a, Vương giangười ta không hề thay lòng, vẫn yêu Bắc Cảnh Vương Phi như cũ, càng không cókhả năng nạp thêm phi. Những nữ nhân vốn có lòng muốn vào Bắc cảnh Vương Phủliền tiêu tan hi vọng rồi.

Mà nói đến nhiều nhấtchính là danh tính nữ nhân bị bắt a. Không ai từng nghe nói qua cái tên này.Người này cùng Bắc cảnh Vương có cừu oán sao? Bằng không đang yên lành vì saophải âm mưu giết hài tử nhà người ta a.

Một gian trà lâu, lầu haiđược bao trọn đang ngồi một người, cửa sổ mở ra, gió lay động tóc đen của hắn,lộ ra gương mặt gầy gò, bao phủ đằng đằng sát khí, con ngươi thăm thẳm tựa nhưvực sâu, như làn sương mỏng bao phủ cả cánh rừng. Hai tay hắn nắm chặc một đôiđũa, rồi đột nhiên dùng lực, chiếc đũa vang lên một tiếng rắc liền gãy. Hắnđứng lên, kéo cửa đi ra ngoài, đem tất cả nghị luận trong trà lâu đều vứt lạiphía sau.

Người này chính là NamSơn Tử đang ẩn trốn. Nam Đồng kia thật sự là muội muội thất lạc của hắn.

Khi còn bé cha mẹ bị giếtchết, hắn cùng với muội muội sống nương tựa lẫn nhau. Thời điểm hắn mười lămtuổi, muội muội mới tám chín tuổi, hắn đem muội muội phó thác cho người khác,đi bái sư học nghệ, đi lần này chính là hơn mười năm, đợi đến khi trở về, thậtvất vả mới tìm được muội muội, lại biết vị hôn phu của muội ấy bị hãm hại, chỉcòn lại bọn họ cô nhi quả mẫu đau khổ. Nhìn muội muội, hắn liền nhớ đến cuộcsống trước kia, hắn nhất định phải trợ giúp muội muội báo thù, cho dù người nọlà Vương gia cao quý cũng vậy.

Vốn cho là muội muội nhấtđịnh có thể toàn thân trở lui, không nghĩ tới hai ba ngày liền mất tin tức, đổilại chỉ nghe được một tin tức kinh thiên như vậy truyền ra. Người đã bị bắt,còn bị chém đầu tại Ngọ môn. Vừa nghĩ vậy, tâm Nam Sơn Tử tựa như bị đao chém,hắn không thể nhìn muội muội đi chịu chết, hắn nhất định phải cứu muội ấy. Biếtrõ đó là hố bẫy, hắn cũng là nghĩa vô phản cố (*đạonghĩa không cho phép chùn bước)đi cứu người. Nhưng ítnhất, hắn sẽ không tay không mà đến.

Cẩu hoàng đế, các ngươichờ! Dám bắt muội muội của ta, như vậy ta sẽ không thể bắt muội muội ngươi sao?

Tướng quân phủ dù là đầmrồng hang hổ hắn cũng muốn xông vào một lần, đến lúc đó, trao đổi lẫn nhau,không sợ bọn họ không chịu.

Nam Sơn Tử quyết định,liền xoay người đi.

Đêm phủ xuống, bốn phíaTuyển viện Tề vương phủ treo đầy đèn lồng tinh xảo, ánh đèn xuyên thấu qua phíangoài lụa gấm mỏng manh, chiếu rọi mặt hồ với đủ loại màu sắc. Trong đêm tối,hồ nước khẽ động, tạo nên mênh mông sóng gợn, cực kỳ xinh đẹp. Bên bờ, Nam CungDiệp ôm eo Phượng Lan Dạ, hai người theo thông lệ bình thường, cùng tản bộ saukhi ăn.

Hai ngày này, tâm tìnhPhượng Lan Dạ đã khá nhiều. Bách Lí Hạo vẫn ở tại Bắc cảnh vương phủ, mỗi ngàykê đơn thuốc cho Phượng Lan Dạ bồi bổ. Nàng hiện tại đã có bầu được năm, sáu thángrồi. Thân thể hơi gầy, hơn nữa còn nhỏ, cho nên bụng nhìn qua rất lớn. Vừa nhẹtay vỗ về bụng, vừa thỏa mãn hí mắtnhìn Bích Hồ, không nhịn được sung sướng phát ra một tiếng thở nhẹ, Phượng LanDạ ôn nhu hỏi Nam Cung Diệp.

"Diệp, đặt tên chohài tử của chúng ta đi."

"Lan Nhi nghĩ đi.Nàng làm mẫu thân rất vất vả a, bụng lớn đến vậy lại trải qua nhiều ngày nhiềutháng, cho nên có công lao lớn nhất vẫn là nàng. Lan Nhi cho cục cưng cái tênlà được."

Phượng Lan Dạ nghe đượcNam Cung Diệp nói, gật đầu cười, mặt mày cong cong, giống như một đóa hoa đàolàm say lòng người, lộng lẫy tỏa sáng. Thấy vậy, Nam Cung Diệp trong lòng ấm áp, chỉ cần nàng vui vẻ, hắn cũng vui vẻ, ánh mắt không tự chủ liếc về bụngPhượng Lan Dạ.

Cục cưng, nhất định phảikiên cường, nếu như ngươi nghe lời phụ thân một chút, sau này để phụ thân cảđời làm trâu làm ngựa, phụ thân cũng cam nguyện.

Một trận gió nhẹ thổiqua, khí trời thấm lạnh, Nam Cung Diệp khoác lên vai Phượng Lan Dạ áo choàng,tươi cười nhìn bóng ảnh hai người hiện lên trong hồ.

"Lan Nhi, đêm lạnhrồi, trở về đi thôi."

"Được." PhượngLan Dạ gật đầu, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về Nam Cung Diệp: "Nghĩ được têna, bất kể nam hay nữ, chúng ta đều gọi là Nam Cung Dực Bảo, nhũ danh Bảo Nhinhé. Bảo Nhi là bảo bối trong lòng cha mẹ a."

Phượng Lan Dạ nói xongtrước nở nụ cười, Nam Cung Diệp nắm chặt tay nàng dùng sức gật đầu.

"Bảo Nhi."Trong mắt nóng lên, Bảo Nhi nhất định sẽ kiên cường , con biết mẹ thương connhiều đến thế nào mà. Nam Cung Diệp ôm Phượng Lan Dạ trở về phòng nghỉ ngơi.

Bởi vì Phượng Lan Dạ phảitĩnh dưỡng, cho nên trong Bắc cảnh vương phủ mọi chuyện lớn nhỏ, Nam Cung Diệpđều dặn dò không cho phép kinh động Vương Phi, rất nhiều gia nhân cũng khôngdám đi quấy rầy Vương Phi, trong lúc nhất thời, Phượng Lan Dạ vô cùng thanhnhàn.

Sáng sớm, Phượng Lan Dạcòn đang ngủ, Nam Cung Diệp đã vào triều sớm. Còn không đợi hắn vào, thái giámtrong cung đã tới truyền hắn tiến cung.

Nam Cung Diệp sắc mặt khẽbiến trở nên âm trầm. Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì? Nếu không, không thể nào chọnthời điểm này phái người tới đón hắn.

Đề phòng Phượng Lan Dạbiết tin tức kích động, Nam Cung Diệp dặn riêng Tích quản gia, lúc này khôngđược phép để Vương Phi biết chuyện gì, một mình ngồi xe ngựa vào cung.

Tuệ An Cung.

Lúc này ngồi đầy người. Mỗingười sắc mặt đều khó coi. Nam Cung Diệp đi vào, liền thấy Thái hậu cùng HoàngHậu hốc mắt cũng hồng hồng , tựa hồ vừa mới khóc, nhìn lại Hoàng Thượng cùng Anvương, Tây Môn tướng quân đều ở đây, sao thế?

"Xảy ra chuyệngì?"

Nam Cung Diệp vừa mởmiệng, Thái hậu thương tâm khóc lên, thở không ra hơi mở miệng: "Diệp Nhi,Văn Tường bị bắt đi."

"Người nào? VănTường bị ai bắt?"

Nam Cung Diệp trên mặtthoắt cái lãnh trầm xuống, âm ngao vô cùng, ngó chừng Tây Môn tướng quân. TâyMôn Vân giơ giấy trắng trong tay: "Còn có ai? Không phải là Nam Sơn Tửsao?" Bởi vì muội muội Nam Đồng của hắn bị nhốt, cho nên hắn ta liền bắtVăn Tường, muốn lấy Văn Tường đổi lại muội muội.

"Đáng chết, tên khốnkiếp này!"

Nam Cung Diệp cuồng nộvạn phần kêu lên, sắc mặt nháy mắt đen kịt giống như âm phong bão tố, nắm chặtquả đấm.

"Hắn còn nói gìnữa?"

"Chưa nói thêm gìcả. Ta nghĩ hắn nhất định sẽ xuất hiện lúc chúng ta chuẩn bị chém Nam Đồng, sauđó đưa Văn Tường để trao đổi."

Tây Môn Vân sắc mặt âmtrầm khó coi, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới Nam Sơn Tử dùng kế điệu hổ ly sơn.Đêm qua, trên đường xảy ra ẩu đả, có binh tướng tới bẩm báo, hắn liền dẫn ngườiđi qua xem xét. Nhưng đến lúc trở lại, Văn Tường đã bị người ta bắt mất. Điềunày nói rõ Nam Sơn Tử dụng kế muốn bắt Văn Tường.

Vừa nghĩ tới Văn Tường bịbắt, Tây Môn Vân liền tự trách không dứt, đại hôn mới qua một chút đã làm hạinàng ấy khổ sở như vậy, tâm càng thêm đau đớn.

Nghĩ đến nàng ấy là Côngchúa cành vàng lá ngọc, đã bao giờ ăn tới loại khổ sở như vậy đâu, giờ phút nàycòn không biết thế nào. Càng nghĩ như vậy, hắn càng cuồng nộ muốn giết người.

Tuy nhiên bây giờ hoàntoàn không có biện pháp, bọn hắn chỉ có thể chờ đến lúc xử chém Nam Đồng.

Nam Cung Diệp đầu tiên làtức giận, rất nhanh liền tỉnh táo lại, nhìn mọi người: "Tốt lắm, nếu tanghĩ Nam Sơn Tử muốn dùng Văn Tường đổi lại Nam Đồng, hắn nhất định không giếtVăn Tường. Chúng ta bố trí một chút chuyện ngày hôm đó, nhất định phải bắt đượcNam Sơn Tử, bằng không cứ để hắn núp trong bóng tối như thế chính là một tai họa."

"Đúng. Các ngươitheo trẫm vào triều sớm, lâm triều sau, chúng ta thương nghị đối sách."

Nam Cung Duệ ra lệnh mộttiếng, trong điện mọi người đi ra ngoài.

Trên đại điện, Thái hậucòn đang thương tâm khóc, Hoàng Hậu ôn nhukhuyên lơn Thái hậu nương nương: "Mẫu hậu, người đừng lo lắng, không cóviệc gì , người đừng thương tâm."

Chuyện lần này, PhượngLan Dạ không hề biết, nàng ngủ tới hừng sáng, an nhàn tỉnh dậy dùng đồ ăn sáng.Cuộc sống trôi qua rất thư thái, giống y như con sâu gạo. Chẳng qua, có đôi khivẫn lo lắng Bảo Nhi trong bụng , không biết có phải ảo giác của nàng hay khôngmà nàng luôn cảm thấy Bảo Nhi không hoạt bát hiếu động bằng lúc trước, càng lolắng hơn, thì hoàn toàn nghe Bách Lí Hạo dặn dò, đúng giờ ăn cơm, đúng giờ dùngthuốc dưỡng thai, vậy sẽ tốt hơn đối với hài tử một chút.

Dùng xong đồ ăn sáng,Bách Lí Hạo theo thông lẹ tới bắt mạch cho nàng, cười mở miệng.

"Vương Phi hôm naykhí sắc không tệ, hài tử cũng rất tốt. Ngươi yên tâm đi, không cần phải lo lắngnữa."

"Ừ, cám ơnngươi."

Thời điểm buổi sáng hômnay Bách Lí Hạo ra ngoài nghe được một ít lời đồn ngoài phố phường, có ngườibắt đi Công chúa. Hắn một mực nghĩ có phải sư huynh đã làm chuyện này haykhông, lúc bắt mạch, vốn muốn hỏi Bắc Vương Phi, nhưng nhìn đến ánh mắt nàngtựa hồ cũng không biết, cho nên Bách Lí Hạo không dám nhắc đến. Nếu quấy nhiễuVương Phi, Nam Cung Diệp rất có thể cùng hắn liều mạnh a. Hắn cái gì cũng chưabiết là tốt nhất. Bách Lí Hạo thất thần một chút, Phượng Lan Dạ kỳ quái hỏi.

"Sao vậy, BáchLí?"

"Không có chuyện gì,không có chuyện gì, chỉ là không nghĩ tới khôi phục được tốt như vậy, chúc mừngngươi."

"Ừ, cám tạ."

Mặc dù lúc trước có chútbực hắn, bất quá chuyện lần này không phải do Bách Lí Hạo , hiện tại nàng đãkhông trách hắn. Bách Lí Hạo không nói gì, đứng dậy lui ra ngoài. Trong kháchsảnh, Phượng Lan Dạ cau lại lông mày, nhìn về Đinh Đương: "Bách Lí Hạo tựahồ có chuyện gì gạt ta."

"Vương Phi, ngườinghĩ cái gì đấy? Bách Lí công tử có thể có chuyện gì gạt người chứ. Nếu ngườinói vậy, mà để cho Vương gia nghe được, nhất định lại ghen tị a."

Đinh Đương vừa nói,Phượng Lan Dạ liền cười. Đúng vậy, kể từ khi Bách Lí Hạo ở trong Bắc Cảnh VươngPhủ, Nam Cung Diệp không ít ăn dấm, cả Vương Phủ mọingười đều biết. Hiện tại Bách Lí Hạo đến tên của nàng cũng không dám gọi, chỉcó thể gọi Vương Phi. Chỉ sợ nếu hắn dám gọi tên nàng, Nam Cung Diệp nhất địnhphát điên sau đó cuồng đánh cho hắn một trận. (TND:*cuồng tiếu-ing*~)

Phượng Lan Dạ đứng dậy,cười nhìn Đinh Đương: "Chúng ta hôm nay đi Tô phủ thăm mẫu thân đi. Cảngày ở trong vương phủ, ta sắp mệt rã rời rồi đây."

Đinh Đương chần chờ, rồivội vàng đuổi theo về phía trước. Chuyện Công chúa bị bắt, sáng sớm nàng cũngnghe thấy, phía ngoài đồn thổi sôi sùng sục , bất quá chuyện này vô luận nhưthế nào cũng không thể để cho Vương Phi biết. Nếu nàng biết, e rằng lại lo lắngkhông thôi. Hiện tại Vương Phi nên làm nhất chính là an tâm nuôi hài tử. Nhưngcũng không thể ngăn cản nàng qua Tô phủ, nếu để nàng phát hiện ra có thể phiềntoái lớn, Đinh Đương nghĩ vậy liền phụng bồi chủ tử một đường xuất phủ đi.

Trên đường cái, thỉnhthoảng lại thấy người chụm đầu kê tai, ba người một nhóm, năm người một đám,nói rất náo nhiệt, bất quá giọng nói ầm ỹ, cho nên cũng truyền không vào. Hơnnữa, Đinh Đương cùng Vạn Tinh hai người vẫn phụng bồi Phượng Lan Dạ nói chuyện, nàng không chú ý đến tình huống bên ngoài.

Một đường về Tô phủ, Tôphu nhân vừa nghe đến nữ nhi trở lại, sớm cao hứng ra đón, lôi kéo Phượng LanDạ đánh giá, nhìn nàng có mập hay không, thân thể như thế nào, cục cưng ra làmsao? Hai người nói mãi không dứt, Đinh Đương cùng Vạn Tinh thấy chủ tử thật caohứng, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

Ai biết Tô phu nhân vừanói liền nhắc tới chuyện Văn Tường.

"Nhã Nhi a, chuyệnCông chúa thế nào rồi?"

Phượng Lan Dạ vừa nghevừa cau mày, cái gì thế nào, nàng ấy rất tốt a, vừa đại hôn, giờ là kỳ trăngmật a, mà Tây Môn tướng quân cũng rất thương nàng ấy, vừa nói cười: "Mẫuthân, muội ấy có thể có chuyện gì a?"

Tô phu nhân kinh ngạc,lúc này Đinh Đương cùng Vạn Tinh đứng phía sau Phượng Lan Dạ, ý vị hướng Tô phunhân nháy mắt, Tô phu nhân ù ù cạc cạc mở miệng.

"Đinh Đương, ánh mắtngươi sao vậy? Không tốt thì nên trị sớma ."

Đinh Đương thiếu chút nữangất đi, bình thường nhìn Tô phu nhân rất thông minh, làm sao ngày hôm nay lạinhư thế, bây giờ chủ tử còn có thể không biết sao?

Phượng Lan Dạ mặt mũitrầm xuống nhìn Đinh Đương, lạnh lùng mở miệng: "Nói đi, có phải Văn Tườngxảy ra chuyện gì hay không? Các ngươi dám gạt ta?"

Tô phu nhân cuối cùngcũng hiểu, thì ra người ta nháy mắt là bởi vì nữ nhi không biết chuyện này,nàng còn đang mang thai, Vương gia không muốn làm cho nàng nhọc tâm thôi, hóara bản thân mình làm ra chuyện tốt, liền vội vàng lôi tay Phượng Lan Dạ:"Nhã Nhi a, ngươi đừng sinh khí, bọn họ không muốn làm cho ngươi biết,chính là giảm đi phiền lòng của ngươi thôi, hiện tại nên đem tất cả tâm tư đặtở cục cưng trên người đi."

"Mẫu thân, ta khôngsao, cục cưng không có việc gì ."

Rồi nhìn chằm chằm ĐinhĐương tiếp tục mở miệng: "Nói."

Đinh Đương làm sao còndám giấu diếm, liền bẩm báo toàn bộ: "Ngày hôm nay có tin tức truyền rangoài nói Công chúa bị bắt."

"Văn Tường bịbắt?" Phượng Lan Dạ sửng sốt một chút liền đứng lên, ở trong phòng đi quađi lại, thấy vậy Tô phu nhân cùng Đinh Đương, Vạn Tinh, ba người kinh hãi khôngdứt, liên tục mở miệng: "Chủ tử, người đừng vội, không có việc gì , đã cóHoàng Thượng cùng Vương gia bọn họ rồi mà."

"Nhất định là NamSơn Tử bắt Văn Tường. Chết tiệt khốn kiếp! Nếu không bắt được hắn, không biếtcòn xảy ra loại chuyện gì nữa đây?"

Phượng Lan Dạ lạnh lùngtức giận mắng, không còn có tâm tình ở lại Tô phủ, trực tiếp ra lệnh Đinh Đươngcùng Vạn Tinh: "Hồi phủ."

Xoay người đi ra ngoài,Tô phu nhân ở phía sau, vẻ mặt e ngại buồn bực, thuận tay đánh mình một chút:"Cái miệng a, biết rõ Nhã Nhi mang thai, còn nói đề tài này, đây khôngphải là cho con mình thêm phiền sao?"

"Nhã Nhi, Nhã Nhi,ngươi đừng gấp gáp, ngươi đừng gấp gáp, mẫu thân nói sai rồi a."

Tô phu nhân đuổi theo,vẫn kịp đuổi tới đại môn. Phượng Lan Dạ dừng lại, thấy mẫu thân khuôn mặt lolắng cộng thêm ảo não, vội vàng kéo tay nàng: "Mẫu thân, ta không sao,người yên tâm đi, ta sẽ bảo trọng thân thể, bảo vệ hài tử , yên tâm đi."

"Ừ, ngươi ngàn vạnlần không nên gấp gáp nóng nảy ."

Tô phu nhân không yênlòng, dặn dò nhiều lần, Phượng Lan Dạ gật đầu, dẫn người lên xe ngựa.

Phượng Lan Dạ trở vềVương Phủ, Nam Cung Diệp cũng đúng lúc từ trong cung trở lại, ở trong thư phòngTuyển viện sửa sang thu dọn, vừa nhìn bộ dạng Phượng Lan Dạ hỏa khí đằng đằng ,không khỏi quan tâm hỏi thăm: "Lan Nhi, xảy ra chuyện gì?"

Phượng Lan Dạ đi tớitrước mặt, kéo tay hắn: "Văn Tường có phải bị Nam Sơn Tử bắt được haykhông, mục đích hắn làm như vậy, là muốn đổi lại muội muội Nam Đồng của hắnsao?"

Nam Cung Diệp ngẩn ra,trực tiếp nhìn hướng Đinh Đương phía sau Phượng Lan Dạ , ánh mắt lạnh lùng,Đinh Đương cúi đầu, không dám nhìn Vương gia.

Phượng Lan Dạ vội mởmiệng: "Không liên quan Đinh Đương , là ta nghe người khác nói ."

Nàng cũng không còn nhắctới mẫu thân, không muốn để Nam Cung Diệp oán trách người khác, hơn nữa bây giờvấn đề không phải là ai nói nàng biết được, mà là nên cứu Văn Tường như thếnào, không thể để cho Văn Tường bị thương a. Nam Sơn Tử cái đồ biến thái,chuyện gì mà làm không được a, hiện tại hắn là chó bị bức đến chân tường rồi.

"Mọi người tínhtoán làm sao cứu VănTường?"

Phượng Lan Dạ chấp nhấthỏi, Nam Cung Diệp thấy nàng đã biết rồi, không bằng nói cho rõ ra còn có thểcho hắn vài chủ ý. Phất tay để cho Đinh Đương lui ra ngoài, Nam Cung Diệp ômPhượng Lan Dạ ngồi ở trên đùi: "Lan Nhi, nàng đừng quá nóng lòng. Chúng tanhất định cứu ra Văn Tường. Nam Sơn Tử hẳn sẽ xuất hiện ở Ngọ môn, đến lúc đódùng Văn Tường đổi lại Nam Đồng. Chúng ta đã bố trí tốt bắt hắn lại, bằngkhông, huynh muội bọn họ chỉ sợ sẽ trả thù trầm trọng hơn."

Phượng Lan Dạ biết hắnnói đúng, nhưng đây cũng chính là chỗ làm cho nàng lo lắng, hiện tại huynh muộiNam Sơn Tử cùng Nam Đồng , đối với bọn họ hận ý rất sâu, nếu để cho bọn hắnchạy đi, chỉ sợ bọn họ sẽ càng khó bắt hắn , cho nên nhất định phải nhất cử bắtđược hai người bọn họ.

Phượng Lan Dạ nghe lờiNam Cung Diệp nói, gật đầu, nhíu mày nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng bắt ra nghivấn: "Nam Sơn Tử vì sao không yêu cầu ra chỗ khác trao đổi? Ta nghĩ hắnmuốn đợi đến thời điểm chém đầu ở Ngọ môn, thứ nhất là nhiều người có thể tạothành hỗn loạn, dễ dàng chạy trốn, thứ hai, ta sợ hắn hại đến dân chúng, đừngquên hắn biết dụng độc, đến lúc đó nhất định sẽ có động tác gì đó."

Nam Cung Diệp khẽ nhướnmày. Lan Nhi nói không sai, điều này cũng là chỗ hắn lo lắng. Tại sao khôngchọn chỗ khác trao đổi, hết lần này tới lần khác lại ở Ngọ môn mà động thủ, rõràng có ý muốn hại dân chúng, hướng về hoàng gia mà khiêu khích.

"Mọi người cẩn thậnchút."

"Ừ, biết mà. Lan Nhiđừng lo lắng."

Nam Cung Diệp gật đầu.Hắn không lo lắng những người đó, bọn họ tự có biện pháp đối phó, hắn lo lắngnhất chính là Lan Nhi, còn có đứa bé trong bụng của nàng. Tình hình hài tử cũngkhông phải hết sức lạc quan, bây giờ là tình huống gì còn không biết. Dù BáchLí Hạo vẫn dùng dược vật điều trị thân thể Lan Nhi , nhưng đến tột cùng như thếnào thì phải sinh hạ mới biết được. Hai người bọn họ cũng không có nói cho LanNhi chuyện đấy.

Phượng Lan Dạ buông lỏngtâm kế, dựa vào trước ngực Nam Cung Diệp, không nhúc nhích.. . . . . .

Ngày hôm sau, tại Ngọ môn,xử chém Nam Đồng .

-----

Gần đây kinh thành liêntục chém người khiến cho dân chúng An Giáng thành đã dần chết lặng. Bất quá đềuchém ở loạn phần cương, rất ít khi ngay tại Ngọ môn xử chém như vậy. Lần nàynghe nói còn là một nữ nhân trẻ tuổi, không chỉ như thế, đó còn là thê tử củaVũ Văn đại nhân đã tự sát cách đây không lâu. Không nghĩ tới cô ta lại đemchuyện ấy ra giận chó đánh mèo đến trên người hoàng gia, cô ta xuất hiện chínhlà vì muốn trả thù Bắc Cảnh Vương gia a.

Một ngày kia trời trongnắng ấm, trên bầu trời vạn dặm không mây.

Ngọ môn đài cao bốn phía,bị dân chúng vây đến nỗi nước chảy không lọt. Binh bộ xuất động rất nhiều ngườiduy trì trật tự mới an định lại. Hôm nay giám trảm(TND:người giám sát việc chém đầu) chínhlà Hình bộ Thị Lang, ngồi ở chính giữa đài cao, dựng tạm một cái bàn phíasau, trừ Hình bộ Thị lang, còn có các quan viên khác trong triều, cùng nhaugiám trảm.

Buổi trưa một khắc vừađến, liền có người lôi kéo Nam Đồng xuất hiện.

Nam Đồng trên tay mangkhóa sắt, trên chân cũng mang vòng chân, theo từng bước cô ta đi liềnrắc...rắc... rung động, đầu tóc rối bời, mặc trên người áo tù nhân trắngcó một chữ “tù” thật to ở phía trước, mặt mũi lãnh ngạo, khóe môi khẽ nhếch,không vì tử vong gần tới mà có chút e sợ, con ngươi lạnh lùng ngó chừng đámngười đông nghịt xung quanh.

Đám người tới xem náonhiệt bị cô làm cho ngây người, nhất thời ai cũng không dám nói cái gì, đợi đếnlúc cô bị kéo đến chính giữa đài cao , tiếng nghị luận mới lục tục vang lên.

"Nữ nhân này thậtđáng tiếc, vừa nhìn cũng là một con người cứng cỏi, không nghĩ tới lại dám đốikháng với hoàng gia."

"Nàng hại Bắc Vươngphi, nghe nói còn hãm hại cả Hoàng Thượng. Đâucũng là tử tội."

"Đúng vậy a, đúngvậy a, khó trách phải bị chém."

Lời nói gì cũng đều có,còn nghị luận rối rít , ồn ào không ngừng.

Buổi trưa canh ba đã đến,Hình bộ Thị lang hí mắt nhìn trời, thật ra thì ông biết giảm trảm hôm nay cănbản là chuyện khổ sai. Văn Tường Công chúa bị bắt, kẻ sau lưng kia nhất định sẽxuất hiện, yêu cầu trao đổi. Cho nên hiện giờ bọn họ đang chờ người kia, thờiđiểm đã gần đến, người nọ lại vẫn chưa tới, chẳng lẽ không muốn đổi nữa sao?

Thời gian vừa đến, Hìnhbộ Thị lang la lớn một tiếng: "Chém!"

Người vây xem một trậnthở dài, mấy người ở phía trước liều mạng lui vềsau, có rất nhiều người nhát gan lập tức nhắm mắt lại, chính là dù có gan lớncũng không nhẫn tâm trợn mắt nhìn một nữ nhân tuổi trẻ dung mạo xinh đẹp bịchém đầu, cho nên phần lớn mọi người đều nhắm mắt, trong lúc nhất thời an tĩnhrất nhiều.

Tuy nhiền vừa đúng lúcnày, một đạo thanh âm âm trầm băng hàn vang lên: "Khoan đã!"

Một người phi thân lênrơi xuống trên đài cao, trong tay hắn còn lôi một người, là một nữ tử cẩm y hoalệ, dung nhan nghiên lệ bao phủ tức giận, trừng mắt nhìn hắc y nhân đang lôikéo mình. Hình bộ Thị lang vừa nhìn thấy, không khỏi kinh hãi, vội vàng dẫnquan viên đứng lên. Nữ tử kia không phải là Văn Tường Công chúa sao? Lúc này,Nam Đồng xoay mình ngẩng đầu nhìn nam nhân vừa lộ diện.

"Ca ca! Ngươi điênrồi! Tới đây làm gì?"

Nam Đồng kinh ngạc, côkhông muốn ca ca cũng tới pháp trường. Đây rõ ràng là một cái bẫy, muốn đồngthời bắt được huynh muội bọn họ. Ca ca thông minh như thế sao lại không biết.Thế mà hắn vì nàng tình nguyện mạo hiểm tiến đến, điều này làm sao nàng chịunổi. Luôn luôn cố gắng báo thù, nàng đã quên mất những thân nhân khác. Nhi tử.Ca ca. Trước đại đao chuẩn bị chém còn không rơi lệ, lúc này đây, nước mắt NamĐồng lại lăn dài.

"Đi mau!"

Nam Đồng mở miệng, đángtiếc nếu Nam Sơn Tử đã xuất hiện thì nhất định không thể nào đi, hắn không thểnhìn muội muội bị chém, tình nguyện hai người cùng chết cũng không nguyện ý đểcô ra đi một mình. Hắn ngẩng đầu nhìn về Hình bộ Thị lang: "Thả phạm nhân,nếu không mệnh của Công chúa các ngươi đừng mơ tưởng giữ lại."

Hắn nói xong liền duỗitay đặt trên cổ Văn Tường. Hình bộ Thị lang bị làm cho sợ đến sắc mặt đại biến,liên tục khoát tay, nói không ra lời.

Lúc này, một bên đài caothật nhanh nhảy lên một người, đứng trước mặt Hình bộ Thị lang. Người này chínhlà phu quân của Văn Tường, Tây Môn Vân. Ngũ quan cương nghị bao phủ sương lạnh,âm u mở miệng: "Ngươi lập tức thả Văn Tường, ta liền thả phạm nhân."

Ba tầng trong ba tầngngoài, đầy người vây quanh Ngọ môn. Dân chúng còn chưa gặp qua loại chuyện nhưnày, ở ngay pháp trường yêu cầu quan phủ thả người, còn dám đưa điều kiện uyhiếp, người này đúng là quá trâu rồi. Trung quanh ồn ào thành một đoàn.

Tây Môn Vân nhìn mặt VănTường ở trong tay Nam Sơn Tử từ trắng biến đỏ, dần dần sang tím, tựa hồ hô hấpcũng vô cùng khó khăn. Hắn không khỏi kêu to: "Dừng tay."

Trong lồng ngực tựa hồ cócái gì nổ tung. Từng lỗ chân lông trên người cũng tràn đầy thị huyết. Nghĩ đếnVăn Tường xảy ra chuyện, hình như, cho đến lúc này mới hiểu rõ nữ nhân này ởtrong lòng hắn quan trọng cỡ nào. Hắn vẫn thường không để ý tới nàng, không ngờbất tri bất giác nàng đã chất đầy mỗi dây thần kinh của hắn.

Tây Môn Vân gắt gao trừngNam Sơn Tử. Nam Sơn Tử nới lỏng tay một chút, Văn Tường bấy giờ mới có thể dùngsức thở. Lúc này, Nam Sơn Tử không cho phép Tây Môn Vân suy nghĩ nhiều, liềnhướng Tây Môn Vân kêu lên: "Mau thả muội muội của ta, nếu không ngươi cứđợi nhặt xác nữ nhân này đi."

Tây Môn Vân nào dám trìhoãn, thật nhanh đi tới nhấc lên thân thể Nam Đồng, tiến về phía trước.

"Tốt, chúng ta traođổi, lập tức thả Công chúa."

"Được."

Nam Sơn Tử đồng ý, từ từlôi kéo Văn Tường tới phía trước. Nam Đồng cũng đi theo Tây Môn Vân về phíatrước. Người trên đài trao đổi con tin, người ở dưới ngay cả thở mạnh cũngkhông dám. Tất cả mọi người chăm chú nhìn một màn trước mắt.

Bốn phía lâm vào yên lặngchết chóc. Hai người đi tới phụ cận, từ từ buông lỏng tay ra. Hai nữ nhân thậtnhanh hướng đối diện chạy đi. Bỗng nhiên dưới đài nổi lên tiếng vang ầm ĩ, rấtnhiều người sợ hãi kêu, trong lúc nhất thời loạn thành một đống. Trên đài, NamSơn Tử lôi kéo Nam Đồng, liền nhảy ra đài cao. Mà nữ nhân còn lại, ở thời điểmTây Môn Vân vươn tay kéo mạnh, xoay người quay lại, ánh bạc lóe lên, nhuyễnkiếm bên hông lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai rút ra, nghênh diện đánhúp. Tây Môn Vân thân hình khẽ đảo, bảo kiếm liền lướt qua sát bên người hắn, nữnhân kia xuất ra chiêu thức bén nhọn công kích, Tây Môn Vân phát hiện khácthường, kêu lên.

"Không phải VănTường!"

Lời vừa ra, thật nhanhmột chưởng bắt đầu hướng nữ nhân giả mạo kia, lực trong tay lực hùng hậu, tựanhư bài sơn đảo hải đánh tới. Nữ tử bị một chưởng đánh trúng, thân thể bay rangoài, ngã thẳng xuống mặt đất, cựa quậy hai cái liền bất động.

Dưới đài vô cùng hỗnloạn. Nam Sơn Tử nháy mắt đã lôi Nam Đồng rơi ra ngoài đám người. Đang lúc này,hơn mười đạo thân ảnh từ trên trời giáng xuống, bao vây bốn phía Nam Sơn Tửcùng Nam Đồng, ngăn chặn toàn bộ đường lui.

Mười mấy người này, cầmđầu chính là Nam Cung Diệp, lạnh lùng căm tức nhìn Nam Sơn Tử. Bởi vì cái gọilà ‘cừu nhân gặp nhau liền đỏ mắt’, giờ phút này hắn chỉ muốn thiên đao vạn quảhai kẻ đã dám hại hài tử của mình.

"Nam Sơn Tử, hôm naysẽ là ngày chết của ngươi, muốn trốn sao? Nằm mơ!"

Tiếng nói vừa ra, Nam SơnTử nở nụ cười: "Hôm nay dù ta trốn không thoát, ít nhất cũng có người theochôn cùng. " Hắn nói xong quay đầu nhìn Nam Đồng: "Muội muội, ngươicó sợ chết không?"

Nam Đồng hừ lạnh mộttiếng, ngạo nghễ ngẩng đầu: "Nam gia chưa bao giờ có hạng người ham sốngsợ chết."

Huynh muội hai người đưalưng về phía nhau đứng vững, nhìn chăm chú Nam Cung Diệp. Nam Sơn Tử châmchọc mở miệng.

"Bắc Cảnh Vương, chodù ngươi là Vương gia thì sao, vẫn không thể bảo vệ con của mình. Cảm giác kianhất định không dễ chịu đi." Nói xong hai người ngửa mặt lên trời cuồngtiếu.

Dân chúng xung quanh vâyxem đã sớm thoát đi không còn bóng dáng. Tây Môn Vân dẫn người lao đến quát to:"Nam Sơn Tử, ngươi đem Văn Tường đi đâu? Nàng ở chỗ nào?"

Nam Sơn Tử chỉ hướng cáchđó không xa: "Không phải ở đó sao?"

Đợi đến mọi người trôngđi qua, quả nhiên thấy hai nam tử áo đen lôi kéo một nữ nhân. Văn Tường vừanhìn thấy Tây Môn Vân cùng đám người Nam Cung Diệp liền kêu lên.

"Tây Môn, ta khôngsao, chàng đừng lo lắng!"

Nữ tử này mới thật sự làVăn Tường. Không ai nghĩ tới Nam Sơn Tử đã thiết kế sẵn, trước tiên dùng ngườigiả mạo nhiễu loạn tầm mắt bọn họ, hiện tại mới kéo ra Văn Tường .

Tây Môn Vân vừa nhìn thấyVăn Tường đã nóng lòng chạy tới. Một trong hai hắc y nhân lập tức rút bảo kiếmkề vào cổ nàng, tàn bạo uy hiếp: "Tới nữa sẽgiết cô ta."

Tây Môn Vân không dám tiếpcận, thấy nữ nhân của mình ở trước mắt nhưng cứu không được, cả người cũng phátđiên, quay đầu nhìn về Nam Sơn Tử quát lớn: "Ngươi đến tột cùng muốn làmcái gì?"

Nam Sơn Tử thấy tất cảmọi người bị hắn chế trụ, không khỏi cười to: "Ha ha, phải nhớ, muốn cứunàng phải để chúng ta đi ra ngoài đã. Lui ra!"

Hắn ra lệnh Nam Cung Diệptránh ra. Chỉ cần Nam Cung Diệp nhường lối, huynh muội bọn họ có thể chạythoát, mối thù sau này lại báo.

Mà Nam Cung Diệp lạikhông nghĩ vậy. Nếu để hai người này chạy trốn, chỉ sợ bọn họ còn có thể nghĩrất nhiều mưu kế đến báo thù, đến lúc đó thì càng thảm. Sắc mặt mọi người đạibiến.

Tây Môn Vân làm sao còncó thể để ý tới chuyện khác, chỉ muốn cứu Văn Tường ra, hướng Nam Cung Diệp kêulên: "Các ngươi mau tránh ra, để cho bọn họ rời đi."

Nam Cung Diệp nhìn NamSơn Tử, lại nhìn Văn Tường. Văn Tường là muội muội của hắn, hắn cũng không thểthấy chết mà không cứu, có lẽ trước kia hắn có thể làm vậy nhưng bây giờ vôluận thế nào cũng làm không được. Nam Cung Diệp nghĩ tới đây, liền vung taylên, thủ hạ cùng binh tướng phía sau từ từ lui sang hai bên, một đường trốngtrải liền hiện ra.

Đúng lúc ấy, hai hắc ynhân bắt giữ Văn Tường ‘ai nha’ kêu to một tiếng, bị người chế phục, mà VănTường bay nhanh nhào về phía Tây Môn Vân.

Nguyên lai là Bách Lí Hạoxuất hiện, tập kích hai hắc y nhân này, cứu thoát Công chúa. Nam Cung Diệp vừathấy tình huống chuyển đổi không còn bị Nam Sơn Tử khống chế, thân hình nhảytới giữa không trung đón đầu Nam Sơn Tử. Những người khác cũng theo sát lao lên,quấn lấy Nam Đồng. Lính tráng xung quanh không có cách nào hạ thủ liền bao vâynhững người này.

Mà Tây Môn Vân thì ômchặt Văn Tường, vẻ mặt kinh hãi mở miệng: "Nàng thế nào? Không sao cảchứ?"

"Ta không sao."Văn Tường dùng sức gật đầu, cảm nhận được tình yêu của Tây Môn Vân đối vớimình, giờ khắc này cõi lòng dần bình yên, cảm thụ được hạnh phúc chưa bao giờcó trước kia, nước mắt tuôn rơi. Tây Môn Vân không biết đây là nước mắt hạnhphúc, cứ nghĩ người trong lòng bị hù dọa rồi, nên vươn tay nhẹ nhàng lau nướcmắt cho nàng: "Được rồi, sau này ta sẽ bảo vệ nàng, đừng khóc nữa."

"Ừ, ta tin tưởngchàng."

Văn Tường dựa vào trướcngực Tây Môn Vân, không nói thêm gì nữa.

Bên kia, Nam Cung Diệpcùng Nam Sơn Tử đánh nhau một hồi, rất nhanh liền bắt được Nam Sơn Tử. Dù saovõ công của Nam Sơn Tử cũng không cao cường, hắn lợi hại nhất chính là y thuật,mà so về võ công với Nam Cung Diệp, đó là một cái trên trời một cái dưới đất,cho nên rất nhanh liền ngã ngũ. Đám người Nguyệt Cẩn cũng bắt được Nam Đồng.

Nam Đồng đang nhìn ca ca,hắn biết rõ có bẫy còn muốn tới, kết quả tự hại đến chính mình, nước mắt khôngkhỏi chảy xuống: "Ca ca, thật xin lỗi."

"Nói cái gìchứ?"

Nam Sơn Tử luôn luôn lãnhkhốc vô tình thế nhưng ôn nhu hiếm thấy nhìn Nam Đồng: "Muội muội, cả đờinày ca ca không có bảo vệ tốt ngươi, là lỗi của ca ca. Kiếp sau nhất định sẽhảo hảo chiếu cố ngươi." Nói xong dùng sức khẽ cắn, độc dược trong miệngnổ tung, trong chớp mắt, khóe môi tràn máu , thân thể mềm nhũn ngã xuống.

Nam Đồng khóc đến tê tâmliệt phế, liên tục thét chói tai: "Ca ca, thật xin lỗi, thật xinlỗi."

Bách Lí Hạo cũng lao đến,nhìn Nam Sơn Tử: "Sư huynh, tại sao? Tại sao phải cố chấp đến vậy?"

Nam Sơn Tử hơi thở laylắt, nhìn Bách Lí Hạo: "Sư đệ, xin đem ta và muội muội chôn cất cùng mộtchỗ. Đây là tâm nguyện cuối cùng của sư huynh."

Nam Sơn Tử nói xong đầunghiêng một cái liền nhắm hai mắt lại, hắn uống thuốc độc tự vẫn mà chết. BáchLí Hạo cầm tay hắn, trầm mặc không nói. Phía sau, cách đó không xa, Nam Đồngnhìn hết thảy trước mắt, biết tất cả đã không thể vãn hồi được nữa. Cuối cùng,cô vẫn không thể giết được Nam Cung Diệp, ngược lại hại đến ca ca. Cô làm saocòn thể diện gặp mặt cha mẹ dưới cửu tuyền, khóc xong, thật nhanh cũng cắn lưỡitự vẫn.

Động tác bọn họ kẻ trướcngười sau vô cùng nhanh, nháy mắt một cái, huynh muội hai người, một người uốngthuốc độc, một người tự vẫn, đều chết.

Nam Cung Diệp cùng mọingười nhìn hết thảy trước mắt, sắc mặt khó coi. Đều đã kết thúc, là oan làduyên, cũng theo bọn họ chết đi mà tiêu thất. Nhưng còn hài tử của hắn thì sao?Nghĩ tới đây, trong lòng liền rất đau, oan oan tương báo khi nào mới hết.

Bách Lí Hạo chậm rãi đứnglên, hướng Nam Cung Diệp: "Để ta đem bọn họ chôn cất cùng nhau."

Nam Cung Diệp nhìn hắn,rồi lui về phía sau một bước, vung tay lên, tất cả mọi người rút khỏi Ngọ môn.Tây Môn Vân mang theo Văn Tường phi thân lên ngựa. Nam Cung Diệp dẫn thủ hạcùng binh tướng rời đi. Đến giám trảm Hình bộ Thị lang và mấy vị quan viên cũngrối rít ngồi kiệu trở về. Mặt đất yên tĩnh trống trải, không còn gì cả. Bách LíHạo quỳ xuống dập đầu lạy Nam Sơn Tử một cái, sau đó xoay mình đi tìm người,đem hai người bọn họ chôn cất với nhau.

Bắc cảnh vương phủ.

Phượng Lan Dạ vẫn bấtan ngồi chờ tin tức, đã pháiĐinh Đương cùng Vạn Tinh ra ngoài dò la, sợ xảy ra vấn đề gì. Hai tiểu nha đầuthay nhau bẩm báo, tuy nhiên phần lớn đều là tin tốt, hoàn toàn không nói đếnbất kỳ điều nào không ổn cả.

Cũng may cuối cùng Vươnggia trở lại, Phượng Lan Dạ một lòng mới để xuống.

"Diệp, Văn Tườngkhông có sao chứ?"

Nam Cung Diệp ôm nàng,bỗng nhiên mở miệng: "Lan Nhi, chém giết quá nhiều có phải sẽ có báo ứnghay không ?"

Giờ khắc này hắn nghĩ tớihài tử trong bụng. Có phải bởi vì hắn đã giết người quá nhiều, cho nên mới làmhại con phải chịu khổ? Cục cưng, là lỗi của phụ thân.

Phượng Lan Dạ kéo tay,nghiêm túc nhìn hắn: "Sao vậy? Diệp, đã xảy ra chuyện gì? VănTường...."

"Cô ấy không cóchuyện gì, là huynh muội Nam Sơn Tử cùng Nam Đồng, bọn họ đều chết hết. Bọn họsở dĩ trả thù cũng là vì giận chó đánh mèo đem chuyện Vũ Văn Phi tự sát tínhđến trên đầu ta. Nàng nói đi, nếu không có hết thảy mọi chuyện trước kia, bọnhọ sẽ phải báo thù sao? Cứ oan oan tương báo tới khi nào nữa?"

"Sau này chúng ta sẽlàm thật nhiều việc thiện."

Phượng Lan Dạ ôn nhu nói,đưa tay xoa bụng, coi như vì Bảo Nhi tích phúc, ông trời nhất định phải phù hộBảo Nhi bình an lớn lên.

Hai người cùng dựa vàonhau không nói gì, bên trong phòng khách, an tĩnh mà ấm áp.

Kinh thành trải qua liêntiếp thay đổi khiến cho lòng người cảnh giới, bất quá, những ngày kế tiếp cũngtừng bước đi vào quỹ đạo. Tân Đế Nam Cung Duệ là một người sáng suốt hiểu rõđại nghĩa, công khai sửa đổi không ít khiến cho quan to trong triều đều tinphục, tất cả hết thảy đều vào guồng. Nam Cung Diệp từ bỏ chức vụ nắm quân cơDoanh, để cho An vương trông coi như trước đây. Bát hoàng tử Nam Cung Sâm đượcphong làm Tín vương, đất phong chính là vị trí của Tấn vương hồi trước, tứphong xuống liền rời đến đất phong. Cửu hoàng tử cùng Thập hoàng tử cũng có phủđệ của riêng mình .

Trong Bắc Cảnh vương phủ,Phượng Lan Dạ mỗi ngày chỉ có ngắm hoa xem cỏ, nghỉ ngơi thân thể. Bụng càngngày càng lớn. Qua hơn một tháng điều dưỡng, bụng nàng bắt đầu nhìn qua giốngnhư viên cầu, hiện tại đã mang bầu hơn bảy tháng, còn có hơn một tháng liền đủngày.

Nam Cung Diệp từ chức, cảngày ở trong vương phủ phụng bồi nàng. Cảnh này khiến nàng an tâm không ít.

Bách Lí Hạo vì hài tửcũng chưa rời đi Bắc cảnh Vương Phủ. Bọn hắn bây giờ cũng đã thành bằng hữu.Nam Cung Diệp xử sự có khá hơn, mặc dù thỉnh thoảng vẫn còn ra mặt cảnh cáo,tuy nhiên phần lớn đều rất khách khí .

Một đêm, Phượng Lan Dạđau bụng. Nam Cung Diệp kinh hãi không biết xảy ra chuyện gì, lập tức pháingười mời Bách Lí Hạo tới, cuối cùng lại nhận được kết luận.

Vương Phi sinh non, lậptức đi mời bà đỡ.

Không nghĩ tới nàng sẽsinh non, tim Nam Cung Diệp nhảy tới tận cổ họng, có một loại thống khổ thậtgiống như kiến bò trên chảo nóng, ở phòng ngoài dạo bước qua lại. Bên trong,thanh âm bà đỡ thỉnh thoảng truyền ra: "Vương Phi, tốt, lại dùng thêmchút sức. Tốt, nhìn thấy đầu rồi!"

Trong phòng, hai ngườiĐinh Đương cùng Vạn Tinh nhìn Vương Phi, trên mặt Vương Phi từng giọt mồ hôi tonhư hạt đậu thi nhau rơi xuống. Hai nha đầu đau lòng muốn chết, vừa vì PhượngLan Dạ bơm hơi cổ vũ, vừa chú ý động tĩnh.

"Vương Phi, dùngsức! Dùng sức!"

Nam Cung Diệp lấy tay nệntường, ở bên ngoài rống lên: "Rút cuộc có tốt hay không?"

Hắn muốn xông vào nhưngbị kéo lại ngay. Bách Lí Hạo trầm giọng mở miệng: "Ngươi đừng tiến vào, đivào sẽ chỉ hỏng việc, khiến cho người khác phân tâm mà thôi. Nàng không có việcgì ."

Hài tử sinh non vốn sẽnhỏ, cho nên người mẹ căn bản sẽ không có chuyện gì. Chẳng qua là hài tử...?Bách Lí Hạo lo lắng. Lúc này trong phòng đã không còn thanh âm, chỉ nghe đượcmột tiếng khóc rất nhỏ truyền đến, hai nam nhân nhìn nhau, sau đó đồng thời thởphào nhẹ nhõm. Trên mặt Nam Cung Diệp tất cả đều là mồ hôi, sau khi dùng ốngtay áo lau đi, liền muốn đi vào, lại gặp Đinh Đương vén cửa bước ra.

"Vương gia, là mộtTiểu vương gia, chẳng qua là. . . . . ."

Tiếng nói cô chưa dứt,Nam Cung Diệp đã vội tóm người: "Sao vậy? Sao vậy?!"

Đinh Đương lắc đầu:"Không có gì, chỉ là cậu ấy hình như quá nhỏ. Vương gia cùng Bách Lí thầny vào đi."

Bà đỡ đã thu thập sạch sẻtất cả, cho nên nam nhân có thể tiến vào. Nam Cung Diệp vừa nghe Đinh Đươngnói, đã sớm vọt vào, chỉ thấy trong phòng, bà đỡ vẻ mặt lo lắng nhìn bọn họ, màđứa bé được đặt trong ngực Phượng Lan Dạ, nàng dè dặt cẩn trọng ôm, nước mắtgiọt giọt rơi xuống.

Nam Cung Diệp đau lòngkhông thôi, bước lại gần: "Lan Nhi, đã xảy ra chuyện gì?"

"Bảo Nhi, con thậtnhỏ."

Thằng bé an tĩnh nằm ởkhuỷu tay nàng, thật nhiều nếp nhăn, màu da gần như trong suốt, có thể thấy rõràng mạch máu trong thân thể, tay giống như móng gà con nắm chặt, chân nho nhỏtựa như đậu cô-ve, thật sự làm người thương tiếc

Nam Cung Diệp nhìn BảoNhi, quả thật quá nhỏ, trong lúc nhất thời ngực giống như bị khoét một lỗ thủngto, thật nhanh quay đầu nhìn Bách Lí Hạo phía sau: "Bách Lí, mau giúpchúng ta kiểm tra. Bảo Nhi, thằng bé không sao chứ?"

Bách Lí Hạo phục hồi tinhthần lại, nói thật ra, hắn cho tới bây giờ chưa có xem một hài tử giống như vậy, đến da thịt cũng là trong suốt, mặc dù nhiều nếp nhăn, nhưng cũng giống nhưcon mèo, con chó con làm cho đau lòng người, đau đến tận xương tủy. Hắn cẩntrọng tiêu sái đi qua, kiểm tra hô hấp, tay chân thằng bé, sau khi hết thảyphát hiện không có gì bất thường, chẳng qua là....

"Hắn không có vấn đềgì cả. Chẳng qua..."

Nam Cung Diệp cùng PhượngLan Dạ thật nhanh ngẩng đầu trừng Bách Lí Hạo, bọn họ thật sự rất sợ Bảo Nhi cóchuyện gì. Bộ dáng hai người cẩn trọng làm Bách Lí Hạo động dung, từ từ mởmiệng.

"Thật ra chỉ vì sinhnon nên tim đập tương đối kém, thời điểm trưởng thành không thể vận động quámức kịch liệt, không thể luyện võ."

"Không thể luyện võ?Còn gì khác?"

Nam Cung Diệp cực nhanhhỏi tiếp, không thể luyện võ cũng không sao hết, chỉ cần con không có chuyện gìlà tốt rồi.

"Cái khác đều rấtkhỏe mạnh. Ngươi đừng nhìn nó nhỏ, tiểu hài tử lớn lên mau, đợi đến một thángsau các ngươi nhìn lại, chính là một trời một vực."

Bách Lí Hạo tận lực dùngngữ khí thoải mái nói chuyện, nghe lời hắn, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạmặc dù rất đau lòng nhưng cũng dần buông lỏng. Bảo Nhi không có chuyện gì làtốt rồi, không thể luyện võ thì đi học cái khác, y thuật, trận pháp, kỳ mônhuyền pháp, cái gì cũng được a. Cho nên, cũng không sao, chỉ cần con không cóchuyện gì là tốt rồi.

Ngày hôm sau, tin tức Bắccảnh Vương Phi sanh hạ rất nhanh truyền vào trong hoàng cung, còn có An vươngphủ.

Sáng sớm, Hoàng Hậu liềntừ trong cung dẫn người tới, còn có An vương phi, Công chúa từ phủ đệ của mìnhchạy tới, chen chúc một đường. Đến xem Bảo Nhi, ai cũng mang vẻ mặt đau lòng,không nghĩ tới đứa nhỏ này lại sinh non, nhỏ yếu đến vậy. Lại nghĩ tới ngay từkhi nhỏ đã phải chịu tội, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đối với thằngbé lại thêm sủng ái, ban thưởng một đống đồ lớn.

Nhìn đến Phượng Lan Dạlại là một phen khuyên lơn, chỉ cần sinh ra thuận lợi liền không có việc gì,Bảo Nhi nhất định sẽ khỏe mạnh cường tráng.

Phượng Lan Dạ mặc dù lolắng, nhưng thấy tất cả đều tụ tập ở đây, làm trò trước mặt người khác cũngkhông tốt, hơn nữa, Bảo Nhi không phải không có chuyện sao? Bách Lí cũng đã nóitiểu hài tử lớn lên mau, rất nhanh liền trưởng thành hơn.

Bắc cảnh Vương Phủ hoanhỉ vì đứa bé được sinh ra, Hoàng Thượng Thái hậu đều có ban thưởng, cả An Giángthành phủ lên một tầng vui vẻ, đây là chuyện vui khó được từ khi Tân Đế đăng vịtới nay, vì vậy trong thành mọi người nói đến rất nhiều.

Tiểu Bảo Nhi mặc dù sinhra giống như mèo, nhưng bởi vì Phượng Lan Dạ tỉ mỉ chiếu cố, cộng thêm Bách LíHạo cẩn thận điều dưỡng, từ từ lớn lên cũng không khác mấy so với trẻ con bìnhthường, chẳng qua vẫn nhìn ra bộ dạng bé nhỏ, da càng ngày càng trắng nhưtuyết, ánh mắt phần lớn thời gian đều nhắm, thỉnh thoảng hé mở một hai lần lạigiống như cún con làm lòng người thương yêu, mỗi lúc nó nhìn ai luôn khiến chongười ta từ trong ra ngoài đều sinh ra một loại thân tình .

Bất quá, cũng may conkhông có chuyện gì, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ cũng buông lỏng tâm thần.

Một tháng qua đi rấtnhanh, thân thể Phượng Lan Dạ đã hoàn toàn khôi phục, mà Tiểu Bảo Nhi cũng khỏemạnh lên. Bách Lí Hạo cáo biệt bọn họ trở về, đoạn thời gian vừa qua phải làmphiền hắn khuynh tâm chiếu cố, Phượng Lan Dạ cùng Bảo Nhi mới có thể không xảyra một chút ngoài ý muốn nào cả, Nam Cung Diệp cũng đã tha thứ hắn.

Ngày đầy tháng, Bắc cảnhVương Phủ, trong trong ngoài ngoài vô cùng náo nhiệt, trước đại môn treo haiđèn lồng, sắc thái vui mừng đầy trời.

Thái hậu cùng HoàngThượng ban thưởng cũng đến, trong thính đường của Tuyển viện chất đầy đồ, NamCung Diệp ở phía trước chiêu đãi tân khách.

Vụ Tiễn và Văn Tường quaphủ chúc mừng Bảo Nhi đầy tháng, hai nữ nhân nhìn Tiểu Bảo Nhi có thể dùng từyêu thích không buông tay để hình dung.

"Tiểu Bảo Nhi thậtthật đáng yêu a."

"Đúng vậy a, trưởngthành nhất định là một tuyệt thế mỹ nam."

Văn Tường cười lên, ôm ởtrong tay, Phượng Lan Dạ cười tiếp lời: "Vậy sao ngươi còn chưa sinh mộtđứa mà chơi đùa?"

Ở một bên, Vụ Tiễn bụngđã rất lớn rồi, nghe Phượng Lan Dạ nói liền xen vào: "Lan Nhi, muội cònkhông biết sao? Nàng ấy đã có hỉ, đúng rồi, Hoàng Hậu nương nương cũng thếđấy."

Phượng Lan Dạ nghe vậyliền ngẩng đầu lên nhìn, trên mặt tràn đầy nụ cười. Dường như trong nháy mắt,tất cả mọi người đã có tin vui, thật là một chuyện làm người ta cao hứng.

"Nghe nói ngày maimuội hồi Bắc cảnh?"

Vụ Tiễn ôm Bảo Nhi, cóchút thương cảm mở miệng hỏi thăm, nàng nghe Nam Cung Quân trở về phủ thuậtlại, vừa nghĩ tới Lan Nhi muốn rời đi, trong lòng vô cùng quyến luyến. ĐịnhChâu bần hàn như vậy, bọn họ đi không phải là chịu khổ sao? Tuy nghĩ vậy nhưngcũng không dám nói ra, trong lòng chỉ tràn đầy khó chịu.

"Có không đi không?Bảo Nhi vừa mới tốt hơn một chút, nơi đó lại rất nghèo, nghe nói đạo phỉ cũngnhiều, trên đường nếu gặp phải phiền toái thì sao bây giờ?"

Văn Tường trên trực giácmuốn ngăn trở, ở trong kinh thật tốt, mấy người muốn tụ họp liền có thể gặpngay.

Phượng Lan Dạ cười nhìnhai nữ nhân này, từ từ mở miệng: "Đừng lo lắng cho chúng ta, chúng taquyết định rồi. Bất quá chờ hài tử các ngươi lớn một chút, hoan nghênh mọingười đến Định Châu du ngoạn, đến lúc đó nhất định sẽ là một Định Châu khôngnhư bây giờ."

Ngày hôm sau, Nam CungDiệp dẫn Phượng Lan Dạ, còn có trong quản gia vương phủ và hơn hai mươi thị vệ,đồ đạc trong phủ tràn đầy mấy chiếc xe ngựa lớn, chậm rãi li khai An Giángthành, đi tới Định Châu.

Rời đi An Giáng thành,Phượng Lan Dạ vén rèm nhìn ra bên ngoài, nhìn cửa thành càng ngày càng xa,không khỏi có chút nỗi buồn thương cảm ly biệt.

Đêm trước đã tiến cungbái biệt Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu rồi, cũng tới gặp Thái hậu, cả Tô phunhân cùng Tô lão gia cũng tạm biệt xong, hiện tại An Giáng thành sẽ không còncó chuyện gì nữa. Tân hoàng cơ trí anh minh, không cần nàng can gián, còn có ChuHoàng Hậu phụ trợ, đối với việc xử lý giang sơn Thiên Vận hoàng triều đã khôngcần bọn họ quan tâm. Bọn họ nên làm là khiến cho Bắc Cảnh Định Châu thoát khỏinghèo khó, trải qua cuộc sống hạnh phúc.

Phượng Lan Dạ nghĩ đếnnhững điều này, tràn đầy lòng tin, bọn họ đến cả nghịch thần tặc tử cũng dẹpyên được, một Định Châu chẳng lẽ lại không thể sao? Huống chi đó là địa phươngmà tương lai Bảo Nhi sẽ sống, Bảo Nhi đã không thể luyện võ, bọn họ tự nhiênmuốn đưa cho con một bầu trời hoàn toàn mới.

Xe ngựa một đường hướngphương xa chạy đi, Phượng Lan Dạ ôm Bảo Nhi, nhìn về Nam Cung Diệp bên người,trên khuôn mặt là nụ cười ôn nhu.

"Lan Nhi, kế tiếpnàng phải chịu khổ rồi."

Bắc cảnh Định Châu làvùng đất lạnh khủng khiếp không hề giống kinh thành. Bọn họ bây giờ đi, còn cầncả một quá trình để cho con người nơi đó giàu có và đông đúc hơn, đến lúc ấymới có thể chân chính hưởng thụ những ngày tốt đẹp.

"Không có chuyện gì,chúng ta sẽ đem Định Châu biến thành thiên đường, thần thoại trong mắt thếnhân."

Phượng Lan Dạ cười đếntràn đầy tự tin, tựa vào trước ngực Nam Cung Diệp. Chỉ cần người một nhà ởchung một chỗ, nàng cái gì cũng không sợ.

Hoàng cung.

Trong thượng thư phòng,Nam Cung Duệ đang xử lý chính vụ, thì ngoài cửa truyền đến thanh âm NguyênPhạm: "Nô tài tham kiến Hoàng Hậu nương nương."

"Đứng lên đi. HoàngThượng đâu?" Chu Phong nhẹ hỏi thăm, trên mặt quyến rũ kiều diễm có nhènhẹ ý cười, uy nghi ngàn vạn lại ấm áp động lòng người, Nguyên Phạm thật nhanhquỳ xuống bẩm báo: "Hoàng Thượng trong thư phòng ạ."

"Ừ, đi báo HoàngThượng, Bổn cung tìm Hoàng Thượng có chuyện."

Nguyên Phạm vừa nghe lậptức đứng dậy đi vào trong, rất nhanh liền ra. Hiện tại trong cung mọingười đều biết, tình cảm Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu rất tốt, Hoàng Hậu đã mangthai. Nguyên lai, từ khi Chiêu nghi nương nương từng được sủng hạnh bị đưa vàolãnh cung, hiện tại không biết chuyện gì xảy ra, Hoàng Thượng không sủng áingười khác nữa, chỉ độc sủng Hoàng Hậu mà thôi.

"Nương nương, HoàngThượng để người vào."

Chu Phong nện bước nhẹnhàng đi tới. Hoàng Thượng Nam Cung Duệ đang vùi đầu phê chỉnh tấu chương, ngheđược động tĩnh trước cửa, ngẩng đầu nhìn sang, vừa thấy Chu Phong, khuôn mặtliền nở nụ cười ôn nhuận.

"Phong nhi, sao lạitới đây?"

Nam Cung Duệ vẫy tay gọiChu Phong đi qua, đỡ nàng ngồi ở bên người mình. Hai người từ sau khi thânthiết, Nam Cung Duệ mới phát hiện Chu Phong rất thông minh, đọc đủ thứ thi thư,trong đầu có rất nhiều ý kiến có lợi. Đôi khi trên triều đình không có cùngquan điểm, hắn để nàng phân tích một chút, lại thu được thành tựu rất tốt.

"Hoàng Thượng, thiếptới đây là muốn hỏi Hoàng Thượng một chuyện."

"Nói đi." NamCung Duệ vươn tay đặt ở trên bụng Chu Phong, nghĩ đến mình cũng sắp làm phụhoàng rồi, trong lòng thật cao hứng. Lúc trước nghe được Thất hoàng đệ chảynước miếng khi có Long nhi, hắn cũng ghen tỵ, không nghĩ tới mình rất nhanhcũng được làm phụ hoàng.

"Hôm nay Bắc cảnhVương và Bắc cảnh Vương Phi hồi Định Châu, Hoàng Thượng có biết không?"

Nam Cung Duệ gật đầu, tốiqua bọn họ đã tới từ giã rồi, hắn có thể không biết sao? Hắn cũng thấy TiểuBảo Nhi, lớn lên thật đáng yêu, mặc dù nhỏ một chút, bất quá không khó nhìn ra,thằng bé tương lai sẽ là một tuyệt sắc mỹ nam tử, rất giống Thất hoàng đệ.

"Trẫm biết, saovậy?"

Chu Phong vừa nghe HoàngThượng còn chưa hiểu ý của mình, khẽ nhướn đuôi lông mày: "Hoàng Thượnglàm sao hồ đồ như vậy? Định Châu cách nơi này xa ngàn dặm, dọc theo con đườngkhông từ mà biệt, riêng thổ phỉ ác bá đã có bao nhiêu, Hoàng Thượng tại saokhông phái người hộ tống bọn họ a?"

"Trẫm đã chuẩn bịvài nhóm người, lại bị Thất hoàng đệ ngăn trở."

Nam Cung Duệ lúc trướcquả thật chuẩn bị phái một đội tinh binh hộ tống Thất hoàng đệ đi Định Châu lạibị Thất hoàng đệ cự tuyệt. Hắn thử nghĩ cũng thấy không còn cái gì, mặc dù cóthổ phỉ, bằng bản lãnh Thất hoàng đệ cùng Thất đệ muội, nhất định có thể đốiphó, cho nên cũng không kiên trì. Hiện tại Phong nhi có ý gì đây? Nam Cung Duệnhìn về Chu Phong.

"Trừ thổ phỉ, nếuđụng tới sự kiện giống lần trước thì sao? Bắc Cảnh Vương gia có lẽ không có chuyệngì, nhưng Hoàng Thượng đừng quên Bắc cảnh Vương Phi vừa sinh hài tử, mặc dùngoài mặt khôi phục nhưng thể lực sợ rằng không ổn như trước. Người đừng quêncòn có Tiểu Bảo Nhi nữa, thằng bé chịu được kinh sợ sao?"

Chu Phong dứt lời, sắcmặt Nam Cung Duệ biến hóa. Hắn đúng là đã khinh xuất. Thất đệ muội mới vừa sanhcon, Tiểu Bảo Nhi lại là đứa trẻ sinh non, sao chịu được kinh sợ, nếu gặp phảiđịch thủ lợi hại thật đúng là phiền toái lớn, nghĩ vậy liền bối rối: "Làmsao bây giờ? Trẫm lập tức phái binh đuổi theo bọn họ sao?"

Nam Cung Duệ tiếng nóivừa ra, Chu Phong nằm ở bên tai của hắn nhỏ giọng nói thầm hai câu, Nam CungDuệ ngẩng đầu lên: "Ý nàng là...?"

"Ừ, để cho vài ngườilặng lẽ hộ tống Bắc cảnh Vương gia cùng Bắc cảnh Vương Phi hồi Định Châu đi. Nếugặp phải nguy hiểm thì ra mặt, nếu không liền tự trở về kinh, cũng không cầnkinh động bọn họ."

"Tốt, Phong nhi trởvề đi thôi, trẫm sẽ bí mật điều người qua đó."

Nam Cung Duệ vung tay.Chu Phong nghe vậy, cuối cùng buông lỏng một hơi, đi ra ngoài, ngẩng đầu nhìntrời, hít sâu.

Tô Thanh Nhã, ta thiếungươi một cái nhân tình, hôm nay liền trả lại cho ngươi.

Nghĩ tới đây liền nở nụcười, xoay mình dẫn người trở về thâm cung, một đường lã lướt phong lưu, hàoquang chói lọi.

Xe ngựa trên đường chậmrãi đi hướng Định Châu. Bởi vì nhiều người, hơn nữa có Tiểu Bảo Nhi không thểquá mức mệt nhọc, cho nên đi rất chậm. Mấy ngày lộ trình mới đi không tới nửađường, ở giữa lại ngừng một chút, đói bụng ăn lương khô, khát uống nước tựchuẩn bị, ở ngay trên xe ngựa. Lúc này đã vào đông, khí trời lạnh lẽo, càng đivề phía Bắc càng thêm lạnh. Phượng Lan Dạ cả đêm ôm Tiểu Bảo Nhi, Đinh Đươngcùng Vạn Tinh muốn ôm một chút nàng cũng không yên lòng, nhiều nhất thỉnhthoảng để cho Nam Cung Diệp chia sẻ. Nàng thật sự rất sợ Tiểu Bảo Nhi có chuyệngì.

Tuy nhiên trên đoạn đườngnày, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ phát hiện, Tiểu Bảo Nhi giống như biếtcha mẹ khổ sở, cũng biết Lan Dạ đối với mình rất yêu thương, thằng bé ít khi ồnào, phần lớn là ăn ngủ, ngủ ăn, thời điểm mở mắt nhìn Phượng Lan Dạ, hai mắttinh sáng hữu thần.

"Bảo Nhi, nhất địnhlà hài tử nghe lời."

Phượng Lan Dạ tự hào cườilên. Nam Cung Diệp nhìn nàng vui vẻ, hắn cũng thấy vui theo.

Một đêm này, đi tới chânnúi Thanh Vân, gió đêm lạnh lẽo, bầu trời đen đặc, không nhìn thấy mặt trănghay ngôi sao, hai bên xe ngựa đốt lên đèn lồng, bị gió thổi lay động, xungquanh phát ra tiếng vang lạch cạch làm người ta nghe mà kinh hãi. Trong xengựa, Phượng Lan Dạ ôm Tiểu Bảo Nhi, nhìn Nam Cung Diệp bên người, một tia bấtan dậy lên trong lòng nàng. Nếu không phải Tiểu Bảo Nhi, hai người vợ chồng bọnhọ căn bản không có gì phải sợ, nhưng bây giờ Tiểu Bảo Nhi ở trong tay, bọn họkhông thể để cho bất luận kẻ nào xúc phạm tới thằng bé.

"Diệp, sợ rằng khuyahôm nay sẽ xảy ra chuyện."

Nam Cung Diệp cũng biết,nên nghiêng đầu nhìn Phượng Lan Dạ, rồi lại nhìn Tiểu Bảo Nhi trong ngực, trầmgiọng mở miệng: "Lan Nhi, để Thiên Bột Thần cùng Ngọc Lưu Thần đưa nàng vàcon rời đi trước, ta sẽ theo sau."

Phượng Lan Dạ vừa nghe,không nguyện ý rời hắn mà đi, lại nhìn về Tiểu Bảo Nhi. Con còn nhỏ như vậy,giờ phút này tựa hồ cảm nhận được sầu lo trong lòng mẫu thân, mở mắt nhìnPhượng Lan Dạ, không khóc không làm khó, bỗng nhiên câu môi nở nụ cười.

"Diệp! Nhìn này! BảoNhi cười, con cười a."

Hai người cùng nhau ngắmTiểu Bảo Nhi, mông lung hào quang. Tiểu Bảo Nhi toét miệng, cho hai người họmột nụ cười ấm áp, thật giống như đang khích lệ phụ mẫu không nên lo lắng nhưvậy. Tâm Phượng Lan Dạ ấm áp , ngẩng đầu nhìn Nam Cung Diệp.

"Diệp, để cho ThiênBột Thần cùng Ngọc Lưu Thần đưa Bảo nhi về Nhu Yên đảo đi. Ta nghĩ kế tiếp, bấtkể là đường này, hay là trở lại Định Châu, chỉ sợ đều có người ngăn trở, đợidọn dẹp sạch sẽ hết thảy, chúng ta sẽ đem Bảo Nhi đón trở lại."

"Còn nàng?"

Nam Cung Diệp biết đây làbiện pháp tốt nhất rồi. Bảo Nhi quá nhỏ, lại sinh non, đi theo bọn họ chỉ sợmột chút vô ý cũng sẽ gặp nguy hiểm chí mạng, chỉ có đem con đưa tới Lôi Yênđảo mới là biện pháp chính xác nhất. Nhưng Nam Cung Diệp vẫn không dám mởmiệng, Bảo Nhi là tính mạng của Lan Nhi, nàng làm sao nguyện ý rời con được?Không nghĩ tới, bây giờ nàng rốt cuộc tự nói ra điều này. Dù vậy hắn đúng làđang sợ nàng sẽ rất nhớ con.

"Không có chuyện gì,được xem Bảo Nhi cười, trong lòng ta đã thấy đủ rồi. Con biết phụ mẫu yêu conmà. Chúng ta nhất định sẽ đón con trở lại ."

Phượng Lan Dạ nghĩ tới,liền ra lệnh Đinh Đương phía ngoài: "Đi gọi Thiên Bột Thần cùng Ngọc LưuThần tới."

Dọc theo con đường này,Thiên Bột Thần cũng không ẩn thân, vẫn ở trong đội ngũ. Đinh Đương lĩnh mệnh, thậtnhanh lắc mình đi tìm Thiên Bột Thần cùng Ngọc Lưu Thần, kêu hai người tới đây.

Nam Cung Diệp ý bảo bọnhọ lên xe ngựa. Phượng Lan Dạ nhìn rồi lại nhìn, đem Bảo Nhi bao bọc thật tốt,đắp lên áo choàng đen thật dày, đưa tới trước mặt Thiên Bột Thần.

"Đem Bảo Nhi trở vềNhu Yên đảo, giao cho gia gia chiếu cố mấy tháng. Chúng ta rất nhanh có thể trởlại đón bé."

"Thiếu chủ, bọn tasẽ không đi."

Đêm hôm nay, Thiên BộtThần cùng Ngọc Lưu Thần đều cảm giác sẽ có chuyện không hay phát sinh, cho nênThiếu chủ cùng Tiểu Vương phi mới chịu đem Tiểu Thiếu chủ đưa đi. Bọn họ tuyệtđối không thể vào lúc này vứt bỏ hai người mà không để ý.

Nam Cung Diệp mặt mũitrầm xuống, trừng mắt nhìn Thiên Bột Thần cùng Ngọc Lưu Thần: "Ta cùng LanNhi, hai người đủ để đối phó rồi. Nếu Bảo Nhi ở chỗ này lại cần một ngườichiếu cố thằng bé, hơn nữa nó không nên chịu kinh sợ. Nếu các ngươi đem Bảo Nhian toàn đến Nhu Yên đảo chính làlập công lớn rồi. Lập tức đi đi."

Thiếu chủ đã ra lệnh, hơnnữa Thiên Bột Thần biết Thiếu chủ nói rất đúng, đành vươn tay nhận lấy Bảo Nhi,quỳ xuống đất: "Thiếu chủ yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ dốc hết toàn lựcđem Tiểu chủ tử đưa về Nhu Yên đảo giao cho lão chủ tử."

"Đi nhanh đi, việcnày không nên chậm trễ."

Nam Cung Diệp phất phấttay. Thiên Bột Thần ôm Bảo Nhi, xoay người bay ra ngoài. Ngọc Lưu Thần theo sátphía sau, hai người nháy mắt mất hút trong đêm lạnh.

Trên xe ngựa, Nam CungDiệp đưa tay ôm cả người Lan Nhi. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng khoác lên lệ khíthị huyết, lạnh lùng trừng mắt nhìn trời đen. Lần này bất kể là ai tới, nhấtđịnh phải cho bọn hắn chỉ có tới chớ không có lui. Muốn chết sao mà dám chọctới bọn họ, tốt, rất tốt, vậy thì đi chết đi.

Tay nàng nhấc lên, trongđêm tối chỉ nghe vang lên thanh âm lạnh lẽo: "Đinh Đương, nhắc mọi ngườiđề cao lực chú ý."

"Dạ, VươngPhi."

Đinh Đương một tiếng đápứng, xoay người liền ra ngoài phân phó, các nơi nhanh chóng tăng cường cảnhgiới.

Đêm càng ngày càng sâu.Nam Cung Diệp vươn tay kéo Phượng Lan Dạ tựa vào trong ngực mình. Thật ra thìbọn họ đều không ngủ, đề cao tinh thần, chú ý đến mọi động tĩnh, những âm thanhvang lên theo mà làn gió biến hoá kỳ lạ, bọn họ sẽ không đánh giá sai. Nam CungDiệp nhắm mắt lại, nhẹ nhàng cảm thụ được quanh mình có mấy hơi thở không thểnhận ra, trong đầu đã rõ ràng.

"Người tới khôngít."

"Xem ra chúng taphải cẩn thận."

Giữa đêm đen, tiếng gióche đậy kín tất cả, bọn họ sở dĩ biết trong đêm tối có người hoàn toàn là bằngcảm ứng nhanh nhẹn, một người võ công cao cường tự nhiên có thể nhận ra đượckhí tức cùng sát khí mà người thường khó biết.

Tiếng bước chân càng ngàycàng gần, cả bọn người Nguyệt Cẩn cũng cảm ứng được rồi, tất cả thị vệ cũngquay chung quanh bảo hộ. Một đội người bọn họ may mắn đều có võ, những kẻ khôngbiết đã bị Nam Cung Diệp đuổi đi. Lúc này, hai ba chục người quây lại một chỗ,cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh.

Một tiếng huýt gió bénnhọn cất lên, mấy đạo thân ảnh nháy mắt vọt ra từ một chỗ gần, linh hoạt dịthường như loài bò sát.

Mặc dù không có trăngsao, nhưng hai bên xe ngựa có đèn lồng, hơn nữa thị lực người luyện võ luônluôn tốt, cho nên thấy rõ ràng những người đang liên tục xuất hiện, người ngườiđều để trần thân trên, trên người có một tầng ánh sáng vàng óng, khoác lên áokhoác lông màu vàng, hạ thân cũng là quần màu vàng. Nhìn lại một cái, hẳn làhoàng nhân, trừ ánh mắt đen nhánh tỏa sáng lóe ra sát khí, súng đồng trong taychống xuống đất, mũi chân khẽ nhún không ngừng.

Đợi cho tụ tập đông đủ,những người này thật giống như La Hán xếp hàng, từng tầng từng tầng đội hìnhxếp dạng bảo tháp, tùy thời có thể biến đổi trận pháp.

Bên trong xe ngựa, NamCung Diệp ôm Phượng Lan Dạ phi thân chui ra, hai người đứng ở trên đầu xe ngựa,ngắm nhìn những người phía ngoài.

Phượng Lan Dạ không nhậnthức được, tuy nhiên Nam Cung Diệp luôn luôn nhanh trí, lại hiểu biết rộng, vừanhìn đến những người trước mặt, sắc mặt không khỏi trầm xuống, hướng về phíanhững người đó ôm quyền.

"Thiên hạ tam đại kìbinh đồng thương thủ (súng đồng)lạixuất hiện ở chỗ này. Hân hạnh hội ngộ! Vẫn nghe đồn kì binh là trong tay La lãohoàng đế, giờ sao lại đến địa giới của Thiên Vận đây?"

Đội hình La Hán phíatrước, trên cùng hiển nhiên chính là Đầu Mục, một tiếng cười lạnh: "Hãybớt sàm ngôn đi, để mạng lại!"

Thân hình khẽ điểm, súngđồng trong tay như một đạo kim quang xông lên, đánh thẳng về phía Nam CungDiệp. Trong tay Nam Cung Diệp lập tức ngưng tụ một cỗ cương khí cường đại,thẳng đánh đi qua, người nọ khẽ xoay mình, súng đồng vừa thu lại, cả người liềnlui xuống. Hàng thứ hai lập tức tiến lên, lần này mục tiêu không phải là NamCung Diệp cùng Phượng Lan Dạ mà đổi thành chút ít thị vệ trước mặt bọn họ,trong chớp mắt, mấy tên thị vệ đều luống cuống tay chân .

Đây là trận pháp La Hánkhiến người ta không thể đoán trước được, hai ba chục thị vệ nháy mắt bị baovây trong trận, bao gồm cả Đinh Đương cùng Vạn Tinh.

Nam Cung Diệp cùng PhượngLan Dạ khẽ phi thân, đánh thẳng qua. Trận pháp thỉnh thoảng biếnhóa, có người nhanh chóng tập kích, người khác liền lui về phía sau, kỳ diệu vôcùng, nháy mắt liền có hai, ba thị vệ bị thương.

Phượng Lan Dạ vừa nhìnthấy tình huống trước mắt, liền không dám trì hoãn thêm, giơ đàn cổ Bạch Ngọctrong tay lên tung mình bay lên đầu xe. Tiếng đàn du dương bén nhọn trong đêmtối nổi lên, ‘tinh tang’ vang khắp, lên thẳng tới chín tầng mây. Gió nổi lêncàng lúc càng lớn, thật giống như quả cầu tuyết lăn tròn càng lăn càng to.Tiếng đàn xoay mình trầm xuống, cỏ cây cành lá xung quanh hóa thành vũ khí lợihại đánh về phía đồng thương thủ.

Đồng thương thủ vừa đốiphó với ám khí, vừa phải tấn công thị vệ, trong lúc nhất thời cũng dần rốiloạn. Nam Cung Diệp tung người, phi thân lên, liền đánh về phía trận pháp kia,trầm giọng ra lệnh Nguyệt Cẩn: "Đánh."

Mọi người cùng nhau hướngmột phía đột phá. La Hán trận nháy mắt bị phá, mấy đạo nhân ảnh rút lui. Tiếngđàn của Phượng Lan Dạ cũng dừng lại, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếnggió vẫn len lỏi như cũ.

Lúc này, đồng thương thủbắt đầu vòng chiến đấu thứ hai: "Lên!"

Lại là một loại trận phápkhác. Đúng lúc này, từ trên ngọn cây, nhiều đạo thân ảnh khẽ rơi xuống, kimquang lòe lòe, Kim côn trong tay đánh về phía đồng thương thủ. Nam Cung Diệpcùng Phượng Lan Dạ vung tay lên, thị vệ bên cạnh lui về phía sau một bước,trong đó đã có vài người bị thương cần người giúp đỡ, cùng nhau nhìn nhữngngười mới xuất hiện đang đánh nhau cùng đồng thương thủ.

Hai đại kì binh đối trận,kết cục rất nhanh liền rõ ràng.

Tam đại kì binh, đứng đầulà Hoàng Kim Giáp, so với đồng thương thủ tất nhiên cao hơn một bậc, hơn nữa,Hoàng Kim Giáp được cử tới tối nay rõ ràng so với đồng thương thủ giỏi hơn rấtnhiều, đồng thương thủ rất nhanh liền rơi vào thế hạ phong, nhiều người bịgiết, hàng chục cá nhân bị thương, nên vội vàng lui về phía sau, nháy mắt đãbiến mất không thấy.

Lúc này Nam Cung Diệp dẫnPhượng Lan Dạ đi tới, ôm quyền: "Làm phiền các vị rồi."

Người cầm đầu Hoàng KimGiáp ôm quyền: "Không cần nói vậy. Thuộc hạ chỉ là phụng chỉ làmviệc."

Nói xong vung tay lên,mọi người lắc mình nhảy vào trong đêm tối, bốn phía khôi phục tĩnh lặng, khôngcòn một chút tiếng vang nào.

Nam Cung Diệp cùng PhượngLan Dạ nhìn trời cao vô tận, chậm rãi mở miệng: "Không nghĩ rằng Hoànghuynh lại phái Hoàng Kim Giáp tới đây bảo vệ chúng ta."

"Đúng vậy a, bằngkhông tối nay còn không biết tình huống sẽ thế nào đây."

Cho dù bọn họ không có việcgì, nhưng những thị vệ kia chỉ sợ không ai sống được, may là hiện tại không cóchuyện gì.

Nam Cung Diệp lại lâm vàotrầm tư. Có cái gọi là nhân quả, hắn đối với Ngũ hoàng huynh thật lòng, cho nênNgũ hoàng huynh đối với hắn cũng thật lòng. Cùng lý lẽ này. Nếu như hắn thậtlòng với người khác, người khác tự nhiên cũng sẽ thật lòng với hắn, cho nên saunày phải tận lực giảm thiểu giết chóc, bằng không, không biết sẽ gây thêm baonhiêu oan nghiệt. Kể từ khi có Bảo Nhi, biết Bảo Nhi không thể tập võ, hắn thườngxuyên có suy nghĩ như vậy.

"Được rồi, được rồi,hiện tại không có chuyện gì rồi. Mọi người thu thập một phen rồi nghỉ ngơi,ngày mai lên đường như cũ."

Đoàn người lui xuống,những thị vệ bị thương được đưa vào xe ngựa chữa trị. Ngày hôm sau trời vừa sángmọi người đã tỉnh lại, thấy mấy kẻ đồng thương thủ tối qua thất linh bát lạcngã trên mặt đất. Những người này vừa nhìn đã biết không phải là người ThiênVận hoàng triều, có chút dáng vẻ dân tộc man di, đầu tóc quăn xoắn, còn đeo mộtđầu khâu vàng, trời đông mà không sợ lạnh, trên người chỉ dùng mỡ bò bôi thân,trên mặt cũng vậy, vừa nhìn giống như làm bằng bùn đất, ở đất hoang đông lạnhsuốt một đêm đã trở thành tảng băng.

Mọi người đánh giá xong,cũng không để ý tới nữa. Nam Cung Diệp ra lệnh một tiếng: "Lênđường!"

Xe ngựa chậm rãi rời đi,chạy thẳng tới Bắc cảnh. Lần này, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ biết cóHoàng Kim Giáp ở bên cho nên yên tâm không ít, không nghĩ tới Hoàng Thượng cóthể phái hẳn Hoàng Kim Giáp bảo vệ bọn họ, không biết hắn làm sao mà biết sẽ cóchuyện như vậy.

"Ta nghĩ đây là ý tứHoàng Hậu. Chu Phong lan tâm tuệ chất, dù nàng ấy rất ít nói chuyện, nhưng tâmtư vô cùng độc đáo."

Trên xe ngựa, Phượng LanDạ tựa vào trong ngực Nam Cung Diệp, nhắm mắt nghỉ ngơi. Đêm qua mệt nhọc, tinhthần hiện tại còn không tốt hẳn. Nàng mới vừa sinh xong hài tử, mặc dù nhìn quagiống như đã khôi phục, nhưng thật ra vẫn kém một chút, hơn nữa nghĩ đến BảoNhi đã rời đi, trong lòng nhớ thương không dứt.

Nam Cung Diệp ôm nàng,không nói chuyện Hoàng Thượng cùng Chu Phong, chỉ chủ động nhắc tới Bảo Nhi .

"Lan Nhi có phải đãnhớ Bảo Nhi rồi hay không?"

Phượng Lan Dạ mở mắt, gậtđầu, có chút lo nghĩ: "Không biết mấy người Thiên Bột Thần có thể đem BảoNhi an toàn đưa đến Nhu Yên đảo hay không?"

"Yên tâm đi, chútnăng lực ấy hắn vẫn phải có."

Nam Cung Diệp tin tưởngThiên Bột Thần nhất định sẽ lấy tính mạng bảo vệ Bảo Nhi. Chẳng qua là Bảo Nhiquá nhỏ yếu, không biết đưa đến Lôi Yên đảo, gia gia có thể chiếu cố thằng béhay không?

"Con còn nhỏ mà đãphải nhận những thứ này."

Giọng nói Phượng Lan Dạcó chút nghẹn ngào. Nam Cung Diệp đem nàng ôm thêm chặt một chút: "Kế tiếpchúng ta ra roi thúc ngựa, rất nhanh liền chạy tới Định Châu rồi, vừa về tớiĐịnh Châu, chúng ta sẽ đem Bảo Nhi đón trở lại."

"Được."

Hai người quyết định,nhắm mắt lại nghỉ ngơi, xe ngựa một đường hướng Bắc cảnh Định Châu đi. Lộ trìnhkế tiếp an ổn hơn nhiều. Mấy tên đồng tay thủ biết có người ngầm bảo vệ bọn họ,cho nên không dám động thủ. Còn lại cũng chỉ là thổ phỉ sơn trại bình thường,muốn xuống núi cướp chút hàng, lại gặp phải những người này, cũng là xui xẻođi, bị đánh đến hoa rơi nước chảy không nói, có khi còn vứt bỏ tánh mạng, dọachạy về tận sơn trại.

Nửa tháng sau, đội ngũcuối cùng đến được Định Châu.

Cửa thành cao lớn, dưới dưâm của hoàng hôn, lộ ra vẻ cũ kĩ loang lổ, vừa nhìn đã thấy vô cùng thê lương.Phía trên, tinh kỳ đã trở thành màu bạc phếch đang lay động trong gió, vài binhsĩ tuần tra nhàn nhã đi lại di chuyển.

Định Châu giống như mộttòa thành trầm lặng làm cho người ta vừa nhìn đã thấy vô vọng. Dân chúng hôiđầu thổ kiểm ( mặt xám mày tro) vô cùngđói khát, hơn nữa trong lòng lại không có tín niệm, trông thấy nơi nơi đều làtình cảnh khốn cùng.

Lúc này, trước cửa thành,quan viên Định Châu đã ra ngoài nghênh đón, tất cả từ lớn tới nhỏ đều xuốngngựa. Nam Cung Diệp vén rèm xuống xe, theo sau là Phượng Lan Dạ, ngẩng đầu nhìntòa thành trì cổ xưa này, khóe môi vẽ ra nụ cười đầy gượng ép.

Định Châu, ta tới rồi,chỉ cần năm năm, ta sẽ đem nơi này biến thành Thiên đường, thành truyền kỳtrong mắt thế nhân.

Quan viên đều lộ vẻ khócoi, địa phương nghèo túng thì có cái gì mà béo bở cho bọn họ, nên mỗi ngườiđều xanh xao vàng vọt tựa như thiếu dinh dưỡng, không thể so sánh với chút ítquan to hiển quý tại kinh thành, khó trách hiện tại, quan viên trên kinh vừanghe bị giáng chức đến Định Châu, mắt miệng đều hình chữ O.

Mọi người khách sáo nóichuyện một hồi rồi lại lên xe ngựa, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ đi trước,một đường chạy thẳng tới thành Định Châu.

Bọn họ đã tới Định Châumột lần, tổng cộng có bốn con đường chính, đi hết một con phố liền trông thấydãy phòng ốc thấp bé hai bên đường, đơn bạc trống trải, càng tỏa ra cảm giáclạnh lẽo thê lương.

Trong ngày đông, dânchúng đều mặc áo bông quần bông giữa trời gió lồng lộng, bất quá vừa nhìn thấyđoàn xe ngựa của Nam Cung Diệp đi qua, rất nhiều người tụm lại một chỗ chỉ chỏ,tựa hồ có chuyện gì đó, hơn nữa sắc mặt mỗi người đều cóchút khủng hoảng.

Phượng Lan Dạ kinh ngạccau mày, không biết những người này làm sao vậy? Nhấc lên màn xe gọi Đinh Đươngtới đây.

"Đi hỏi thăm mộtchút dân chúng đằng kia đang nói chuyện gì?"

"Dạ, chủ tử."

Đinh Đương lặng lẽ từ mộtbên xe ngựa nhảy xuống đi hỏi thăm tin tức, mà đoàn xe thì vẫn đi thẳng như cũ,chạy tới tòa phủ đệ tốt nhất ở gần quan nha, đó là phòng ốc Ngũ hoàng huynhtừng ở. Mặc dù không thể so sánh cùng kinh thành, bất quá cũng là dãy phòng tốtnhất nơi đây. Tri phủ đại nhân đã sớm sai người dọn dẹp sạch sẽ, lại phái bà tửnha hoàn tới hầu hạ, chỉ đợi Vương gia đến.

Phía trên phủ đệ, biểnhiệu rõ ràng khắc mấy chữ to: "Bắc Cảnh Vương Phủ" .

Đối với người khác mà nóicó lẽ là khổ sai, nhưng Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ lại vô cùng thânthiết, bởi vì nơi này cách Nhu Yên đảo rất gần, hắn coi như là đang trở lại cốhương của mẫu thân, sau này chỉ cần muốn vào đảo cũng chỉ mất một ngày liền đếnnơi, thân nhân của bọn họ, Bảo Nhi cùng gia gia đều đang ở trên đảo.

Hai người trở về VươngPhủ, ý bảo những quan viên kia tự mình rời đi, bước vào trong phủ đệ nhìn khắpmột lượt. Trong sân, mọi thứ đều khá mới, liếc nhìn cũng tạm được.

Dù sao trong vương phủcũng không có người dư thừa, không cần địa phương lớn như vậy.

Nam Cung Diệp cùng PhượngLan Dạ vừa ngồi vào chỗ của mình trong khách sảnh, Đinh Đương sau đó liền vàotới, sắc mặt rất khó coi. Phượng Lan Dạ kỳ quái hỏi: "Xảy ra chuyệngì?"

"Vương Phi, ngườibiết những người đó nói gì không?"

Nói xong liếc Vương giamột cái, Phượng Lan Dạ liền biết chuyện này nhất định liên quan Nam Cung Diệp,đang muốn để cho Đinh Đương chút nữa hãy nói, ai biết Nam Cung Diệp cũng pháthiện, thả ra chén trà trong tay, trầm giọng mở miệng: "Nói."

Vương gia ra lệnh, ĐinhĐương nào dám không nói, chỉ đành phải chậm rãi mở miệng: "Dân chúng ĐịnhChâu lại dám nói Vương gia khắc mẫu khắc thê, chính là yêu nghiệt, cho nên mớibị Hoàng Thượng đuổi đến Định Châu."

Lời này vừa nói ra, NamCung Diệp sắc mặt trầm lạnh, thoắt cái khó coi, bàn tay to nắm chặt dùng sứcđập bàn, Đinh Đương bị hù dọa vội quỳ xuống: "Nô tỳ đáng chết."

Phượng Lan Dạ cũng đứnglên, dạo bước qua lại trong phòng khách. Không nghĩ tới bọn họ còn chưa tớiĐịnh Châu đã bị lưu truyền thành như vậy. Điều này nói rõ có người đang đối phóbọn họ, người kia là ai? Không ngờ tới đây lại gặp phải thật nhiều chuyện nhưvậy, vừa trừ bỏ Nam Sơn Tử cùng Nam Đồng, hiện tại lại nhảy ra một người nữa,xem ra tối qua đồng thương thủ cũng là do người này phái ra .

"Ngươi đứng lên, đixuống trước đi."

Phượng Lan Dạ phất tay ýbảo Đinh Đương cùng Vạn Tinh đang đứng một bên lui xuống. Nguyệt Cẩn ở ngoàicửa coi chừng cũng trầm mặt, ngu dân chết tiệt lại dám bịa đặt sinh sự, pháhoại danh tiếng Gia, chờ xem hắn sẽ thu thập bọn họ như thế nào.

Trong phòng khách, PhượngLan Dạ đi tới trước mặt Nam Cung Diệp nhìn hắn, trầm giọng mở miệng:"Diệp, xem ra sau lưng lại có người giở trò, chúng ta nhất định phải cẩnthận."

"Ừ, nhất định phảitruy ra kẻ đáng chết này, bắt hắn bầm thây vạn đoạn, dám hãm hại Bổn vương nhưvậy."

Nam Cung Diệp mắt lạnh âmngao, trên ngũ quan tuấn mỹ khoác lên hàn khí thật dày.

Nếu bắt được người nàytuyệt sẽ không bỏ qua cho hắn, dám làm ra loại chuyện bỉ ổi như vậy.

"Ta nghĩ lai lịchngười này không nhỏ, có thể điều động cả đồng thương thủ. Chúng ta có nên từNhu Yên đảo bí mật điều ra một vài nhóm người?"

"Được." Điểmnày Nam Cung Diệp tán thành gật đầu, đang lúc ấy thì, Nguyệt Cẩn đi tới bẩmbáo: "Gia, Thiên Bột Thần cùng Ngọc Lưu Thần trở lại."

Vừa nghe đến hai ngườinày, ánh mắt Phượng Lan Dạ liền sáng lên, nàng từ bấy lâu nay vẫn lo lắng BảoNhi, nên vội vàng phất tay: "Để cho bọn họ đi vào."

Nguyệt Cẩn lui ra ngoài,Thiên Bột Thần cùng Ngọc Lưu Thần đi đến, thấy Thiếu chủ, Vương Phi không cóchuyện gì, bọn họ mới buông tâm.

Phượng Lan Dạ đi tới nhìnThiên Bột Thần: "Bảo Nhi có khỏe không?"

"Xin Vương Phi yêntâm, Tiểu chủ tử rất tốt. Lão chủ tử cao hứng vô cùng, vẫn luôn phụng bồi Tiểuchủ tử để Vương Phi có thể yên tâm xử lý mọi chuyện, đợi khi chu toàn sẽ đưaTiểu chủ tử tới đây."

Phượng Lan Dạ nghe ThiênBột Thần nói, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực. Nàng vẫn một lòng lo sợBảo Nhi có chuyện, bây giờ cũng may không có vấn đề gì.

Hơn nữa hiếm khi gia giacao hứng, cứ để Bảo Nhi theo ông một chút đi. Trước mắt, bọn họ còn phải diệttrừ sự tình bên trong Định Châu thành đã, không thể để cho Bảo Nhi lộ diệnđược.

"Vậy thì tốt, ta antâm rồi."

Nam Cung Diệp thấy LanNhi như vậy, hắn cũng yên lòng, nhìn về Thiên Bột Thần cùng Ngọc Lưu Thần haingười.

"Ngọc Lưu Thần,ngươi lập tức đến Nhu Yên đảo, tuyển chọn một nhóm người đưa đến đây. Bổn vươngmuốn dùng bọn họ."

"Dạ, thuộc hạ liềnvề đảo ngay."

Ngọc Lưu Thần ra ngoài,Thiên Bột Thần cũng thối lui đến ngoài cửa. Nam Cung Diệp nhìn Phượng Lan Dạ:"Ngồi xe mệt nhọc rồi, chúng ta nghỉ ngơi một lát. Tối nay mấy vị quanviên địa phương còn chuẩn bị yến tiệc đón gió a."

Phượng Lan Dạ gật đầu,bất quá trước mắt nàng còn muốn làm một chuyện nữa.

"Nguyệt Cẩn, vàođây."

Nguyệt Cẩn đi tới, PhượngLan Dạ hai tay chắp sau lưng, gằn từng chữ ra lệnh: "Lập tức báo cho TriPhủ Định Châu, khắp nơi dán bố cáo, phàm là người phá hoại danh tiếng Vương giahay Vương Phi, một khi tra ra liền đáng ba mươi đại bản, đuổi khỏi Định Châuthành, trọn đời không cho phép trở về Định Châu."

"Dạ, VươngPhi."

Nguyệt Cẩn vừa nghe, trênmặt lộ ra ý cười. Đây chính là Vương Phi, làm việc mạnh mẽ vang dội. Đúng,những tên điêu dân này, có can đảm nói xấu, rõ ràng muốn chết! Nguyệt Cẩn chạyvội ra ngoài làm việc. Bên trong phòng khách, Nam Cung Diệp cười nhìn Lan Nhi,Lan Nhi thông tuệ, Lan Nhi quyết đoán, ngoan cường, trong tương lai Định Châuthành nhất định sẽ phát huy toàn diện. Hắn cho nàng toàn tâm tín nhiệm, như vậynàng mới có thể thể hiện.

"Lan Nhi, đi nghỉmột lát thôi."

Nam Cung Diệp ôm PhượngLan Dạ đi tới nội thất cách vách. Ngoài cửa, hai nha đầu Đinh Đương cùng VạnTinh đứng canh chừng, không để cho mấy vị bà tử nha hoàn quấy rầy đến các chủtử nghỉ ngơi.

Buổi tối, quan viên ĐịnhChâu quả nhiên thiết yến vì Bắc Cảnh Vương gia cùng Vương Phi hai vị chủ tử đóngió tẩy trần. Lần này cùng dĩ vãng bất đồng. Đây là đất phong của Bắc CảnhVương gia rồi, bọn họ giống như nô tài trong nhà họ, đồn rằng vị chủ tử nàytính cách cổ quái, lãnh khốc vô tình, cho nên những người này đều cố gắng cẩnthận.

Tuy nhiên mọi người trênyến tiệc dù dùng hết bản lãnh đi vuốt mông ngựa, Nam Cung Diệp cùng Phượng LanDạ đối với mấy lời thổi phồng xua nịnh, hoàn toàn là bộ dáng có cũng được màkhông có cũng chả sao, an tĩnh dùng cơm. Cơm dùng xong, Phượng Lan Dạ liềnkhông nhanh không chậm mở miệng.

"Định Châu thật sựlà nghèo quá."

Quan viên vừa nghe, liêntục gật đầu: "Ai nói không phải đâu? Vương phi xem như nói đến điểm quantrọng."

"Quan phủ chúng ta,ngân lượng triều đình gửi hàng năm đều không đủ, túng quẫn không nói, còn rấtvất vả, may là chỗ này nghèo, cũng không cần chiêu đãi người nào, bằng khôngthật muốn bán con gái đi mà thiết đãi."

Vị quan này vừa nói xongliền đưa tới một trận tiếng cười, Phượng Lan Dạ nhàn nhạt khiêu mi: "Cũngquá khoa trương đi. Chẳng lẽ các ngươi không nghĩ tới chỉnh đốn Định Châu sao?Khiến mọi người trở nên giàu có và đông đúc, các ngươi cũng sẽ sống khá giả mộtchút sao?"

Quan viên Định Châu vừanghe Bắc cảnh Vương Phi, không khỏi nhìn nàng chằm chằm, chỉ cảm thấy Vương Phinày rất có chủ trương, mà Vương gia cũng là bộ dạng tùy ý, liền cẩn thận hồibẩm.

"Thật ra thì ĐịnhChâu trước kia cũng không được như bây giờ đâu. Đây đều là sau khi Thụy Vươnggia tới mới thay đổi được. Trước kia một thành chỉ có hai con đường chính, hiệntại biến thành bốn rồi, Đông Tây Nam Bắc, mỗi phía một đường. Chẳng qua làthiếu lương thực tiền tài, cho mọi người ăn no cũng là vấn đề, nên không cóbiện pháp làm nghề nghiệp gì cả. Hai bờ sông Sở Giang căn bản không phát triểnđược, còn có một thành trì thông hướng khác, đáng tiếc dọc theo đường đi toànthổ phỉ, nếu có lương thực hay gì cái khác được chở tới đây, cũng đút không no nhữngthổ phỉ kia."

Quan viên nói ra khó xửtrước mắt của Định Châu. Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ khẽ nhíu mày. PhượngLan Dạ nghĩ một lát liền hiểu một chút.

"Như vậy đi, từ ngàymai bắt đầu, lấy danh nghĩa quan phủ chiêu mộ một nhóm thợ săn tiền thưởng."

"Thợ săn tiềnthưởng?"

Danh từ này những quanviên kia chưa từng nghe qua, cùng nhau nhìn về Vương gia. Nam Cung Diệp cũngthấy mới lạ, cùng những người đó nhìn về Phượng Lan Dạ. Phượng Lan Dạ chầm chậpgiải thích: "Cái gì gọi là thợ săn tiền thưởng? Chính là thay quan gia làmviệc, chúng ta theo đầu người niêm yết giá cả. Thổ phỉ trên núi này, nếu bắt ramột người, qua chứng nhận là người thật, liền thưởng tiền bạc cho ngườibắt."

"Nha, như vậysao."

Mọi người hiểu được, đềuthấy biện pháp này không tệ. Nếu quả thật có tiền thưởng, thổ phỉ nhất định ítđi nhiều lắm. Bất quá khoản tiền này quan phủ còn chưa có.

"Nhưng là chúng takhông có tiền a."

"Trước cứ lấy từ Bắccảnh Vương Phủ chi, bất quá quan phủ phải ghi nợ, đến lúc có tiền trả làđược."

Phượng Lan Dạ nói xong,mọi người đều trợn mắt mồm, chỉ sợ bọn họ vĩnh viễn cũng không có mà trả lại.Đáng tiếc, Phượng Lan Dạ giống như biết ý nghĩ trong lòng họ, khóe môi cười mộttiếng, thế nhưng yêu dị hàng vạn hàng nghìn.

"Năm năm sau, ĐịnhChâu nhất định sẽ có biến hóa động trời. Đến lúc đó, quan phủ tất có tiềntrả."

Lúc này trong lòng mọingười cũng dấy lên một mảnh hi vọng, giống như năm năm sau thật sự có thể thấybộ dạng Định Châu giàu có đông đúc, không khỏi gật đầu lia lịa nhìn Vương Phi.

"Như vậy chúng ta kếtiếp nên làm như thế nào?"

"Chiêu mộ người mởtiêu cục. Ở nơi này, trong một tháng mở tiêu cục, treo bảng quan phủ, đợi quatháng này mới đưa vào sử dụng. Lập tức đem bố cáo dán ra ngoài."

"Dạ, dạ. Hạ quan lậptức phái người đi làm."

Tri Phủ vô cùng kíchđộng. Vương Phi vừa ra hai chiêu đã có được hưởng ứng, gọn gàng linh hoạt,không giống Thụy Vương trước kia ôn nhuận nội liễm.

Thử nghĩ xem, nếu có thợsăn tiền thưởng xuất hiện, thổ phỉ còn dám tùy tiện xuất hiện sao? Lúc này mởra tiêu cục, còn để bảng quan phủ, nhất định sẽ có người theo. Đã có tiêu cục,khẳng định có lương thực được vận chuyển tới, vậy bọn họ cũng không cần lo lắngnữa.

"Tốt, chủ ý này thậttốt quá! Chúng ta cùng kính Bắc Vương Phi một chén."

Mọi người uống cạn mộtchén rượu, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ hồi Vương Phủ.

Trong phòng, Nam CungDiệp còn có chút bất khả tư nghị nhìn Phượng Lan Dạ: "Lan Nhi, đầu óc củanàng thật thật là lợi hại, hoàn toàn không giống người khác, từ đâu mà có nhiềudanh từ kỳ quái như vậy?"

Phượng Lan Dạ tới trướcmặt Nam Cung Diệp, duỗi tay ôm hắn, từ từ mở miệng: "Diệp, nếu như ta chochàng biết, ta không phải là Vân Phượng Công chúa mà đến từ một không gian kháctrong tương lai, chàng sẽ tin chứ?"

Nam Cung Diệp giật mình,sau đó khẽ chớp mắt gật gật đầu, ngũ quan tuấn mị nở một nụ cười hoa lệ.

"Hẳn là chỉ có địaphương kỳ lạ như vậy mới có thể làm ra một phong cách riêng như nàng. Ta thậtsự có tài đức gì mới được gặp nàng a, nàng chính là lễ vật ông trời đưata."

Phượng Lan Dạ nghe lờicủa hắn, không nghĩ tới hắn sẽ hoàn toàn tin tưởng nàng như vậy, cảm động ômchặt hắn, ôn nhu mở miệng: "Cám ơn. Thật ra ta cũng muốn cảm tạ ông trờigià để cho ta gặp được chàng a."

Trong phòng im ắng, chỉcòn hoa đèn bạo động.

Lúc trước chưa gặp hắn,nàng luôn sầu khổ, luôn bất lực, cả sinh tử đều không quan tâm. Bởi vì biếttrên đời không có người để ý nàng, nàng cũng không để ý người khác. Không nghĩtới sau khi trọng sinh lại gặp được người yêu nàng, mà nàng cũng yêu ngườiấy, còn có cả Bảo Nhi.

Hết thảy, hết thảy nàngđều cảm tạ.

Sáng sớm ngày hôm sau,Ngọc Lưu Thần trở lại, bẩm báo Nam Cung Diệp: "Thiếu chủ, bây giờ có muốngặp bọn họ hay không?"

Thật ra thì bên trongthành Định Châu bọn họ đã đặt người, nhưng nhiều như vậy tự nhiên tới Bắc cảnhVương Phủ thì cũng không tốt. Nam Cung Diệp gật đầu một cái, phất tay để choNgọc Lưu Thần lui ra ngoài, đi tới trước mặt Phượng Lan Dạ, cười mở miệng:"Lan Nhi, nàng ở lại trong vương phủ, nghĩ sắp tới phải chỉnh đốn ĐịnhChâu như thế nào. Ta đi xử lý chút chuyện bên ngoài. Còn có kẻ giấu mặt kia, từgiờ trở đi, chúng ta một người chủ ngoài, đối phó người xấu, một người chủtrong, do nàng suy nghĩ cách phát triển của Định Châu trong tương lai."

"Được." PhượngLan Dạ gật đầu, bất quá chưa quên dặn dò Nam Cung Diệp: "Nhất định phảicẩn thận."

Hoàng Kim Giáp đưa bọn họvào thành rồi tự động rời đi, nhưng người Nhu Yên đảo so với Hoàng Kim Giápcũng không kém, cho nên có bọn họ, Phượng Lan Dạ không lo lắng mấy. Nàng vẫn antâm lập kế hoạch cho Định Châu thì quan trọng hơn.

"Đinh Đương, VạnTinh, chúng ta thay quần áo. Xuất phủ đi dạo một chút."

"Dạ. " ĐinhĐương cùng Vạn Tinh đáp ứng, đi ra ngoài ý bảo bà tử cầm tới hai bộ y phục thôkệch để thay, từ cửa phủ phía sau lặng lẽ ra ngoài.

Lúc này, các nàng cũngtầm thường y như người Định Châu, không làm người khác chú ý, đi ở trên đườngcái, đánh giá chung quanh, chỉ thấy hôm qua dân chúng còn nghị luận rối rít,hôm nay đã không dám nói gì, an phận thủ thường làm ăn. Xem ra việc Phượng LanDạ để cho Nguyệt Cẩn dán bố cáo đã có hiệu quả.

Ba người từ từ đi cũngthấy rất nhiều người hướng phủ đệ bên kia chạy tới. Phượng Lan Dạ cũng theodòng người hướng bên kia đi, nguyên lai là trong phủ đệ đang chiêu mộ thợ săntiền thưởng, còn cả chuyện mở tiêu cục nữa, quả nhiên có rất nhiều người thamgia. Trước cửa quan phủ chưa từng náo nhiệt như vậy.

Phượng Lan Dạ nhìn tất cảtrước mắt, biết việc chiêu mộ thợ săn tiền thưởng cùng mở tiêu cục chẳng qua làbước đầu tiên mà thôi. Một bước này mặc dù thành công, nhưng kế tiếp, cho dù làlương thực vận chuyển đến đây, dân chúng sẽ lấy gì mà mua? Chầm chập một đườngđi tới, bên đường phố, tùy ý có thể thấy được rất nhiều rễ cỏ, nàng ngồi xổmxuống xem một chút, không nghĩ tới lại là dược thảo, trong đó còn có mấy loạivô cùng trân quý. Nếu mấy loại dược này đưa tới kinh đô, hẳn là rất đáng tiền.Nàng không khỏi nhớ tới bốn phía Định Châu có rất nhiều núi lớn, trên núi lạicó rất nhiều dược thảo. Dân chúng hoàn toàn có thể hái thuốc bán lấy ngânlượng, sau đó dùng ngân lượng mua lương thực. Cứ như vậy, chẳng những là tiêucục, cả dân chúng cũng có thể sống tốt. Nghĩ tới đây, Phượng Lan Dạ lập tức caohứng cười lên, lòng tin mười phần xoay người nhìn về Đinh Đương cùng Vạn Tinh.

"Đinh Đương, ngươicùng Vạn Tinh hai người đi theo ta cũng vài ngày rồi, bắt đầu từ bây giờ, tagiao cho các ngươi một chuyện tốt."

"Vương Phi xinnói."

Đinh đương cùng vạn tinhliếc nhau, lại nhìn chủ tử. Phượng Lan Dạ mím môi nhàn nhạt mởmiệng: "Ta ra tiền vốn, hai người các ngươi ở Định Châu thành mở một cửahàng chuyên thu mua dược thảo số lượng lớn. Núi non bốn phía Định Châu có rấtnhiều dược thảo, chờ thu đủ, chúng ta để cho người của tiêu cục áp tải đến kinhthành đi đổi tiền. Ngươi nghĩ xem đến lúc ấy nhất định kiếm được không ít bạcnha, ba người chúng ta chia đều. Các ngươi thấy thế nào?"

Đây là chuyện vô cùngtốt. Đinh Đương cùng Vạn Tinh hai người nhìn chủ tử, cơ hồ có chút không dámtin tưởng, lẩm bẩm mở miệng: "Vương Phi."

"Được rồi, trướctiên một người đi trên đường tìm cửa hàng đã, ta sẽ xuất vốn. Cái gì cũng khôngcần nói."

Hai tiểu nha đầu kíchđộng gật đầu, vươn tay ôm lấy Phượng Lan Dạ: "Cảm tạ Vương Phi, cảm tạVương Phi."

"Không có chuyện gìrồi, để cho người khác nhìn thấy lại chê cười."

Phượng Lan Dạ cười mởmiệng, Đinh Đương cùng Vạn Tinh mới buông tay ra. Ba người vừa đi dạo một vòng,trở về phủ, Phượng Lan Dạ phân phó Tích Đan chi trước ngân phiếu một vạn lượngtrong phủ cho Đinh Đương đi tìm cửa hàng, sau đó dán bố cáo.

Tin tức này thoáng cáitruyền đi, rất nhiều dân chúng qua lại bàn tán, cả đầu đường cũng dâng lên hưngphấn, rất nhiều người bình thường không có biện pháp kiếm tiền đều rối rít lênnúi đào dược liệu. Còn có người hoài nghi, cho đến khi Đinh Đương thuê cửa hàngxong, có người đầu tiên bán dược liệu lĩnh một lượng bạc ra về, mới chân thậttin tưởng chuyện này. Nhà nhà người người cao hứng trở lại, phàm là người cóchút sức khỏe, đều lũ lượt kéo nhau lên núi hết.

Trong lúc nhất thời, ĐịnhChâu hiện ra không khí quang vinh hoan hỉ, náo nhiệt phồn hoa.

Thợ săn tiền thưởng cũngtìm được năm tên, quan phủ họa ra vài tên thổ phỉ trên mấy ngọn núi xung quanh,niêm yết Đại đầu mục đáng giá bao nhiêu tiền, tiểu đầu mục giá bao nhiêutiền.... Mọi người dựa vào bản lĩnh chính mình mà kiếm tiền, chỉ cần đem đầumang tới quan phủ là được. Trong nháy mắt, thổ phỉ trên núi bàng hoàng, an phậnthủ thường hơn rất nhiều, có vài người nhát gan trực tiếp bỏ nghề.

Người tiêu cục cũng đúngthời cơ mà sinh ra, mở tới vài tiêu cục. Dược liệu của Phượng Lan Dạ là chuyếntiêu vận đầu tiên, tựa như mồi lửa châm lên sự phát triển sau này.

Phượng Lan Dạ còn pháihai thủ hạ Nhu Yên đảo làm tiêu sư, cùng Vạn Tinh đi kinh thành giao dịch.

Một chuyến vào kinh, dùngtất cả ngân lượng đổi thành lương thực, bắt đầu mở tiệm gạo.

Cứ như vậy, chẳng nhữngbuôn bán lời không ít bạc, còn làm thành tấm gương cho những thương nhân khác,khiến cho lòng tin mọi người lại tăng thêm.

Bắc Cảnh vương phủ, dướiđèn, Phượng Lan Dạ đang vẽ bản đồ phân bố Định Châu. Nam Cung Diệp rửa mặt xongđi tới, ngồi vào bên cạnh nàng, cúi người xem, nhìn qua là từng dãy phòngốc, còn thiết kế cả đường xá, vừa mới lạ vừa kích thích: "Lan Nhi, đây làcái gì?"

Phượng Lan Dạ cười, giảnggiải cho Nam Cung Diệp: "Đây là bản mưu đồ xây dựng phân bộ đường xá ởĐịnh Châu. Trong thành, trừ bốn con đường chính, dường như không có gì xây rộnghơn, Nam Thành đều là gạch mộc, ta chuẩn bị đem Nam Thành xây thành khu buônbán, tất cả đều là cửa hàng, đến lúc đó hoặc thuê, hoặc bán, cũng sẽ kiếm đượckhông ít bạc."

Nam Cung Diệp đưa tay cầmlên bản vẽ, thiết kế vô cùng tốt, bất kể là từ con đường hay là vị trí, còn cóphân bố, chẳng qua là nhiều cửa hàng như vậy để làm gì đây? Không khỏi nổi lênnghi ngờ.

"Lan Nhi, tuy trướcmắt đã xuất hiện thợ săn tiền thưởng cùng tiêu cục, dân chúng cũng có thể lênnúi hái thuốc đổi bạc rồi. Nhưng là tạo nhiều cửa hàng như vậy, người nào sẽmướn a? Còn dược liệu kia đến một ngày hái hết rồi thì làm sao bây giờ?"

Phượng Lan Dạ mím môicười một tiếng, đưa tay lôi Nam Cung Diệp ngồi xuống: "Chàng ngồi xuốngmột chút, ta có chuyện muốn nói với chàng."

Đợi đến Nam Cung Diệpngồi xuống, nàng cẩn thận mở miệng: "Mấy ngày qua ta đã nghiên cứu thổnhưỡng cùng nguồn nước ở Định Châu thành. Chàng xem, dược liệu trên núi pháttriển rất tốt, trong thành còn có một số loại hoa cỏ cũng rất tốt, cho nêntương lai Định Châu chính là trồng trọt dược liệu cùng hoa cỏ, đem dược liệucủa chúng ta đi khắp Thiên Vận hoàng triều, hoa cỏ cũng lan ra cả nước đi. Đếnlúc đó, nơi này chính là một cái Thiên đường chốn nhân gian, đẹp như tranh nhưhọa, dân chúng cũng trải qua cuộc sống giàu có và náo nhiệt."

Phượng Lan Dạ nói xong,cả người Nam Cung Diệp cũng sôi trào lên, đưa tay ôm Phượng Lan Dạ: "Nàngđừng quá mệt mỏi. Chúng ta nhất định sẽ phát triển Định Châu để trong thành làcả một mảnh phồn vinh."

Hai người cười cười nóinói vô cùng náo nhiệt. Đêm đã khuya, Nam Cung Diệp ôm nàng, hôn môi nàng, mấyngày gần đây bọn họ quá bận, giờ hắn đã rất muốn nàng.

"Lan Nhi, chúng tanghỉ ngơi đi."

"Ừ, " PhượngLan Dạ Tâm biết rõ ràng ý tứ của hắn, gương mặt ửng đỏ, mặc dù sinh Tiểu BảoNhi, nhưng là nàng vẫn còn có chút e lệ, vùi đầu trước ngực Nam Cung Diệp. NamCung Diệp tà mị cười lên, ôm nàng đi vào nội thất. Trong phòng, hai người triềnmiên hôn, nhiệt khí từ từ tăng lên, càng ngày càng nóng. Gương mặt Phượng LanDạ ửng hồng, ánh mắt mờ mịt như si như say, mù sương mê người, y phục cũng đãxuất ra hơn phân nửa, bên ngoài liền đúng lúc vang lên tiếng gõ cửa.

Ngũ quan Nam Cung Diệptuấn mị lập tức đen lại, hỏa khí đằng đằng xông lên.

Gia bận rộn nhiều ngàynhư vậy, thân mật được đến thế là dễ dàng lắm sao? Là ai khuya khoắt dám phá hưđại sự của hắn?

"Người nào?"Nam Cung Diệp tung mình xuống đất, thuận tay mặc lên một bộ y phục, liền đi rangoài. Người còn chưa ra đã nghe giọng nói Nguyệt Cẩn vang lên: "Vươnggia, đã xảy ra chuyện. Một gia đình Định Châu có đứa trẻ nửa đêm bị giết, tửtrạng quá thảm."

"Cái gì?"

Nam Cung Diệp vén rèm lắcmình lao ra, đến Phượng Lan Dạ trong phòng cũng nghe thấy, sắc mặt không khỏitối sầm, tung mình xuống giường, sửa sang lại y phục chính mình. Lúc này ĐinhĐương từ bên ngoài đi vào, hầu hạ nàng, nhỏ giọng nói thầm: "Vương Phi, đãxảy ra chuyện."

Phượng Lan Dạ vội vàngtiêu sái đi ra ngoài, ngoài cửa Nam Cung Diệp đã đi đến, nhìn nàng, chậmrãi mở miệng: "Có ngườihạ độc thủ, lại động tới một hài tử. Bọn người ghê tởm này! Ta đi ra ngoài mộtchuyến."

"Ta cùng chàngđi."

"Không cần, nàngnghỉ ngơi đi. " Nam Cung Diệp lắc đầu, Lan Nhi ban ngày đã vất vả chuyệnĐịnh Châu rồi, buổi tối lại phải lo chuyện này nữa chỉ sợ chịu không được, chonên để nàng nghỉ ngơi đi, sau này chuyện bên ngoài là hắn lo.

"Ta sẽ cẩn thận xửlý, bọn họ có người, trong tay ta cũng có người."

Điểm này Phượng Lan Dạcũng tin tưởng, mấy người Nhu Yên đảo cũng không phải ngồi không, cho dù cóđồng thương thủ cũng vô ích: "Được rồi."

Vừa nói vừa đi tới, sửasang lại tốt y phục cho Nam Cung Diệp, nhìn hắn đi ra ngoài, xoay người lại đivào gian phòng. Đinh Đương đi theo vào: "Chủ tử, vậy người nghỉ ngơiđi."

Nghỉ ngơi sao? Phượng LanDạ khóe môi cười lạnh, chỉ sợ chưa chắc, những người đó nửa đêm giết người, thứnhất đáng hận, thứ hai còn có thể là kế điệu hổ ly sơn, muốn giết nàng sao? Thuthập một phen quần áo, ra lệnh Đinh Đương: "Đem đèn tắt đi."

"Dạ, VươngPhi."

Bên trong gian phòng tốilại, Đinh Đương liền đại khái hiểu ra tình huống, cẩn thận đi tới bên ngườiPhượng Lan Dạ, Phượng Lan Dạ cố ý mở miệng: "Đinh Đương, ngươi cũng lạiđây nghỉ đi."

"Dạ, chủ tử."

Hai người ngồi trêngiường không nhúc nhích, bóng tối bao trùm. Thời gian chầm chậm đi qua, gần mộtkhắc đồng hồ, lúc này, bỗng nhiên từ cửa sổ bay ra một tia mê hương. Phượng LanDạ đưa tay lên che mũi Đinh Đương, chính nàng cũng cùng lúc đình chỉ hít thở.Đinh Đương tính toán vươn tay che mũi Phượng Lan Dạ, hai người cứ như vậy checho nhau.

Người ngoài cửa dường nhưcho rằng thời gian đã đủ, đưa tay lên đẩy cửa ra, liền có mấy đạo thân ảnh vọtvào.

Phượng Lan Dạ nhanh chóngphi thân, chuôi đàn cổ đặt bên giường không xa liền bị nàng cầm đến trên tay,hướng người cầm đầu bên kia ném, hạ thủ vừa nhanh vừa độc, còn mang theo khíthế sét đánh không kịp bưng tai, một loạt động tác nhanh như chớp. Chỉ nghengười nọ ‘ai nha’ một tiếng đã bị đánh bất tỉnh, mà lúc này, cửa phòng mở bungra.

Mấy người từ bốn phía vọtvào, cầm đầu chính là Nam Cung Diệp, thân hình nhanh nhẹn mềm mại, một chưởngđánh ra hướng về phía mấy người đang lại gần Phượng Lan Dạ mà tấn công. Trongnháy mắt, mấy người liền dứt mệnh trong tay hắn.

Phượng Lan Dạ không khỏila hoảng lên.

"Diệp, chàng chưa đia?"

"Không đi. Ta hoàinghi bọn họ dùng kế điệu hổ ly sơn."

Vừa nói vừa đưa tay lôiPhượng Lan Dạ vọt ra. Tiếng đánh nhau bên ngoài vẫn ầm ĩ, đến khi bọn họ xôngra, liền thấy mấy thân ảnh màu vàng dưới ánh trăng, chính là mấy tên đồngthương thủ nửa thân để trần, nghiêm chỉnh đứng cách đó không xa, cầm trong taymột chuôi thương nhắm ngay bọn họ.

Nam Cung Diệp cùng PhượngLan Dạ nhìn mấy người trước mắt, có chút không giải thích được, lãnh khốc tàlạnh mở miệng.

"Nói đi, vì sao lạinhiều lần tìm chúng ta phiền toái? Các ngươi đến tột cùng là người nào?"

Nam Cung Diệp nói xong,Phượng Lan Dạ cũng nhìn những người đó. Bọn họ xem ra là người ngoại quốc, cùngmình có ân oán gì chứ? Ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn thấy bọn họ a, chẳng lẽlà bị người sai khiến?

Đang suy nghĩ, thì thấyđồng thương thủ bên kia từ từ tránh sang hai bên, hai cô gái đốt đèn lồng từphía sau đi ra. Đó là hai tỳ nữ thanh lệ kiều diễm, đi tới trước mặt họ liềntách ra, từ sau các nàng lại xuất hiện một người. Người này xinh đẹp tựa thầntiên phi tử trên trời, tầng tầng lớp lớp mây mỏng uốn lượn thướt tha, tóc đennhư sương dùng một cành trâm điểm hoàng mai xinh đẹp cuốn lên, tua cờ nhẹ layđộng, quyến rũ động lòng người.

Bất quá, nữ nhân này cũnglà người quen, từng bị Nam Cung Diệp hủy dung, Kiều Lung. Hiện tại nhìn lại côta, da thịt mềm mại đã không còn một chút dấu vết bị phá hoại, một đôi hắc đồnghiện lên hàn khí âm ngao, nhìn chằm chằm Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ,lương nhạt cười lên.

"Nam Cung Diệp, ngàyđó ngươi dám nhục nhã ta. Ta Kiều Lung đường đường là Trưởng Công chúa một nướclại bị ngươi hủy hoại dung mạo, làm hại ta trở về bị huynh đệ tỷ muội nhạobáng. Hôm nay ta nhất định phải báo mối thù này."

Thì ra là Kiều Lung từnhỏ đã xinh đẹp lộng lẫy, cộng thêm lại là hoàng thất Trưởng Công chúa, rấtđược Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu sủng ái, vô cùng vênh váo, luôn tự cảm thấybản thân tài trí hơn người, phàm là nam tử tầm thường đều xem không vừa mắt.

Một lần đi Tề vương phủ ởThiên Vận hoàng triều, vốn cũng chả tính toán gì nhiều, không nghĩ tới lại thấyđược Nam Cung Diệp tuyệt sắc xuất trần , liền giật nảy mình, muốn gả cho hắn,không nghĩ tới bị nam nhân này phá hủy dung mạo.

Mà khi cô ta lập tức hồiquốc lại phải nhận hết mọi cười nhạo. Mấy tên hoàng tử bình thường cô không đểvào mắt giờ cũng chẳng thèm ngó tới cô nữa. Phàm là địa phương cô đi qua đều bịngười người châm chọc khinh bỉ.

Cô ta làm sao có thể chịuđược phần khuất nhục này, vì vậy ban đêm lén rời cung, tìm được đại phu nổidanh Tây Phương chữa trị dung mạo. Thậm chí vì muốn có kì binh đồng thương thủtrong tay lão hoàng đế La quốc, cô ta không tiếc gả cho một lão nhân tuổi đãhơn năm mươi, thành phi tử được sủng ái nhất.

Nhớ lại La hoàng đế mặcdù cưng chìu, lại không cho cô ta làm bậy tùy ý. Ba vạn đồng thương thủ trongtay cũng không cho cô ta động tới.

Hôm tay trên tay cô sở dĩcó một nhóm đồng thương thủ là do mượn cớ mình phải về nước thăm người thân,lão hoàng đế kia không yên lòng mới có thể điều đến mấy trăm người hộ tống bảovệ an toàn.

Không nghĩ tới lúc trước,vây công Nam Cung Diệp trên đường lại bị mất gần trăm người. Tối nay, cô tacũng không tin trừ không xong Nam Cung Diệp.

Kiều Lung một thân sátkhí, rõ ràng sắc mặt kiều diễm nhưng hết sức dữ tợn.

"Nam Cung Diệp, tốinay sẽ là ngày chết của ngươi. Ngày đó ngươi dám can đảm phá hủy mặt ta, làmhại ta bị tất cả huynh đệ tỷ muội cười nhạo, không thể không gả cho một namnhân gần năm mươi tuổi."

Kiều Lung đem tất cảtrách cứ đều đổ lên trên đầu Nam Cung Diệp.

Phượng Lan Dạ trực tiếpnghe không nổi nữa, giận dữ chỉ vào Kiều Lung.

"Căn bản là một mìnhngươi hạ tiện, chính ngươi muốn làm tiện nhân, có liên quan gì đến người khác?Gả cho một nam nhân năm mươi tuổi là người khác ép ngươi gả sao? Cuối cùng cũngdo ngươi lòng dạ quá hẹp hòi, đem tất cả trướng mắt đến trên đầu người khác.Hơn nữa, đứa trẻ bị giết ở Định Châu thành cũng là tay chân ngươi làm có phảihay không?"

Phượng Lan Dạ quát lên,thanh đàn cổ trong tay liền bị nàng đường đường chánh chánh cầm lấy, chĩa thẳngvào Kiều Lung.

Kiều Lung ngửa mặt lêntrời cười lạnh một tiếng, hai tay vừa thu lại vừa lui về sau một bước:"Đúng thì thế nào? Vốn là dụng kế điệu hổ ly sơn, trước hết giết ngươi nữnhân này để cho hắn đau lòng, không nghĩ tới hắn cũng thông minh nhìn ra chântướng mà trở lại, đã thế, thì cùng nhau chịu chết đi!"

Tiếng nói vừa dứt, phấttay một cái, đồng thương thủ phía sau phi thân lên, nhắm trước mặt Nam CungDiệp cùng Phượng Lan Dạ đánh ra, nhanh như Du Long.

Bất quá Nam Cung Diệpcũng không tiếp chiêu mà lui về phía sau một bước, trầm giọng mở miệng:"Lên."

Chỉ thấy từ bốn phía Bắccảnh Vương Phủ xông lên vô số bóng người, lao thẳng tới đồng thương thủ. Nhữngngười này thường lui tới như ảo ảnh, vì người trên Nhu Yên đảo, ai ai cũng làcao thủ, so với đồng thương thủ tự nhiên hơn hẳn một bậc.

Đồng thương thủ từ chỉnhthể mà nói, thì bài binh mở trận rất lợi hại, toàn đội tác chiến cũng là lợihại vô cùng, nhưng chỉ trong giới hạn quân đội mà thôi. Nếu cùng cao thủ sosánh, tự nhiên là không thể bằng được.

Nam Cung Diệp cùng PhượngLan Dạ cũng không xuất thủ, từ bên ngoài mắt lạnh quan sát.

Một canh giờ qua đi, đồngthương thủ lục tục ngã xuống đất mà chết. Kiều Lung vừa nhìn thấy trước mắt,sắc mặt càng khó coi thị huyết, cắn răng dậm chân kêu to.

"Nam Cung Diệp,ngươi chờ đấy! Ta chưa trừ diệt ngươi tuyệt không từ bỏ. Tối nay giết một hài tử,tối mai chính là hai, ba. Cứ chờ xem, chỉ cần ngươi chưa chết, ta sẽ không thutay lại."

Giọng nói bén nhọn, vungtay lên: "Đi."

Tất nhiên không thể đểtoàn bộ đồng thương thủ tử trận, bằng không lấy ai giúp cô.

Thân hình chợt lóe lui rangoài, trận chiến này tổn thất gần mười mấy người.

Nam Cung Diệp đưa tay lôikéo Phượng Lan Dạ nhìn hành lang đầy người nửa nằm nửa đứng, nhìn không rõ lắm,hắn trầm giọng mở miệng: "Được rồi, đều đi xuống đi."

"Dạ, Thiếuchủ."

Những người đó lui xuống,Nam Cung Diệp đem Phượng Lan Dạ đưa vào gian phòng, gọi thị vệ tiến vào, đemthi thể trong phòng lôi ra, lại sai người tới sửa sang mọi thứ. Từ từ trời cũngdần sáng. Nam Cung Diệp đau lòng để Phượng Lan Dạ nằm xuống, hắn đi xem mộtchút tình trạng hài tử bị giết.

"Được."

Phượng Lan Dạ không muốnlàm Nam Cung Diệp đau lòng, nên lên tiếng nằm xuống, ý bảo hắn cứ ra ngoài xửlý. Đợi đến hắn đi khỏi, liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút, suy nghĩ xem đốiphó Kiều Lung như thế nào. Cô ta rời đi lần này chỉ sợ sẽ trốn thật kĩ. Hiệntại nhất định nên đem nữ nhân này bắt được, bằng không e rằng còn hại đến rấtnhiều tiểu hài tử. Nữ nhân kia âm hiểm như thế, chuyện gì mà làm không được a.

Nghĩ đi nghĩ lại liền ngủcho đến khi bị tiếng ồn đánh thức, không khỏi sắc mặt buồn bực, gọi Đinh Đươngvào.

"Phía ngoài đã xảyra chuyện gì?"

Đinh Đương thật nhanh mởmiệng:

"Vương Phi, cóchuyện rồi. Tại vì lời đồn đãi bừa bãi về mệnh hung của Vương gia, hiện tại chamẹ của hài tử đã chết kia đem con ôm đến ngoài cửaVương Phủ náo loạn lên, rất nhiềudân chúng phụng bồi bọn họ quỳ gối phía ngoài."

Ánh mắt Phượng Lan Dạthoáng cái âm lãnh như băng. Bọn ngu dân chết tiệt này! Không được, nhất địnhphải mau tra ra tung tích Kiều Lung.

Phượng Lan Dạ tung mìnhngồi dậy, thật nhanh khoác lên y phục, sau đó cả đồ ăn sáng cũng không dùng,liền dẫn Đinh Đương vọt ra đi.

Trạch viện Bắc Cảnh VươngPhủ cũng không lớn, đi một đoạn đường đã nghe được tiếng ồn ào phía ngoàitruyền tới.

"Xin Bắc cảnh Vươnggia đi đi. Chúng ta không cần hắn ở chỗ này. Để cho hắn đi, để cho hắnđi."

Tích quản gia dẫn ngườiđứng trước cửa đại môn đóng lại, thỉnh thoảng có tiếng đập đồ vang lên.Tích Đan vừa nhìn thấy Phượng Lan Dạ tới đây, sắc mặt bối rối: "Vương Phi,bạo dân nháo sự..."

Phượng Lan Dạ khuôn mặtlương bạc, hàn khí bốn phía.

"Đi, đem thị vệ củavương phủ toàn bộ triệu tập lại, lập tức tới đây."

"Dạ, VươngPhi."

Tích Đan biết Vương Philà một chủ tử lợi hại, vừa nhìn thấy nàng xuất hiện, tim của hắn liền trấnđịnh, lập tức phân phó người đi triệu tập thị vệ.

Nơi này, Phượng Lan Dạbình tĩnh vung tay lên: "Mởcửa phủ. Bản thân ta muốn xem bọn họ có phải ngu ngốc hay không. Đây là đấtphong của chúng ta, chẳng khác gì là chỗ của chúng ta, sao có thể để cho mộtđống điêu dân làm khó?"

Tích Đan mặc dù nan giải,nhưng nghe Vương Phi nói vậy chỉ đành phải đi mở cửa. Người ở phía ngoài vừanghe động tĩnh liền dừng tay, ngó chừng đại môn. Tích Đan sợ có người xúc phạmtới Vương Phi, liền kính cẩn mở miệng: "Vương Phi, người lùi lại một chúta, đừng để bọn họ thương tổn đến người."

"Ta không sao, mởđi."

Cửa vừa mở ra, Phượng LanDạ dẫn Đinh Đương ra ngoài. Chỉ thấy cửa phủ một tầng người đông nghịt đangquỳ, có một phần binh tướng được quan phủ Định Châu xuất động trấn áp, đángtiếc vô dụng, những người đó vẫn như cũ quỳ thét.

Vừa thấy Phượng Lan Dạ,bọn họ không khỏi lại khóc rống lên, nhưng cũng không dám động thủ ném đồ.

"Bắc Cảnh Vương Phi,ngài coi như thương hại cho chúng tiểu nhân đi, để cho Bắc cảnh Vương gia đithôi. Chúng ta không muốn hắn ở chỗ này, nếu hắn ở nữa, chỉ sợ sẽ có tai nạnlớn hơn nữa đổ xuống."

Một người nói xong, nhữngngười khác liên tục gật đầu, một gia đình quỳ gối phía trước lại càng khóc đếnruột gan đứt từng khúc. Phụ nhân kia ôm một hài tử lớn chừng mười tuổi. Chỉthấy sắc mặt hài tử như tro tàn, khóe môi còn vệt máu, chẳng những như vậy,phía trước y phục của hắn lại có một cái lỗ thủng to, rõ ràng là bị móc tim.

Chính bởi vì như thế,những người này mới tin tưởng đây là quỷ thần truyền thuyết, tin chắc Bắc cảnhVương là người không tốt gọi đến quỷ quái linh tinh.

Phượng Lan Dạ híp mắt,hào quang kinh đảm quét qua mọi người, ngạo nghễ đứng trước cửa phủ như mộtmảnh hoa thơm.

Hương thắm vạn phần, nàngchậm rãi mở miệng.

"Đứa nhỏ này là bịngười giết, tại sao lại liên quan đến Bắc cảnh Vương?"

Lời của nàng dứt, cha mẹôm đứa trẻ khóc lóc mở miệng: "Nhiều năm như vậy nơi này chưa từng phátsinh chuyện như vậy, nhưng chỉ khi Vương gia vừa đến liền xảy ra chuyện này,chẳng lẽ hắn không phải là người không may sao?"

Vừa nghe đến có người nóiDiệp là người không may mắn, sắc mặt Phượng Lan Dạ trongphút chốc một mảnh thâm đen, trầm giọng mở miệng.

"Lớn mật! Can đảmphạm thượng như vậy sao? Định Châu vẫn là đất phong của chúng ta, biết cái gìgọi là đất phong không? Bổn vương phi nói cho các ngươi biết, Định Châu nàycũng là chỗ của chúng ta, tại sao phải để cho Vương gia đi mà không phải cácngươi đi đây? Rất tốt, các ngươi đã cho Vương gia không phải là người may mắn,như vậy, bổn vương phi có lý do lập tức đuổi các ngươi rời khỏi nơi này."

Phượng Lan Dạ thét lên ralệnh Tích Đan bên cạnh: "Lập tức đem Tri Phủ điều tới đây, chỉ cần nguyệný rời đi Định Châu, lập tức đi, vĩnh viễn không cho phép bước vào Định Châu nửabước."

Phượng Lan Dạ dứt lời,tất cả mọi người ngây dại. Bọn họ hoàn toàn kinhhãi, không nghĩ tới Bắc cảnh Vương Phi trước mắt lại cường thế như vậy, trướcmặt mọi người dám mạnh miệng đến thế.

Hơn nữa nàng nói cũngkhông sai. Định Châu là đất phong, dĩ nhiên đã là của Vương gia. Nếu bọn họ cholà điềm xấu, có thể đi, người ta cũng không giữ. Thiên hạ to lớn đều là vươngthổ, giang sơn khắp thiên hạ đều là của hoàng gia, cho nên bọn họ làm gì có lýdo mà đòi đuổi đi người ta.

Làm không tốt bị đuổi đichính là bọn họ mới đúng. Lúc này có ít người sợ hãi, lặng lẽ đứng lên lui rangoài. Cuối cùng càng ngày càng ít, mọi người gần đi cạn sạch.

Ai biết lại có người nổilên ác ý, đưa tay lên quơ lấy một nắm lá vụn liền ném qua PhượngLan Dạ.

Phượng Lan Dạ thân hìnhkhẽ tránh thoát, con ngươi sắc bén trông đi qua. Đây là một hán tử hơn bốn mươituổi, lại dám can đảm gây chuyện.

Tốt! Mượn hắn khai đao.

"Người đâu, bắt hắnlại cho ta."

Thị vệ của Bắc Cảnh vươngphủ được hạ lệnh lập tức bay vọt tiến lên, ép đến bên nam nhân kia. Lúc nàyngười xung quanh đều nhìn Phượng Lan Dạ.

Phượng Lan Dạ biết trướckia Ngũ hoàng huynh ở chỗ này xây dựng nền chính trị nhân từ. Nhưng nàng sẽkhông. Chỗ này gió dữ bão hung, hơn nữa những người này tư tưởng ngu muội,ngươi cùng bọn họ nói lý không thông được, chỉ có làm cho người ta sợ, đó chínhlà quả đấm. Nghĩ tới đây, liền vung tay lên trầm giọng hạ mệnh lệnh.

"Dám phạm thượngsao? Tốt. Người tới, đánh hai mươi đại bản cho ta."

Muốn những người này nghelời, đầu tiên phải làm họ hiểu, chỗ này là ai định đoạt. Từ đó mới có thể pháttriển Định Châu tốt hơn, bằng không cứ để họ náo loạn lên như vậy thì còn nóiphát triển gì nữa.

Thị vệ đè xuống thân thểnam nhân kia, trực tiếp đặt trên tảng đá bên ngoài Vương Phủ mà đánh.

Đại bản vung lên, lập tứcđánh cho da tróc thịt bong. Người vây xem bị làm cho sợ đến một câu nói cũngnói không được. Cha mẹ đứa bé bị giết kia cũng bị dọa sợ. Cứ như vậy, PhượngLan Dạ còn không có tính toán bỏ qua cho nam nhân này, đánh xong phân phó thủhạ: "Người đâu, lập tức đem hắn đuổi ra khỏi Định Châu thành, từ nay vềsau không cho phép hắn vào Định Châu."

Tiếng nói vừa dứt, mấyngười còn dư lại đã sớm bò dậy, cả hai vị cha mẹ cũng bị làm cho sợ đến sắc mặtkhiếp đảm, tổ tông những người này đều là người Định Châu. Nếu có thể rời đi,đã sớm đi, ai còn coi trọng một địa phương nghèo như vậy. Mấy ngày nay vừa mớikhấm khá hơn một chút lại bị đuổi đi, ai nguyện ý a. Hai người mới vừa lui vềsau, Phượng Lan Dạ lại gọi lên.

"Chờ một chút."

Phụ nhân bị làm cho sợđến ‘oa’ một tiếng khóc lớn: "Bắc cảnh Vương Phi tha mạng a, tha mạng a!Chúng ta cũng là đau lòng nhi tử bị giết cho nên mới phải làm như thế, van cầucác ngươi tha chúng ta đi!"

Phượng Lan Dạ đi tới, đaulòng nhìn phụ nhân kia, chậmrãi mở miệng: "Thật ra thì bắt đầu từ bây giờ các ngươi chính là con dâncủa chúng ta, tựa như con chúng ta, nhìn thấy xảy ra chuyện này, chúng ta chẳnglẽ không đau lòng sao? Ác nhân ra mặt giết hại hài tử, quan phủ bắt được hungthủ nhất định sẽ cho các ngươi một câu trả lời thỏa đáng ."

Phượng Lan Dạ thấm thíamở miệng, cha mẹ kia lăng lăng nhìn nàng, trong lúc nhất thời xấu hổ không dứt,Phượng Lan Dạ hướng Đinh Đương kêu.

"Đinh Đương, lấy nămmươi lượng bạc lại đây."

Đinh Đương lập tức từtrong người móc ra năm mươi lượng bạc đưa tới tay Vương Phi.

Phượng Lan Dạ đặt vàotrong tay phụ nhân, đau lòng nói: "Trở về mua cho hài tử bộ quần áo, đemthằng bé chôn cất tử tế đi."

Thấy y phục cũ nát trênngười hài tử, Phượng Lan Dạ càngthêm đau lòng, không nghĩ tới thằng bé không thể xem một ngày Định Châu thịnhvượng phồn hoa. Chết tiệt Kiều Lung, nhất định sẽ không bỏ qua cô ta, nữ nhânghê tởm.

"Cảm tạ Vương Phi ,cảm tạ Vương Phi."

Nên phạt cũng phạt rồi,nên xoa dịu cũng xoa dịu rồi, dân chúng vây xem bắt đầu tán thưởng. Bắc cảnhVương Phi trước mắt chẳng những vóc người xinh đẹp, còn là một chủ tử nhân hậu,mọi người biết vậy thì không nói gì nữa, rất nhanh tản đi.

Phượng Lan Dạ xoay ngườivào trong vương phủ. Bỗng nhiên có người kêu lên.

"Chờ một chút."

Phượng Lan Dạ quay đầu,chỉ thấy người đến là một phụ nhân hơn ba mươi tuổi, sắc mặt vàng vọt, dùngkhăn vải bao lấy đầu, hẳn là một sơn dã phụ nhân rất tầm thường. Bà ta vừa nhìnthấy Phượng Lan Dạ liền thương tâm quỳ xuống, thành khẩn mở miệng: "VươngPhi, mời ngài bỏ qua cho nhân gia nhà ta đi, hắn tuyệt đối không phải cố ý, vancầu ngài."

"Ngươi nóilà...?"

Phượng Lan Dạ không biếtbà đang nói tới người nào, vẫn là Liễu Đan ra mặt nói thay.

"Vương Phi, bà ấynói đại khái là hán tử lúc trước cầm nấm lá khô ném vào người."

Vừa nghe đến là ngườikia, nhìn lại phụ nhân trước mắt, quả thật cũng thấy khổ sở, bà khóc mở miệng.

"Là hắn không đúng,thật ra thì kể từ khi Vương gia cùng Vương Phi đến, liên tiếp làm vài sự kiện,lại thiết lập tiêu cục, lại lập ra thợ săn tiền thưởng, lại để cho dân chúnglên núi hái dược liệu đổi lại bạc, ngài đều làm vì chúng ta. Cái đồ không biếttốt xấu kia lại dám mạo phạm Vương Phi, hắn đáng đời, chẳng qua tổ tông hắncũng là người Định Châu, nếu lúc này rời đi, hắn làm sao sống nổi."

Phụ nhân này khóc đếnruột gan đứt từng khúc. Phượng Lan Dạ nhìn bà, một tên đàn ông lại chẳng bằngmột người phụ nữ, nếu phụ nhân này mở miệng cầu tình rồi, tạm tha cho hắn mộtlần, huống chi nàng cũng chỉ muốn giết gà dọa khỉ, đã có hiệu quả là tốt rồi.

"Được, nể mặt củangươi, không ngờ tới một nam tử kiến thức chẳng bằng một vị phụ nhân nhưngươi."

Ngẩng đầu lên nhìn TíchĐan: "Phân phó người đuổi theo thị vệ vừa nãy, đem nam tử kia mang về."

"Dạ, VươngPhi."

Tích Đan vội vàng phânphó thị vệ đuổi theo. Phượng Lan Dạ nhìn phụ nhân kia, đỡ nàng dậy, cũng cóchút ít thương tiếc. Hơn nữa, nhìn phụ nhân này chẳng những biết đại thế, cũnglà có chút không ngoan, nói cho cùng bên trong Định Châu thành nàng thật đúnglà đang cần một người am hiểu tình huống.

"Ngươi tên làgì?"

"Hương Thiền."

"Ừ, không tệ, nhưvậy nếu bổn vương phi muốn ngươi đến tiệm gạo làm chưởng quỹ, ngươi có bằnglòng hay không?"

Hương Thiền không nghĩtới sẽ xảy ra chuyện như vậy, sững sờ. Đinh Đương vội vàng giúp bà: "Hươngthiền tỷ tỷ còn không tạ ơn Vương Phi."

"Tạ ơn Vương Phi, tạơn Vương Phi."

Hương Thiền liên tục dậpđầu. Lúc này, thị vệ đã đem người trở lại, hán tử kia vừa nhìn phụ nhân ở trướccửa dập đầu, không khỏi có chút ảo não, đợi đến hắn bị ném xuống, cũng bất chấpcái mông đau đớn, liền trách bà: "Ngươi đi ra ngoài thật mất mặt xấuhổ."

Phượng Lan Dạ trừng mắtliếc hắn một cái: "Một lão gia, đến phụ nhân cũng không bằng, còn dám nóilời như thế, trở về đi thôi."

Nói xong xoay người đivào. Hương Thiền dắt díu lấy tướng công của mình trở về, một đường lải nhảinói, hán tử cả kinh một chút, cuối cùng ảo não không dứt.

Bắc cảnh vương phủ, PhượngLan Dạ ngồi ở trong phòng khách, từ sáng sớm tới giờ nàng còn chưa một ngụmnước canh đâu, đều nhanh chết đói.

Trên bàn sớm bày xong cácthức đồ ăn sáng, Đinh Đương đứng một bên chia thức ăn, người khác đều luixuống.

Phượng Lan Dạ cầm lấychiếc đũa dùng đồ ăn sáng, uống hai ngụm cháo loãng, vừa định gắp một chút đồăn chợt phát hiện chóp mũi truyền đến một chút mùi vị cổ quái, không khỏi đemchiếc đũa ngửi, lông mày nhẹ giật. Đinh Đương lập tức khẩn trương mở miệng:"Vương Phi? Sao vậy?"

Phượng Lan Dạ giơ tay ýbảo người đừng nói chuyện, sau đó ngoắc tay gọi lại gần.

"Trên đũa cóđộc?"

"A!" Đinh Đươngsắc mặt trắng bệch, nếu không phải chủ tử trời sanh đối với độc nhạy cảm, chỉsợ giờ phút này đã bị hạ độc rồi, nghĩ tới đây, quanh thân bao phủ lãnh ý:"Ta lập tức đi thăm dò."

"Đừng động."

Phượng Lan Dạ thật nhanhnhíu mày, xem ra Kiều Lung đã an bài người đến Bắc cảnh Vương Phủ, tốt, chuyệnnày thật đúng là quá tốt. Đang suy nghĩ, bỗng nhiên ngoài cửa một thân ảnh xôngtới như gió lốc, Nam Cung Diệp một phen kéo Phượng Lan Dạ, khẩn trương kiểmtra: "Lan Nhi, nàng không sao chứ?"

Phượng Lan Dạ lắc đầu,thật nhanh tiến sát tai Nam Cung Diệp nói mấy câu. Nam Cung Diệp sắc mặt đạibiến, đang muốn phát tác, Phượng Lan Dạ vội thấp giọng thở dài một tiếng, sauđó chỉ chỉ chiếc đũa, cuối cùng áp vào lỗ tai hắn thì thầm.

Nam Cung Diệp sắc mặtthay đổi mấy lần, lúc này Phượng Lan Dạ đè ép tay của hắn, khiến cho hắn chỉ cóthể đồng ý, cuối cùng nhìn về Đinh Đương: "Có thể bắt đầu."

Thì ra là nàng là để choĐinh Đương cùng Nam Cung Diệp phụng bồi nàng diễn một hồi giả chết, như vậyKiều Lung nhất định sẽ lộ diện, cô ta thấy đã thành công sẽ mừng rỡ như điên màxuất hiện. Thắng lợi như vậy, không chạy ra mới là lạ. Đến lúc đó Nam Cung Diệpliền sai người bên ngoài bắt lại, tuyệt đối phải một lưới bắt hết. Mà PhượngLan Dạ sở dĩ làm như thế, chính là không muốn để Kiều Lung thương tổn những hàitử vô tội kia nữa. Hôm nay xem đến đứa nhỏ đã chết kia, không khỏi nhớ tới BảoNhi, nàng thương Bảo Nhi cũng giống mấy vị cha mẹ kia, cho nên không hy vọng cóbất cứ người nào gặp phải loại tình huống này, nên phải bắt được Kiều Lung.

Đinh Đương vừa nhận đượcchủ tử chỉ thị liền thất kinh kêu lên: "Chủ tử, chủ tử làm sao vậy? Ngườiđâu xảy ra chuyện rồi?"

Bên ngoài, một tiểu nhađầu cũng chạy vội vào.

Phượng Lan Dạ tựa vàotrong ngực Nam Cung Diệp, hướng hắn chớp chớp mắt, nhỏ giọng mởmiệng: "Ôm ta vào phòng ngủ đi."

Nam Cung Diệp khom lưngôm lấy Phượng Lan Dạ, trực tiếp đi vào phòng ngủ , sau đó trầm giọng ra lệnhĐinh Đương: "Mau, đi tìm đại phu tới đây."

Đinh Đương đáp một tiếngvọt ra. Ngoài hành lang đứng đầy người, trong lúc nhất thời mọi người đều biếtVương Phi đã xảy ra chuyện, Vương gia mặt mũi xanh mét.

Đinh Đương đi tìm đại phurồi, Nam Cung Diệp đem Phượng Lan Dạ ôm vào trong phòng của bọn hắn, thấykhông có người, nàng liền tung mình tìm một viên thuốc ăn vào.

Tiểu nha đầu phía sau tựnhiên không thấy được, chỉ thấy bộ dạng Vương gia phẫn hận như muốn giết người,sợ hãi đứng ở cửa kêu lên.

"Tiểu Vương phi đãxảy ra chuyện, Tiểu Vương phi đã xảy ra chuyện."

Trong viện càng phát raâm thanh hoảng loạn, Phượng Lan Dạ lập tức nằm thẳng trên bàn, phân phó NamCung Diệp.

"Mới vừa rồi ta ănlà thuốc giả chết, nhớ, lúc đại phu tuyên bố ta đã chết, chàng lập tức đeo khăntrắng, giả dạng một chút, nếu ta phán đoán không nhầm thì tối nay Kiều Lungnhất định sẽ xuất hiện, chàng bố trí thiên la địa võng nhất định phải bắt đượccô ta."

Nam Cung Diệp trầm ổn gậtđầu, nhưng là vừa nghĩ tới Lan Dạ uống thuốc, biết rõ không có chuyện gì, tâmvẫn bị làm cho sợ đến điên cuồng nhảy lên.

"Nàng không sao,không sao thật chứ?"

"Ta không sao, sángsớm ngày mai ta sẽ tỉnh lại. Chỉ mong Vương gia đến lúc đó bắt được KiềuLung."

Phượng Lan Dạ nói đếnđây, thuốc bắt đầu có tác dụng, ngáp một cái, mí mắt nhắm nghiền dính lại, cuốicùng nằm thẳng ra trên giường, một chút hơi thở cũng không có.

Lúc này thanh âm Nam CungDiệp vang lên, đau đớn điên dại như lang sói.

"Lan Nhi! LanNhi!"

Thật ra thì hắn một nửalà giả, một nửa là thật sự khủng hoảng bất an, cho nên mới gào rống lên. ĐinhĐương lôi kéo một đại phu đi tới, đại phu lại gần, nhìn Nam Cung Diệp, khôngdám nhích thêm một bước. Vị Bắc cảnh Vương gia này cũng không phải là dễ trêu,đợi đến Nam Cung Diệp đứng dậy mới dám đi tới bắt mạch, vừa chạm tới, sắc mặtliền thay đổi: "Vương gia, Vương Phi đã quy tiên."

"Cái gì, ngươi nóicái gì?"

Nam Cung Diệp một phentóm lấy y phục đại phu, gần như muốn giết hắn rồi. Đại phu bị làm cho sợ đếnrun rẩy không ngừng.

"Vương gia, khôngliên quan tiểu nhân a, không liên quan đến tiểu nhân a, Vương Phi thật sự đãquy tiên."

Trong phòng Đinh Đương‘phịch’ một tiếng quỳ xuống: "Vương Phi a."

Liền khóc lên, trước cửatiểu nha đầu cũng quỳ xuống khóc lóc.

"Vương Phi không còna."

Trong lúc nhất thời cảtòa vương phủ liền vang lên tiếng khóc, thanh âm Nam Cung Diệp gầm thét nhưsói lại vang lên.

"Ta không tin! Takhông tin! Lan Nhi nhất định là bị hại. Tra! Mau đi tra xét !"

Lập tức cả tòa Vương Phủliền động, tra người tra người, quản gia thu xếp đi mua cờ trắng treo đầy cảVương Phủ, lại mua đến quan tài, những người này không biết tin tức VươngPhi, khóc đến thương tâm một mảnh a.

Cả Định Châu đều đã biết,trong lúc nhất thời ai cũng không dám nói chuyện. Lúc trước vừa thấy Vương Phixinh đẹp dường nào, lại là cỡ nào mạnh mẽ uy nghiêm, không nghĩ chỉ vài phútsao đã không còn. Nghe nói là bị người hại, đến tột cùng là ai hại nàng a?

Bắc cảnh Vương Phủ lậpnên linh đường, trong quan tài mộc màu đen là Bắc cảnh Vương Phi vẫn xinh đẹphoàn hảo.

Quan viên địa phương đềutới, người người khuyên lơn Bắc cảnh Vương gia đừng quá bi thương, nhưng khinhìn bộ dạng Vương gia thương tâm, làm sao dừng lại được a, nghe nói vợ chồngbọn họ rất ân ái, mới vừa sinh hạ Tiểu vương gia, không nghĩ tới liền đi, thậtlà thiên nhân vĩnh cách a.

Trong lúc nhất thời, cảtòa Vương Phủ đều buồn bã thảm thiết.

Nửa đêm, Nam Cung Diệpcòn canh giữ ở trước linh đường, trong ngoài hành lang, thị vệ mặc bạch y chiara đứng ở hai bên.

Không khí khẽ xao động,đột nhiên ‘vút’ một tiếng, gió nổi lên, ánh nến vụt tắt.

Bỗng nhiên một đạo tiếngcười càn rỡ xông tới, vang dội trong Bắc cảnh vương phủ. Theo tiếng cười kiarơi xuống đất, đồng loạt từ giữa không trung nhảy ra chính là đồng thương thủ,mà Kiều Lung, từ phía sau bọn họ đi tới, nhìn Nam Cung Diệp quỳ gối trong hànhlang, đắc ý mở miệng.

"Nam Cung Diệp, ngàyđó một khắc ngươi phạm ta, hôm nay ta liền trả lại ngươi nỗi đau mất vợ, kếtiếp ngươi còn có thể nhận được càng nhiều, ta muốn mọi người đều biết đắc tộitới ta chắc chắc không có kết quả tốt ."

Kiều Lung tiếng nói vừadứt, Nam Cung Diệp chậm rãi tiêu sái đi ra ngoài, nhìn những người ở trước mắt,khóe môi nhẹ nhàng câu khởi.

"Kiều Lung, ngươicho rằng ngươi còn có thể đi được sao?"

Kiều Lung vừa nghe vậy,lui về phía sau một bước nhìn Nam Cung Diệp. Mặc dù cô ta biết Nam Cung Diệpnhất định sẽ đặt mai phục, nhưng nghĩ đến đã độc chết thê tử của hắn, hắn hẳnlà thương tâm a, không tận mắt thấy bộ dạng đau lòng của hắn, cô ta sẽ khôngcam tâm, giống như một người muốn báo thù, đến cuối cùng nhất định phải tận mắtthấy người kia chết đi, như vậy mới có thể tìm được cảm giác thỏa mãn.

Đây chính là nguyên nhâncô ta tại sao biết rõ hắn sẽ có mai phục mà còn đến đây, huống chi trong taycòn có hơn ba trăm đồng thương thủ, mặc dù thủ hạ Nam Cung Diệp lợi hại, cô tacũng không cho là Nam Cung Diệp có thể bắt được mình, cho nên mới ngông cuồngnhư thế.

"Ngươi nghĩ bắt đượcta? Nằm mơ đi."

Nàng nói xong, thân hìnhlui ra sau, quạt giấy trong tay phất lên, đồng thương thủ liền xông lên. NamCung Diệp vung tay, người núp trong bóng tối toàn số lao ra thẳng hướng đồngtay súng.

Mà Kiều Lung ở thời điểmngười khác đánh nhau, lắc mình rời đi, đây cũng là khuya hôm trước cô ta tínhtoán kỹ lưỡng. Nhưng hôm nay Nam Cung Diệp một lòng muốn bắt lại cho nên nhìnchằm chằm cô ta.

"Muốn đi? Chỉ sợkhông dễ dàng như vậy."

Nam Cung Diệp thân hìnhchợt lóe nhanh như sao xẹt. Lan Nhi đã phải giả chết như vậy, hắn sao có thể bỏqua cho cô ta, nếu tối nay còn để ả chạy thoát, chỉ sợ cái đồ điên cuồng mấttrí này sẽ nguy hại trầm trọng đến dân chúng Định Châu.

Nam Cung Diệp thân thủlợi hại bậc nào, nháy mắt liền đến bên người Kiều Lung. Kiều Lung hoảng hốt rútlui, lôi tới một gã đồng thương thủ cản trở Nam Cung Diệp, súng trong tay đồngthương thủ chợt lóe một cái liền đâm tới, Nam Cung Diệp phất lên ống tay áo,một chưởng như kình phong bão tố đánh tới, đồng thương thủ liền bị văng rangoài. Kiều Lung thấy tình huống trước mắt mới hậu tri hậu giác sợ hãi, sớmbiết đã không đến nhìn một phen náo nhiệt này.

Lúc này cũng bất chấp sợ,trong đầu chỉ có một ý niệm, nhất định phải chạy đi, nếu không rơi vào trongtay nam nhân này nhất định sẽ chết rất khó coi.

Chiết phiến khẽ động liềntấn công tới. Nam Cung Diệp sắc mặt âm ngao, cả binh khí cũng không cần, trựctiếp liền đón nhận Kiều Lung đánh lên.

Đồng tay súng mặc dù muốntới hỗ trợ, đáng tiếc bị vây khốn rồi, nhất thời không thể trợ tay.

Sau mấy chiêu, Nam CungDiệp lười cùng nữ nhân này liều mạng, sát khí trong nháy mắt dâng lên, kìnhphong bén nhọn tụ lại trong lòng bàn tay, thân hình lại càng nhanh như thiểmđiện, một chưởng phóng qua, thẳng đánh vào ngực Kiều Lung, đánh cho lồng ngựccô ta nóng lên nôn ra máu.

Kiều Lung lập tức biếtkhó chạy thoát, lập tức chiết phiến vừa chuyển liền hướng đỉnh đầu của mìnhđánh tới, chỉ mong chết đi nhẹ nhàng.

Đáng tiếc cô ta mau, NamCung Diệp càng mau hơn một bước, đưa tay lên điểm huyệt khiến ả không thể độngđậy, một khắc đồng hồ sau, tay hắn với lên tay Kiều Lung, chỉ nghe tiếng xươngnứt gãy ‘rắc rắc’ vang lên, cuối cùng cả xương chân cũng bị Nam Cung Diệp chặtđứt, cả người không thể động đậy ngã nhào trên mặt đất.

Nam Cung Diệp đưa tay lêngiải huyệt đạo, trong đêm tối từng tiếng kêu đau triệt tim phổi vang lên.

"A, a!"

Lạnh lùng chí cực, NamCung Diệp vung tay lên ra lệnh thị vệ bên người: "Áp giải cô ta đi."

Thủ hạ kia động thủ nhấcKiều Lung, hai người đi tới trước mặt đồng thương thủ, nhìn những người đó trầmgiọng mở miệng: "Dừng tay."

Tất cả mọi người dừnglại, Nam Cung Diệp vung tay lên ý bảo người Nhu Yên đảo lui lại, hắn gằn từngchữ mở miệng.

"Kiều Lung đã bịbắt, trở về nói cho La quốc vương, nữ nhân này bụng dạ khó lường, làm hại BắcCảnh Vương Phi của Thiên Vận hoàng triều, bị chúng ta bắt xử trảm rồi. Nếu Laquốc vương không phục, bảo ôngta phái sứ thần đến Thiên Vận hoàng triều giao thiệp. Các ngươi hẳn là khôngmuốn tự tìm đường chết đi?"

Đồng thương thủ hai mặtnhìn nhau, cuối cùng liếc qua Kiều Lung sớm đã ngất đi.

Nữ nhân này không coitrọng mạng người, đồng thương thủ đã sớm chán ghét nàng, lúc này nghe Nam CungDiệp nói liền thu lại tay: "Đi."

Tất cả mọi người rút lui,dưới bóng đêm, ánh sáng mờ mịt dần tỏ, Nam Cung Diệp vung tay lên nhìn đámngười phía sau: "Đem cô ta giam lại, trông coi nghiêm ngặt."

"Dạ, Vươnggia."

Nguyệt Cẩn đi tới đemKiều Lung giam lại, mà Đinh Đương lôi một người đi tới, trầm giọng mở miệng:"Vương gia, chính là nha đầu này hạ độc thủ với Vương Phi, nó được haitrăm lượng bạc từ Kiều Lung."

Nha đầu bị bắt đã nóikhông ra lời, khuôn mặt đầy mồ hôi lạnh. Nam Cung Diệp vừa nhìn thấy liền phẫnhận không dứt.

"Giam lại, ngày maicùng Kiều Lung dạo phố, sau đó chém."

Đinh Đương ý bảo người đitới đem cô ta đi, nha đầu kia đầu lưỡi líu lại, chỉ biết lẩm bẩm tự nói:"Ta không muốn chết, ta không muốn chết a."

Đáng tiếc không ai để ýtới cô ta nữa. Kiều Lung bị bắt, Nam Cung Diệp phân phó quản gia lập tức đem cờtrắng bỏ đi, lại để cho mấy người Nhu Yên đảo trở về, bọn họ chung thân ở trênđảo, đều đã có gia đình có thân nhân. Thứ nhất, bọn họ không quen cuộc sốngphía ngoài, thứ hai, không thể để cho người khác biết sự hiện hữu của bọn họđược.

Trong lúc nhất thời, cảvương phủ an tĩnh lại, đám người Tích Đan cũng biết Vương Phi căn bản không cóchuyện gì, tất cả chỉ vì muốn bắt Kiều Lung mà thôi.

Ngày hôm sau, trên đườngcái Định Châu, hai cỗ xe tù đi qua, người bên đường phố liền biết ngay hai nữnhân này nghĩ mưu hại Bắc Cảnh Vương Phi, còn giết hài tử hôm trước. Mấy lờiđồn cũng là bọn họ tản ra. Trong lúc nhất thời, mọi người phẫn hận không dứt,người ném rau, người ném giầyrách, trứng thối không ngừng văng ra. Hai người trong lao đều mặt xám như trotàn, tay chân Kiều Lung đã gãy, thống khổ không dứt, hiện tại chỉ cầu lập tứcchết đi.

Hai người này ở trênđường cái dạo một vòng, cuối cùng bị chém ở chợ, trong lúc nhất thời đại khoáinhân tâm, cũng làm cho tất cả người Định Châu đều hiểu.

Bắc Cảnh Vương gia làmviệc mạnh mẽ uy nghiêm, hoàn toàn khác với Thụy Vương. Trong khi Thụy Vươngnhân từ, Bắc cảnh Vương gia lại là người không dễ dàng tha thứ, trên là quanphủ, dưới là dân chúng địa phương, trong lòng đều rung lên một hồi chuông báođộng.

Sáng sớm ánh mặt trờixuyên thấu rèm cửa chiếu vào trong phòng. Trên giường, nữ nhân mặc áo ngủ màutrắng, say sưa giấc nồng. Trước giường là một nam tử tuấn mỹ tuyệt luân, trênmặt bao phủ hào quang ôn nhu tường hòa, tay đẹp như ngọc sứ nhẹ nắm tay nữnhân, con ngươi thâm thúy không chớp mắt nhìn chăm chú người ta. Hình ảnh xinhđẹp này cỡ nào động lòng người, khiến cho Đinh Đương từ ngoài cửa đi tới cũngkhông nhẫn tâm đánh vỡ, lại lặng lẽ lui ra ngoài.

Cho đến khi người trêngiường từ từ nói mớ một câu, sau đó mở mắt, vung lên khuôn mặt tươi cười xinhđẹp, ngọt ngào mở miệng: "Sớm, Diệp."

"Sớm, Lan Nhi."

Trái tim buộc chặt củaNam Cung Diệp lúc này mới rơi xuống, bàn tay to nhấc lên, liền ôm nàng vàotrong ngực: "Không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốtrồi."

Phượng Lan Dạ cong ngườitrong lòng Nam Cung Diệp, biết hắn lo lắng, hắn bất an, hắn khủnghoảng, càng thêm ôn nhu mở miệng.

"Sau này ta sẽ khôngvậy nữa."

"Ừ."

Nam Cung Diệp ôm nàng nhưcũ, bỗng nhiên một thanh âm vang lên, Phượng Lan Dạ gắt gỏng mở miệng:"Diệp, ta đói bụng."

Trong phòng lập tức vanglên tiếng cười. Nam Cung Diệp nhấc nàng lên ôm lấy, đích thân mặc quần áo chonàng xong xuôi, sau đó mới ôm người đi ra ngoài: "Đinh Đương, chuẩn bị đồăn sáng. Vương Phi đói bụng."

"Dạ, Vươnggia."

Đinh Đương chạy vội đi rangoài, phân phó đi xuống, tất cả mọi người đều biết Vương Phi tỉnh, trong chớpmắt, thanh âm hoan hỉ vui mừng không ngừng dâng lên . . . . . .

Hai ngày sau.

Bên trong tửu lâu tốtnhất Định Châu có bày hai bàn tiệc rươu. Tối nay, Bắc cảnh Vương gia mời khách,chẳng những bao gồm quan phủ, chính là phú hào hương thân Định Châu cũng xuấttịch rồi, trong lúc nhất thời, cả gian phòng trang nhã ngập tràn tiếng nịnhnọt lấy lòng.

Tiệc rượu tiến hành đượcmột nửa, Phượng Lan Dạ cầm mấy bản vẽ đi ra ngoài, phân tán đến trong tay mấyngười để cho bọn họ thay phiên quan sát. Mọi người xem xong cùng nhau nhìn vềBắc cảnh Vương Phi, ai cũng biết vị Bắc cảnh Vương Phi này vô cùng túc trí đamưu, văn võ song toàn, hơn nữa Bắc cảnh Vương gia đang ở đây, không ai dám giảbộ ngớ ngẩn để lừa đảo. Chẳng qua là không biết Bắc cảnh Vương Phi có ý gì.

Phượng Lan Dạ không nhanhkhông chậm đứng lên:

"Đây là bản vẽ bổnvương phi đích thân lập ra, chính là quy hoạch trong tương lai năm năm sắp tới.Ta chuẩn bị đem Định Châu xây dựng thành thị trường lớn nhất Thiên Vận về chợhoa cùng dược liệu. Thổ nhưỡng Định Châu ta đã nghiên cứu qua, thích hợp trồngdược liệu cùng hoa cỏ, cho nên chúng ta muốn nhất trí phát triển phương diệnnày. Bản vẽ trong tay các vị là vị trí cửa hàng ở Nam Thành, còn có vị trí trụsở hoa cỏ, dược liệu. Mọi người đang ngồi đây đều là thương nhân, ta nghĩ khôngcần bổn vương phi nhiều lời, ai cũng biết trong đó lợi nhuận có bao nhiêu. Cácngươi hiện tại tiêu những đồ này cùng năm năm sau tiêu, là giá tiền cách biệtđến long trời lỡ đất, ta nghĩ mọi người sẽ không ngu ngốc đâu."

Bắc cảnh Vương Phi nóixong, mấy vị thương nhân đều thấy kinh hãi, không phải nói giá tiền, mà là nóitài hoa của Vương Phi lần này, thật quá kỳ diệurồi! Chưa ai có thể xây dựng ra số lượng lớn như thế, nếu quả thật hình thànhthị trường chợ hoa cùng dược liệu, trở thành lớn nhất ở Thiên Vận, như vậy Bắccảnh tuyệt đối là vô cùng phồn hoa a.

Chỉ nghĩ thôi liền làmngười ta nhiệt huyết sôi trào a.

Trước kia thương nhân hếtđường xoay xở, lực bất tòng tâm đều muốn rời đi. Nhưng là tổ tông ở nơi này, bỏkhông được phân tình cảm trong lòng, mà bây giờ có một cái cơ hội như vậy, ainguyện ý bỏ qua chứ.

Sau một phen thảo luận,mọi người liền động thủ đoạt những bản vẽ kia, sau đó lại vài hộ vài hộ thươnglượng, tiêu chỗ nào, lấy chỗ nào.

Phượng Lan Dạ vừa lòngnhìn cảnh tượng trước mắt. Đều không phải người ngu, giá tiền hiện tại cùng nămnăm sau sẽ giúp bọn họ kiếm bộn tiền, cớ sao không làm. Định Châu dược liệu lànhiều nhất, những người này không phải là không biết, trước kia chỉ thiếu mộtngười đầu lĩnh mà thôi. Hiện tại cơ hội bày trước mắt, bọn họ sẽ không buôngtha cho.

Hơn nữa nàng nhận thứcđược, tổ tông bọn họ là người nơi này, từ trong xương tất cả mọi người đều hivọng thay đổi nghèo khó trước mắt.

Nam Cung Diệp vươn tay ômchặt Phượng Lan Dạ, Lan Nhi giúp hắn kiêu ngạo, giúp hắn tự hào.

Quan viên Định Châu tấtcả đều dùng ánh mắt ngạc nhiên cùng kính nể nhìn Bắc cảnh Vương Phi, thật sự làmột nữ nhân truyền kỳ. . . . . .

Sáu năm thời gian qua rấtnhanh, ánh mặt trời như nước rải khắp Định Châu thành. Bên đường phố cửa hàngnhiều đếm không xuể, rất nhiều địa phương mới xây dựng, trước cửa vây nhiềuloại hoa, tỏa hương ngào ngạt. Giọng tiểu thương la hét náo nhiệt không tảxiết. Xe ngựa một chiếc rồi một chiếc xuyên qua, phi thường náo nhiệt.

Nhìn lại, chỉ thấy cả conđường như ngập trong biển hoa, không khí lan tràn hương thơm say lòng người,trên mặt mỗi người đều lộ ra nụ cười hạnh phúc.

Định Châu đã sáng tạo nênmột truyền kỳ, chỉ dùng sáu năm đã trở thành thị trường chợ hoa cùng dược liệulớn nhất Thiên Vận hoàng triều, rất nhiều người ngoại lai đến nơi đây pháttriển, hơn nữa nhiều thương nhân hay lui tới, nên tửu lâu tiệm trà đúng thời cơmà sinh ra, thanh lâu sở quán cũng lần lượt nhiều hơn.

Năm đó có bốn con đườngchính, hiện tại trở thành trái giao phải giao, đếm không xuể. Người đến ngườiđi, thanh âm náo nhiệt ngày càng lên cao.

Bắc Cảnh Vương Phủ chiếmhơn phân nửa con đường phố Thanh Phúc, một nửa là mấy căn biệt thự.

Vương Phủ hiện tại là mớixây, chiếm diện tích rộng lớn, hành lang gấp khúc đếm không xuể, đền đài lầucác, cây cỏ xanh tươi, phòng ốc rường cột chạm trổ. Nhìn lại, thần thái trước mắt,thị vệ cùng hạ nhân qua qua lại lại, bận rộn bày biện một phen.

Trước đại môn treo haiđèn lồng đỏ thẫm. Hôm nay là sinh nhật Vương Phi hai mươi tuổi, cả vương phủ làmột mảnh vui mừng.

Tuyển viện.

Phượng Lan Dạ đang cùngnhi tử chơi đùa dưới ánh mặt trời. Thân ảnh nho nhỏ bày ra nhan sắc mê người,da trắng nõn không tì vết, lông mày hẹp dài tinh tế, mắt hơi xếch, phát sánghữu thần, chỉ là bởi vì sinh non cho nên có vẻ hơi gầy, nhưng lại lộ ra một cỗphong lưu cẩn thận, khóe môi vẽ ra nụ cười nhợt nhạt, ẩn ẩn tà mị trí mạng.

Thằng nhóc này, đi đếnchỗ nào liền câu hồn người khác.

Mặc dù không thể luyện võcông nhưng lại theo mẫu thân tập độc thuật, còn đi theo tổ gia gia tập HuyềnMôn thuật. Thời điểm tổ gia gia qua đời, hết thảy trên Nhu Yên đảo không giaocho Nam Cung Diệp, không giao cho Phượng Lan Dạ, mà là giao cho tên tiểu tửnày, nói cho cùng, hắn mới là chủ tử chân chính của Nhu Yên đảo a.

Hắn và tổ gia gia giốngnhau, không có võ công, nhưng không có nghĩa là hắn yếu, ngược lại càng lộra một tầng bí hiểm.

"Mẫu thân, mẫu thân,người nhìn đây là Long Hồn trận ta sáng tạo a, người thấy thế nào?"

Phượng Lan Dạ đi tới, ômcon nhìn trên mặt đất. Long Hồn trận là dùng đá vụn cùng cành khô tạm thời vẽra. Bảo Nhi tuy còn nhỏ tuổi, chẳng những khôn khéo biết điều, hơn nữa đối vớitrận pháp cùng kỳ môn Huyền thuật có tài năng trời phú, khó trách thằng bé rấtđược tổ gia gia yêu thích.

"Ừ, rất lợi hại, BảoNhi thật là lợi hại a."

Trong Sáu năm, Nam CungDiệp cùng Phượng Lan Dạ đem tất cả yêu thương đều cho Bảo Nhi, vì cảm thấy thẹnvới hắn, làm hại hắn không thể tập võ, đây là tiếc nuối trong lòng bọn họ.Chính vì thế cho nên bọn họ vẫn không sinh con thêm, chỉ có một mình Bảo Nhi,đem tất cả yêu thương đều cho Bảo Nhi.

"Tạ mẫu thân."

Bảo Nhi ‘bá’ một tiếnghôn Phượng Lan Dạ một ngụm, vươn tay ôm cổ mẫu thân. Hình ảnh mẫu tử hai ngườithân mật khiến cho hạ nhân cách đó không xa nở nụ cười.

"Mẫu thân, Bảo Nhicó thể cùng người nói một chuyện không?"

Chỉ cần là Tiểu Bảo Nhimở miệng nói chuyện, mẫu thân nhất định sẽ đáp ứng.

Quả nhiên Phượng Lan Dạgật đầu: "Được a, Bảo Nhi muốn nói cái gì?"

"Mẫu thân sinh tiểuđệ đệ hoặc là tiểu muội muội cho Bảo Nhi a."

Không nghĩ tới Bảo Nhilại nhắc tới đề tài này, Phượng Lan Dạ vươn tay ôm nhi tử, trong lòng tràn đầycảm động, Tiểu Bảo Nhi của nàng thật sự khôn khéo biết điều.

Phíađầu của con đường u tối, hai nha đầu Đinh Đương cùng Vạn Tinh đi tới, một ngườicười nhẹ nhàng mở miệng.

"Vương Phi, Tiểuvương gia. Khách nhân đều qua cửa rồi, không đi chiêu đãi mà còn trốn ở chỗnày chơi sao?"

Phượng Lan Dạ vừa nghethả Bảo Nhi xuống, đứng lên, nóng lòng hỏi: "Ai tới, ai tới rồi?"

"An vương phi cùngCông chúa, còn có Hoàng Hậu cũng tới."

"A, các nàng đềutới." Phượng Lan Dạ sửng sốt một chút, vốn là Vụ Tiễn gởi thư nói thờiđiểm sinh nhật hai mươi tuổi của nàng sẽ mang nữ nhi Nam Cung Liên Khê đếnthăm, ai biết Văn Tường cùng Hoàng Hậu cũng tới, không khỏi kích động lên.

"Bảo Nhi, đi, cùngmẫu thân đi gặp khách a."

"Tốt, mẫu thân,chúng ta đi, không phải Khê Nhi muội muội tới rồi sao? Bảo Nhi đi chơi với muộiấy."

Tiểu Bảo Nhi như đại nhânđầu lĩnh đi ở phía trước ra ngoài, ba người đằng sau đồng thời nở nụ cười, cũngđi theo cước bộ thằng bé, rất nhanh liền nghe được thanh âm vang lên ở phíatrước.

Một nhóm người đi tới,trong đó còn có giọng nói ấm áp mềm mại của hai, ba đứa bé vang lên.

Phượng Lan Dạ dừng lại,nhìn người đối diện. Vụ Tiễn, Văn Tường, Chu Phong, thật sự là các nàng. Trongmắt thoáng cái đầy tràn nước, lại một chữ cũng không nói ra được. Vụ Tiễn vượtlên đầu một bước đi tới, nhìn Phượng Lan Dạ.

"Muội muội, khôngnhận ra tỷ tỷ sao?"

"Tỷ tỷ." PhượngLan Dạ đi tới, ôm lấy Vụ Tiễn. Sáu năm không gặp, các nàng vẫn vậy, chẳng qualà thành thục mà quyến rũ hơn thôi. Không nghĩ tới sáu năm trôi qua nhanh nhưvậy, các nàng lại lần nữa gặp nhau.

Văn Tường ở phía sau VụTiễn, thấy các nàng hai người ôm thật chặt, không khỏi vỗ vỗ Vụ Tiễn vai:"Đến phiên ta cùng Thất hoàng tẩu rồi, hai người các ngươi ôm quálâu."

Phượng Lan Dạ cùng VụTiễn biết ý buông ra, nhìn về Văn Tường. Hiện tại Văn Tường hoàn toàn khônggiống trước đây, thành thục quyến rũ hơn nhiều lắm, đưa tay lên ôm Phượng LanDạ, cười híp mắt, dán tại lỗ tai của nàng cắn răng: "Ngươi cái đồ lưumanh, thì ra ngươi chính là Thất hoàng tẩu a, làm hại ta tự mình xấu mặt."

Phượng Lan Dạ không nghĩtới nàng ấy biết rồi, lập tức cười lên, vỗ lưng: "Văn Tường, ngươi xinhđẹp nhiều, càng ngày càng kiều mỵ rồi."

"Thật sao thậtsao?"

Văn Tường lập tức buôngra Phượng Lan Dạ, vuốt mặt của mình. Phượng Lan Dạ mím môi cười lên, còn tưởngrằng tính tình nàng ấy đã đổi rồi, xem ra cũng chỉ hơn một chút, ha ha nở nụcười.

"Ngươi lưumanh." Văn Tường cong miệng.

Lúc này Phượng Lan Dạnhìn về Chu Phong. Nàng không nghĩ Chu Phong sẽ đến. Sáu năm không gặp, ChuPhong không còn là Chu Phong năm đó nữa. Trên mặt nàng ấy đã có được hạnhphúc, cũng nghe nói, Hoàng Thượng là vô cùng sủng ái, sau khi nàng ấy sinh nhitử đã đem hai phi tần trong cung ban thưởng ra ngoài. Hiện tại hậucung cũng chỉ có Chu Phong một người, cùng Hoàng Thượng rất ân ái.

"Hoàng tẩu."

Hoàng Hậu vẫn yên lặngthanh tao lịch sự, thấy Phượng Lan Dạ, cười gật đầu, chủ động đưa tay ôm nàng.

Lẳng lặng ở bên taiPhượng Lan Dạ nhẹ nhàng nói: "Cám ơn ngươi lúc trước đã làm nhiều thứ chota như vậy. Ta rất hạnh phúc." Nàng tới nơi này là muốn chính miệng nóivới hoàng muội một tiếng cám ơn, may là muội ấy gửi thư, muốn nàng vì Thiên Vậngiang sơn mà bỏ qua một chút cái gọi là tự ái, vì vậy nàng cũng chủ động đổilấy, không những làm Thiên Vận an dật, còn có được hạnh phúc của bản thân.

Nơi này mấy người phụnhân vừa ôm vừa cười vô cùng hoan hỉ, phía sau, ba nam tử mị lực thành thụckhông giảm so với năm đó đã sớm hào sảng cười mở miệng: "Đi thôi, chúng tatới chính sảnh nói chuyện, nơi này tặng cho các nàng đi."

Phượng Lan Dạ trông điqua, thấy Hoàng Thượng Nam Cung Duệ cũng đã tới, bên cạnh hắn còn có An vươngNam Cung Quân, nhưng không thấy được Tây Môn Vân.

Phượng Lan Dạ không nhịnđược mở miệng hỏi thăm: "Tây Môn tướng quân đâu?"

Văn Tường cười tiếp lời:"Đừng nói nữa, bọn người Nam Phương lại đánh tới rồi, hắn đi biên giới,cho nên chỉ có ta tới đây thôi."

Hai người đang nóichuyện, chợt nghe một giọng nói non nớt nho nhỏ vang lên.

"Ta tên là Nam CungLiên Khê, đây là biểu muội Tây Môn Tuyết, đây là biểu đệ Nam Cung Văn Trinh,còn ngươi?"

Mấy người lớn cùng trôngqua, chỉ thấy Nam Cung Liên Khê bộ dáng tiểu đại nhân hướng phía Tiểu Bảo Nhigiới thiệu, sau đó ba người cùng nhau nhìn Nam Cung Dực Bảo. Tiểu Bảo Nhi khẽmỉm cười, ba tiểu gia hỏa kia đều ngây ngẩn nhìn hắn thật lâu không đáp lời,chỉ nghe giọng nói Tiểu Bảo Nhi vang lên.

"Ta là Nam Cung DựcBảo, mẫu thân gọi ta Tiểu Bảo Nhi, xin chỉ giáo nhiều hơn."

Tương đối thân sĩlễ phép, chẳng những ba hài tử kia, người lớn thấy vậy trong mắt cũng ứa ra tialửa, Văn Tường lao ra đầu tiên, ôm cổ Tiểu Bảo Nhi hôn một cái.

"Tiểu Bảo Nhi, đâychính là Tiểu Bảo Nhi sao? Quá tuấn rồi, lớn lên tuyệt đối so với Thất hoànghuynh còn muốn tuấn a! Để cho ta nhìn một cái, làm sao có hài tử cao cường nhưvậy đây?"

Văn Tường đang nói chuyện,nữ nhi Tây Môn Tuyết phía sau mất hứng, lập tức xông qua đoạt lấy Tiểu Bảo Nhitrong tay mẫu thân, hướng về phía Văn Tường kêu lên.

"Mẫu thân, người cóphụ thân để hôn rồi, Tiểu Bảo Nhi để lại cho Tuyết Nhi."

Nàng nói xong, hai mắthồng quang nguy hiểm ngó chừng Tiểu Bảo Nhi, mặt liền đưa lại. Hàng lông màydài thanh mảnh của Nam Cung Dực Bảo cau lên, liền tránh ra, hắn cũngkhông thích tiểu nữ sinh nha,bộ dạng bình thường, còn hung dữ như vậy nữa. Hắn cũng không thích bị hôn, lúctrước do không chú ý mới bị người lớn hôn, có thể hôn hắn chỉ có mẫu thân nha.

" Tiểu Bảo Nhi, hônmột cái nha, hôn một chút thôi."

Tây MônTuyết không có hôn được, liền ở một bên nài nỉ, Văn Tường chỉ cảm thấy thể diệnbị vứt xuống nền nhà, liền nhìn nữ nhi: "Tây Môn Tuyết, làm sao ngươi lạinhư vậy?"

Tây MônTuyết vừa nghe Văn Tường nói..., biết là bị cản trở rồi, nên hai tay trái phảiquàng trước ngực, nhìn phía mẫu thân: "Tại sao người có thể cùng phụ thânchơi hôn nhẹ, ta không thể cùng Tiểu Bảo Nhi chơi hôn nhẹ, Tiểu Bảo Nhi so sánhvới phụ thân thì tuấn hơn nhiều."

Lời củaTây Môn Tuyết vừa rơi xuống, Văn Tường dở khóc dở cười, phía sau đồng thời vanglên rất nhiều tiếng cười, Vụ Tiễn lại càng cười đến thở không ra hơi , chỉ vàoVăn Tường: "Ngươi không có đứng đắn, xem đi, hiện tại báo ứng tới rồinha."

VănTường vẻ mặt ửng hồng, hướng nữ nhi Tây Môn Tuyết dọa: "Coi chừng phụ thânngươi đánh mông nhỏ của ngươi."

"Phụ thân không có ở đây, nơi này do ta quyết định, ta muốn cùng Tiểu Bảo Nhi tựđịnh chung thân."

Tây MônTuyết vừa nói xong, một lần nữa để cho mọi người bị một trận cười, Phượng LanDạ cũng nhịn không được nữa cười lên, Tuyết Nhi thật là có chút bản tính của mẹnàng? Ba người cùng nhau cười nhìn Văn Tường.

Một đámngười lớn chỉ lo cươi, ai biết Tiểu Bảo Nhi lời nói trong trẻo vang lên:"Tiểu Bảo Nhi không cùng ngươi tự định chung thân."

Cái nàylàm tất cả mọi người nhìn Tiểu Bảo Nhi, Tây Môn Tuyết thì đâu chịu như vậy,liền quấn Tiểu Bảo Nhi: "Tại sao, ta không đẹp sao? Hay là không đủ xinhđẹp, tại sao không, tại sao không?"

Nha đầunày vừa nghe Tiểu Bảo Nhi không đồng ý, vẫy dụa ăn vạ, ngồi vào trên mặt đấtkhóc lên, giống như lúc món đồ mà nàng thích nhưng không được, cũng không cầnhỏi nguyên nhân.

VănTường vừa nhìn nữ nhi như vậy, mới mặc kệ nàng: "Đáng đời."

NamCung Liên Khê đi đến đỡ Tây Môn Tuyết: "Tuyết Nhi, nam nữ đính hôn, phảichờ trưởng thành mới có thể nói."

TiểuBảo Nhi đang phiền não, vừa nghe lời nói của Liên ..., lập tức gật đầu:"Đúng, đúng, chờ trưởng thành rồi hãy nói."

Tây MônTuyết nhấp nháy mắt, nước mắt còn chưa rơi xuống, bỗng nghe thấy lời của bọnhắn, cũng không nhúc nhích nhìncác nàng, cuối cùng đồng ý đứng lên, nhưng đúng lúc này Nam Cung Văn Trinh tiếntới bên cạnh nàng, hảo tâm mởmiệng: "Biểu muội, Tiểu Bảo Nhi không cùng ngươi định chung thân, ta vàngươi định."

Tây MônTuyết vốn là tâm tình không tốt, vừa nghe lời nói của Tiểu thái tử..., giận,bốp một cái, quăng cho hắn một bạt tay: "Người nào cùng ngươi định, tamuốn chờ Tiểu Bảo Nhi lớn lên."

Khôngnghĩ tới Tây Môn Tuyết lại đánh thái tử, sắc mặt Văn Tường liền thay đổi, muốnxông qua dạy dỗ nữ nhi, nhưng Chu phong đã tức thời ngăn trở: "Tiểu hài tửbiết cái gì, chơi đùa thường như thế, ngươi dạy nàng cái gì?"

PhượngLan Dạ nhìn trước mắt hết thảy, gật đầu đồng ý,nếu quả thật như vậy, sau này còn ai dám cùng thái tử chơi a, nàng cười nhìn vềngười bên cạnh: "Đi thôi, đi vào hàn huyên tiếp."

PhượngLan Dạ chào hỏi xong, lại nhìn hướng Tiểu Bảo Nhi: "Bảo Nhi, chào hỏi tiểubằng hữu đó."

"Dạ" Tiểu Bảo Nhi gật đầu, kêu gọi mọi người cùng nhau đi vào trong, mặc dùkhông thích Tuyết biểu muội, nhưng Liên Khê biểu muội rất tốt, nên cả đám đivào.

Bỗngnhiên cách đó không xa vang lên tiếng bước chân, thanh âm quản gia vang lên.

"Vương Phi, Vương Phi, lại có khách tới."

PhượngLan Dạ vừa nghe liền biết đó là khách nhân trọng yếu, khách nhân tầmthường Tích Đan căn bản khôngthể nào tới xin chỉ thị nàng, nên lậptức kêu gọi Đinh Đương tới đây dẫn đám người hoàng hậu đi ra sau, còn mình thìxoay người đến phía trước đón tiếp khách nhân, vừa tới cửa, liền thấy người đitới, không phải là Thủy Ninh lại là người phương nào, không khỏi cười mở miệng.

"Thủy nhi."

ThủyNinh cùng sáu năm trước vẫn giống nhau, vẫn thủy linh khả ái như cũ, thậm chíso với trước kia còn xuất sắc hơn, có thêm nhiều vẻ kiều diễm, xem ra Âu DươngDật đem nàng nuôi rất tốt, sắc mặt hồng nhuận, màu da trắng mịn, khả ái độnglòng người.

PhượngLan Dạ chạy thẳng đến nàng, mà nàng đã sớm nhào tới đây, ôm cổ Phượng Lan Dạlàm nũng .

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ta nhớ người lắm."

"Ngươi a, vẫn giống như trước không chịu lớn, thật không biết làm như thế nào đểlàm hoàng hậu ."

Hai nămtrước, Âu Dương Dật lên ngôi thành hoàng đế Lâm Phong quốc, cho nên Thủy Ninhchính là quốc mẫu Lâm Phong quốc, không nghĩ tới nha đầu này vẫn giống nhưtrước đây, chưa trưởng thành, nàng vươn tay xoa nhẹ tóc của nàng ấy, ôn nhu mởmiệng.

Lúcnày, phía sau các nàng có âm hưởng một giọng nói nho nhỏ.

"Phụ hoàng, tại sao mẫu hậu ở trong cung không giống với ở đây? Trong cung nàngrất hung dự, hiện tại thật đáng yêu a."

Thanhâm non nớt nho nhỏ kia chính là từ phía tay Âu Dương Dật vọng lại, Phượng LanDạ ngửng đầu lên trông qua, chỉ thấy trong tay Âu Dương Dật ôm một tiểu nhađầu, thủy linh khả ái, ánh mắt rất lớn, chải lấy hai búi tóc công chúa, trênbúi tóc cắm mấy đóa trâm hoa, trang sức đơn giản, nhưng hết sức khả ái,cùng Thủy Ninh giống như là một cái khuôn mẫu đúc ra vậy.

Lúc nàynàng mở to mắt, vẻ mặt cảm thấy lẫn lộn, mẫu thân hiện tại thật đáng yêu a, ởnhà thật hung dữ, phụ hoàng thường xuyên bị giáo huấn, cái di nương này thật cóbản lãnh a.

Tronglòng nho nhỏ của Âu Dương Tĩnh suy nghĩ, liền há miệng ra hướng về phía PhượngLan Dạ triển khai một nụ cười thật tươi.

"Chào di nương, ta tên là Âu Dương Tĩnh, di nương thật là lợi hại a."

PhượngLan Dạ mang vẻ mặt không hiểu, bất quá đứanhỏ này cũng thật là khả ái, thả Thủy Ninh ra, nàng cười híp mắt nhìn ÂuDương Tĩnh: "Tiểu Tĩnh rất khả ái a."

Nàngnói xong nhìn về phía Âu Dương Dật, Âu Dương Dật nhìn thấy ánh mắt Phượng LanDạ, liền nhớ đến chuyện ban đầu, hơi có chút không được tự nhiên, bất quá đáymắt cũng hiện lên tán thưởng, nữ nhân này thật không tầm thường, ban đầu hắn làthật lòng muốn kết hôn với nàng, xem một chút, hiện tại Định Châu bị nàngsửa trị đẹp như Thiên đường, khắp mọi mặt đều rất tốt, cũng biết ban đầu mìnhrất có tuệ nhãn , chẳng qua không nghĩ tới cuối cùng lại cưới Thủy nhi, Thủynhi mặc dù hung dữ, bất quá hắn tựa hồ chịu bộ dạng này của nàng.

"Ta nên gọi ngươi là hoàng thượng Lâm Phong quốc, hay gọi ngươi là muội phu (emrể) đây?"

PhượngLan Dạ cũng rất là tự nhiên, mở miệng đặtcâu hỏi, phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân, một giọng nói đươngnhiên vang lên: "Tất nhiênlà gọi Âu Dương Dật rồi, cũng đều là lão bằng hữu, có phải hay không?"

Thanhâm trong trẻo lạnh lùng của Nam Cung Diệp vang lên, hắn vươn ra một cái tay nắmcả Phượng Lan Dạ, nhìn về phía Âu Dương Dật đối diện, Âu Dương Dật cũng khôngcó tức giận.

"Nam Cung huynh hay là không nên khách khí như vậy."

Hai namnhân mâu quang đối chọi, trực tiếp làm một trận chém giết, sau đó đồng thời nởnụ cười, Nam Cung Diệp mở miệng: " Mời vào đi."

Lúc nàyÂu Dương Tĩnh nhìn hài tử tuấn mỹ vừa đến ở đối diện, không nhịn được mở miệng:"Ta là Âu Dương Tĩnh, mọi người gọi ta Tiểu Tĩnh, ngươi là ai?"

Lời củaÂu Dương Tĩnh vang lên, mọi người mới chú ý tới Tiểu Bảo Nhi cũng đi theo, chỉthấy hắn đối với Âu Dương Tĩnh không cóchán ghét, cười mở miệng: "Ta tên là Nam Cung Dực Bảo, mẫu thân gọi taTiểu Bảo Nhi."

"Thì ra ngươi chính là Tiểu Bảo nhi a, ta có nghe mẫu thân nói về ngươi, ngươirất khả ái."

ÂuDương Tĩnh bản tính cùng Thủy nhirất giống nhau, nhìn qua vừa đáng yêu vừa văn nhã, hơn nữa đặc biệt ăn nói lễphép, Tiểu Bảo Nhi thấy Âu Dương Tĩnh rất tôn trọng hắn, nên cũng muộimuội này, cười mở miệng: "Cám ơn, Tiểu Tĩnh cũng rất khả ái."

Nóixong, thật hiếm thấy khi hắn vươn tay đi dắt tay Âu Dương Tĩnh: "Đi, tadẫn ngươi đi chơi"

"Cám ơn Tiểu Bảo Nhi."

Thanhâm vui vẻ của Âu Dương Tĩnh vang lên, hai tiểu hài tử rất nhanh chạy xa.

NamCung Diệp cùng Phượng Lan Dạ hai mặt nhìn nhau, Tiểu Bảo Nhi rất ít chủ độngthân cận hài tử khác, không nghĩ tới thế nhưng lại thích Âu Dương Tĩnh, đây làlần đầu tiên hắn chủ động thân cậnngười khác đấy?

ThủyNinh cười mở miệng: "Tỷ tỷ sao vậy?"

"Tiểu Bảo Nhi ban đầu sinh non, cá tính không thích thân cận người khác, đây làlần đầu tiên chủ động thân cận người đó?"

ThủyNinh vừa nghe, vươn tay ôm lấy tay Phượng Lan Dạ, cười híp mắt mởmiệng: "Điều này nói rõ Tiểu Tĩnh chúng ta cùng Tiểu Bảo Nhi hữu duyên, tỷt,ỷ không bằng chúng ta nói một chút về chuyện của hai tiểu hài tử đi."

Nóixong cũng không để ý tới Nam Cung Diệp, lại càng không để ý gương mặt đen củaÂu Dương Dật.

ÂuDương Dật thở hào hển kêu lên: "Thủy Ninh, cái gì gọi là nói một chútchuyện của hai đứa bé, nữ nhi nhà của chúng ta chắc chắn không thể gả cho NamCung gia ."

NamCung Diệp đưa tay lên nắm lấy tay Âu Dương Dật, ngoài cười nhưng trong khôngcười mở miệng: "Chuyệnnày sợ rằng không phải do ngươi quyết định."

Vừa nóihai người vừa theo đoàn người phía trước đi vào, đoàn người trực tiếp đi vàoTuyển viện,

Bêntrong Tuyển viện, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười, một bàn tiệc được mở ởbên trong chính sảnh, tràn đầy người vây quanh một bàn, thỉnh thoảng vanglên giọng nói.

"Diệp, không nghĩ tới ngươi lại đem Định Châu chế tạo thành Thiên Vận đệ nhấtthành trì chợ hoa cùng dược liệu, năng lực không nhỏ a."

Hoàngđế Nam Cung Duệ cảm thán, nhớ ngày đó mình ở nơi này, mất lớn công phu như vậy,cũng chỉ bất quá làm mọi người ăn được một ngụm cơm, ai biết Diệp tới đây bấtquá ngắn ngủn năm sáu năm, liền biến hóa long trời lỡ đất, có thể thấy được đemĐịnh Châu ban cho hắn là quyết định rất đúng.

Ngũquan tuấn mị của Nam Cung Diệp tràn đầy tự hào, đồng thời cũng không che giấu,sảng lãng mở miệng.

"Không phải đâu hoàng huynh, đây đều là do công lao của Lan Nhi a, thần đệ chỉlàm việc phòng vệ, dẹp yên Định Châu chínhlà trách nhiệm của thần đệ , về phần chế tạo thành trì này, đều là Lan Nhi rachủ ý."

Nghelời nói của Bắc cảnh Vương..., mấy nam nhân đều nhìn về Phượng Lan Dạ, sợ hãithan vãn không dứt, nữ nhân này ban đầu cũng biết nàng bất phàm, không nghĩ tớilại có phát hiện kinh người như vậy.

Các namnhân trong mắt sợ hãi, cũngkhông có ảnh hưởng đến tâm tình của nữ nhân, ngược lại cácnàng cùng nam nhân cũng giống nhau, đều kính yêu nữ tử trước mắt.

Là nàngkhiến cho mỗi người bọn họ tìm được mục tiêu của cuộc đời mình, nhận được hạnhphúc, còn có nhiều nhiều tình bằng hữu như vậy, tựa hồ hạnh phúc muốn tràn rangoài.

Cơ hồlà không hẹn mà cùng ý, mấy người bọn họ đứng lên, bưng rượutới hướng phía nữ tử kiềudiễm bức người, ngạo nghễ kia "BắcCảnh Vương Phi, chúng ta cùng chung mời ngươi một chén, cho tình hữu nghị củachúng ta, cho tình yêu của chúng ta, hãy uống một chén."

"Tốt, mọi người cùng nhau cạn một chén, hi vọng chúng ta vĩnh viễn vui vui vẽvẽ."

Mọingười đứng lên, Phượng Lan Dạ cười nhìn Nam Cung Diệp nhìn, nàng tìm được ngườiđể dựa vào trong cuộc đời, may là, nàng để ý, quan tâm người khác, tìmkhắp nơi để chân tình được trọn vẹn, mà nàng cũng đạt được tình bằng hữu trânquý nhất trong đời.

Conngười khi còn sống không phải chỉ có tình yêu, còn có thân tình, hữu nghị, rấtnhiều rất nhiều. . . . . . .

Mỗingười uống một hơi cạn sạch, vừa ngồi xuống, liền nghe được cách đó không xavang lên một đạo thanh âm mềm mại dễ nghe: "Âu Dương Tĩnh, ta muốn cùngngươi quyết đấu."

Tất cảtầm mắt của đám người lớn cũng bị hấp dẫn, liền nhìn qua, chỉ thấy ngoài cửaviện, Tây Môn Tuyết nhỏ nhắn đang hai tay chống nạnh, chỉ vào Âu Dương Tĩnh,nói rõ nàng tương đối bất mãn Âu Dương Tĩnh.

Mà ÂuDương Tĩnh vẫn khả ái cười như cũ, nhìn Tây Môn Tuyết: "Tuyết tỷ tỷ, saovậy?"

"Tại sao ngươi muốn đoạt Tiểu Bảo Nhi, ta muốn cùng ngươi quyết đấu, người nàothắng Tiểu Bảo Nhi sẽ của người đó?"

Trongphòng khách, tất cả người lớn đều lộ ra nụ cười, bây giờ là thiên hạ của bọnnhỏ rồi, mà Văn tường thi gương mặt đã sớm đen, hướng cửa trước kêu lên:"Tây Môn Tuyết, ngươi làm mất mặt còn không đủ sao?"

Đầutiên là muốn cùng người ta tự định chung thân, bây giờ lại đến chuyện quyếtđấu, nàng làm sao lại sinh ra một nữ nhi như vậy.

PhượngLan Dạ đã sớm lôi tay Văn tường cười mở miệng: "Tiểu hài tử cứ để cho bọnhọ chơi đi"

Văntường liền không lên tiếng nữa, mọi người hứng thú dạt dào nhìn ra ngoài cửa,chỉ thấy Âu Dương Tĩnh không hề sợ, còn nhìn Tiểu Bảo Nhi đứng bên cạnh.

"Tiểu Bảo Nhi, ta sẽ bảo vệ ngươi."

Nóixong nhìn về phía Tây Môn Tuyết: "Quyết đấu thì quyết đấu, ai sợ aia."

Đến lúcnày thì Âu Dương Dật cũng gọi , hướng nữ nhi quát lên: "Âu Dương Tĩnh,ngươi mau trở lại, đừng ném mặt mũi của phụ hoàngs."

ThủyNinh vừa nghe thấy lời của hắn, liền vươn tay dùng sức nhéobắp đùi hắn, sau đó cúi người nhẹ nói: "Bản thân ta cho là Tiểu Tĩnh cùngTiểu Bảo Nhi rất tốt, hơn nữa ta nợ tỷ tỷ , cứ để cho Tĩnh nhi theo Tiểu BảoNhi cả đời đi."

Cái nàyÂu Dương Dật thật hết chỗ nói rồi, cái gì cùng cái gì a, hắn nhìn về phíangoài, đáng tiếc hai tiểu nha đầu muốn quyết đấu cũng không có đánhnhau, bởi vì Tiểu Bảo Nhi tuyệt mỹ khả ái đi ra,quét mắt mọi người một cái, cười mở miệng.

"Đừng đánh, đi thôi, ta mang bọn ngươi đi xem con chim có thể nói, nhà ta có conchim biết nói đó."

"Có thật không? Có thật không?"

Haitiểu nha đầu một khắc trước còn chuẩn bị gây chiến, giờ khắc này đã thân mật ômnhau, sau đó liền nghe được Tây Môn Tuyết dụ dụ dỗ Âu Dương Tĩnh: "TiểuTĩnh, ngươi đem Tiểu Bảo Nhi tặng cho ta đi, ta đem món đồ chơi ta thíchnhất cho ngươi."

"Không được, không có thương lượng" thanh âm của Âu Dương Tĩnh rất cươngquyết .

Cuốicùng còn đang kẹt phía sau Hoàng thái tử Nam Cung Văn Trinh tiếng nói vô lực"Liên Khê biểu tỷ, tại sao không ai quyết đấu vậy, biểu tỷ, ngươi cũng tìmngười quyết đấu đi, quyết đấu đi"

Cái này làm tất cả mọi người bên trong phòng khách ầmầm cười to, hạnh phúc cứ như vậy tỏa ra, vĩnh viễn vĩnh viễn kéo dài.