Độc Y Vương Phi

Quyển 3 - Chương 127




Năm thứ sáu mươi ba ThiênVận, Hạo Vân Đế bệnh nặng. Ngày 23 tháng 9, các Vương gia hoàng tử nhận lệnhvào cung, đại thần trong triều cũng rối rít hồi cung. Phía ngoài đại điện TiêuNguyên cung người vây nhiều đến nỗi nước chảy không lọt. Trước mắt, hoàngthượng bệnh nặng, nhưng điều mà những triều thần kia quan tâm nhất không phảihoàng thượng bệnh tình như thế nào mà là ai sẽ kế vị.

Chẳng ai ngờ rằng Nhịhoàng tử Tấn vương vẫn đang ở hoàng gia biệt viện nghỉ ngơi cũng sẽ tiến cung,hơn nữa nhìn đi nhìn lại đều không có vẻ bệnh tật gì. Trong lúc nhất thời mọingười đều nghị luận rối rít. Ngũ hoàng tử Thụy Vương và Lục hoàng tử An vươnghai người đều mang khuôn mặt đau đớn, Tề vương Nam Cung Diệp cũng không xuấthiện, nhưng mọi người cũng không còn chú ý tới. Hiện tại lực chú ý tập trung cảở trên người hoàng thượng, ai sẽ đi để ý Tề vương, huống chi người này từ xưavẫn luôn luôn cổ quái.

Nguyên Phạm từ tẩm điệnvọt ra, kêu to một tiếng: "Hoàng thượng tuyên Thái úy đại nhân."

Lâm Thái úy đã bảy mươituổi, hôm nay mặt mày hồng hào, bình thường thân thể luôn run rẩy đứng khôngvững, hôm nay lại có thể nện bước nhẹ nhàng, hướng mọi người xung quanh liêntục gật đầu chào hỏi. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều ngó chừng vịThái úy đại nhân này. Trong số đó, có một phần lớn lòng người biết rõ ràng tìnhhuống trước mắt, mà đổi thành một phần nhỏ người không biết kia không khỏi âmthầm suy đoán.

Lâm Thái úy đi theo phíasau Nguyên Phạm vào. Bên trong tẩm cung lúc này đứng đầy các vị phi tần cònđang khóc lóc, Hạo Vân Đế mở to mắt, nằm ở trên giường, cả người nhìn qua rấtsuy yếu, thật ra thì tuổi tác của hắn cũng không lớn như Thái úy, nhưng giờphút này lại mang vẻ già nua hơn nhiều. Thấy Lâm Thái úy đi vào, Hạo Vân Đế từtừ mở miệng phân phó Hoa phi: "Đều đi ra ngoài đi."

"Dạ, hoàngthượng."

Hoa phi dẫn người luixuống. Lúc này Lâm Thái úy đi lên mấy bước, rồi quỳ xuống đất thỉnh an:"Thần khấu kiến hoàng thượng."

Hạo Vân Đế cũng không vộigọi Lâm Thái úy đứng dậy, chỉ từ từ nhìn lão ta, tựa hồ đang hồi tưởng lạinhững chuyện tình trước kia.

"Hách Sơn, chúng tađã qua bao nhiêu năm quân thần rồi?"

Lâm Thái úy ngẩn ra nhìnHạo Vân Đế, trong đầu cũng dần nhớ lại, chậm rãi mở miệng: "Hơn ba mươinăm, lão thần trước kia đi theo tiên đế, sau đến theo hoàng thượng, đã trải quahai triều."

Trên mặt già nua của HạoVân Đế chậm rãi hiện lên nụ cười yếu ớt: "Khó trách ngươi có tâm kế sâunhư vậy a, trẫm cũng đã quên ngươi là người trải qua hai triều."

Lâm Thái úy ngây ngẩn cảngười. Lão không nghĩ tới hoàng thượng đã biết chuyện lão vẫn vì Tấn vương bàymưu tính kế. Đúng vậy, mọi chuyện cần thiết trước sau đều là lão vì Tấn vươngbày mưu tính kế. Lão già rồi, mà thế hệ Lâm gia này cũng không có kẻ nào tàiba, toàn là một lũ vô tích sự cả, lão phải làm gì đó thay bọn họ. Cho nên lãomới trợ giúp Tấn vương. Chỉ cần Tấn vương lên ngôi thì sẽ phong Lâm phủ làmVương gia khác họ, mà tôn nữ của lão Lâm Mộng Yểu cũng sẽ trở thành hoàng hậucủa Thiên Vận hoàng triều, như vậy Lâm phủ một nhà sẽ đầy quang vinh sủng áivĩnh viễn không suy.

Lão liền bày ra chuyện đểTấn vương hồi kinh, còn có một loạt sự tình kế tiếp lão cũng thành công, chỉ làkhông ngờ hoàng thượng lại phát hiện ra.

"Hoàng thượng biếtđược quá muộn."

Lâm Thái úy khẽ mở miệng,nở nụ cười đứng lên, cũng không còn kính trọng đối với Hạo Vân Đế giống như lúctrước, cổ tay áo run lên, Minh Hoàng Cẩm Chiếu liền lộ ra ngoài: "Hoàngthượng, đây chính là chiếu thư người đã hạ."

Hạo Vân Đế hí mắt, khôngnhìn Lâm Thái úy nữa, tựa hồ dùng hết khí lực còn lại mà nói chuyện.

"Ngươi quả thật đãđể cho trẫm thất vọng a."

Sau đó thì không nói thêmgì nữa. Lâm Thái úy cũng không nghĩ tới ý tứ trong lời nói sâu xa kia, dù saochiếu thư đã đến tay, Tấn vương lên ngôi đã định, Lâm gia sẽ được vĩnh viễnđược tôn quý rồi, lão còn có thể xảy ra chuyện gì chứ. Lâm Thái úy cầm trongtay Minh Hoàng Cẩm Chiếu đi ra ngoài, Hoa phi cùng đám phi tần đều bổ nhào vàotrong tẩm cung khóc lóc nỉ non.

Trên đại điện, tất cả mọingười đang chờ hoàng đế triệu kiến hoặc dặn dò, lúc này, Lâm Thái úy một taynâng Minh Hoàng chiếu thư, vững vàng từng bước, bình tĩnh tiêu sái đến chỗ thượngthủ trên đại điện, quét mắt một cái nhìn tất cả đại thần cùng Vương gia hoàngtử.

"Chiếu thư của hoàngthượng ở đây."

Tiếng nói vừa dứt, phíadưới tất cả mọi người đều quỳ xuống, miệng hô vang: "Hoàng thượng vạn tuếvạn vạn tuế."

Lâm Thái úy mở ra chiếuthư, dồn khí đan điền, nụ cười nhiễm cả khuôn mặt, dung nhan luôn luôn già nuagiờ phút này vui vẻ tựa như một hài tử, nói chuyện cũng nhẹ nhàng vô cùng.

"Phụng thiên thừavận, hoàng đế chiếu viết, nay trẫm bệnh thể rất suy kiệt, đặc biệt hạ chiếu lậpTấn vương Nam Cung Trác lên làm tân hoàng, trong ngày hôm nay đăng cơ chủ trìquốc sự."

Chiếu thư hạ xuống, phíadưới có một bộ phận thần tử ồ lên, Thụy Vương Nam Cung Duệ cùng An vương NamCung Quân hai mặt nhìn nhau, một phần kế hoạch này bọn họ không biết, cho nênbấy giờ đều có chút kinh ngạc. Bất quá họ biết phụ hoàng sẽ không dễ dàng liềnđể cho bọn người Lâm Thái úy thành công, tất nhiên còn có hậu chiêu, vì vậy vẫnbất động thanh sắc. Trên đại điện nghị luận rối rít, rất nhiều người cho rằngngười được tấn phong nhất định là Thụy Vương, không nghĩ tới lại có có biến hóalớn như vậy.

Hiện tại Tấn vương đăngcơ, đây là chuyện gì xảy ra? Ngửng đầu lên nhìn Lâm Thái úy trên cao, khuôn mặtlão tràn đầy ý cười hướng về Tấn vương Nam Cung Trác: "Chúc mừng Tấnvương, chúc mừng Tấn vương."

Lúc này người trong điệnmới tỉnh ngộ, nhìn về phía Nam Cung Trác nói: "Chúc mừng Tấn vương, chúcmừng Tấn vương."

Không khí náo nhiệt baophủ đại điện, cùng bên trong tẩm cung thê thảm, khác nhau đến một trời một vực.

Lâm Thái úy từ chỗ cao đixuống, nhìn về Nam Cung Trác: "Tấn vương xin đón chiếu thư."

Nam Cung Trác ở trong đạiđiện lúc này chính là Nam Cung Diệp dịch dung thành, Nhị hoàng tử Nam Cung Trácchân chính đã sớm bị bắt, hắn bất động thanh sắc đưa tay chuẩn bị đón lấy chiếuthư từ trong tay Lâm Thái úy. Mắt thấy Nhị hoàng tử Nam Cung Trác chuẩn bị đăngcơ, bỗng nhiên một đạo thanh âm cao vút trong trẻo mà lạnh lùng vang lên trongđại điện.

"Khoan đã!"

Rõ ràng là giọng nóithanh mỏng non mịn, nhưng khi vừa cất lên liền khiến cho mọi người chấn động,không nhịn được phải ngửng đầu lên hướng về phía cửa đại điện nhìn lại, chỉthấy một thân ảnh tuyệt diễm bức người đi đến, theo sau là cả đội thị vệ đôngnghịt, đồng loạt tụ tập ở trước cửa điện.

Kiều nhan băng lãnh, ngạonghễ như một nhành hàn mai tràn đầy hương diễm, hương thơm ngào ngạt, làm ngườita dời tầm mắt không nổi. Trong đồng tử thâm thúy kia giống như cất dấu hailưỡi dao sắc bén, chỉ thấy thần thái nàng khẽ động, cầm trên tay một khối gấm,chậm rãi lướt qua mọi người đi tới thượng thủ trên đại điện, đến trước mặt LâmThái úy nhìn thẳng rồi đột nhiên quát lạnh.

"Nghịch tặc to gan,dám giở trò hãm hại hoàng thượng ngụy tạo chiếu thư! Người đâu, bắt lại!"

Ra lệnh một tiếng, trướccửa điện tràn vào tới mười mấy tên thị vệ, lao thẳng tới bên người Lâm Thái úybắt lại.

Lâm Thái úy kêu lên:"Phản rồi, phản rồi! Các ngươi bắt nhầm người! Nữ nhân này mới là nghịchtặc! Ta có chiếu thư trong tay, nữ nhân này lại dám can đảm nháo loạn nơi này,các ngươi còn không tới bắt ả lại."

Thị vệ bốn phía TiêuNguyên cung thật ra đều là người của Tấn vương, nhưng Lâm Thái úy không biếtđược, tất cả đã sớm bị âm thầm đổi thành người quân cơ doanh, bọn họ tất nhiênsẽ nghe lệnh của Nam Cung Diệp, cho nên lời Phượng Lan Dạ so với lời của lão cóuy thế hơn nhiều lắm. Mấy tên thị vệ bất động, chỉ để ý bắt lấy hắn, gương mặtgià nua của Lâm Thái úy giận đến đỏ bừng, cả người kích động, hướng Phượng LanDạ rống to.

"Tề vương phi, ngươithật to gan! Dám bắt lão phu sao! Nên biết rằng lão phu là ai nha!"

Lão chính là không chịuđể lòi đuôi ra. Nên Phượng Lan Dạ lạnh lùng nhìn lão, duỗi tay túm lấy chiếuthư trong tay lão, trực tiếp ném xuống đất lại đạp mạnh mấy cái, hung hăng mởmiệng.

"Ngươi chính là mộtthần tử mưu nghịch, còn có lời gì để nói?"

Tất cả mọi người trên đạiđiện bị tràng diện biến hóa kì lạ trước mắt này làm cho kinh ngạc đến chếtlặng, ai cũng không nhúc nhích, chỉ ngơ ngác nhìn nữ nhân kia ngạo khí bứcngười, hào quang mênh mông, quanh thân nàng tản ra sát khí thị huyết, tuyệt đốikhông bỏ qua dù chỉ là một phản khán nhỏ. Lúc này mà vọng động thì chết chắc,cho nên nhất thời ai cũng không dám động.

Lâm Thái úy thấy PhượngLan Dạ căn bản không để ý tới hắn, không khỏi lại kêu lên: "Các ngươi đềulà người chết sao? Nữ nhân này dám đạp lên chiếu thư hoàng thượng. Đây là tộiđại bất kính! Còn chưa động thủ bắt lại nàng?"

"Ta mà tội đại bấtkính sao? Ngươi cái lão già không biết xấu hổ kia, thật đã cho rằng mọi ngườiđều chết rồi sao, đến tột cùng ai mới là kẻ đại bất kính dám hạ độc thủ hạihoàng thượng!"

Trong điện hoàn toàn yêntĩnh, ai cũng không dám động, bỗng nhiên một đạo thanh âm bén nhọn cao vút vanglên: "Tề vương phi, đồ tiện nhân, ta và ngươi liều mạng, ngươi dám khángchỉ bất tuân!"

Nguyên lai là Mai Phi từtrong tẩm cung nghe được tin tức liền vọt ra, lao thẳng tới Phượng Lan Dạ.

Phượng Lan Dạ thân hìnhkhẽ di chuyển né sang một bên, Mai Phi té thẳng tới thềm đá trước điện, ngãchổng vó, răng cửa cũng gãy một cái, mặt đầy máu, có thể thấy được vừa rồi bàta đã dùng cỡ nào sức. Bát hoàng tử vẫn quỳ gối phía dưới liền vọt lên, đỡ dậymẫu phi của mình, hướng về phía mấy tên thị vệ đang xông tới mà kêu lên.

"Ai dám động đến mẫuphi của ta!"

Nam Cung Sâm thật nhanhngẩng đầu hung hăng mở miệng: "Tô Thanh Nhã, ngươi đại nghịch bất đạo,chẳng những đạp lên chiếu thư, còn bắt giữ trung thần ba đời Thái úy đại nhân,tội ngươi không thể tha thứ!"

Phượng Lan Dạ khóe môikhẽ cười lạnh một cái, hộp gấm trong tay mở ra, một đạo Minh Hoàng thánh chỉxuất hiện: "Tiên hoàng đề phòng có người hãm hại nên đã sớm lập ra dichiếu. Xin hỏi nếu đã vậy, vì sao phụ hoàng phải lập chiếu thư thứ hai? Bổnvương phi muốn hỏi một chút, chiếu thư của Lâm Thái úy là thật sao, nếu khôngphải ngươi đã hãm hại hoàng thượng để có được thì đạo chiếu thư kia là từ nơinào mà có?"

Vải gấm trên tay nàngđược mở ra, hai tay cung kính nâng lên, đọc rõ ràng trên đại điện:

"Di chiếu, trẫm lolắng sẽ có tặc nhân hãm hại thân thể cho nên đặc biệt lập nên di chiếu này, tấnphong Thụy Vương Nam Cung Duệ làm tân hoàng Thiên Vận hoàng triều, tuyên chiếuxong lập tức đăng cơ. Bên cạnh đó lập Tề vương Thiên Vận hoàng triều làm Bắccảnh thân vương. Khâm chỉ."

Di chiếu vừa đọc, cả điệnbiến sắc, không nghĩ tới hoàng thượng đã lập một di chiếu trước đó. Nếu nhưvậy, nhất định không thể nào lại lập di chiếu nữa, như vậy thật sự là Thái úyđại nhân mưu nghịch ép buộc hoàng thượng hạ chiếu rồi. Nhất thời ai cũng khôngnhúc nhích, suy nghĩ trước mắt nên làm như thế nào mới là tốt nhất.

Lâm Thái úy cùng Mai Phinằm mơ cũng không nghĩ đến hoàng đế chưa chết, mà trước đó còn lập xong dichiếu. Trước mắt bọn họ hoàn toàn bất lợi a. Hai người không tự chủ được màhướng Nam Cung Diệp kêu lên: "Trác nhi, còn không mau động thủ."

Nam Cung Diệp đứng lênnhưng không động, nhìn về hai người Lâm Thái úy cùng Mai Phi, chậm rãi vươn tayxé toang lớp dịch dung trên mặt, lộ ra diện mạo thật. Hắn chính là Tề vương NamCung Diệp, cái này làm tất cả mọi người đều hoảng sợ.

Nam Cung Diệp đi tớitrước mặt Mai Phi cùng Lâm Thái úy, trầm giọng mở miệng: "Nghịch thần tặctử, cả gan làm loạn! Người đâu! Đem Mai Phi bắt lại."

Bát hoàng tử ngây ngẩn cảngười, không nghĩ tới mẫu phi thật sự làm ra loại sự tình này, dù vậy hắn cũngkhông thể để cho mẫu phi bị bắt, cho nên liền che chở Mai Phi: "Không chophép các ngươi đụng tới mẫu phi của ta."

Nam Cung Diệp thân hìnhvừa chuyển, nhanh như gió lốc liền giữ được Bát hoàng tử Nam Cung Sâm, thị vệtrong cung đã sớm tuôn ra đi qua bắt Mai Phi lại.

Lúc này trong đám ngườiTấn vương đảng bỗng có kẻ kêu lên: "Mau liều mạng, bằng không chúng tađừng mong có đường sống!"

Trong đại điện bắt đầu cóngười động thủ, bay vọt lên hòng gây rối loạn. Thụy Vương Nam Cung Duệ cùng NamCung Quân đứng dậy, thân hình chợt lóe một cái liền phóng đi, chỉ tốn một chútcông phu đã khống chế được vài tên loạn thần này, quay đầu hướng Binh bộ Thượngthư Tô Diễn nói.

"Lập tức mang binhbắt giữ mọi người trong Lâm phủ, còn có Mai gia, Liễu gia cùng Ngô gia."

"Dạ, thần lập tức đilàm."

Binh bộ Thượng thư dẫnđầu chạy vội đi ra ngoài, Nam Cung Duệ lại nhìn hướng Hình bộ Thượng Thư:"Lập tức đem những kẻ này toàn bộ nhốt vào đại lao, tăng thêm người canhgiữ, không cho phép lơ là xảy ra một chút ngoài ý muốn nào cả!"

"Rõ!" Hình bộThượng thư đón lệnh, vung tay lên, thị vệ lập tức áp giải Lâm Thái úy cùng MaiPhi đang bị bắt trong điện, còn có Bát hoàng tử đi ra ngoài. Trong lúc nhấtthời cả đại điện không người nào dám nói một tiếng. Phượng Lan Dạ và Nam CungDiệp nhìn nhau, đi xuống đại điện, đem di chiếu giao lại trên tay Nam Cung Duệ,sau đó hai người đồng thời vén áo nhấc chân, dẫn đầu quỳ xuống.

"Tham kiến tânhoàng!"

Lúc này còn có người nàodám kháng nghị, nếu kháng nghị chỉ có một con đường chết. Đám người Tô Thừatướng đều rối rít quỳ xuống: "Tham kiến hoàng thượng."

"Tham kiến hoàngthượng."

Thái giám cùng cung nữTiêu Nguyên cung đồng loạt cũng quỳ xuống, đông nghịt một mảng lớn, thanh âmvang vọng mọi nơi.

Từng dãy người quỳ, từngdãy tiếng gào, thanh âm truyền đến bên trong tẩm cung, Hạo Vân Đế mở mắt nhìnHoa phi: "Duệ Nhi đăng cơ tân hoàng rồi?"

Hoa phi rơi lệ gật đầu:"Đúng vậy, hoàng thượng, Duệ Nhi đã là tân hoàng."

24 tháng 9 lâm triều,Thụy Vương Nam Cung Duệ đăng cơ làm tân hoàng, chủ trì triều chánh.

Chiếu cáo công bố toànthiên hạ, nhất thời cục diện Thiên Vận hoàng triều hoàn toàn chuyển đổi. Mộttrận phong ba âm mưu triều đình biến hoá kỳ lạ, cục diện sinh linh đồ thán đượccứu vãn tại đây.

Không ai biết trongchuyện này, cục diện cuối cùng có được đều nhờ một tiểu nữ tử túc trí đa mưu,toàn bộ xuất phát từ mưu lược, từ tỉ mỉ bố trí của nàng.

Tiêu Nguyên cung. Bêntrong tẩm cung.

Tất cả mọi người luixuống, Hạo Vân Đế mở mắt nhìn tiểu nha đầu đang quỳ trước giường, khẽ cười,suy nghĩ sâu xa thế nhưng hết sức thanh minh.

"Thanh nhã, Duệ Nhirốt cục đã như ý nguyện lên ngôi rồi, nói đi, ngươi muốn ban thưởng cái gì,trẫm nhất định sẽ cho ngươi."

"Tạ ơn hoàng thượng,khó được hoàng thượng còn nhớ rõ, trước kia Diệp đã nói muốn trở về Bắc Cảnh.Nếu hoàng thượng đã phong Diệp làm Bắc cảnh thân vương, như vậy hãy đem BắcCảnh ban cho chúng con làm đất phong. Về phần vùng đất trước kia của Diệp sẽtrả lại cho triều đình."

"Tốt, còn gì nữakhông?"

Ánh mắt Hạo Vân Đế nhìnPhượng Lan Dạ tựa như nhìn một hài tử, hắn biết tiểu nha đầu này tâm tịnh thanhminh. Không nghĩ tới vào giây phút nhân sinh cuối cùng, hắn lại đem toàn bộ hivọng ký thác lên trên người một tiểu nha đầu như vậy.

Phượng Lan Dạ nhìn HạoVân Đế lắc đầu, nàng cái gì cũng không thiếu, sở dĩ trợ giúp hoàng đế, trợ giúpThụy Vương, chỉ bất quá vì để bọn họ ra đi được an tâm một chút. Thiên hạ dẹpyên rồi, các nàng tất nhiên có thể rời đi.

Hạo Vân Đế vươn tay rakéo Phượng Lan Dạ, một thứ gì đó thô sáp rơi trên tay Phượng Lan Dạ, hắn từtừ mở miệng.

"Như vậy đáp ứngtrẫm, hiệp trợ Duệ Nhi chỉnh đốn lại thật tốt triều đình hết thảy, đợi đến thờiđiểm gió êm sóng lặng, các ngươi lại rời đi được không?"

Trong mắt có mong mỏingóng nhìn Phượng Lan Dạ, nàng làm sao nhẫn tâm cự tuyệt lời thỉnh cầu cuốicùng của một lão nhân gia. Nàng gật đầu, trong mắt nàng, Hạo Vân Đế đã khôngphải là hoàng đế, chỉ là một lão nhân sắp chết.

Bất quá không biết hắncho mình là vật gì, bốn góc tám cạnh, còn rất cứng.

Hạo Vân Đế rốt cục hàilòng, nhắm mắt lại gật đầu, buông lỏng tay ra, khẽ cười mởmiệng: "Đây là lễ vật ta đưa cho ngươi, hãy cố gắng bảo tồn, đừng nói chongười khác."

Phượng Lan Dạ cảm tạxong, liền lui xuống, đem đồ trong tay cất sâu vào tay áo, sau đó hướng nhữngngười trước cửa điện mở miệng.

"Vào đi thôi, thânthể hoàng thượng chỉ sợ sắp không được."

Trong lúc nhất thời tấtcả mọi người tràn vào, tân hoàng Nam Cung Duệ, Nam Cung Diệp, Nam Cung Quân,còn có Vương Phi các phủ, hậu cung phitần, rất nhiều người tiến vào tẩm cung, đồng loạt quỳ trên đất. Bên trong tẩmcung một mảnh bi thương, Hạo Vân Đế mở mắt ra, đem chuyện của Phượng Lan Dạgiao cho Nam Cung Duệ, dặn dò mấy câu, thanh âm càng ngày càng nhỏ, càng ngàycàng nhỏ.

Trước cửa tẩm cung,Phượng Lan Dạ lấy ra vật hoàng thượng giao cho nàng, hẳn là một khối lệnh bài.Phía trên có hai chữ to rồng bay phượng múa ‘Gián Quan’(*), mặt trái là ‘kimbài miễn tử’.

(*) Chức quan có quyềncan gián vua

Không nghĩ tới Hạo Vân Đếlại đưa cho nàng một lệnh bài Gián Quan. Đây là chức quan được thiết lập từ rấtsớm trước kia. Những năm gần đây cũng không có loại chức quan này, bởi vì khôngai nguyện ý làm loại quan phí sức mà chẳng có kết quả tốt này, hơn nữa lại làquan chuyên ước thúc hoàng thượng, hoàng thượng tự nhiên không hy vọng có ngườinhư vậy bên cạnh cho nên chức vị này sớm đã không còn rồi. Hiện tại, hoàng đếtrước khi chết lại đem Gián Quan lệnh đưa cho nàng, lại còn là một khối kim bàimiễn tử.

Nói cách khác, nàng trởthành người duy nhất tại Thiên Vận hoàng triều có thể thẳng thắn can gián hoàngthượng. Phượng Lan Dạ cảm giác lệnh bài trong tay nặng vô cùng. Đây là hoàng đếđem giang sơn giao phó lại, làm cho nàng tự dưng thấy trầm trọng.

Bên trong tẩm cung, bỗngvang lên thanh âm thái giám lanh lảnh.

"Hoàng thượng bănghà."

Mùa thu Thiên Vận năm thứsáu mươi ba, ngày 25 tháng 9, Hạo Vân Đế băng hà, Tân Đế chính thức đăng cơ, tổchức quốc tang, cả nước chìm trong u buồn.

Tân hoàng đưa tiên hoàngtiến Hoàng Lăng, tế Thái Miếu, cử hành tất cả nghi thức tương quan, sau đó lạicử hành nghi thức đăng cơ, phụng Hoa phi làm Hoàng thái hậu, hậu phi của tiênhoàng đều gửi đến Quốc Tự xuống tóc làm ni cô.

Hậu cung thoáng cái trởnên trống rỗng. Tân hoàng lên ngôi, các quốc gia lân cận liền phái sứ thần tớiđây chúc mừng. Lâm Phong quốc cũng không ngoại lệ, giống như lần trước, thái tửÂu Dương Dật cùng Thừa tướng và Lỗ Tướng quân, còn có một vài sứ thần cùng đến.

Trên đại điện sáng rỡ,tân hoàng triệu kiến sứ thần các nước, trước sau vẫn thái độ ôn hòa.

Các quốc gia đều tỏ ramuốn cùng Thiên Vận vĩnh viễn giao hảo, tân hoàng Nam Cung Duệ, được gọi là Duệhoàng, trầm ổn nội liễm, giơ tay nhấc chân tự có một cỗ khí phách, trị kẻ phảnnghịch, sửa trị quan lại, dứt khoát cải cách triều đình. Bất quá trước mắt đềulà trị tội những kẻ mưu nghịch phản bội lần này, cùng với thay đổi mấy tên loạnthần tặc tử, nhưng cũng không có động đến những người còn bất động trong triều.Hắn mới vừa lên ngôi, căn cơ còn chưa vững, không nên thoáng cái sửa trị toànbộ, chỉ có thể từ từ mà xuống tay chỉnh đốn.

Toàn bộ tài sản của Lâmphủ bị tịch thu xung công, còn người thì đều từ An Giáng thành bị kéo ra ngoàixử tội. Kẻ đứng xem náo nhiệt đầy đường. Lâm gia bị chém đầu, không cho phépnhặt xác.

Người của Mai phủ nênchém thì đều chém, không nên chém bèn cho phép lưu vong. Mai Phi bị ban rượuđộc.

Chẳng qua là đối với Tấnvương Nam Cung Trác không ai biết nên xử lý như thế nào. Hắn là huyết mạch củahoàng thất, nếu giết, chỉ sợ rước lấy chê cười của thiên hạ.

Trong thượng thư phòng,Bắc Cảnh Vương Nam Cung Diệp, An vương Nam Cung Quân ngồi ngay ngắn ở hai bên,phía dưới còn có vài vị đại thần trong triều, Tô Thừa tướng, Thái Phó đại nhân,và đám người Đại học sĩ, cùng nhau nhìn tân hoàng.

Mặc dù tân hoàng tuổi còntrẻ, nhưng mấy động tác liên tiếp gần đây của hắn khiến cho lòng dạ bọn họ biếtrõ, tân hoàng tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản. Hơn nữa, hoàng kimgiáp trong tay hoàng thượng đã chuyển cho Tân Đế. Đám thần tử bọn họ vẫn nêncẩn thận cho thỏa đáng.

Nam Cung Duệ quét mắt mộtcái nhìn mấy người đối diện, trầm giọng mở miệng: "Các ngươi nói Tấn vươngNam Cung Trác nên xử trí như thế nào?"

Đám người Tô Thừa tướng nàodám nói nhiều, chỉ cúi đầu nhìn mặt đất. Nam Cung Diệp chậm rãi đứng dậy thoángnhìn hoàng thượng một cái: "Bẩm hoàng huynh, thần đệ cho là, có thể phế đivõ công của Nhị hoàng huynh, rút gân chân, đưa đến một Quốc Tự mà tụng kinhniệm phật, cả đời không được ra khỏi đó một bước."

"Thần đệ cũng tánthành."

Mặc dù Nhị hoàng huynhlàm ra tử tội, nhưng thân là người của hoàng thất, nếu Tân Đế xử tử hắn, thiênhạ tất nhiên sẽ xuất hiện vài lời đồn đãi Tân Đế tàn sát thô bạo. Nam Cung Tráckhông giống Nam Cung Liệt trực tiếp phản nghịch, cho nên chỉ có thể an bài nhưthế. Nam Cung Duệ gật đầu, lập tức hạ chỉ cho Bắc Cảnh Vương tự mình xử lýchuyện này, đưa Tấn vương Nam Cung Trác tới Quốc Tự, Tấn vương trọn đời khôngcho phép ra ngoài một bước.

Hậu cung, hoàng thượngban thưởng đưa Hoa phi làm Thái hậu, ở cung điện chuyên dụng của Thái hậu, làTuệ An Cung.

Lúc này trong cung cókhông ít người tới thỉnh an chúc mừng, mấy vị phu nhân nhất phẩm trên triều,còn có Văn tường công chúa, An vương phi, Bắc Cảnh Vương Phi, trong lúc nhấtthời người đông hoa cả mắt, Tuệ An Cung náo nhiệt dị thường.

Thái hậu ngồi ngay ngắntrên đại điện, một thân ung dung hoa quý, quanh người sáng rọi, dung nhan phúchậu.

Bên người bà chính là nữnhi của Nội các Đại học sĩ Chu Phong. Chu Phong được phong làm Hoàng hậu, mỗingày đều tới thỉnh an, vô cùng hiếu thuận. Thái hậu rất thích nàng.

Trong Tuệ An Cung, trừ vịhoàng hậu Chu Phong này, Thái hậu cũng vô cùng thích hai nha đầu Vụ Tiễn cùngLan Dạ, khiến công chúa Văn Tường ăn dấm chua ghen tị, la hét mẫu hậu thiên vị,làm mấy vị Cáo mệnh phu nhân trong Tuệ An Cung đều nở nụ cười.

Thật ra thì mục đíchnhững người này tới đây hôm nay, Thái hậu lòng dạ biết rõ, trong hậu cung trừmột hoàng hậu, vẫn chưa có phi tần khác, cho nên các vị Cáo Mệnh phu nhân tựnhiên muốn đưa con gái của mình vào cung cùng hoàng thất thiết lập quan hệ họhàng, sau này sẽ được chiếu cố nhiều hơn.

Những người đó phụng bồiThái hậu nói chuyện một hồi, thấy Thái hậu có chút mệt mỏi, liền cáo từ xuấtcung.

Trong Tuệ An Cung, đợimấy vị Cáo Mệnh phu nhân đều đi cả, Thái hậu lướt qua Vụ Tiễn cùng Lan Dạ bênngười, cuối cùng nhìn về Chu Phong.

"Phong nhi, ngươituy là Hoàng hậu, nhưng hoàng thượng thân mang gánh nặng quốc gia xã tắc, việcsinh hạ huyết mạch cho hoàng thất là chuyện trọng yếu, cho nên nạp phi nhấtđịnh phải làm."

Chu Phong không nói gì,sắc mặt tái nhợt một chút, nhìn Thái hậu ôn nhu mởmiệng: "Nhi thần xin để mẫu hậu làm chủ tất cả."

Phượng Lan Dạ, Vụ Tiễncùng Văn Tường mặc dù rất đồng tình Hoàng hậu, cũng tán thành hoàng thượng chỉcưới một người, nhưng như vậy sẽ không hợp với tổ chế quy củ, nạp phi là nhấtđịnh, chẳng qua, Phượng Lan Dạ nhìn về Thái hậu:

"Mẫu hậu, ta thấynạp phi mặc dù có thể, cũng nên thận trọng một chút, đừng đem kiệu tới dângnhững kẻ có dụng ý khác tiến vào. Mẫu hậu nên tinh tế tuyển chọn một chút, chọnlựa lấy mấy người phẩm hạnh tốt đẹp một chút để cho hoàng thượng nhìn, nếu vừaý thì để một hai người tiến cung đi. Tân Đế mới vừa kế vị, trong hậu cung nhấtđịnh phải thanh bình mới được."

Phượng Lan Dạ vừa dứtlời, Chu Phong nhìn nàng ấy một cái, khóe môi lộ một chút ý cười.

Nàng từ trước luôn khôngthích cùng người khác ghanh đua. Nếu theo ý tứ của Bắc Cảnh Vương Phi, chỉ đểmột hai người phẩm hạnh tốt tiến cung, thế cũng tốt, bởi vì hoàng thượng là vuamột nước, chỉ có hai ba phi tử đã là hậu cung sạch sẽ nhất sử sách rồi. Nàngcũng không thể nói gì hơn.

"Ừ, lời này ta tánthành. Tiên đế cũng dặn dò qua với ai gia, hậu cung nhất định phải bình ổn,không thể chứa chấp quá nhiều."

Trong Tuệ An Cung mọingười đang bàn luận, thì thanh âm thái giám từ ngoài cửa vang lên: "Hoàngthượng giá lâm."

Thân ảnh Minh Hoàng vữngvàng khí phách, nhuộm đầy ánh sáng từ cửa điện bước tới, chính là tân hoàng mớivừa lên ngôi. Phía sau hắn là hai người huynh đệ Nam Cung Diệp và Nam CungQuân, thái giám theo đuôi mấy người, cùng đi vào đại điện .

Hướng về phía Thái hậuthi lễ: "Nhi thần thỉnh an mẫu hậu."

"Tất cả đứng lên đi.Các ngươi làm sao lại cùng nhau tới?"

Nam Cung Duệ quét mắttrong điện một vòng, sau đó đi tới thượng thủ, Hoàng hậu Chu Phong lập tức đứnglên, nhượng xuất vị trí của mình. Hoàng thượng ngồi xuống, phất phất tay để chotất cả mọi người cùng ngồi.

Mọi người chia ra ngồihai bên điện. Hoàng thượng chậm rãi mở miệng: "Chúng ta cùng nhau tới đâythỉnh an mẫu hậu."

"Hoàng thượng cólòng rồi, ai gia vốn còn muốn gọi ngươi tới chứ, có việc muốn cùng hoàngthượng thương lượng."

"Mẫu hậu xinnói."

Hoàng thượng cũng khôngcó bởi vì đăng cơ mà có điều gì ngạo mạn, hắn đối với Thái hậu nương nương vẫntrước sau như một, nói chuyện thân mật, ôn nhuận trầm ổn.

Thái hậu cười mở miệng:"Hậu cung chỉ có một mình Hoàng hậu, ai gia tính toán để cho hoàng thượngnạp phi, ghi nhớ di huấn của tiên hoàng, chỉ dâng hai ba người là được. Đến lúcđó ai gia sẽ chọn lựa, đem danh sách đưa qua, hoàng thượng nhìn vừa ý người nàoliền đánh dấu là được. Chuyện này cứ để ai gia cùng Hoàng hậu một tay tổchức."

"Làm phiền mẫu hậurồi."

Hoàng thượng không phảnbác, cũng không có kiên trì muốn nạp nhiều phi, chung quy chính là đồng ý với ýtứ Thái hậu, chẳng qua hắn từ đầu tới đuôi cũng không có nhìn Hoàng hậu, lộ ramột chút quái dị. Hoàng hậu Chu Phong vẻ mặt cũng rất không tự nhiên. PhượngLan Dạ cùng Vụ Tiễn nhìn nhau một cái, sau đó nhìn về hoàng thượng, chỉ thấy hắnđã đứng lên cười nhìn Thái hậu.

"Mẫu hậu, trẫm mớivừa lên ngôi, còn có rất nhiều chính vụ, trẫm đi thư phòng xử lý trước."

"Đi đi, đi đi."

Thái hậu phất tay để chohoàng thượng rời đi trước, đợi đến hoàng thượng ra khỏi, Nam Cung Diệp vàPhượng Lan Dạ cũng đứng dậy xuất cung trở về phủ.

Trên xe ngựa Bắc CảnhVương Phủ, Nam Cung Diệp ôm chặt Phượng Lan Dạ: "Vốn cho là chúng ta nênlúc này rời đi thôi, ai biết còn phải lưu lại một chút, thật là làm cho Lan Nhivất vả."

Nam Cung Diệp vừa nói vừađưa tay đặt ở bụng Phượng Lan Dạ. Bụng của nàng đã dần lộ ra. Lúc này vừa gặpthai nhi động đậy, Nam Cung Diệp vui mừng không khỏi kêu lên: "Lan Nhi, nóđộng, nó động kìa!"

Kích động tựa như một hàitử, hắn lại duỗi tay thử dò xét một chút, hài tử vẫn động, cả khuôn mặt NamCung Diệp tràn đầy nụ cười, cúi người xuống đem mặt cẩn thận dán trên bụngnàng, nghe tiếng đá đánh thỉnh thoảng vang lên, cuối cùng không nhịn được cảnhcáo nho nhỏ.

"Tiểu tử, an phậnmột chút! Đừng làm cho mẹ ngươi cực khổ, nếu không sau khi sinh ra, phụ thânnhất định đánh cái mông của ngươi."

Tiếng nói vừa dứt, PhượngLan Dạ liền nở nụ cười, vuốt đầu Nam Cung Diệp, khuôn mặt hạnh phúc.

"Diệp, chờ qua mộtthời gian ngắn nữa, chúng ta sẽ đi Bắc Cảnh. Lúc này nên rời đi thôi."

"Tốt, chờ hài tửsinh ra, chúng ta liền hồi Bắc cảnh. Bây giờ còn phải giúp hoàng thượng chỉnhđốn một chút triều đình. Phụ hoàng lúc sắp chết tặng Gián Quan lệnh cho nàng,chính là hi vọng chúng ta giúp hoàng huynh một chút."

"Ừ, được."

Phượng Lan Dạ dịu dànggật đầu. Đối mặt với người yêu nàng có thể ôn nhu tựa thủy, đối mặt những kẻhung tàn, nàng lại ngoan lệ như một ác lang. Nhớ tới chuyện của Nhị hoànghuynh, nàng vội hỏi Nam Cung Diệp: "Diệp, hoàng thượng tính toán xử lý Nhịhoàng huynh như thế nào?"

"Phế đi, rồi đưa hắnđến Quốc Tự xuất gia làm hòa thượng, vĩnh viễn không cho phép ra khỏi tự."

"Ừ." Phượng LanDạ không nói gì, đây chính là nhân quả tuần hoàn mà mọi người phải nhận.

Hai người ngồi xe ngựatrở về phủ thân vương, vừa vào cửa phủ liền thấy Tích Đan ở trước cửa dạo bướcqua lại, nhìn thấy chủ tử trở lại, liền không khỏi lao đến: "Vương gia,các người cuối cùng cũng trở lại, có khách nhân muốn gặp người."

"Người nào?"

"Lâm Phong quốc ÂuDương thái tử, cùng thần y Bách Lí Hạo."

Lâm Phong quốc Âu DươngDật tới gặp bọn họ là chuyện trong dự liệu. Chỉ sợ là vì Thủy Ninh mới đến.Chẳng qua Bách Lí Hạo lại tới làm gì, không phải đã đem Nam Sơn Tử giao cho hắnsao? Lại tới đây làm cái gì nữa?

"Bọn họ bây giờ đangở chỗ nào?"

"Nô tài đem ngườiđưa đến chính sảnh, phái người hầu hạ tại đó."

Tích Đan đi theo bênngười chủ tử bẩm báo, Phượng Lan Dạ khiêu cau mày: "Âu Dương thái tử tới,làm sao ngươi không để cho Thủy tiểu thư ra đây tiếp đón?"

"Âu Dương thái tửnói là muốn gặp Thủy tiểu thư, nhưng Thủy tiểu thư không muốn thấy hắn, còn đểcho tiểu nhân bẩm báo Vương Phi, nhờ Vương Phi đòi Âu Dương Dật năm vạn lượngbạc lần trước là được."

Phượng Lan Dạ khóe môimân chặt, trong lòng biết Thủy Nhi đang giận, nhiều ngày nay trong lòng muội ấybị không ít khổ, bây giờ chắc hẳn vô cùng buồn bực, mới không thèm gặp Âu DươngDật, hoặc là sợ Âu Dương Dật đã có phi tử, nếu như vậy, Thủy Ninh nhất địnhkhông thể nào gả cho hắn. Mà Phượng Lan Dạ nàng cũng không cho phép gả.

"Đi thôi, đi gặp bọnhọ."

Chương127.4

Phượng Lan Dạ cùng TíchĐan nói chuyện mà hoàn toàn quên không bận tâm đến người bên cạnh, chỉ thấy giờphút này sắc mặt Vương gia âm ngao khó coi, con ngươi lại càng đằng đằng sátkhí.

Hai người thoáng cái tựgiác ngậm miệng. Ai không biết, Vương gia ghét nhất chính là Âu Dương Dật cùngBách Lí Hạo. Ban đầu thế nhưng cùng hắn đoạt nữ nhân, hắn có thể không tức giậnsao? Đã thế lần này hai gia hỏa lại cùng chạy đến vương phủ .

Đoàn người đi thẳng tớichính sảnh Vương Phủ.

Tới trước cửa liền ngheđược bên trong mơ hồ có lời gì đó truyền đến, chính là Âu Dương Dật cùng BáchLí Hạo đang nói chuyện.

"Âu Dương thái tửtới nơi này cần làm gì a?"

"Bách Lí tới nơi nàylại là vì cái gì, ngươi tới đây, coi chừng Bắc Cảnh Vương lột da của ngươira."

Âu Dương Dật còn có mặtmũi giễu cợt người khác, Phượng Lan Dạ liền đen mặt, nhìn về phía Nam CungDiệp, phát hiện mặt của hắn rất hồng, rõ ràng vô cùng tức giận. Âu Dương Dậtcòn đỡ hơn một chút, mà Bách Lí Hạo kia làm cái gì lại xuất hiện lần nữa, chẳnglẽ hắn còn động tâm với Lan Nhi? Chỉ nghĩ như vậy, thì Nam Cung Diệp liền lửagiận vạn trượng, hai tay nắm chặt, chỉ muốn đi vào cùng Bách Lí Hạo liều mạng.Phượng Lan Dạ vội vàng đưa tay lôi kéo hắn.

"Diệp, nghe một chútngười ta tới có chuyện gì đã, đừng làm rộn mà bị chê cười cho."

Nàng tin tưởng Bách LíHạo tới nhất định có chánh sự. Hắn không phải loại người nhàm chán, huống chilần này người ta đã giúp mình một ân lớn, cho nên sau này tất cả mọi người đềulà bằng hữu rồi, không cần phải giương cung bạt kiếm như thế.

Lời Phượng Lan Dạ tựa nhưthần dược dừng lại toàn bộ hỏa khí của Nam Cung Diệp. Hắn thu liễm cơn giận,nhấc chân đi vào chính sảnh, bên trong phòng khách, hai nam nhân vốn đang côngkích lẫn nhau, giờ phút này vừa nghe đến động tĩnh liền thu liễm tâm tình tranhđấu, cùng nhìn về trước cửa.

Chỉ thấy phía trước cửaNam Cung Diệp quanh thân quang hoa, mi nhiễm khinh sương (TND:Chỗ này ý là lông mày như nhiễm sương, ta thấy để hán việt nghe mượt hơn), conngươi đen nhánh tựa như trời cao khôn cùng, lộnglẫy phát sáng như diệu thạch, quanh thân cuồng phóng ngạo nghễ, nữ nhân theosát hắn khẽ xoa nhẹ bụng to cho thấy nàng mang thai. Nữ nhân mang thai đềukhông còn xinh đẹp nhưng là đến trên người nàng, chính là một phong vị hoàntoàn khác. Nàng trước đây lạnh lùng lương bạc, lúc này nàng lại nhiễm một chútôn nhu vô tận, đuôi lông mày tràn đầy ánh sáng hạnh phúc, khiến người thấy phảighen tỵ không dứt.

Bất quá nơi này là địabàn của người ta, cho dù là ghen tỵ cùng hận, hai nam nhân này cũng phải thôngminh quy củ mở miệng.

Nam Cung Diệp hừ mộttiếng, nâng tay. Mặc dù Âu Dương Dật là thái tử, nhưng nơi này là Bắc CảnhVương Phủ, không phải địa bàn của hắn ta, cho nên Nam Cung Diệp bá đạo nắm tayPhượng Lan Dạ đi tới, ngồi ở vị trí chủ nhân, nhẹ vỗ trán: "Âu Dương tháitử cùng Bách Lí thần y đại giá quang lâm Vương Phủ, thật là vẻ vang cho kẻ hènnày, mời ngồi."

Âu Dương Dật cùng Bách LíHạo nhìn nam nhân này chẳng những vóc người xuất sắc, cưới được mỹ thiếu nữ vừalòng đẹp ý, bây giờ còn được phong làm thân vương, đây làmộ sự gia phong đặc biệt, mỗi đời vua chỉ được có năm người là có loại quangvinh sủng ái cao nhất này, xem như đường quan của hắn đã rộng mở rồi, nhìn vẻmặt cuồng ngạo kia quả thật rất vô sỉ a.

Bất quá bọn họ không dámbiểu hiện gì, đánh không lại người ta, đáy lòng thật bi ai a.

Âu Dương Dật dẫn đầu ômquyền: "Bổn thái tử tới Bắc cảnh Vương Phủ là muốn bái kiến Thủy tiểuthư."

"Ân, bái kiến muộimuội của ta." Phượng Lan Dạ tiếp lời, nghĩ đến Thủy nhi gần đây thươngtâm, liền không khỏi âm trầm, nhàn nhạt mở miệng: "Xá muội nói với ta, đểcho ta lấy của Âu Dương thái tử năm vạn lượng bạc, ngày trước chính Thừa tướngvà Tướng quân Lâm Phong quốc cũng đã lập chứng từ, chỉ cần Âu Dương thái tử nạpphi, muội ấy sẽ được năm vạn lượng bạc."

Âu Dương Dật vừa nghe,sắc mặt khó coi, ảo não mở miệng: "Bổn thái tử còn không có nạp phi, chỗnào có năm vạn lượng bạc cho nàng."

Phượng Lan Dạ vừa nghe ÂuDương Dật nói thế đã sớm cao hứng trong lòng, bất quá trên mặt cũng không biểuhiện ra: "Nếu Âu Dương thái tử không nạp phi, vậy coi như Thủy nhi nhàchúng ta đã đi một chuyến vô ích rồi. Không còn gì nữa, Âu Dương thái tử mờitrở về đi."

Âu Dương Dật vừa nghe,tức giận đến đứng vụt lên, tà lạnh mở miệng: "Gia muốn thấy đồ hỗn đảnThủy Ninh kia!"

"Không thể! Mấy ngàynữa chính là ngày đại hôn của muội ấy, một tiểu thư khuê các sao có thể gặpngười lạ chứ."

Phượng Lan Dạ vừa dứtlời, mấy người trong phòng nhìn sang, trừ Âu Dương Dật sắc mặt khó coi ra, NamCung Diệp mang vẻ mặt khó hiểu, Đinh Đương cùng Vạn Tinh và Bách Lí Hạo cũngvậy, bọn họ cẩn thận nghĩ nghĩ, lúc trước không có nghe ai nói chuyện này a. MàÂu Dương Dật thì đã sớm lửa bốc vạn trượng rồi, một đường xông thẳng ra ngoàiVương Phủ phát điên.

"Thủy Ninh! ThủyNinh ngươi là đồ hỗn đản! Ngươi đi ra cho ta, Gia cũng muốn xem một chút ngươimuốn gả cho người nào? Gia muốn cướp hôn!"

Trong chính sảnh, NamCung Diệp nhìn Phượng Lan Dạ: "Lan Nhi, Thủy Ninh gả cho ai? Ta thế nàolại không biết."

"Ai bảo hắn chọcchúng ta."

Phượng Lan Dạ ngoài cườinhưng trong không cười, Bách Lí Hạo một thân mồ hôi lạnh, nữ nhân này tuyệt đốiâm hiểm, mình vẫn nên cẩn thận chút, tốt nhất đừng thua trong tay nàng, bằngkhông chính là tự tìm khổ.

Lúc này Nam Cung Diệp mớichú ý tới Bách Lí Hạo, sắc mặt càng thêm khó coi, âm trầm mở miệng: "BáchLí thần y, ngươi tới có việc gì?"

Bách Lí Hạo lập tức tỉnhtáo lại, hắn tới đây là có đại sự trọng yếu, nên vội vàng đứng dậy, nóng lòngmở miệng: "Ta vốn mang sư huynh trở về, ai biết lại trúng quỷ kế của hắnta, để hắn đào tẩu mất rồi."

"Cái gì?" Ánhmắt Nam Cung Diệp tựa hồ sung máu, hung hăng nhìn chằm chằm Bách Lí Hạo. NamSơn Tử có hận ý với hắn, nếu như động tới Lan nhi thì làm sao bây giờ? Hắntuyệt đối sẽ không bỏ qua cho tên khốn Bách Lí Hạo này. Nếu không phải do hắnta, hắn sẽ thả Nam Sơn Tử đi sao? Đã sớm đem hắn ta giết luôn rồi.

"Nếu như hắn độngđến người của Bắc Cảnh Vương Phủ, Bách Lí Hạo ngươi nhớ kỹ, ta sẽ không bỏ quacho hắn."

Nam Cung Diệp nghiến răngnghiến lợi mở miệng. Bách Lí Hạo trong lòng biết rõ, nếu sư huynh thật sự chọctới Bắc Cảnh Vương Phủ, chỉ sợ vị Vương gia này nhất định sẽ không bỏ qua, đếnlúc đó hắn cũng không ngăn cản được.

Phượng Lan Dạ híp mắtnhìn hắn, Bách Lí Hạo cả người không được tự nhiên, nên vội vàng đứng lên:"Chuyện này ta phải chịu trách nhiệm, ta sẽ coi chừng hắn. Nếu như VươngPhi xảy ra điều gì ngoài ý muốn, xin mặc cho Vương gia trách phạt."

Nam Cung Diệp thở hổnhển, hắn sợ Lan Nhi xảy ra chuyện gì, nếu như Nam Sơn Tử đối phó hắn thì hắncăn bản không quan tâm, chỉ sợ hắn ta xuống tay với những người bên cạnh mình,độc thuật tên kia rất lợi hại, xuất thần nhập hóa làm cho người ta khó lòngphòng bị.

"Nếu Lan Nhi cùnghài tử của ta xảy ra dù chỉ một chút chuyện, ta liền đem ngươi thiên đao vạnquả."

Một cái chớp mắt kia trànđầy thị huyết, Bách Lí Hạo tin tưởng hắn đã nói nhất định làm được, nghĩ tớitình cảnh sư huynh giờ phút này mà không khỏi da đầu tê dại, có lẽ thời điểm sưhuynh làm như thế sớm đã biết được ăn cả ngã về không rồi, cũng không màng tớisống chết nữa, bằng không cũng không có khả năng chọc vào nam nhân này.

"Được."

"Tốt lắm, tốt lắm,chuyện cũng đã xảy ra, chàng gấp cũng vô ích. Ta không phải là đậu hũ mà phảicẩn thận chống đở." Đối với độc nàng căn bản không sợ, nhưng Diệp lo lắngcũng là đúng thôi. Hắn hiện tại luôn có một loại cảm giác lo được lo mất nhưthế, chỉ cần biết có kẻ có khả năng nguy hại đến nàng cùng cục cưng, hắn liềntoàn thân cảnh giác. Phượng Lan Dạ vươn tay lôi Nam Cung Diệp đi ra ngoài, cườihì hì mở miệng: "Diệp, chúng ta đi xem cuộc vui, đi xem trò vui."

Mới vừa ra ngoài đã thấyvương phủ suýt chút nữa gà bay chó sủa, náo loạn ầm ĩ. Tất cả hạ nhân chạy tánloạn khắp nơi, rất xa còn nghe được tiếng kêu của Âu Dương Dật.

“Thủy Ninh, ngươi là đồhỗn đản, ngươi gả cho kẻ nào, Gia còn không có cưới mà ngươi lại dám gả đi.”

Phượng Lan Dạ không khỏicười đến càng vui vẻ, nhanh chóng gọi Tích Đan đi qua: "An bài chỗ ở choBách Lí thần y."

"Tại sao phải để hắnở nơi này, đuổi đi ra ngoài."

"Hắn là thần y a.Nếu Nam Sơn Tử xuất hiện, ít nhất có thể trợ giúp chúng ta đối phó hắn tamà."

Một câu nói của PhượngLan Dạ liền ngăn được Nam Cung Diệp gắt gao, sắc mặt âm trầm hướng Tích Đan mởmiệng: "Đem hắn an bài đến hậu viện xa nhất. Đúng rồi, đằng sau dãy phònghạ nhân không phải là có một tòa sân không người ở sao?"

Tích Đan hết chỗ nói rồi,đó là dãy phòng ốc kém nhất trong Vương Phủ a, trước kia dùng để chất đống hànghóa, làm sao có thể cho người ở chứ. Chỉ có nhân tài như chủ tử mới có thể nghĩra để cho khách nhân ở chỗ đó mà thôi. Phượng Lan Dạ chớp mắt nhìn vị quản giamột cái, Tích Đan trong lòng tự hiểu, đáp một tiếng, liền đi qua tiếp đón BáchLí Hạo.

Mà Nam Cung Diệp cùngPhượng Lan Dạ một đường trở lại Tuyển viện. Ở khúc quanh cuối liền nhìn thấyDiệp linh chạy thật nhanh tới trước mặt, kêu to lên.

"Vương gia! VươngPhi! Thủy tiểu thư bị Âu Dương thái tử mang đi mất rồi!"